Nhất Thời Mềm Lòng Thích Cậu

Chương 18: Chương 18: Anh trai nhỏ?




“Cậu muốn ngủ ở chỗ nào?”

Thường Nhạc nghĩ thầm: Mùa này khẳng định không thể nằm trên sàn nhà để ngủ. Nhưng sô pha nhà anh lại quá nhỏ, cô lại không thể nói rằng mình có thể ngủ trên giường được hay không? Vì thế đành nói: “Cậu cho tôi mượn bàn học của cậu, tôi sẽ ngủ ở đó.”

“Được, bàn học ở chỗ kia.” Trong mắt anh không có lấy nổi một gợn sóng. Tay thẳng tắp chỉ về hướng bàn học đặt tại phòng khách.

Cô đi qua ngồi thử một chút, ghế dựa vô cùng thoải mái sau đó cô khoanh tay đặt lên bàn gục xuống. Khá tốt, bàn tuy cứng nhưng lại thích hợp đêm ngủ.

“Tôi sẽ ngủ ở đây, ngủ ngon Hà Tri Túc.”

Anh tắt đèn nhưng lại chậm chạp không muốn rời đi, mà người còn gái vô tâm trước mặt giờ phút này đã muốn chìm vào giấc ngủ.

“Này.” Anh gọi.

Thường Nhạc đang tìm kiếm một điểm tựa thích hợp trên mặt bàn, liền nghe thấy anh gọi.

“Sao vậy?”

“Lại đây.” Anh nói rồi đưa tay ra bật công tắc điện, cả căn phòng lại tràn ngập ánh sáng.

Thường Nhạc nằm ở trên giường Hà Tri Túc nội tâm lẫn cơ thể như bị thiêu đốt, chỉ đợi đạt tới nhiệt độ cao nhất sẽ nổ tung.

Anh chia sẻ chỗ ngủ cho cô tại chính nhà của anh. Anh cũng không hỏi rằng tại sao nửa đêm nửa hôm cô lại xuất hiện ở trước cửa nhà mình. Bởi vì là một vị khách không mời mà đến cô vẫn nên giải thích với anh một chút.

“Chuyện lúc nãy... Tôi thực sự có việc muốn nói với cậu, sau đó lúc ra khỏi nhà mới phát hiện mình không đem theo chìa khóa, trở về không được nên... tôi mới nhấn chuông cửa...nhà cậu.”

Anh hồi lâu không đáp lại.

“Này, cậu có nghe tôi nói không vậy?” Cô nhỏ giọng hỏi.

Vẫn như cũ không có câu trả lời.

Cô nghĩ anh đã ngủ rồi, vì thế liền đắp chăn lên rồi nhắm mắt lại.

Thực sự thì Hà Tri Túc vẫn chưa ngủ, từ nhỏ tới lớn anh vẫn ngủ một mình. Hôm nay cùng cô chia sẻ giường là một việc bất đắc dĩ. Nhưng việc nghe cô nói chuyện đối với anh cũng thập phần thú vị.

Anh cố ý không để ý tới cô là vì anh sợ nếu đáp lại cô sẽ than vãn cả đêm.

Đợi đến lúc người bên cạnh không còn động tĩnh gì nữa anh mới nhẹ nhàng xoay người lại. Người con gái trước mặt không biết ngủ kiểu gì mà tóc tai lộn xộn, áo ngủ bị tuột xuống lộ ra một mảnh thịt trắng tựa tuyết nhung.

Anh lẳng lặng nhìn cô, thầm nghĩ: Lúc cô không nói chuyện cũng vẫn rất đáng yêu. Chắc hẳn là được di truyền gen tốt từ bố mẹ.

****

“Đing Đong.” Mẹ An Hân bước tới mở cửa, không ngờ rằng lại là Thường Nhạc có chút hoảng sợ: “Tại sai con lại ở bên ngoài?”

“Hôm nay con dậy sớm sau đó liền sang nhà gọi cậu ấy.” Thường Nhạc giải thích, tuy rằng ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng nội tâm lại vô cùng rồi bời.

“Mau vào đi con.” Mẹ An Hân không nghĩ nhiều.

“Tôi đi rửa mặt trước.” Thường Nhạc nhỏ giọng mà nói với Hà Tri Túc rồi sau đó chạy chậm vào nhà vệ sinh.

Hà Tri Túc vẫn như ngày thường đi đến ghế sô pha ngồi cùng với Lý Hướng Tiền, ông vẫn luôn không quan tâm tới những chuyện gì khác nhưng hôm nay lại luôn nhìn chằm chằm vào anh. Nhưng lúc chú Lý như muốn nói điều gì đó thì anh lại cúi đầu xuống đọc sách.

Anh vẫn luôn không hiểu chú ấy, rõ ràng là một nhà khoa học nhưng lại thường khiến người khác khó đoán.

“Phòng thí nghiệm trường chú đang muốn tuyển thêm vài người dự bị, cháu có thể cố gắng xem.”

Lý Hướng Tiền đột nhiên nói một câu làm anh càng thêm phần hoang mang.

****

Thường Nhạc nhớ lại thời điểm sáng nay khi tỉnh dậy ở trên giường Hà Tri Túc, trong lòng liền không thể bình tĩnh. Một người vừa bị từ chối lại có thể ngủ một giấc dài trên giường nhà người ta. Người ngoài nhìn vào quả thực là một tình huống vô cùng cẩu huyết.

Hà Tri Túc vẫn như cũ không thích cô, nhưng cô cũng biết anh cũng sẽ không thích bất kì một ai khác. Vậy nên cô vẫn sẽ tiếp tục cố gắng.

****

“Hôm nay chúng ta đi xe đi học được không?” Thường Nhạc đề nghị.

“Tri Túc không có xe đạp, làm sao có thể đi cùng?” Mẹ An Hân trực tiếp bãi bỏ đề nghĩ của cô.

“Mẹ là không biết mỗi buổi sáng đi xe công cộng phải chen chúc như nào đâu. Có vài lần con đã tưởng mình vì chen lấn mà ngộp thở dẫn đến suýt chết, vậy nên đi xe đạp vẫn tốt hơn cả. Xe đạp của con có ghế sau, con có thể chở cậu ấy!” Lòng Thương Nhạc tràn ngập sự tự tin mà nói.

An Hân phát hiện đứa này hôm nay có chút không đúng.

“Với vóc người này của còn không thể trở Tiểu Hà được.” Mẹ An Hân cười.

“Không có gì là không thể, trước đó không phải con còn chở được cả bố hay sao?” Thường Nhạc cảm thấy Hà Tri Túc thì nặng bao nhiêu, chị đây có thể ổn thỏa chở cậu ấy.

****

Thường Nhạc từ tầng hầm lấy xe của mình ra. Hà Tri Túc nhìn hàng ghế phía sau thập phần không tin tưởng rằng mình có thể ngồi vào đó. Hơn nữa đây lại là chỗ mà con gái hay ngồi... Nếu để một người con gái trở anh... Anh không thể tưởng tượng được người trong trường sẽ bàn tán điều gì. Anh không quá để ý tới ánh mắt của người khác nhưng lại không muốn người khác nói lung tung.

“Ngồi phía sau đi.” Anh bảo Thường Nhạc ra phía sau ngồi.

Thường Nhạc bước tới, đem xe đạp ngừng trước mặt anh: “Thế nào? Cậu không dám để tôi chở?” Trong giọng nói của cô tràn đầy sự kiêu ngạo.

“Tôi chở cậu.”

Thường Nhạc còn chưa hiểu những lời anh vừa nói thì bọn họ đã đi qua hai con đường. Bọn họ chọn đi đường quốc lộ nơi xe bus đi qua, trên xe, hình ảnh học sinh chen lấn nhau phản chiếu qua cửa kính. Ánh mắt mấy người họ nhìn chăm chăm vào cô với Hà Tri Túc, chắc hẳn là vì bộ đồng phục mà hai người mặc.

Anh đi với tốc độ rất nhanh nên Thường Nhạc phải nắm vào áo khoác đồng phục của anh. Thấy anh không nói gì, cô lại càng to gan vòng tay ôm chọn phần hông. Người này eo cũng thật nhỏ, không biết có múi hay không nữa. Một lát sau, cô lại nhẹ nhang tựa đầu vào lưng anh, cảm nhận tiếng gió thổi qua tai... Dần dần phong cảnh xung quanh trở nên mơ hồ.

“Lý Thường Nhạc.” Hà Tri Túc thập phần thiếu kiên nhẫn kêu tên cô.

“Hả?” Một giây sau Thường Nhạc liền bừng tỉnh, bọn họ hiện giờ đang đứng ở trước cửa trường học, trên đường đi bọn họ đều bị mấy bạn học sinh khác nhìn chằm chằm, trong miêng hình như còn nói bọn họ là một đôi?

“Nhà để xe ở đâu?” Bị người xung quanh nhìn khiến cho tính tình của anh dần kém hơn.

“Ở chỗ kia.” Thường Nhạc chỉ hướng bên kia rồi nhảy xuống khỏi xe.

“Này Trần Phẩm Sơ, cậu đang nhìn ai vậy?” Nam sinh trông thấy Trần Phẩm Sơ đứng yên ở đó nhìn đôi bạn học.

“Ở cửa đại học nhất trung còn dám phô bày ân ái như vậy, không soi bị chủ nhiệm bắt sao?” Nam sinh kia cố tình nhắc nhở việc này.

“Chúng ta mau đi thôi.” Trần Phẩm Sơ giọng điệu không được tốt lắm, nam sinh này lại cho rằng cậu ấy muốn nhanh chân vào học liền vội vàng đuổi theo.

****

“Hà Tri Túc, cậu đợi tôi với.” Nếu cô biết mình vừa xuống xe thì anh liền đạp xe rời đi thì cô nhất quyết sẽ không xuống.

“Thường Nhạc, em với anh trai cãi nhau sao?” Giáo viên chủ nhiệm lớp cô vừa hay cũng đang ở nhà xe, nhìn cô rồi cười hỏi một câu.

“Không phải ạ?” Lý Thường Nhạc cảm thấy, cô giáo nói lời này có chút mất tự nhiên, sao lại là anh trai của cô? Nhưng cô vẫn dùng thái độ thản nhiên để trả lời giáo viên chủ nhiệm.

“Không phải thì tốt.” Cô Bạch cũng không nói nhiều liền trực tiếp rời đi.

Thường Nhạc đi đến bên Hà Tri Túc rồi nói: “Anh trai, anh trai Hà?”

Hà Tri Túc đem xe đạp khóa lại rồi biến chìa khóa vào trong ví tiền của mình.

“Sao cậu lại cất chìa khóa xe tôi?” Thường Nhạc có chút khó hiểu.

Hà Tri Túc không muốn để ý tới cô liền cầm balo để trong giỏ xe trực tiếp rời đi.

Thường Nhạc nghĩ nghĩ gì đó rồi đột nhiên nghĩ tới một câu trả lời: Cậu ấy không phải muốn lợi dụng lúc mình đi vệ sinh rồi trốn đi đấy chứ?

Cô nhanh chóng đuổi theo: “Anh Hà, em thực sự sai rồi!”

****

Cô giáo Bạch bình thường không hay đến lớp giám sát việc học tập đầu giờ vì thế việc này liền do lớp trưởng Thẩm Duyệt quản lí. Tuy nhiên hôm nay, cô giáo Bạch lại bất ngờ xuất hiện ở phòng học mang theo khuôn mặt tươi cười.

Thẩm Duyệt thấy sự tươi cười trên khuôn mặt cô, trong lòng thầm suy nghĩ, cô giáo Bạch khẳng định là có điều gì đó cần tuyên bố.

“Kì thi tháng đã kết thúc từ lâu, tuy nhiên chỗ ngồi của các em từ đầu năm đến giờ vẫn là do các em tự ý chọn. Cô cũng đã suy nghĩ vài ngày rồi, cuối cùng cũng đã đưa ra một danh sách chỗ ngồi hoàn mĩ. Hiện tại cô sẽ đem danh sách dán lên bảng, các em lần lượt lên xem vị trí của mình. Nhân lúc đây là thời gian tự học, các em có thể đổi chỗ. Đương nhiên là các em phải nói nhỏ một chút bởi các lớp bên cạnh còn đang học.”

Cô giáo Bạch vừa nói xong liền có mấy bạn học sinh ở gần bảng đi lên. Thường Nhạc người lại không hề gấp gáp, nhỏ giọng hỏi: “Cậu nói xem, cô giáo liệu còn xếp cho chúng ta ngồi với nhau hay không?”

Thẩm Duyệt mặc dù hi vọng có thể cùng với cô ngồi chung một bàn, nhưng lần này trong lòng tự dưng có chút mất mác: “Tớ nghĩ là không, từ lần bị giáo viên dạy toán nhắc nhở đã có không ít người ngồi phía sau mách với cô rồi.”

“Hừ.” Thường Nhạc không hề mong chờ trong việc chuyển chỗ.

“Thường Nhạc, tớ ngồi bàn trên cậu.” Trầm Phẩm Sơ sau khi xem xong chỗ ngồi cố ý đi từ trên xuống để nói với cô điều này.

“Phải không vậy?” Thường Nhạc vẫn như cũ nhàn nhạt đáp.

“Cậu không vui sao?” Trần Phẩm Sơ ân cần hỏi.

“Cậu nói cho tớ biết tớ ngồi cùng bàn với ai, tớ sẽ liền nói với cậu tớ có vui hay không.”

Về câu hỏi này lại khiến Trần Phẩm Sơ có chút không vui: “Cậu ngồi cùng...bạn học mới.”

“Cậu nói là tôi ngồi cùng với Hà Tri Túc?” Thường Nhạc cảm thấy có chút không thể tin nổi. Cô giáo Bạch làm sao có thể đem hai thành tích cách xa bạn dặm ngồi chung một chỗ?

Trần Phẩm Sơ nhìn bộ dạng của cô liền đoán được Thường Nhạc không muốn ngồi cùng bàn với Hà Tri Túc. Hơn nữa đối với sự an bài này là bất mãn.

“Lần sau khi kì thi tháng kết thúc, tớ sẽ xin giáo viên chủ nhiệm cho cậu ngồi cùng với tớ.”

Thường Nhạc càng kinh ngạc hơn, tại sai cậu ấy lại muốn ngồi với cô?

“Vậy cậu ngồi chỗ nào?” Thường Nhạc chỉ cần biết cậu ấy ngồi chỗ nào thì liền biết chỗ của mình.

Đổi chỗ trong lớp cần đổi cả sách vở lẫn bàn ghế nên hiện tại trong lớp đang rất hỗn loạn.

“Cậu vãn ngồi ở đây, còn tớ thì cần phải chuyển vài thứ.” Trần Phẩm Sơ nhìn cô cười cười rồi nói.

“Được.”

Cô vừa cùng Trần Phẩm Sơ nói lời tạm biệt thì Hà Tri Túc lại chuyển đến. Cô chú ý thấy Thẩm Duyệt hướng mình cười cười, nụ cười kia ý vị thâm trường khó nói.

Trong quá trình chuyển đồ sẽ không thể tránh khỏi việc làm rơi một vài thứ, Hà Tri Túc đang chuyển tới liền bị một bạn học đụng trúng đồ rơi xuống đất, Thường Nhạc nhanh chóng ngồi xổm xuống giúp anh nhặt lên.

“Cảm ơn.” Anh nhẹ nhàng gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.