Nhất Thời Mềm Lòng Thích Cậu

Chương 19: Chương 19: Cậu ấy vui là được




“Em muốn cùng với Lý Thường Nhạc ngồi chung một bàn?” Cô giáo Bạch dùng đôi mắt nhiều năm nghiên cứu bộ môn tiếng Anh nhìn anh tựa hồ như muốn nhìn thấu tâm tư.

“Thưa cô, thành tích của bạn học mới rất tốt nhưng tuy nhiên thoạt nhìn qua thì có thể thấy cậu ấy không phải người hòa đồng. Bạn học Lý Thường Nhạc mà ngồi cùng với cậu ấy trong thời gian dài có thể sẽ bị trầm cảm!” Trần Phẩm Sơ chững chạc nói, trong lòng anh vô cùng chán ghét khi thấy cô gái mình thích lại ngồi cùng với cậu ta, vì thế liền đi tìm giáo viên thương lượng.

“Em nghĩ nhiều rồi, hai bạn học kia ngồi với nhau khẳng định sẽ rất hòa thuận.” Lời nói này của cô Bạch nhằm khẳng định việc không muốn cho anh đổi chỗ, vậy nên anh chỉ có thể chở về. Chờ đến lần thi tháng tiếp theo thành tích của bản thân cao hơn Hà Tri Túc lại đến gặp cô giáo nói chuyện.

Chờ lúc anh vừa rời đi, cô giáo dạy toán số học đi tới: “Tiểu Trần tại sao lại muốn đổi chỗ xuống ngồi với cô bé kia?” Ánh mắt của cô ta mang theo chút khiêu khích khiến cô Bạch không khỏi suy nghĩ nhiều.

Giáo viên dạy toán tiếp tục nói: “Một học sinh giỏi như vậy, với việc thi vào một trường đại học trọng điểm cũng không phải là vấn đề gì lớn. Nhưng tốt nhất đừng dính vào vòng luẩn quẩn của việc yêu đương.” Nói xong liền xoay gót giày bước đi.

Cô Bạch sau khi nghe nhưng lời ám chỉ như vậy càng không thể ngừng suy nghĩ.

“Các em lật sách giáo khoa tiếng Anh ra, trước tiên hãy đọc các từ đơn đã, các em chú ý cách phát âm.”

Thường Nhạc ngồi ở vị trí thứ hai của dãy giữa lớp, xung quanh đều là các học bá. Không khí học tập của học bá đã truyền sang cô, cô ra sức phát âm mấy từ mới. Hà Tri Túc ngồi bên cạnh khẽ nhíu mày.

Chờ khi cô Bạch quay người viết lên bảng, Hà Tri Túc liền nhỏ giọng nói với cô: “Phát âm của cậu có vấn đề.” Lúc trước anh chỉ để cô dùng các từ đơn ghép vào bài tập mà quên mất phát âm cũng là một chuyện quan trọng.

Thường Nhạc không biết nói gì hơn: “Nhưng mà thi đại học sẽ không thi phát âm, nên không cần quan tâm.”

****

“Thường Nhạc, để tớ dạy cậu phát âm.” Giờ ra chơi Trần Phẩm Sơ liền quay xuống nói chuyện cùng với cô, vốn tưởng rằng cô sẽ vô cùng cảm kích đáp ứng, không nghĩ tới cô lại bĩu môi xong quay qua hỏi anh: “Cậu cũng cảm thấy phát âm của tôi có vấn đề hay sao?”

Trần Phẩm Sơ lập tức trở nên lúng túng: “Tớ không có ý đó.”

“Cậu cảm thấy phát âm của mình chuẩn hay sao?” Hà Tri Túc nghiêng đầu nhìn cô.

Cô đang khí thế bừng bừng thập phần kiêu ngạo liền bị người khác đem bình chữa cháy dập tắt. Thường Nhạc hướng Trần Phẩm Sơ cười cười: “Phát âm của tớ thực sự không chuẩn.”

Trần Phẩm Sơ nghe cô nói vậy liền lộ ra sự vui vẻ trên khuôn mặt: “Chúng ta có thể cùng nhau học tập.”

“Cậu đang định cướp đi học trò của tôi sao?”

Hà Tri Túc nói lời này có chút khí phách, nếu như đây là trong truyện tranh cô khẳng định sẽ đạp bàn sau đó đặt tay lên trái tim mình và thốt lên: Nam chủ này cũng thật là bá đạo.

Nhưng sự tình này lại xảy ra ở thực tại, Thường Nhạc đành nuốt ngụm nước miếng gian nan mà nói: “Việc này, bản học Trần à tôi đã có thầy giáo.”

“Là bạn học Hà Tri Túc sao?” Trong lòng anh có phần không phục nhưng trên mặt lại không lộ ra bất kì biểu cảm gì bất thường bởi không muốn Thường Nhạc lưu lại Ấn tượng xấu về bản thân.

“Đúng vậy.” Thường Nhạc không hề có kị mà nói ra.

“Lần sau có việc gì cậu có thể tìm tớ, thành tích học tập của tớ cũng rất khá.” Trần Phẩm Sơ vẫn không ngừng hi vọng nhưng trong nội tâm anh đối với Hà Tri Túc càng thêm khó chịu.

“Được.” Thường Nhạc thuận miệng đáp ứng.

“Tiết sau chính là tiết thể dục, mọi người mau chóng chuẩn bị một chút.” Vương Chí Hàng đột nhiệt đi vào lớp rồi thông báo tin này.

“Vương Chí Hàng, cậu không học cùng chúng mình nên đừng nói bậy.” Trịnh Hạo đang cùng vài người ngồi phía sau kể về chiến sự dành được mega kills liền thấy có người đi vào thông báo chuyện này. Hắn không khỏi muốn làm cho người khác bẽ mặt.

“Tôi vừa mới từ sân thể dục trở về, thầy giáo thể dục bảo tôi nói với các cậu như vậy, nếu cậu không tin thì người đến muộn sẽ là cậu.” Vương Chí Hàng nhún nhún vai, nhìn quanh lớp một vòng không thấy Thẩm Duyệt liền rời đi.

“Làm gì mà phải học thể dục, Vương Chí Hàn khẳng định là đang nói lung tung.” Trịnh Hạo một chút cũng không tin lời Vương Chí Hàng nói nên hắn liền khuyên hội anh em không nên nghe theo.

“Thẩm Duyệt!” Thường Nhạc gọi.

Thẩm Duyệt mới từ văn phòng trở về, cô giáo Bạch ngầm ý tứ nói Thẩm Duyệt và Trần Phẩm Sơ có loại tình cảm đặc biệt, cô chỉ cảm thấy buồn cười. Đại học bá mà có tình cảm với Thường Nhạc ư? Tất nhiên là không!

“Thế nào, ngồi cạnh với học bá đã quen chưa?” Cô vừa nói xong lời này, mấy học bá trong dãy liền quay lại nhìn cô.

“Vương Chí Hàng vừa tới đây thông báo tiết sau là tiết thể dục đấy.”

“Vậy chúng ta mau đi thôi.” Thẩm Duyệt thúc giục cô.

Thầy giáo thể dục rất nghiêm khắc, nếu như đến muộn sẽ bị phạt chạy bộ, cô lại cảm thấy Vương Chí Hàng không giống như đang nói đùa.

****

“Sao lớp còn chưa ra đủ?” Sáng sớm vẫn còn chút lạnh mà trên sân thể dục chỉ lác đác vài bóng người, đối diện với sự nghiêm khắc của giáo viên thể dục không khỏi có chút khẩn trương.

“Mọi người... Còn ở trong lớp ạ.” Thường Nhạc đứng ở hàng đầu nên đành trả lời.

“Em mau vào gọi các bạn ra sân.” Thấy giáo thể dục hung dữ chỉ vào cô.

****

Lúc Thường Nhạc đẩy cửa bước vào lớp, hầu hết mọi người đang tự giác ôn tập, nhìn thấy cô lỗ mãng chạy tới, lớp phó học tập Chu Văn có chút tức giận nói: “Cậu đến muộn.”

Thường Nhạc không để ý câu nói kia của cô ta, thở hổn hển mà nói: “Thầy thể dục bảo mọi người nhanh chóng ra sân.”

“Cái gì? Thật sự phải học thể dục sao?” Trịnh Hạo vừa nói xong, cả lớp đều quay ra nhìn hắn, hắn ngượng ngùng im lặng sau đó nói: “Vậy còn chần chừ gì nữa, mau đi thôi.”

****

“Các em đứng lại cho tôi.” Thầy thể dục ra lệnh ngăn không cho bọn họ trở về vị trí. Thường Nhạc ngoan ngoãn đứng yên giữa đám đông hỗn loạn. Thầy thể dục sau khi nhìn thấy cô liền nói: “Em kia, về hàng đi.”

Thường Nhạc vừa rời khỏi đám đông liền nghe thấy thầy giáo nói: “Vào lớp muộn, tất cả các em chạy bộ mười vòng sân. Không xong không thể trở lại hàng, không xong cũng không thể tan học!”

Thầy giáo thể dục xưa nay vẫn nghiêm khắc, không ai dám đối nghịch với thầy. Với một lớp chỉ chú tâm tới việc học mà không để ý tới việc rèn luyện thân thể liền bắt phạt chạy mười vòng sân.

“Những người còn lại phụ trách việc đếm số vòng, nếu gian dối thì cùng bọn họ chạy chung.” Thầy giáo vừa đưa ra lời cảnh cáo, cả lớp sợ hãi không dám thở mạnh.

Thường Nhạc ngồi trên cỏ hưởng thụ thời tiết trong lành của buổi sáng, gió thổi nhẹ nhàng thật thoải mái, khiến cô chỉ muốn nằm trên cỏ rồi ngủ một giấc mà thôi.

“Này, cậu nhìn cậu ấy kìa.” Thẩm Duyệt ngồi bên cạnh nhỏ giọng nói với cô.

Thường Nhạc nghe vậy liền hướng nhìn, Hà Tri Túc đang dẫn đầu cách người thứ hai hẳn một nữa vòng sân. Một vòng sân thể dục là 400 mét, người khác chạy được nữa vòng liền chạy chậm lại, chỉ có anh chạy được một vòng rồi mà mặt không đỏ, tim không loạn.

“Cậu có cảm nhận được hương vị của sự nam tính hay không?”

Thường Nhạc ghét bỏ nhìn cô: “Thẩm Duyệt, đừng nói bậy.”

“Haha, xem cậu đỏ mặt rồi kìa.”

“Hừ.” Lúc này Chu Văn mới chạy xong một vòng, nhìn hai cô ngồi trên cỏ không khỏi hừ lạnh một tiếng.

“Chạy nhanh lên đi lớp phó đại nhân, cậu còn 9 vòng. Hãy làm tấm gương cho mọi người nào!” Thẩm Duyệt cười khích lệ.

Lúc Trần Phẩm Sơ mới chạy xong 3 vòng, Thường Nhạc không đành lòng nhìn đại học bá nho nhã chật vật trong việc chạy bộ liền khích lệ: “Trần học bá, cố lên nào!”

Trần Phẩm Sơ không muốn bị mất thể diện trước mặt cô gái mình thích vì vậy đành tiếp tục chạy. Coi như nếu không thể về đích đầu tiên thì cũng phải hoàn thành 10 vòng.

Hà Tri Túc nghe thấy lời cô nói có chút không thoải mái cười cười, cô gái này có tấm lòng thật bao la.

“Hà Tri Túc, cố gắng lên.” Chờ đến khi anh chạy qua chỗ cô, Thường Nhạc liền nói.

Hà Tri Túc lúc này không hè ghét bỏ cô nữa, chỉ cảm thấy lời động viên cố gắng này như đã nói với đúng người. Nếu lúc nãy anh có ý định chạy chậm lại chỉ để hoàn thành hình phạt thì bây giờ liền thay đổi suy nghĩ, tăng tốc chạy nhanh hơn.

“Tiểu cô nương, thật biết chọn người để khen.”

“Cậu đừng nói thế, dù sao tớ cũng đã bị người ta từ chối.” Thường Nhạc có chút bất đắc dĩ nói.

Thẩm Duyệt khi nãy vẫn muốn an ủi cô nhưng nhìn qua thấy cô đang cười tủm tỉm liền cảm thấy vẫn nên an ủi chính mình thì hơn. Ít ra cô ấy còn có đối tượng còn mình thì không.

“Đều là học bá như nhau nhưng nhìn Hà Tri Túc chạy nhẹ nhàng hơn hẳn còn Trần Phẩm Sơ thì như cố gắng hết sức lực.” Hách Giai Nhạc sờ sờ đuôi tóc của mình rồi nói với vài nữ sinh xung quanh.

“Giai Nhạc, lúc trước không phải cậu thích Trần Phầm Sơ hay sao?” Nữ sinh bên cạnh có chút khó hiểu liền hỏi.

“Cậu nhìn xem, tớ chính là thích những nam sinh ưu tú.” Hách Giai Nhạc lớn lên xinh đẹp, ngày thường cũng coi là biết cách ăn mặc. Trường học có nội quy không cho học sinh đeo phụ kiện, cô liện vụng trộm mang theo. Nếu vô tình bị giáo viên phát hiện, cô liền tháo trang sức đợi tới hôm sau lại mang trở lại. Mãi như vậy, cô Bạch cũng không còn quá để ý đến cô nữa.

Mấy nữ sinh ngày thường đi cạnh cô bởi vì cách ăn của cô khá thời trang, căn bản là muốn học hỏi mà thôi.

“Cậu lớn lên xinh đẹp như vậy, trở thành một cặp với Hà Tri Túc không phải rất đơn giản hay sao?” Một nữ sinh khác xu nịnh.

“Cậu thấy không? Bên kia lại có mấy người đang mơ mộng hão huyền.” Thẩm Duyệt từ lần nói chuyện bị Hách Giai Nhạc làm liên lụy vẫn luôn không thích cô ta.

“Có thể... Hà Tri Túc thật sự sẽ thích những người như vậy.” Cô nghĩ rất đơn giản, bất kể ai có thể làm cậu ấy vui là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.