“Hết tiết rồi nên tôi cũng không thể nào giữ các em ở lại chạy tiếp. Nhưng tuy nhiên, những người chạy xong rồi hay chạy chưa xong tôi đều nhớ kĩ.” Thầy giáo vừa nói vừa nhìn vào điện thoại: “Đến tiết cuối, những ai chưa chạy xong liền chạy thêm 5 vòng cho tôi.”
“Chúng em chào thầy!” Chạy bộ cả một tiết khiến tất cả mọi người đều trở nên mệt mỏi.
Thường Nhạc và Thẩm Duyệt kéo nhau xuống canteen của trường mua đồ. Thường Nhạc thầm nghĩ: Cậu ấy vừa chạy xong khẳng định sẽ rất nóng và khát vì thế nên cô liền mua một lon nước.
Lúc cô trở về phòng học thì phát hiện Hách Giai Nhạc đang ngồi ở chỗ của mình cùng Hà Tri Túc nói điều gì đó.
Thường Nhạc thấy vậy quay đi cũng không được mà ở lại cũng chẳng xong, trên tay cầm lon nước hết sức khó xử.
“Cậu mua cho tôi sao?” Hà Tri Túc nhìn cô đứng đó không nhúc nhích liền hỏi.
“Lúc nãy thấy cậu vừa chạy xong, tiện thể tôi có đi qua canteen liền mua một lon nước, tuy nhiên nếu cậu có rồi cũng không sao cả...”
“Tôi chưa có.” Hà Tri Túc nói, sau đó đem lon nước lúc nãy Hách Giai Nhạc đặt ở trước mặt mình trả lại cho cô ta.
Thường Nhạc có chút xấu hổ, còn Hách Giai Nhạc vẫn bình tĩnh. Cô ta chỉ cười cười nhìn cô, có chút thiếu hảo cảm.
“Tôi đi trước đây, lần sau lại tới cùng cậu nói chuyện. Nhưng cậu nhớ là không được lạnh lùng như này nữa đâu đấy.” Hách Giai Nhạc nói xong liền cầm theo lon nước rời đi.
Thường Nhạc trở về chỗ ngồi của mình rồi đưa cho anh lon nước.
Hà Tri Túc không chút suy nghĩ, trực tiếp bật nắp lon uống một hớp lớn, xem ra cậu ấy thực sự rất khát.
Thường Nhạc để ý thấy mồ hôi của anh từ trên trán dần dần chảy xuống gò má sau đó rơi xuống đất. Cộng với việc vì uống nước mà yết hầu của anh trượt lên trượt xuống, thêm ngón tay thon,dài mảnh khảnh đang nắm lấy lon nước: “Sexy.” Cô vừa nói xong liền lấy tay bịt kín miệng lại, giống như đã làm chuyện gì xấu.
“Khiêu gợi, mê hoặc hay gợi cảm? Ý cậu nói là gì?” Anh đặt lon nước khoáng xuống, sau đó tiền gần lại chỗ cô tựa hồ như đang trêu chọc.
“Tôi chỉ là đang học từ đơn tiếng Anh.” Thường Nhạc có chút chột dạ cho nên âm thanh khi nói vô cùng nhỏ, lộ ra mười phần thiếu tự tin.
“Tiết sau lớp chúng ta qua phòng thí nghiệm môn vật lí.” Lúc này cô giáo môn vật lí thông báo.
Thường Nhạc nghe xong nhanh chóng cúi xuống gầm bàn tìm sách giáo khoa vật lí, sau đó cầm theo cả túi bút.
“Thẩm Duyệt, mau đi thôi.” Cô giáo vật lí này là nghiên cứu sinh vừa mới tốt nghiệp không lâu và đây cũng là lần đầu tiên cô đảm nhận giảng dạy nên đối xử với học sinh mà nói như gió xuân đầu mùa thổi, có chút ấm áp. Mọi người đối với cô đều không sợ hãi thậm chí còn thấy yêu thích.
“Các cậu đi trước đi.” Thẩm Duyệt ở bên kia như đang có việc gì đó liền quay qua nói với cô.
“Được.” Thường Nhạc đáp lời lại rồi cầm đồ của mình đi tới phòng thí nghiệm.
“Cậu không biết phòng thí nghiệm ở đâu ư? Tôi dẫn cậu đi nhé!” Thường Nhạc vừa đi được vài bước cảm thấy nếu mình không giúp anh lương tâm sẽ vô cùng bứt rứt.
Hà Tri Túc nghe vậy liền đi theo cô.
“Lớp trưởng, bạn học mới cùng Thường Nhạc có mối quan hệ như nào vậy?” Ngụy Vi nhìn hai ngươi kia rồi hỏi.
“Bọn họ là bạn học.” Cô chỉ trả lời ngắn gọn vì cơ bản là không muốn giải thích nhiều. Ngụy Vi là một người lắm chuyện, nói cho cô ta thì hậu quả khó lường trước được.
****
“Đây là lần đầu tiên cô giảng dạy lớp mình nên cô hi vọng các em có thể cùng nhau tạo thành một tổ, sau đó chọn cho mình một chỗ. Mỗi lần tới tiết vật lí cứ theo vị trí cũ mà ngồi.” Cô giáo vật lí đứng trên bục giảng nói.
Thường Nhạc chạy tới chỗ Thẩm Duyệt, hai người kết thành một tổ ngồi ở dãy giữa lớp nơi gần giáo viên nhất. Hai cô chọn vị trí này là vì sợ ngồi xa quá khi cô giáo giảng bài sẽ không nghe rõ, đến khi thực hành làm thí nghiệm sẽ không biết làm.
“Thường Nhạc, tớ có thể cùng một tổ với các cậu không?” Trần Phẩm Sơ ôm sách giáo khoa đứng cạnh cô rồi nói.
“Có thể.” Thường Nhạc nhanh chóng đáp ứng, nếu như cùng một tổ với cậu ấy thì còn bài thực hành nào là không thể?
“Hà Tri Túc!” Thẩm Duyệt gọi.
“Chúng tớ ở bên này còn thiếu một người, cậu có muốn tham gia?” Cô ấy mười phần nhiệt tình mời Hà Tri Túc về tổ.
Hà Tri Túc nhìn đến Thường Nhạc cùng Trần Phẩm Sơ đang cùng nhau nói chuyện, không chút nghĩ ngợi liền đi tới.
Ngụy Vi nhìn thấy tình huống này liền nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ lớp trưởng cũng thích Hà Tri Túc?”
Đến khi cô giáo vật lí nhìn thấy mọi người ổn định chỗ ngồi mới bắt đầu giảng bài.
Ở dãy giữa hàng thứ nhất tổ của cô được xếp theo thứ tự: Thẩm Duyệt, Lý Thường Nhạc, Hà Tri Túc, Trần Phẩm Sơ.
“Tiết đầu tiên chúng ta sẽ cùng nghiên cứu về tốc độ của vật chuyển động thẳng. Đầu tiên chúng ta cần chuẩn bị thiết bị đo thời gian sau đó sẽ ghi chép các mốc thời gian đó ra giấy...” Cô giáo vật lí làm mẫu một lần sau đó mọi người bắt đầu tiến hành làm thí nghiệm.
“Các cậu làm trước đi.” Trần Phẩm Sơ vô cùng lịch sự đưa đồng hồ bấm giờ cho hai bạn nữ trong tổ.
Thường Nhạc nhìn Thẩm Duyệt, Thẩm Duyệt lại nhìn Thường Nhạc tựa hồ như muốn hỏi, cậu biết làm không? Biểu cảm của hai người có chút mất tự nhiên, trong tổ của của họ có hai học bá, hơn nữa hai người kia lại có giá trị nhan sắc vô cùng lớn khiên bọn cô cảm thấy rất áp lực.
“Vừa rồi cô giáo cầm cái này thế nào?” Thường Nhạc cầm sách giáo khoa nghiên cứu một hồi.
“Hình như phải xuyên nó qua đấy.” Thẩm Duyệt ở một bên chỉ đạo.
Thường Nhạc thử cách của Thẩm Duyệt nói nhưng lại phát hiên nó không đúng. Cô liền phải nhờ đến sự giúp đỡ của hai học bá.
“Bước này quả thực rất khó.” Trần Phẩm Sơ vừa nói vừa giúp cô: “Tớ từ đầu đã biết thí nghiệm lần này sẽ không dễ dàng gì, cho nên đã xem rất kĩ bước này.” Nói rồi lại đưa đồng hồ bấm giờ cho các cô.
Thường Nhạc vừa trải qua một quá trình vô cùng gian nan, cuối cùng cùng cũng có thể ghi số liệu vào giấy báo cáo.
“Những việc kế tiếp xin nhường lại các cậu, có được không?” Thẩm Duyệt đưa đồ qua.
Cô giáo vật lí ở trên bảng từ lâu đã viết tiếp các bước cần phải làm.
Hà Tri Túc cầm lấy tờ giấy kia, giọng điệu có chút khinh miệt nói nhìn Trần Phẩm Sơ: “Chuyện đơn giản như vậy, một mình tôi cũng có thể hoàn thành.”
“Cậu vẫn nên để tôi giúp đỡ.” Trần Phẩm Sơ cười cười.
Vì thế nên giữa hai người kia liền sinh ra một mùi thuốc súng.
“Đây là tổ đã gần hoàn thành sao?” Cô giáo vật lí đi một vòng quanh lớp học rồi quay trở về chỗ bọn họ.
Hà Tri Túc đưa cho cô giáo tờ giấy báo cáo, cô nhìn mặt đằng sau có chút kinh ngạc: “Trình tự tiếp theo cũng đã hoàn thành?”
Trần Phẩm Sơ lúc này cũng đã làm xong, đưa cho cô giáo thành phẩm thay câu trả lời.
Bọn họ đều chờ đợi cô giáo công bố kết quả, lát sau cô giáo nói: “Các em đều làm rất tốt, chỉ có điều Hà Tri Túc làm xong sớm hơn.”
Trần Phẩm Sơ nghe cô giáo nói xong cảm thấy có chút thất bại.
Hai học bá ngồi chung một chỗ lại có cùng chung chí hướng... Hai người này quả thực rất khó phân thắng bại.
“Cậu còn ngồi đấy làm gì?” Hà Tri Túc nhìn Thường Nhạc.
“Không phải chúng ta đã làm xong thí nghiệm rồi hay sao?”
“Cậu cũng nên làm thử một lần.” Anh không nói gì nữa liền trực tiếp đưa giấy và thước kẻ tới cho cô.
“Nhưng...tôi không biết làm.”
“Công thức hai ngày trước tôi đưa cậu đâu?”
“Kể cả có công thức thì tôi cũng không biết làm.” Thường Nhạc phản bác.
Hà Tri Túc bất đắc dĩ đành phải dạy cho cô.
Trần Phẩm Sơ thì vẫn đắm chìm trong u uất khi bị Hà Tri Túc đánh bại, Thẩm Duyệt thì tay chống cằm nhìn bọn họ. Chẳng lẽ Thường Nhạc ở nhà cũng được nhận đãi ngộ lớn như vậy? Được một nam nhân đẹp trai như vậy giảng bài liệu có nghe lọt câu nào?
****
Ngụy Vi nguyên một tiết học đều nghe nhưng không hiểu nổi một từ bởi ánh mắt của cô ta luôn hướng về phía Thẩm Duyệt. Cô ta có thể cảm nhận được một cảm giác cô cùng kì lạ. Thường Nhạc với Hà Tri Túc là hàng xóm, hai người họ yêu đương là chuyện nhỏ. Mà Thẩm Duyệt lại là ban thân của Thường Nhạc, cô ấy đối với Hà Tri Túc nảy sinh tình cảm nhưng không hề thổ lộ bởi vì cô ấy không biết rằng Hà Tri Túc không thích Lý Thường Nhạc, còn Lý Thường Nhạc thì sao? Ngây thơ không hiểu chuyện gì lại còn ngồi giữa hai người kia.
Thứ tình yêu cẩu huyết vốn là như vậy... Ngụy Vi cảm thấy chính cô ta nên có biện pháp giúp lớp trưởng, yêu thầm cũng không phải là chuyển lớn.
Ngồi cùng một chỗ sẽ có khả năng phát triển tình cảm, bởi vây Ngụy Vi liền đi tới chỗ bọn họ.
“Thường Nhạc, tổ các cậu đã làm xong thí nghiệm rồi đúng không?” Ngụy Vi hỏi.
“Đúng vậy.”
“Vậy cậu giúp chúng tớ được không? Mấy bước về sau chúng tớ loay hoay mãi vẫn không làm được, nếu vậy sợ rằng sẽ không kịp thời gian.” Ngụy Vi nhờ cô giúp đỡ.
“Được.” Thường Nhạc liền đáp ứng, giúp người khác là một niềm vui lớn đối với cô.
Thường Nhạc liền theo sau cô ta, một phần cũng không biết trong lòng cô ta đang suy nghĩ điều gì.
Chờ lúc cô bắt đầu rời đi, Ngụy Vi quay đầu lại theo dõi, quả nhiên Thẩm Duyệt đã cùng với Hà Tri Túc nói chuyện.
****
“Tớ nghe Thường Nhạc nói mỗi ngày cậu đều dạy kèm cho cậu ấy, trình độ của cậu ấy đã tốt hơn chưa?” Thẩm Duyệt chỉ là đơn giản muốn cùng Hà Tri Túc nói vài câu.
“Ừ, cậu ấy có thể lọt top 400 của trường.” Anh nói, tuy nhiên anh cảm thấy với trình độ của cô, lọt top 350 vẫn là đều có thể.
“Thế thì thật tốt.” Thẩm Duyệt nói.
****
“Được rồi, cậu xem có hiểu không?” Thường Nhạc mân mê một hồi sau đó hỏi Ngụy Vi.
“Hả, tớ vừa rồi không để ý cho lắm, cậu có thể làm lại một lần nữa có được không?” Nhìn xem, nêu Thường Nhạc ở đây thì hai người kia liền nói chuyện. Quả nhiên Thường Nhạc chỉ là bóng đèn.
“Được.” Thường Nhạc không hiểu tại sao bước đơn giản thế này mà cô ta lại nghe không hiều, bất quá cô cũng đành kiên nhẫn giảng lại.
Ngụy Vi cảm thấy mình làm vậy vô cùng có lỗi với Thường Nhạc, tuy nhiên lúc này nói ra vẫn chưa đúng thời điểm.