Nhất Thời Mềm Lòng Thích Cậu

Chương 13: Chương 13: Cậu ấy là người thế nào?




Lúc Thường Nhạc tiến vào bên trong nhà hàng liền nhìn thấy ở góc xa có một bàn gồm ba người. Người đàn ông ăn mặc lịch sự, nhìn qua có thể khẳng định đây là một người đàn ông tốt. Người phụ nữ mặc bộ đồ ưu nhã, mỹ lệ, còn có một cậu bé ước chừng 6 đến 7 tuổi, khá mũm mĩm, nhìn trong rất đáng yêu.

Trong nháy mắt khi cô thấy cảnh tượng đó liền muốn nói với cả nhà rằng: Chúng ta đổi nhà hàng khác đi nhưng chưa kịp thì mọi ngươi đã tiến vào.

Cô có thể khẳng định bởi cô nhìn thấy biểu cảm của Hà Tri Túc không hề biến hóa.

Nếu cô nhớ không nhầm thì người phụ nữ kia là mẹ anh, đáng nhẽ người hôm nay đi họp phụ huynh cho anh phải là bà ấy. Nhưng giờ phút này bà ấy lại đang ở cùng người khác, phải chăng người đàn ông kia là chồng bà? Thường Nhạc cũng không chắc lắm, nhưng cô lại cảm thấy Hà Tri Túc có chút đáng thương.

“Hai người các con muốn ăn món gì?” Mẹ An Hân đem thực đơn đưa cho bọn cô. Thường Nhạc không biết anh có thích ăn món giống cô hay không nên liền nói: “Món nào cũng được ạ.”

Mẹ An Hân lập tức nhăn mày: “Vậy chút nữa con đừng có kêu là món ăn không hợp khẩu vị.”

Thường Nhạc nhìn mẹ cười cười, trong lòng thầm suy nghĩ: Con gái của mẹ đang trải qua một sự việc khó nói, làm gì còn tâm trạng mà để ý tới đồ ăn ngon hay không.

Chỗ ngồi của gia đình cô với nhà họ khá gần nhau, bởi vậy nên cô có thể nghe thấy cuộc đối thoại của nhà họ. Người phụ nữ kia lúc nhìn thấy Hà Tri Túc có hơi run sợ nhưng trong chớp mắt lại khôi phục dáng vẻ tươi cười.

Người đàn ông nho nhã kia hỏi: “Con trai của em vẫn không nguyện ý chuyển đến ở cùng chúng ta à? Nó còn chưa trưởng thành, ở một mình có vẻ không an toàn lắm.” Vẻ mặt người đàn ông tràn ngập sự lo lắng, ông ta nhìn về phía cậu bé, cậu bé liền gật đầu tán thành: “Bằng Bằng cũng hi vọng có thể sống chung với anh trai.”

Người phụ nữ sau khi nghe thấy lời kia vẫn như cũ cười cười, rồi sau đó bất đắc dĩ mà nói: “Đứa bé này từ nhỏ đã không thích sống chung cùng người khác. Thằng bé chính xác là một người thích sống độc lập.”

Người đàn ông một lớn, một nhỏ sau khi nghe xong cũng không khuyên nữa.

Thường Nhạc buông thực đơn xuống, lén nhìn Hà Tri Túc ở bên cạnh, anh vẫn giữ cái bộ dạng đó, âm thầm không biết đang nghĩ gì.

“Có chuyện gì vậy, có cần tôi giúp đỡ không?” Hà Tri Túc cười hỏi cô.

“Hả?” Thường Nhạc không biết anh đang nói gì.

Một giây sau, đồ ăn trước mặt của cô đã bị người khác lấy đi. Lớp màng bọc thực phẩm bị xé bỏ, anh đem đồ ăn từ bên trong lấy ra. Chưa hết, anh còn đem đồ ăn bỏ vào trong nước sôi, chút đồ ăn còn lại trong bát của cô cũng được nhúng lại qua nước nóng, sau đó để lại vào bát cô.

“Cảm ơn cậu.” Đối với toàn bộ động tác như mây bay nước chảy kia của anh, cô cũng không biết phải nói gì hơn nên đành nói lời cảm ơn.

“Không cần khách khí.” Anh nở một nụ cười Thường Nhạc liền cảm thấy giống như gió mùa xuân, tuy rằng thời điểm hiện tại đã là cuối thu - tháng 11. Hơn nữa còn chuẩn bị là mùa đông.

Đang dùng bữa thì Hà Tri Túc đi vào nhà vệ sinh. Sau đó Thường Nhạc cũng quan sát thấy người phụ nữ ở bàn bên cạnh rời đi. Không an lòng, Thường Nhạc liền nói một câu: “Con đi toilet một chút.” Rồi liền vội vàng rời chỗ.

Mẹ An Hân đã không giận con gái mình nói lớn thì chớ, bà lại còn quay sang nói với chồng mình: “Ông có cảm thấy bọn nhỏ giống chúng ta hồi còn trẻ không?”

“An Hân, bọn chúng vẫn còn nhỏ.” Lý Hướng Tiền có chút bất đắc dĩ đáp lại.

“Chúng ta không nên bài xích việc yêu sớm như vậy, tại tôi chưa gặp đúng người thôi, chứ nếu hồi cấp ba tôi gặp được ông thì tôi cũng muốn yêu sớm.” Mẹ An Hân như trở về thời cấp ba của mình, bà cảm thấy khi đó bà thật đơn giản, ngay cả để ý tới một nam thần cũng không.

“Lúc bà học cấp ba cũng là lúc tôi tốt nghiệp đại học.” Giọng nói của ông Lý vang lên, phá vỡ đoạn hồi ức của bà.

Đúng là học bá, có thể nhảy lớp liên tục. Nhưng có điều bà chính là thích điều đó.

“Có lẽ khi đó mà ông gặp được tôi thì sẽ không còn muốn nhảy lớp nữa.” Lời nói của An Hân mười phần tự tin.

Ông Lý Hướng Tiền tín nhiệm sự thật, như vậy có thể tự đưa ra đáp án cho bản thân: “Nếu như gặp bà, tôi cũng sẽ yêu sớm.”

“Tuổi trẻ của ông có khi rất nhàm chán.” An Hân nói.

“Tôi cũng chỉ phản kháng đúng thời điểm thôi.”

“Vậy ông sẽ ngăn cản Thường Nhạc và Hà Tri Túc hay sao?” An Hân nóng lòng muốn biết liệu chồng mình có định chia rẽ đôi gà bông kia hay không.

Lý Hướng Tiền hơi suy tư: “Tôi thấy hai đứa không hợp nhau cho lắm. Tiểu Hà quá thông minh, nếu hai đứa yêu nhau, tôi sẽ rất lo cho Thường Nhạc.”

****

“Tại sao con lại ở đây?

Hà Tri Túc tựa vào vách tường trên hành lang, lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt.

“Việc tôi xuất hiện ở nơi này có liên quan gì tới bà sao? Bà Hà?” Thanh âm của anh có chút châm chọc. Mẹ Hà nghe xong liền tức giận.

“Đây là thái độ mà con dùng để nói chuyện với mẹ của mình?”

“Bà là mẹ tôi sao?” Anh hỏi ngược lại bà ấy.

“Không phải hay sao? Con đừng quên người hàng tháng cũng cấp tiền sinh hoạt cho con là ai.”

“Nếu bà không nguyện ý, bà có thể ngừng cung cấp.” Anh lấy từ trong túi ra một hộp thuốc lá rồi châm lửa. Thường Nhạc thấy ánh mắt của anh có chút thanh lãnh, giống như dã thú, không hề có tình cảm.

Cô do dự không biết có nên đi qua hay không thì lại phát hiện anh đã chú ý tới mình. Ánh mắt cô hơi né tránh, không hiểu sao giờ phút này đôi chân lại như bị đóng đinh không thể chạy trốn.

Cô có chút ảo não, bản thân đã vô tình chứng kiển cảnh mẹ con phản bội, rồi sau đó còn bình thản đứng xem kịch. Nhưng vấn đề lại ở chỗ, cô rõ ràng là người ngoài đứng đó xem mây, xem gió chẳng hiểu sao lại có chút tức giận. Hà Tri Túc không nên như vậy, anh không nên bày ra bộ mặt u ám như thế.

“Hà Tri Túc, tôi qua đây để tìm cậu, cậu bận hay sao mà chưa quay lại?”

Cô trong nháy mắt đã đưa ra quyết định, dũng cảm tiến về phía bọn họ.

Người phụ nữ kia còn chưa kịp khôi phục lại vẻ hung dữ: “Cháu là ai?” Giọng nói có phần tức giận.

Thường Nhạc lại không cảm thấy sợ hãi: “Cháu chào dì, cháu với Hà Tri Túc là...” Nói đấy đây cô liền dừng lại, sau đó có chút thẹn thùng nhìn người phụ nữ kia.

Khả năng thấu hiểu của người phụ nữ này vô cùng tốt, mẹ Hà có thể biết những điều mà cô muốn nói nhưng lại thôi.

“Nhanh như vậy đã có bạn thân? Lại cùng bố mẹ bạn thân gặp mặt? Hà Tri Túc, con rất giỏi đấy.” Mẹ Hà nói xong liền rời đi, lúc sắp đi còn nhìn Lý Thường Nhạc bằng một ánh mắt thâm trường.

Thường Nhạc nhanh chóng tránh ra để nhường đường. Đợi khi người phụ nữ kia đi xa, cô mới dám hỏi Hà Tri Túc: “Tuy rằng tôi không biết hai người đã xảy ra chuyện gì nhưng tuy nhiên cậu với mẹ cậu khi nói chuyện vẫn nên hòa hoãn một chút.”

Hà Tri Túc đem đầu thuốc lá có cháy dập tắt tôi vứt vào thùng rác, sau đó đi về phía cô.

Cô cảm giác xung quanh anh lúc này nhuốm đầy tà khí, cười lên giống như Satan trở về từ âm phủ khiến cô có chút sợ hãi: “Điều vừa nãy là tôi chỉ tùy tiện nói mà thôi, cậu không đồng ý cũng không sao cả.” Cô cười ngượng ngùng ý đồ muốn làm dịu lại bầu không khí kì quái giữa hai người.

Anh đẩy cô sát vào tường, sau đó dùng hai tay chống lên: “Bạn gái ư?” Anh cười nhạo hỏi.

“Ý của tôi không phải như vậy.” Thường Nhạc nhanh chóng phủ nhận mối quan hệ giữa hai người họ, anh hiện tại thật đáng sợ. Cô cần phải nghĩ ra biện phát thoát thân mới được.

“Nhưng chính cậu đã khiến người khác hiều nhầm.” Mặt anh càng ngày càng gần, còn mắt cô thì càng lúc mở càng lớn. Lúc môi của anh sắp chạm tới môi của cô, thì anh lùi về phía sau một bước, thu hồi lại nụ cười cùng với dáng vẻ kia.

Thường Nhạc cảm thấy hết thảy mọi chuyện vừa xảy ra trước mắt cô đều là chuyện cười.

“Đi thôi, không phải cậu đến tìm tôi hay sao? Đừng để chú với dì đợi lâu.”

Thường Nhạc rầu dĩ đi theo phía sau, trong lòng thầm suy nghĩ: Nếu có một ngày bổn cô nương cao hơn cậu, nhất định tôi sẽ kabe-don cậu, cho cậu cảm nhận cảm giác lãng mạn bởi một nụ hôn dài.

Đợi đến khi bọn họ trở lại thì bữa ăn cũng đã chuẩn bị được thanh toán.

Bởi mẹ An Hân không biết bọn họ vừa nói cái gì nên bà cười thập phần vui vẻ.

“Mẹ.” Thường Nhạc gọi bà, sau đó ngồi vào vị trí đối diện.

“Mẹ vừa cùng với bố con nói chuyện về...”

“Tiểu Hà này, con cảm thấy đề kia như thế nào?” Lý Hướng Tiền nghe thấy vợ mình chuẩn bị nhắc đến chuyện kia liền cắt ngang.

“Không khó lắm ạ.”

“Được, để tý về chú xem lại.”

“Vâng.”

Thường Nhạc nhìn bố mình, càng nhìn càng thấy bố hôm nay có phần khác lạ. Bố cô thường ngày sẽ không quan tâm đến vấn đêm này, lại sẽ càng không chủ động hỏi người khác về một việc nào đó.

Mà ở bên kia, cô lại thấy mẹ mình cười, một cảm giác khó hiều và kì lạ dần dâng lên.

“Được rồi, không nói nữa, chúng ta mau thanh toán rồi về nhà thôi.” Mẹ An Hân nói xong liền đứng dậy đi thanh toán. Ông Lý Hướng Tiên thấy vậy liền giúp vợ mình cầm ví.

Thường Nhạc đang định cầm túi xách của mình rời đi thì lại bị người khác cầm đi mất. Chiếc túi nhỏ xinh nhanh chóng nằm gọn trong tay Hà Tri Túc. . ngôn tình ngược

“Tôi cầm giúp cậu.” Anh nói xong hướng mắt nhìn về phía bố Lý.

Lý Hướng Tiền thấy một màn như vậy, khi ông biết tại sao lại có chút tức giận. Đành nhắm mắt làm ngơ, vội đi tìm vợ mình.

Thường Nhạc thấy hành động của anh như vậy liền vô cùng luống cuống. Cô muốn tự cầm túi của mình nhưng anh lại không đồng ý. Có lẽ, anh đang muốn phát huy sự phong độ của bản thân?

“Xem qua trọng lượng của chiếc túi sách này liền có thể biết người sở hữu là học tra.” Anh dường như đang nói một mình điều gì đó, tuy nhiên âm lượng cũng không nhỏ đi là bao.

Thường Nhạc vô cùng tức giận, một ý nghĩ xẹt qua đầu cô. Cô muốn lao tới và cào cấu lên gương mặt trắng trẻo kia của anh.

“Túi của tôi nhẹ bởi vì người học tốt không cần mang nhiều sách.”

Lúc Thường Nhạc đang chuẩn bị nghiêm túc cùng anh lí luận một phen thì mẹ An Hân đã đi tới và gọi bọn họ. Hà Tri Túc căn bản không để ý tới cô, trực tiếp sải dài chân rời đi. Thường Nhạc ở phía sau giận dữ suy nghĩ: Sớm muộn sẽ có ngày chân tớ dài hơn chân cậu.

****

“Cậu nhóc vừa rồi có phải là Tri Túc hay không?” Quý Thủ Nhân thật cẩn thận hỏi vợ mình.

Vợ ông từ lúc trở về sau khi đi vệ sinh liền không vui vẻ. Lòng ông chợt hoài nghi liệu có phải do đứa bé kia?

“Sao anh lại biết?” Hà Mộng Lệ có chút kinh ngạc hỏi, trong chớp mắt biểu cảm lộ ra sự thương tâm.

“Đứa bé kia nhận ra chúng ta nhưng khi thấy chúng ta lại không sang chào hỏi. Lúc em đi vệ sinh gặp nó, nó lại làm như không quen biết người mẹ này.” Vừa nói, nước mắt bà vừa trực trào.

“Mộng Lệ... Em đừng buồn... Ý của anh không phải như vậy... Anh chỉ...” Quý Thủ Nhân có chút bối rối.

“Không sao, em hiểu mà.” Hà Mộng Lệ từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay để lau nước mắt, trong lòng bà thầm suy nghĩ: Thật đen đủi khi gặp phải thằng bé, nó đúng là xung khắc với mình mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.