Phòng học từ sớm đã được quét dọn sạch sẽ, trang trí gọn gàng. Các bạn học sinh đều dẫn phụ huynh tới chỗ ngồi của họ, do Thẩm Duyệt là lớp trưởng nên yêu cầu của cô ấy rất nghiêm khắc. Lần này cũng không ngoại lệ, thời điểm Thường Nhạc tới lớp học đã thấy bố của Thẩm Duyệt ngồi đó xem phiếu điểm.
“Bố, cậu ấy là Thường Nhạc.” Thẩm Duyệt nói cho bố mình biết sau đó nhìn Thẩm Nhạc cười cười.
“Cháu chào chú.” Thường Nhạc lẽ phép chào hỏi, sau đó bước qua một bên: “Bố, cậu ấy là bạn cùng bàn kiêm lớp trưởng lớp con - Thẩm Duyệt.”
Bố Lý Hướng Tiền chưa từng gặp qua những trường hợp như này, tự dưng lại được con gái giới thiệu mình cho mình bạn thân của con bé và bố của cô bé kia. Vì thế ông đành chào hỏi như khi tiếp đãi lãnh đạo cao cấp của mình, ông mỉm cười nói: “Chào mọi người.” Nói rồi đưa tay phải của mình ra, bố của Thẩm Duyệt nhanh chóng đứng dậy bắt tay với ông.
Thường Nhạc thấy thế liền thở dài nhẹ nhõm một hơi. Thật may, bố của cô đối với người khác cũng không bày ra dáng vẻ lạnh nhạt cũng như biểu tình nhạt nhẽo không thì... Cô cũng không biết phải làm thế nào.
Ở bên kia, mẹ của Lý Thường Nhạc bị bố mẹ đồng học vây quanh nhằm học hỏi cách nuôi dạy con cái. Cậu ấy là học sinh chuyển trường mà thành tích sao lại tốt như vậy khiến cho người khác liền muốn hỏi han một vài phương thức.
Mẹ An Hân ứng phó rất nhanh với loại trường hợp này: “Tri Túc từ nhỏ đã rất tự giác, lúc có bài tập sẽ tự giác làm không câu kéo thời gian. Kỳ thật nó cũng không cần tôi phải quản lí.”
Thường Nhạc và Thẩm Duyệt đứng ở xa chứng kiến màn này một hồi, sau đó khẽ hỏi: “Kia không phải mẹ cậu sao? Làm sao lại đi họp phụ huynh cho Hà Tri Túc?”
Thường Nhạc nhìn cô ấy nói một câu khiến sự việc không được giải đáp: “Tớ sao mà biết được.”
“Xin chào các vị phụ huynh, tôi là Bạch Ngọc Trân, giáo viên chủ nhiệm của lớp.” Cô giáo Bạch vừa xuất hiện, tất cả học sinh cùng bố mẹ họ liền giữ yên lặng.
“Đây là lần đầu tiên chúng ta tổ chức họp phụ huynh kể từ ngày các em bước vào lớp 11. Mọi người không cần phải lo lắng, lần họp huynh này không phải là để thảo luận vấn đề thành tích khi thi tháng mà chúng ta sẽ thào luận về việc tăng tiến trong học tập.”
“Lớp mình có tổng cộng 43 học sinh, không phải tất cả đều có thể thi vào một trường đại học tốt mà có thể còn có em thi đỗ đại học chính quy còn khó.” Cô giáo nói đến đây, giọng nói tựa hồ có chút tiếc nuối.
Lý Hướng Tiền cảm nhận được ánh mắt của cô giáo đang nhìn về phía ông. Lúc này đây lại nhìn thấy phiếu điểm. Còn phải nói gì nữa, lời này chính là nói ông.
Giáo viên ở trên bục thì nói rất hăng hái, phụ huynh cũng vậy, họ nghiêm túc lắng nghe. Nào là chỉ ra việc học sinh chưa được tốt. Ví dụ như việc Thẩm Duyệt thường xuyên rủ Thường Nhạc trốn tiết.
Thường Nhạc sau khi nghe cô giáo ám chỉ mình như vậy, rốt cục cũng không chịu được nữa: “Bố, con ra ngoài trước.” Cô nhỏ giọng nói vào tai bố mình.
Rồi sau đó cô lẳng lặng chạy về phía cửa sau. Chờ khi đóng chặt cửa mới phát hiện ra là ở ngoài hành không có một bóng người.
Cô đợi mãi vẫn chưa thấy Thẩm Duyệt đi ra, nhất thời có chút nhàm chán. Định đi tới bên cửa sổ xem xét tình hình thì mới phát hiện bên cạnh cái cột mình đứng là Hà Tri Túc. Cậu ấy đang giải đề?
Đến khi hai chân của Thường Nhạc xuất hiện trong tầm mắt của anh thì anh mới ngẩng đầu lên mà nói: “Cậu che mất ánh sáng rồi.”
“Thật không vậy?” Thường Nhạc vừa nói vừa nhích người qua một bên, tầm mắt của anh giờ đây đã không còn thấy cô. Số ghế bên cạnh Hà Tri Túc còn khá nhiều nhưng cô lại chọn vị trí ngay cạnh anh.
“Cậu sao lại ra đây?” Cô hỏi, nhưng lại không suy nghĩ tới việc liệu người ta có muốn nói chuyện cùng mình hay không.
“Bên trong đông người.”
“Vậy có khả năng cậu đã bỏ lỡ lời khen có mọi người.”
Anh dừng lại nhìn cô.
“Tôi nói rằng cậu khẳng định sẽ nhận được rất nhiều lời khen ngợi, nhưng lúc đó cậu không ở đấy nên sẽ không thể nghe.” Trong giọng nói của Thường Nhạc không khỏi mang theo sự hâm mộ. Cô chưa bao giờ được mọi người khen ngợi nên cũng không biết rõ cảm giác đó là như thế nào.
“Ừ, thật nhàm chán.”
“Cũng phải, cậu nhất định đã được nghe rất nhiều lời khen.” Cô nhìn anh, còn anh vẫn như cũ nhìn tờ đề. Giống như kể cả khi nói chuyện với cô thì suy nghĩ cũng không bị ngắt quãng.
“Tôi không cần người khác khen ngợi.”
Thường Nhạc cảm thấy lời này của anh có phần không đúng lắm, sao lại không quan tâm đến lời ngợi khen của người khác? “Cậu trong mắt người khác chính là một tấm gương sáng.”
“Tôi không phải là một tấm gương, tôi chỉ đang làm việc tôi nên làm mà thôi. Lý Thường Nhạc, nếu cậu chăm chỉ học tập, cậu cũng sẽ trở thành tấm gương trong mắt người khác. Đáng tiếc là, trước đây cậu đã lãng phí quá nhiều thời gian trong việc vui chơi. Cậu nên suy nghĩ cho mình, đừng nên hâm mộ người khác.” Anh nhìn chằm chằm vào cô, sau khi nói xong lại tiếp tục cúi đầu xuống giải đề.
****
Thẩm Duyệt khổ sở giúp giáo viên phân phát xong danh sách học sinh trúng tuyển trong những năm gần đây sau đó trở lại đứng cạnh bố mình.
Cô cảm thấy vô cùng có lỗi với Thường Nhạc, không thể nghĩ đến lúc này cô Bạch lại nhờ cô phát giấy. Nhớ lại ánh mắt khi nãy giáo viên nhìn mình, Thẩm Duyệt thầm nghĩ: Thời điểm này tốt nhất là không rời đi.
Đợi đến khi buổi họp kết thúc, cửa lớp được mở ra thì Thường Nhạc mới có cơ hội trở về. Phòng học đã vãn, giờ đây chỉ còn lại vài người.
Thường Nhạc nhìn thấy mẹ mình thập phần vui vẻ nói lời tạm biệt cùng các vị phụ huynh khác. Mà bên kia bố cô đang bị cô giáo gọi lại ngồi đối diện với bố Thẩm Duyệt.
Hà Tri Túc lúc này cũng đi tới, đột nhiên xuất hiện ở phía sau. Nếu không phải là gan cô lớn thì sớm đã bị dọa ngất.
Mẹ An Hân ngồi bên cạnh quan sát hai người bọn họ sắc mặt không thay đổi.
Cô giáo Bạch đi tới trước bàn của Lý Hướng Tiền, cô ấy trực tiếp ngồi xuống bàn phía trên ông, nhìn hai người đàn ông rồi nói: “Hai đứa nhỏ học tập cũng không chênh lệch nhiều nên bây giờ tôi muốn nói với hai người một số việc.”
“Được, cô giáo cứ nói.” Ông Thẩm đáp.
“Hai em học sinh này với thành tích như vậy có thể sẽ không thi đỗ đại học chính quy. Đến cả một bài thi tháng cũng không đỗ, khả năng của hai em giờ đây chỉ dừng lại ở mức đọc chứ không hiểu bài.”
Thẩm tiên sinh cực kì thống khổ, ông hơi cúi đầu. Đắm chìm vào một loại cảm xúc khi con gái mình thi trượt đại học.
“Tuy nhiên, hiện tại các em mới học tới lớp 11. Nếu cố gắng thì vẫn kịp.” Cô giáo Bạch phát hiện, biểu cảm của ông Lý một chút cũng không thay đổi, người lại biểu cảm của ông Thẩm có thể coi là biến hóa khôn lường.
“Chỉ dựa vào việc học trên trường hoàn toàn không thể giúp các em nâng cao thành tích.”
“Thế phải làm như nào?” Ông Thẩm sốt ruột hỏi.
“Có lẽ bọn nhỏ cần một khóa phụ đạo.”
“Cô giáo, cô định bởi dưỡng phụ đạo cho Thẩm Duyệt sao? Tiền nong không thành vấn đề.” Ông Thẩm vội vàng nói
Thẩm Duyệt đứng cách bọn họ không xa, đối mặt với Thường Nhạc mà nói.
“Đừng sợ, bố tớ kinh doanh than đá, chuyện gì cũng đều muốn dùng tiền để giải quyết. Đầu óc bố tớ vốn đơn giản, đây có lẽ là phản ứng tự nhiên.”
Thường Nhạc gật gật đầu, chú ấy đeo một cái dây chuyền khổng lồ trên cổ, tay đeo chiếc nhẫn, dáng người hơi béo. Cách phối đồ cộng thêm dáng người trông chú ấy có phần giống lão đại xã hội đen.
“Ông Thẩm, trước hết ông đừng kích động, tôi không thể làm giáo viên phụ đạo cho cháu được. Nhưng ông đừng lo lắng, hiện nay có nhiều giáo viên giỏi ở các trường khác nhau. Ông có thể tin tưởng bởi họ có thể giúp cho thành tích của Thẩm Duyệt tăng. Đương nhiên, muốn được như vậy thì cháu nhà mình cần phải kiên trì, khi ông được lười biếng.”
“Vâng, cảm ơn cô giáo.” Ông Thẩm vẫn như cũ, hết sức kích động. Cô giáo sau khi nói chuyện với ông xong, ông liền vội vội vàng vàng ra ngoài nghe điện thoại.
“Tớ đoán bố cậu đang liên hệ với vị giáo viên kia.” Thường Nhạc nói.
“Ông Lý.”
“Vâng.”
Cô Bạch đối diện với sự lạnh nhạt của vị phụ huynh này cũng chẳng biết làm sao.
Bà Ăn Hân đặt tay lên vai ông Lý Hướng Tiền, cười rồi nói với cô giáo:
“Lần này chúng tôi nhất định sẽ cố gắng dạy bảo cho cháu thật tốt, thật hy vọng kì thi tháng lần sau thành tích sẽ tăng.”
“Bà là mẹ của Thường Nhạc ư?” Bà ấy rõ ràng là ngồi vị trí phụ huynh của Hà Tri Túc.
“Đúng vậy, Tri Túc cũng là con trai tôi.” Bà cười.
[ Đôi lời của Editor: Con rể hay gì đây mẹ An Hân ơi. ]
“Cậu không phải đã nói Hà Tri Túc là hành xóm nhà cậu sao? Mẹ cậu sao lại nói như vậy?” Thẩm Duyệt đẩy đầy cánh tay cô.
“Tớ cũng không biết.” Thường Nhạc không biên nói gì hơn
“A!” Cô giáo Bạch cũng ngạc nhiên đôi chút, sau đó lại nở một nữ cười lễ phép.
“Hy vọng thành tích lần thi sau của Thường Nhạc sẽ tốt hơn.”
Bố con ông Lý đều không hiểu tại sao mẹ An Hân lại nói như vậy. Nhưng đối với bà, bọn họ thực không có biện pháp nào khác.
“Được, Thường Nhạc, con mau chóng chào tạm biệt bạn con đi. Chúng ta về thôi.”
“Tạm biệt, thứ hai gặp.”
“Chú, dì tạm biệt.” Thẩm Duyệt chào tạm biệt gia đình họ sau đó đi ra ngoài tìm kiếm bố mình, thấy bố cô đang đứng trong một góc, bố cô mặt hồng tai đỏ nói to:
“Tôi không phải đã nói với cậu rồi hay sao? Tôi muốn một gia sư dạy kèm ngay trong ngày hôm nay. Chiều nay thông báo lại cho tôi.”
“Bố, bố không cần sốt ruột như vậy.” Thẩm Duyệt xấu hổ cười một tiếng, ông Thẩm thấy cô liền bình tĩnh trở lại.
“Con yên tâm, bố nhất định sẽ giúp con thi đậu đại học.”
Thẩm Duyệt gật gật đầu, trong lòng thầm suy nghĩ: Con hoàn toàn tin bố.
****
Trên đường trở về, mẹ An Hân nhận lái xe, bố Lý ngồi kế bên vị trí tài xế lộ ra tâm trạng nặng nề.
“Ông làm sao vậy?” Mẹ An Hân thấy tâm trạng của ông như vậy liền hỏi.
“Tôi cảm thấy Thường Nhạc học tập không tốt đều là do lỗi của tôi.” Ngữ khí của ông lộ ra chút thống khổ.
Thường Nhạc cùng Hà Tri Túc ngồi ở phía sau có chút xấu hổ: “Bố, con không trách bố.”
“Nhạc Nhạc có một chuyện mà bố vẫn chưa có cơ hội để nói với con. Chắc hẳn mẹ con vẫn nhớ đêm hôm đấy. Có lẽ lần đó mẹ con uống nhiều rượu quá nên khi sinh con ra thì con mới có thành tích kém như vậy.”
Mẹ An Hân dừng xe lại ở ven đường, cố gắng áp chế cảm xúc của bản thân.
Thường Nhạc biết mẹ mình đang tức giận, mà ngược lại bố cô lại không hay biết.
“Bố, bố đừng nói như vậy. Thành tích học tập không tốt là do bản thân con chưa thực sự cố gắng. Bố hãy đợi xem, kì thì lần sau nhất định con sẽ lọt vào top 400.” Thường Nhạc cười nói.
“Con làm sao mà lại tự tin như vậy?”
Thường Nhạc nghiêng đầu nhìn qua phía Hà Tri Túc: “Con rất tin tưởng thầy giáo Hà.”
“Giỏi lắm, để ăn mừng ý chí của con, cả nhà ta hôm nay sẽ ra ngoài ăn trưa.”
“Thật tốt.” Thường Nhạc vỗ vỗ cánh tay.
Có lẽ trong xe chỉ có một mình cô cảm thấy vui vẻ trước sự sắp xếp này. Tuy vậy nhưng cũng có chút xấu hổ.
Đôi lời của tác giả: Thường Nhạc kiêu ngạo mà ưỡn ngực: “Con rất tin tưởng thầy giáo Hà.”
Hà Tri Túc liếc nhìn cô rồi sau đó hỏi:
“Từ đâu mà cậu tin tưởng tôi như vậy.”
Thường Nhạc: “Đương nhiên là yêu.”
Hà Tri Túc: “Hả?”
Thường Nhạc nhanh chóng sửa lại câu nói: “Đương nhiên là tớ đối với học tập rất yêu thích.”