Nhất Thời Mềm Lòng Thích Cậu

Chương 28: Chương 28: Chu Vân




Hà Tri Túc theo đó mà trở thành nam sjnh đứng đầu sóng gió. Thường Nhạc ở phía xa chần chừ không biết có nên tiến lại gần anh hay không nữa.

Vốn dĩ mối quan hệ này của bọn cô đối với người khác đã vô cùng chướng mắt, nếu lúc này cô đi tới đó không biết sẽ bị nói thành cái gì. Ví dụ như: Hà Tri Túc là vì Lý Thường Nhạc nên mới từ chối An Dung Dung. Đến lúc đó mấy người kia sẽ không ngừng bàn tán rồi đưa ra một kết luận: Lý Thường Nhạc so với An Dung Dung chẳng có lấy một điểm nổi bật, chứng tỏ mắt Hà Tri Túc có vấn đề.

“Xin lỗi, tôi đến muộn ít phút.” Hà Tri Túc có phần áy náy mà nói với cô.

Thường Nhạc thầm nghĩ: Người này thay đổi tính cách rồi sao? Anh mà cũng nói câu xin lỗi với người khác hả.

“À không sao, chút nữa tôi và Thẩm Duyệt định đi ăn thịt nướng nên cậu ấy bảo tôi qua hỏi xem cậu có muốn đi cùng hay không.” Cô nói với tốc độ cực nhanh sau đó chờ đợi lời từ chối của anh.

Hà Tri Túc liền đáp lại: “Đi thôi.”

Đi thôi? Đi đâu cơ?

Thẩm Duyệt nhìn qua thấy Hà Tri Túc cũng đi cùng không quá ngạc nhiên bởi đó là điều không ngoài dự đoán của cô. Chỉ là lúc nãy khi ở cổng trường cô lại gặp ngay phải Vương Chí Hàng, thật sự rất phiền toái.

“Các cậu đi ăn thịt nướng à? Tôi đi với, vừa hay đang đói bụng.” Hôm nay thi xong Vương Chí Hàng không phải ở lại sân tập luyện môn nhảy cao.

Thẩm Duyệt chỉ cảm thấy xui xẻo, bữa cơm cứ thế vì cậu ta mà trở nên nhàm chán.

Chu Vân nhìn bốn người họ đi song song thiếu chút nữa vò nát chiếc khăn trong tay.

“Tiểu Vân, chúng ta đi ăn gì?.” Triệu Khê Nam có thể nói là người duy nhất chơi cùng với Chu Vân, ở lớp không ai cùng Chu Vân nói chuyện nhưng cô vẫn thường đi cùng cô ta. Tuy nhiều lần bị Chu Vân ghét bỏ nhưng vẫn rất kiên trì.

Hôm nay cô đã rất vất vả mới có thể thuyết phục Chu Vân cùng ăn một bữa. Lần này Chu Vân không còn lấy lí do phải về nhà làm bài tập để từ chối cô nữa mà còn nhường cho cô chọn địa điểm ăn uống.

“Không biết, cậu tự chọn đi.” Chu Vân vẫn lạnh lùng.

Triệu Khê Nam cười rồi trả lời: “Được.”

Cô từ khi sinh ra đầu óc đã không được tốt cho lắm, lớn lên cũng không cảm nhận được có phải người khác thấy phiền vì cô hay không. Tuy vậy nhưng quan hệ của cô với những người khác trong lớp cũng coi như là tốt đẹp.

Chu Vân đồng ý với cô là vì khi nãy ở cổng trường tự dưng nhìn thấy bốn người kia, nếu như cứ thế đi theo sau khẳng định sẽ bị cho là đang theo dõi. Đi cùng Triệu Khê Nam sẽ khác bởi vì cô ấy trong trí nhớ của người khác vẫn luôn là người nhu thuận, nghe lời nên làm sao có thể theo dõi người khác chứ.

Dọc đường đi, Triệu Khê Nam nói cùng cô ta rất nhiều điều nhưng chỉ nhận lại những lời như 'Ừ', 'Được' cho xong. Đôi lúc cô ta cảm thấy Triệu Khê Nam rất phiền nhưng cũng không có cách nào khiến cô ấy ngừng nói.

Chờ lúc thấy 4 người kia vào một nhà hàng, Chu Vân liền làm bộ làm tịch nói: “Chúng ta ăn ở nhà hàng kia đi.”

Triệu Khê Nam nhìn biển hiệu có chút do dự: “Đồ ăn của nhà hàng này rất đắt.”

“Nếu đắt quá thì tôi mời cậu.”

“Nhưng mà...” Triệu Khê Nam vẫn có chút do dự.

“Tôi đã nói là mời cậu rồi thì cậu còn do dự điều gì nữa.” Chu Vân lúc nãy đã hơi mất kiên nhẫn nhưng cô ta vẫn phải tìm cho được vị trí gần bọn họ để nghe xem bọn họ nói cái gì.

“Xin hỏi hai vị đã hẹn trước chưa ạ?” Một người đàn ông mặc đồng phục của nhà hàng mỉm cười hỏi cô ta.

“Chưa ạ.” Hai người bọn họ đến loại nhà hàng sang trọng như này vẫn có phần dè dặt tuy vậy nhưng Chu Vân đến đây là có mục đích riêng nên vẫn lặng lẽ nhìn xung quanh xem mấy người họ ngồi chỗ nào.

****

Năm phút trước.

“Chúng ta ngồi cạnh cửa sổ kia đi.” Thẩm Duyệt đề nghị.

“Được” Thường Nhạc tán thành.

Hai thiếu niên đều không nói gì mà ngoan ngoãn đi theo sau hai cô.

Phục vụ thấy vậy liền đưa thực đơn cho hai anh.

Thẩm Duyệt rất không tình nguyện ngồi cạnh cửa sổ mà bên cạnh cô ấy là Vướng Chí Hàng nhưng đây lại là lựa chọn của cô ấy. Lúc nãy Thường Nhạc có nói muốn ngồi cạnh cô nhưng cô lại nói muốn ngồi đối diện Thường Nhạc.

Thường Nhạc lúc ấy không nghĩ nhiều chỉ cho rằng bạn mình cuối cùng cũng nhận ra được tấm lòng của Vướng Chí Hàng nên rất tôn trọng quyết định của cô ấy.

Phục vụ đưa cho bọn cô hai bản thực đơn. Thường Nhạc nhìn chung với Hà Tri Túc một quyển còn Thẩm Duyệt nhất quyết chỉ xem một mình... Vương Chí Hàng hoàn toàn bị ngó lơ!

**** . ngôn tình ngược

“Chúng tôi có thể ngồi bên cạnh cửa sổ kia không?” Lúc phục vụ dẫn hai người đi tìm chỗ ngồi Chu Vân đột nhiên lên tiếng.

“Chỗ đó đã hết bàn nhưng cách một dãy bàn thì vẫn còn. Hai người có muốn qua đó không ạ?”

Chu Vân nhìn qua vị trí mà phục vụ nhắc tới chỉ cách một dãy bàn nhưng được ngăn lại bởi một bức tường vậy nên bọn họ sẽ không thể phát hiện ra cô ta.

“Được.” Cô ta đối lần an bài này hết sức hài lòng.

Phục vụ đưa cho bọn họ hai bản thực đơn. Triệu Khê Nam nhìn giá trên thực đơn mà đau đầu. Một set thịt nướng cho một bàn giá những 288 tệ mà chỉ có ba miếng? Thật đắt, cũng quá dọa người rồi. Cô khép thực đơn lại rồi muốn mói với Chu Vân rằng hay đổi chỗ khác ăn.

Chu Vân vẫn bình tĩnh mở thực đơn ra nhưng đến lúc nhìn thấy giá cả liền hoảng sợ. Bất quá loại cảm xúc này cô ta không thể để người ngoài thấy được để tránh bọn họ xem thường các cô.

****

“Nhà hàng này vẫn đắt như xưa.” Thường Nhạc cảm khái. Thanh âm của cô không nhỏ liền truyền tới tai Chu Vân.

Chu Vân nghe thấy giọng của Lý Thường Nhạc có chút khinh bỉ mà nở một nụ cười. Bình thường nhìn qua cô ta lúc nào cũng khoác lên mình bộ dạng không thiếu tiền nhưng thực chất lại nghèo vô cùng. Ăn một bữa cơm ở đây khéo khi mất cả nửa năm tiền tiêu vặt của cô ta... Nhưng mà cũng chỉ có nửa năm, vậy nên cô ta liền bình tĩnh gọi món.

Chu Vân mỗi lần gọi món, Triệu Khê Nam đều nhìn vào thực đơn xem giá. Sau khi thấy giá cô chỉ thiếu phần muốn ngất đi.

“Được rồi, tôi gọi bằng đấy đã.” Chu Vân khép thực đơn lại rồi đưa cho phục vụ. Sau khi thấy phục vụ rơi đi Triệu Khê Nam mới nhỏ giọng lên tiếng: “Đồ ăn quá đắt, hơn nữa cậu gọi nhiều như vậy chúng ta sẽ không ăn hết.”

Nhìn thấy dáng vẻ khoa trương của cô ấy, Chu Vân lộ ra dáng vẻ kinh ngạc: “Không sao đâu, mời người khác ăn là phải có thành ý. Sao có thể để cậu ăn không no chứ, chúng ta không phải là bạn tốt hay sao?”

****

Thẩm Duyệt rất hiểu tính cách của Thường Nhạc. Cô ấy vốn dĩ không thiếu tiền mà nói đúng hơn là có tiền nhưng không được tự làm chủ: “Không sao, tớ mời câu.”

Thường Nhạc còn chưa đáp lời đã nghe thấy Vương Chí Hàng nói: “Cùng tôi ăn cơm mà các cậu phải chi tiền sao? Để tôi mời.”

Thẩm Duyệt là con gái của nhà kinh doanh than đá tất nhiên sẽ không muốn cùng người khác so đo về tiền nong: “Vẫn nên đề tôi mời cho, tôi mang khuê nữ cùng bạn rể nhà mình tới đây nên tất nhiên việc đó là việc của tôi rồi. Còn cậu là khách thì nên ngồi yên mà ăn uống đừng nhiều lời.”

Vương Chí Hàng nhìn một bàn ba người còn lại, đúng là chỉ có anh là người ngoài.

“Cảm ơn cậu.” Thường Nhạc cũng không khách khí nữa liền gọi vài món ăn.

Luôn cảm thấy Thẩm Duyệt rất hào phóng trong vấn đề chi trả bữa ăn nên việc quan trọng nhất mà Thường Nhạc làm trong năm nay đó chính là tặng cho cô ấy một món quà sinh nhật tuy không quá đắt tiền nhưng rất quý giá bởi Thẩm Duyệt sẽ không thể trả tiền quà sinh nhật cho cô được.

Nhưng Thẩm Duyệt khi thấy vậy nói với cô rằng món quà sinh cô tặng quá đắt, phải tốn những nữa năm tiền tiêu vặt mới mua được hoặc có thể phải chi thêm cả tiền mừng tuổi nữa. Cô ấy bảo món quà kia rất quý giá, hết bao nhiêu tiền cô ấy trả cho cô.

Đối với cách xử lí của Thẩm Duyệt, Thường Nhạc thật sự không biết phải nói gì. Thấy cô ấy cũng khó xử nên cô lại nói tiếp: Cả năm có mỗi một lần có thể tặng quà cho cậu, nếu cậu muốn đáp trả thì có thể đổi phương thức khác. Cậu có thể qua cửa hàng đồ chơi mua cho tớ một bé búp bê nhỏ, tớ sẽ rất thích.

Đương nhiên rằng Thường Nhạc không muốn làm như vậy, hơn nữa trong lòng cũng buồn bã không thôi. Trời đất, làm bạn thân của cậu ấy thật mệt.

Lúc đồ ăn được bưng đầy đủ lên bàn, Vương Chí Hàng liền ngăn cản bọn họ động đũa.

“Đợi chút.” Cậu ấy nói rồi lấy điện thoại ra, nghiêng người qua một bên: “Chúng ta cùng chụp một tấm ảnh nhé.” Tất cả mọi người đều phối hợp nhìn vào ống kính chỉ có Thẩm Duyệt dường như không mấy tình nguyện.

Vương Chí Hàng nhìn kĩ tấm ảnh sau đó cười nói: “Chúng ta mau ăn thôi.” nhưng cậu ấy lại không động đũa mà nghịch điện thoại.

“Lúc ăn cơm không được sử dụng điện thoại.” Thẩm Duyệt có một thói quen đó là thích quản người khác, nhìn xong cậu ta, cô ấy liền quay sang nói với Thường Nhạc: “Khuê nữ của mình, cậu ăn nhiều chút, hiện tại cậu rất gầy.”

Thường Nhạc gắp vào miệng một miếng thịt mà cảm giác như cả cơ thể được chữa lành. Những lời Thẩm Duyệt nói cô đều bỏ ngoài tai. Cơ thể của cô hiện giờ vẫn đang rất ổn, không béo mà cũng không gầy. Mà cô sao có thể vui vẻ khi béo hơn chứ...

Vương Chí Hàng đem tấm ảnh vừa chụp chỉnh sửa thật đẹp sau đó liền đăng lên WeChat với dòng trạng thái. [Hai Cặp Đôi Cùng Nhau Dùng Bữa], [Tình Yêu]

Cậu ấy lúc này vẫn chưa biết rằng việc làm này đã gây ra một trận gió tanh mưa máu mà chỉ bình yên dùng bữa.

Chu Vân cùng Triệu Khê Nam ngồi bên kia yên tĩnh hơn nhiều, điều đó liền khiến cho Triệu Khê Nam cảm thấy mất tự nhiên. Hôm nay được người khác mời ăn mà đồ ăn cô ấy gọi lại còn rất đắt dẫn đến cô thấy không được thoải mái. Cảm giác đó giống như thiếu nợ ai đó điều gì, đồ ăn ngon cũng không thể cứu đỗi tâm trạng của cô.

Chu Vân thì vẫn luôn lắng nghe cuộc hội thoại đầy vui vẻ phía bên kia bức tường, mặt cô ta dần đen lại. Cuối cùng di động của cô ta truyền tới thông báo wechat, là Vương Chí Hàng đăng bài. Tấm hình đó khiến cô ta cảm thấy lòng mình đau nhói, đi kèm dòng trạng thái kia còn chói mắt hơn cả.

****

Sau khi bữa cơm kết thúc, bọn họ bắt đầu ra về.

“Chúng ta đi hát đi.” Vương Chí Hàng đề nghị.

Thẩm Duyệt trực tiếp từ chối: “Chúng ta đều là vị thành niên nên tới mấy chỗ đó không được hay cho lắm. Hơn nữa khuê nữ đáng yêu của tôi đến những nơi đó rồi gặp phải đám người xấu thì phải làm sao?”

“Cậu nói như cậu sẽ không thể gặp người xấu vậy.” Vương Chí Hàng nói.

“Ai dám có ý đồ xấu với tôi chứ?” Thẩm Duyệt cười lạnh một tiếng.

Thường Nhạc thầm nghĩ: Nếu thật sự có người có ý xấu với cậu ấy thì quả thật người kia hẳn không có não. Bố của Thẩm Duyệt tuy là người mới trong giới kinh doanh than đá nhưng nhà cậu ấy thuê không ít vệ sĩ. Ai dám động vào cô ấy sợ là đến cánh tay cũng không còn.

Thẩm Duyệt chưa từng kể cho ai khác về việc nhà cô làm nghề gì, cũng không tỏ ra giàu có vậy nên người khác mới luôn nghĩ cô ấy chỉ sống trong gia đình bình thường.

“Tuy vậy nhưng cậu vẫn phải chú ý, dẫu sao cậu cũng xinh đẹp như thế. Được rồi, để tôi đưa cậu về nhà.” Vương Chí Hàng nói một câu dài nhưng trọng tâm thì lại nằm ở cuối. Cậu ấy muốn ở cùng Thẩm Duyệt thêm một chút nên liền muốn đưa cô ấy về nhà.

“Được.” Thẩm Duyệt đồng ý.

Rồi sau đó bốn người bọn họ cứ thế tách nhau ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.