“Ông chủ, cô chủ đã về.” Quản gia nhìn thấy chiếc xe taxi đang từ xa đi tới liền báo cáo lại cho ông Thẩm.
Ông Thẩm lúc đó đang cùng mẹ xem phim truyền hình, bấy giờ đang chiếu tới đoạn tiểu thư nhà giàu bị bắt cóc trong lòng không khỏi lo lắng cho con gái mình. Bà nội Thẩm nhìn thấy tâm tư của con trai vì thế liền nói: “Đừng lo lắng, Duyệt nhi chỉ đi ăn cơm bạn học nên không sao đâu. Lại nói ai dám trêu chọc con gái của con vậy?”
Ông Thẩm nghe được những lời mà bà nội Thẩm nói tuy không dám phản bác nhưng trong lòng lại càng thêm lo lắng. Con gái cưng của ông tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì. Cả người tràn ngập suy tư, tivi có bật cũng chẳng buồn nhìn. Cả buổi ông chỉ ngồi đoán già đoán non, hắn ta liệu có trói con gái của ông hay không?
Quản gia nãy giờ vẫn đứng cạnh cửa sổ theo dõi tình hình, thấy vậy định mở miệng an ủi.
Quản gia vừa định mở miệng thì liền thấy ông Thẩm mở cửa trực tiếp chạy ra ngoài. Ông nhất định phải nhìn thấy con gái mình trở về nhà mới yên lòng.
Ông vừa ra ngoài, con gái ông cũng vừa xuống khỏi taxi, bên cạnh con bé còn xuất hiện một thiếu niên. Sắc mặt của ông lúc này liền trở nên rất khó coi.
“Cậu là ai, làm sao lại đi cùng với Duyệt nhi nhà tôi?” Ông Thẩm hỏi.
Thẩm Duyệt thấy bố mình cứ như gà mẹ bảo vệ con, tình cảnh này khiến cô có chút bất đắc dĩ. Chỉ sợ rằng ông ấy sẽ không để bạn học của mình rời đi một cách dễ dàng.
Lúc xe mới tiến vào khu vực nhà ở, Vương Chí Hàng vẫn còn mải mê suy nghĩ: Nơi này điều kiện sinh sống không được tốt cho lắm, thật vắng vẻ. Nhưng anh là yêu cô chứ cô ở nơi như thế nào đối với anh không quan trọng. Đợi đến khi xe tiến đến sảnh chính cả người anh vẫn mông lung.
Rồi sau đó chú Thẩm đi tới nhìn ánh với ánh mắt không vui.
“Cháu chào chú, cháu là bạn học của Duyệt nhi tên Vương Chí Hàng ạ.” Nói xong anh còn khom lưng chào hỏi.
Ông Thẩm lúc này mới nổi giận: “Cái thằng nhóc này, ai cho cậu gọi là Duyệt nhi, Duyệt nhi là cái tên mà cháu có thể gọi sao?”
Vương Chí Hàng lúc này mới ý thức được việc mình đã nói sai liền nhanh chóng sửa lại: “Cháu xin lỗi.”
“Biết vậy là tốt.” Ông Thẩm nói.
“Bố, con mệt rồi, con vào nhà đây.”
Ông Thẩm tựa như biến thành người khác: “Duyệt nhi, nếu mệt thì nhanh chóng vào nghỉ ngơi đi. Nhớ bảo cô giúp việc chuẩn bị cho bồn tắm nước ấm, tắm rửa cho khỏe người.”
Chờ Thẩm Duyệt rời đi rồi Vương Chí Hàng mới cảm nhận được thứ gọi là nguy hiểm.
“Nhìn gì vậy, tôi đã cho cháu nhìn sao? Tôi cũng cảnh cháu, không nên có bất kì ý đồ gì khác với con gái tôi. Nếu không nghe lời tôi sẽ cho người lấy đi một cánh tay của cháu.” Ông Thẩm bị làm cho tức đến mức trợn mắt phồng mũi. Bộ dạng kia chẳng khác gì khi nhìn thấy tình địch.
Tận đến lúc Vương Chí Hàng lên xe rời đi vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Thấy vậy tài xế liền nhỏ giọng an ủi: “Ông Thẩm chính là người như vậy...” Giọng điều của tài xế như muốn ám chỉ việc: Nếu ai đó đụng tới con gái của ông Thẩm thì người đó đúng hẳn là to gan.
Vương Chí Hàng thầm nghĩ: Từng ấy thử thách so với tình yêu của anh đã là gì. Chú Thẩm rồi cũng sẽ nhận ra tấm lòng của anh rồi đem con gái gả cho mình.
“Cứ coi như chú ấy là Thiên Vương, nhưng cháu chính là muốn cưới con gái của Thiên Vương.” Vương Chí Hàng nói lời này có phần tự đại. Tài xế thông qua gương chiếu hậu nhìn cậu nhóc nhỏ tuổi này chỉ cảm thấy tuổi trẻ thật tốt. Tinh thần lúc nào cũng giữ vững vì người mình yêu... Trong xe bỗng chuyển tới bài hát mang tên: “Trân trọng.”
“Chú cũng thích nghe bài này ạ?” Vương Chí Hàng thầm nghĩ: Chú cũng khá teen đấy chứ.
“Chú hát cho cháu nghe bài này nhé.”
“Vâng.” Vương Chí Hàng liền đồng ý.
“Baby, Baby anh không muốn tình yêu này trở nên mù quáng, cả ngày đầu óc chỉ nghĩ tới em dẫu biết rằng giờ đây anh phải chăm chỉ, nghiêm túc học hành.”
“Quá đỉnh.” Chờ lúc tài xế hát xong đoạn điệp khúc, Vương Chí Hàng liền không ngừng nói lời khen ngợi.
Người lái xe thập phần vui sướng, lộ ra nụ cười thân thiện.
Hai người trên đường lúc nói chuyện, lúc hát hò mãi đến khi kim đồng hồ chỉ vào 10 giờ thì anh mới về tới nhà.
Nhà Vương Chí Hàng ở một thị trấn khác, tòa nhà được xây dựng từ thời dân quốc.
Tài xế sau khi lấy xong tiền liền lái xe rời đi, trên đường ông không khỏi suy nghĩ: Thảo nào cậu nhóc này không sợ ông Thẩm, thì ra là nhà rất có tiền.
Khu vực nhà ở này là nơi có giá trị nhất Giang Châu, nhưng người ở đây đều hầu hết đều là tầng lớp “Tôn Quý“. Thứ gọi là vật hợp với chủ chính là dành cho những người sở hữu bởi họ nếu không là chính trị gia thì cũng là các học giả tài năng. Những người như này thường rất kiêu ngạo, họ không muốn cùng một chỗ với những người giàu mới nổi.
Vậy nên cũng chính tại khu vực Giang Châu này cũng được xây dựng rất nhiêu học viện hay cả đại học Giang Châu nổi tiếng. Đại học Giang Châu đứng thứ 4 toàn quốc, trong đó môn ứng dụng toán học chuyên nghiệp ở đây xếp hạng 2. Nơi đây từ những năm 2001 đã thành lập phòng thí nghiệm. Những nghiên cứu viên ở đó toàn là những người có giàu kinh nghiệm và đều là những người có xuất thân từ môn toán. Tuy vậy nhưng những gì phòng thí nghiệm này nghiên cứu đều toàn là nội dung cơ mật, không thể thăm dò.
“Hàng Hàng trở về rồi.” Dì giúp việc thấy anh liền rất vui vẻ.
“Dì à, mẹ cháu về nhà chưa?” Vương Chí Hàng đem ba lô đặt trên tủ giày sau đó đổi một đôi dép đi trong nhà.
“Bà chủ đã về còn ông chủ đêm nay sẽ không trờ lại.”
“Vâng, vậy cháu đi lên phòng trước.” Vương Chí Hàng nói rồi cầm ba lô lên tầng.
“Cốc, cốc...”
“Vào đi.”
Trong phòng làm việc, người phụ nữ đang ngồi trước bàn xử lí tài liệu, thấy con trai mình đi tới bà ấy cũng không lộ ra sự vui vẻ.
“Con có chuyện muốn nói với mẹ.” Vương Chí Hàng cũng không quá để ý tới điều đó, càng không vì biểu cảm của mẹ mà khiến anh cảm thấy thất vọng.
“Con nói đi.” Mẹ Giang buông bút xuống bàn làm việc rồi ngẩng đầu nhìn anh.
“Con muốn hẹn hò với một cô gái.” Vương Chí Hàng nói thẳng.
“Ừ.” Mẹ Giang tỏ vẻ đã biết.
“Con tự xử lí cho tốt.”
“Vâng.” Vương Chí Hàng ở trong thư phòng không quá hai phút liền rời đi. Lúc ra ngoài còn cố ý giúp mẹ đóng chặt cửa. Khoảnh khắc cửa khép lại anh liền nhìn thấy mẹ mình cúi đầu tiếp tục làm việc.
Họ vẫn luôn bận rộn...
Họ vẫn luôn tôn trọng ý kiến của anh...
Họ cũng ít quản anh...
Họ... Là bố mẹ của anh, đây là điều không thể lựa chọn cũng chẳng cách nào thay đổi. Thật may anh vẫn có thể tự đưa ra quyết định cho bản thân bởi họ không vì anh kém ưu tú mà khinh miệt hay bất mãn. Hoặc có lẽ trong mắt họ anh vẫn luôn là đứa trẻ kém cỏi, đây là kết luận mà từ nhỏ anh đã biết được. Cho nên họ chỉ cần anh khỏe mạnh trưởng thành sau đó công hiến cho tổ quốc mà thôi.
****
“Hà Tri Túc, cậu muốn thi vào trường đại học nào?” Hôm nay khi trở về nhà, hai bọn cô cùng ngồi tại một băng ghế
trên xe bus. Thường Nhạc nhất thời cao hứng muốn hỏi về tương lai của anh.
“Tại sao cậu không hỏi tôi muốn học môn chuyên sâu nào?” Anh mỉm cười sau đó vạch ra cho cô một đề nghị.
“Cậu muốn học môn chuyên sâu nào vậy?” Thường Nhạc hỏi.
“Ứng dụng toán học - thông tin cùng với khoa học tính toán.” Anh không cần nghĩ ngợi liền nghĩ nói ra hai cái tên. Thường Nhạc nhìn anh không chớp mắt, sau đó vô cùng khó hiểu nói: “Hai môn đều liên quan tới toán học không phải rất lãng phí đầu óc hay sao?”
“Không đâu, có đầu óc liền có thể học tốt.” Lời nói của anh không chút lưu tình mà đả thương tới Thường Nhạc.
“Cậu sẽ sớm gia nhập hội người trung niên bị hói đầu.” Thường Nhạc bình tĩnh nói.
“Bố cậu không bị hói đầu.” Hà Tri Túc phản bác lại cô.
Chỉ số thông minh của Thường Nhạc lúc này nhanh chóng được hoạt động: “Làm sao cậu biết bố tôi học toán?” Ánh mắt cô ngập tràn sự khó hiểu.
Hà Tri Túc thầm nghĩ: Chẳng lẽ cô ấy phát hiện ra điều gì rồi? Rồi sau đó anh lại nghĩ tới những việc cô từng làm thầm nhủ bản thân đã lo quá xa, cô làm sao mà thông minh như vậy được: “Chú mỗi ngày đều cho tôi làm những loại đề không hề đơn giản. Cho nên chắc hẳn bố cậu giờ đang là giáo sư cũng nên.”
“Vậy tại sao cậu lại muốn học những hai môn chuyên khoa?”
“Ừ.”
“Học song song hai môn rất khó.”
“Đúng vậy.”
“Vậy tại sao câu không hoc từng môn một, tuy rằng mất hơi nhiều thời gian... Lúc đó tôi chắc hẳn đã đi làm và có thể kiếm tiền rồi. Vậy nên tôi có thể nuôi cậu.”
Hà Tri Túc nhìn cô, cô bé này khi tươi cười rất xinh đẹp. Xem ra cô lại đang suy nghĩ tới chuyện tốt nào đó rồi.
“Được.” Anh đáp.
Anh chưa từng gặp qua người nói muốn nuôi anh bởi bố anh từ lúc anh còn nhỏ đã bỏ mẹ con anh mà rời đi. Nói đúng hơn thì bố anh không hề chào đón việc anh tới cõi trần này. Còn mẹ anh thì muốn anh đi theo bố, kết quả hoàn toàn thất bại. Mẹ anh tuy rằng vẫn có trách nhiệm nuôi nấng anh nhưng không hề tình nguyện. Khuôn mặt tươi cười của bà khi nuôi nấng anh sao? Anh hẳn đã thấy qua một lần.
Anh từng cho rằng mình sẽ không cùng người khác nói chuyện về nhưng vấn đề như này bởi thật phiền phức... Nhưng lúc này anh lại cô có chút đáng yêu, tuy rằng cô nói rất nhiều nhưng anh lại chẳng thấy phiền toái.
“Vậy cậu sẽ thi vào trường đại học nào? À mà thành tích của cậu tốt như vậy khẳng định sẽ đỗ đại học Bắc Kinh.” Thường Nhạc nghĩ đến việc này liền có chút đau lòng, nơi đó chính là đại học Bắc Kinh. Người như cô có cố gắng thêm 10 năm nữa cũng không thể bước chân vào.
“Đại học Giang Châu.” Anh nhàn nhạt nói.
Thường Nhạc nghe thấy không phải đại học Bắc Kinh còn liền có phần vui vẻ, chỉ là lúc biết rằng nơi kia lại là đại học Giang Châu cô lại khổ sở cúi đầu. Nơi đó chính là đại học Giang Châu nơi bố cô công tác. Cô cũng từng được bố mẹ dẫn tới vài lần chỉ có điều là không được vào phòng thí nghiệm. Vậy nên mẹ cô liền dẫn cô đi dạo quanh khuôn viên trường giúp cô cảm nhận thêm về văn hóa của trường Giang Châu nhằm thúc đẩy nghị lực học tập.
Nhưng mà đại học Giang Châu cũng rất khó thi. So với đại học Bắc Kinh chẳng dễ hơn là mấy.
“Còn cậu.” Hà Tri Túc không biết tại sao mình lại muốn biết cô sẽ học trường nào.
“Tôi sao?” Thường Nhạc có chút ngượng ngùng cười cười, sau đó nhỏ giọng nói: “Nơi nào nhận tôi thì tôi theo học nơi đó.”