Nhất Thụ Lê Hoa Áp Hải Đường

Chương 2: Chương 2: Nghiệt duyên bắt đầu (1)




Giang hồ xưa nay luôn phân chia danh môn chính phái với tà ma ngoại đạo, chính tà bất lưỡng lập, thiện ác không chung đường. Đến đời này, võ lâm chính đạo có hơn trăm giáo phái lớn nhỏ, do ngũ đại phái lãnh đạo. Năm phái lớn ấy chính là Thần Kiếm môn, Hoa Sơn phái, Thiên Sơn môn, Thanh Dương giáo, Hành Sơn đường. Năm phái lấy Thần Kiếm môn làm đầu, xưng danh thiên hạ đệ nhất phái, Chưởng môn của Thần Kiếm môn cũng được xem như Minh chủ võ lâm, thống lĩnh thiên hạ quần hùng trừ gian diệt ác, bảo vệ sự yên bình trong giang hồ.

Trăm năm đổ lại đây, trên giang hồ xuất hiện một giáo phái bí ẩn là Vô Minh giáo, người trong chính phái thường gọi là Ma giáo, do môn đồ của giáo phái này tu luyện tà công, hành sự vô pháp vô thiên, không để đạo lý luân thường vào mắt, giết người không run tay. Tất nhiên, Vô Minh giáo nhanh chóng trở thành cái gai trong mắt võ lâm nhân sĩ, những năm qua ngũ đại phái không ngừng họp bàn cách tiêu diệt Ma giáo này.

Bấy giờ, Ám Dạ Nguyệt - giáo chủ đời thứ tư của Vô Minh giáo, công lực thâm sâu, quỷ kế đa đoan, máu lạnh vô tình, quả thực vô cùng khó đối phó. Năm vị Chưởng môn của ngũ đại phái quyết định tổ chức một đại hội võ lâm, gửi thiếp mời tất cả quần hùng trong thiên hạ tụ họp bàn đối sách. Khi mọi người đang sục sôi ý chí, đồng thanh hô vang “Tiêu diệt Ma giáo, giết Ám Dạ Nguyệt, bảo vệ võ lâm!”, từ trên không trung bỗng vang lên một tiếng cười dài.

“Nghe nói các ngươi muốn giết bản tọa, bản tọa liền đến đây để các ngươi không cần đi tìm xa xôi!”

Một bóng người vô thanh vô tức đáp xuống mái ngói của chính điện Thần Kiếm môn, huyền y phất phới bay trong gió, người đến mi mắt như họa, ba nghìn tóc đen phiêu dật bay, mắt phượng lạnh lẽo tựa hồ băng, khóe môi lại mang theo ba phần ý cười, thần thái ung dung phảng phất đang dạo chơi giữa chốn sơn thanh thủy tú chứ không phải rừng kiếm lưỡi đao.

Tiêu Kính Hà - Chưởng môn phái Hoa Sơn tức giận tuốt kiếm ra, quát:

“Ma đầu, hôm nay bản Chưởng môn sẽ vì sư đệ ta báo thù! Mau chịu chết!”

Lời vừa dứt, bóng người thoắt đã nhảy lên mái nhà, vung kiếm lao về phía Ám Dạ Nguyệt. Hoa Sơn kiếm pháp có hai mươi bốn chiêu thức, chủ yếu lấy nhanh và mạnh làm ưu thế, Tiêu Kính Hà đang thi triển chiêu thứ bảy trong kiếm pháp - Thất Sát chiêu, chiêu thức mang sát khí nặng nhất trong hai mươi bốn thức. Chỉ thấy bóng kiếm loang loáng ảo ảnh, từng đường kiếm đều nhắm vào các tử huyệt trên người đối phương. Ám Dạ Nguyệt lại có vẻ không hề để tâm, thong thả phất tay một cái, Tiêu Kính Hà lại cảm thấy có một kình lực cực mạnh hất tung mình ra ngoài, không sao tiếp cận được với y.

Ám Dạ Nguyệt khẽ cười, nói:

“Bản tọa không có kiên nhẫn tiếp từng người một, các ngươi cùng lên một lượt đi.”

Dứt lời, y rút từ tay áo ra một chiếc quạt sắt, mắt phượng nheo lại, đáp xuống mặt đất.

Thanh Vô Tử - Chưởng môn Thần Kiếm môn quát lên một tiếng “Ma đạo chớ ngông cuồng!”, đoạn liền tuốt ra trường kiếm nhập trận. Bốn vị Chưởng môn còn lại lập tức cũng lao đến tương trợ. Các đệ tử của ngũ đại phái đứng vòng ngoài thấy Chưởng môn của mình chiến đấu với ma đầu, tất nhiên cũng muốn gia nhập, nhưng sáu đại cao thủ đấu với nhau, uy lực toát ra không thể khinh thường, người bên ngoài không đủ công lực muốn tiến lại gần cũng chẳng có cách nào.

Lúc bấy giờ, Lục Sơ Vũ đang sắc thuốc trong bếp, thấp thoáng nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài, vừa khi ấy tiểu sư muội của nàng cũng chạy vào, thở hển hển nói:

“Nhị sư tỷ, đừng sắc thuốc nữa, ra ngoài nhanh đi, sư phụ đang đánh người xấu kìa!”

“Người xấu?”, Lục Sơ Vũ xoa xoa đầu tiểu sư muội, “Tình nhi, muội nói người xấu nào? Sao có thể xông vào Thần Kiếm môn dễ dàng như vậy chứ?”

Ly Tình kéo tay nàng đi ra ngoài, bảo:

“Tỷ đừng hỏi nữa mà, ra ngoài liền biết thôi!”

Khi Lục Sơ Vũ vừa thấy cảnh tượng ở giữa sân lớn liền kinh ngạc vô cùng, nàng khẽ giật tay áo của Ly Tình, hỏi:

“Tình nhi, người kia là ai? Có thể lấy một địch lại năm vị Chưởng môn, hơn nữa còn đang ở thế thượng phong, thật không đơn giản...”

“Sư tỷ, muội nghe đại sư huynh nói hắn là Ám Dạ Nguyệt, giáo chủ Ma giáo, là một ma đầu giết người không chớp mắt! Hôm nay hắn nhất định phải chết ở Thần Kiếm môn chúng ta!” Ly Tình đáp, vẻ mặt chỉ hận không thể thay trời hành đạo.

Lục Sơ Vũ nhìn thế trận kia, lẩm bẩm:

“Chỉ e rằng...”

Chưa đến một khắc sau, Chưởng môn Hành Sơn đã trúng một chưởng, bị đánh bay ra ngoài vòng chiến, phun ra một búng máu. Bây giờ chỉ còn bốn người còn lại trấn giữ bốn phương, Ngũ Hành trận pháp khuyết thiếu một vị trí, phần thắng nghiêng về ai đã quá rõ.

Lục Sơ Vũ thấy vậy, biết kết cục đã định, chỉ đành thở dài một tiếng, chạy đến đỡ Chưởng môn Hành Sơn đường dậy, xem thương thế của ông ấy thế nào. Đương lúc ấy, mọi người đều lùi ra xa vòng đấu, chỉ có mình nàng là đứng gần nhất, thế nên Lục Sơ Vũ đã trông thấy hình ảnh ấy. Có một khoảnh khắc, Ám Dạ Nguyệt bỗng nhiên nhíu mày, một tay ôm lấy ngực trái, tựa hồ đang rất đau đớn. Lợi dụng khoảnh khắc y lơ đễnh ấy, trong tay áo của Chưởng môn phái Hoa Sơn bay ra một kim châm bạc, kim châm nhanh chóng ghim vào cổ Ám Dạ Nguyệt, vùng cổ liền hiện lên vết tím đen.

“Thiên Thù Ngân châm?” Lục Sơ Vũ thì thầm trong miệng, không thể ngờ rằng đường đường Chưởng môn một trong ngũ đại danh phái, lại sử dụng ám khí hại người như vậy.

Ám Dạ Nguyệt bị trúng ngân châm, công lực rõ ràng suy giảm đi đáng kể, bị Thanh Vô Tử chém một kiếm sau lưng, lui về sau mấy bước, nhếch môi cười một tiếng, nói:

“Nghe danh ngũ đại phái quang minh chính nghĩa, nay mới được biết, quả thực là vô cùng quang minh, vô cùng chính nghĩa, khiến người ta ngưỡng mộ.”

Lời vừa dứt, bóng người đã bay lên không trung, biến mất tăm.

“Nhanh đuổi theo, đừng để ma đầu chạy thoát!” Thanh Vô Tử quát lớn, người cũng lập tức tung mình lên, nhanh như chớp truy đuổi.

Đệ tử ngũ đại phái liền tản mác ra đuổi theo Ám Dạ Nguyệt. Có lẽ bởi vì khinh công của y rất cao, chạy đi ngay trước mắt mọi người nhưng người ta lại chẳng biết phải tìm hướng nào.

“Nhị sư tỷ, sư phụ thật lợi hại, đả bại được đại ma đầu kia rồi!” Ly Tình chạy tới cạnh Lục Sơ Vũ giúp nàng đỡ Chưởng môn Hành Sơn đi vào trong, miệng không kiềm được buột ra một câu tự hào.

Lục Sơ Vũ quay đầu nhìn lại khoảng sân kia, trầm ngâm không nói. Lúc nãy mọi người đứng cách xa đương nhiên không thể thấy Tiêu Kính Hà phóng châm bạc, mà nàng lại thấy rõ mồn một. Sư phụ chiến thắng như vậy, nàng không cảm thấy chút gì tự hào, trái lại còn có phần ngỡ ngàng. Nàng cũng như Ly Tình, từ nhỏ đã ở Thần Kiếm môn, được dạy rằng danh môn chính phái luôn quang minh lỗi lạc, hành hiệp trượng nghĩa, còn Ma giáo là tà đạo, tàn ác, quỷ kế đa đoan, bất chấp thủ đoạn. Nhưng hôm nay, sự việc trước mắt khiến nàng đột nhiên hoang mang, có phải rằng chính phái luôn đúng, tà phái luôn sai?

Nghe câu nói ngây thơ của Ly Tình, Lục Sơ Vũ chỉ khẽ thở dài, lẳng lặng không đáp. Đôi khi, có thể ngây ngô tin tưởng vào một tín niệm trong lòng mình, cũng là một loại hạnh phúc, dù rằng tín niệm đó, có thể chỉ là hư ảo.

--- ----#--- -----

Chữa trị xong cho Chưởng môn Hành Sơn đường thì trời cũng đã nhá nhem tối, Lục Sơ Vũ bấy giờ mới quay trở về Tử Vân phong. Thần Kiếm môn gồm bảy mạch, Lục Sơ Vũ là đệ tử đắc ý của Thanh Vô Tử, mấy năm nay tạm thời thay sư thúc là Tịnh Liên chân nhân chưởng quản Tử Vân phong, ai cũng ngầm hiểu sau này chức thủ tọa Tử Vân phong chắc hẳn sẽ do nàng kế vị.

Lục Sơ Vũ vừa đẩy cửa bước vào phòng, liền phát hiện một cỗ kình phong đánh về phía mình. Một bóng người nhanh như chớp khống chế nàng, hai mươi bốn lưỡi dao trên quạt sắt áp sát cổ nàng.

Người đó kề bên vành tai của nàng, khe khẽ nói:

“Dám la lên, tất sẽ chết.”

Hơi thở của y nóng rực đầy mê hoặc, lại cũng khiến người ta bất chợt thấy lạnh xương sống.

Bởi vì, y là Ám Dạ Nguyệt. Ám Dạ Nguyệt giết người như giết kiến.

Lục Sơ Vũ lại không hề sợ hãi, nàng mỉm cười, nói:

“Ám Dạ giáo chủ dù không kề dao vào cổ ta, ta cũng sẽ không lên tiếng gọi người tới.”

“Lời của bọn danh môn chính phái các ngươi nói ra, có thể tin sao?” Ám Dạ Nguyệt khẽ cười lạnh một tiếng.

Lục Sơ Vũ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt y, nghiêm túc nói:

“Lục Sơ Vũ ta tuy là nữ nhi, nhưng “nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy”. Tin hay không, tùy vào giáo chủ. Có điều, ta chắc chắn rằng nếu giáo chủ không buông quạt xuống để ta chữa trị, ba khắc sau độc trên người ngài sẽ lập tức phát tác.”

“Ngươi uy hiếp ta?” Ám Dạ Nguyệt nheo mắt lại.

Lục Sơ Vũ đáp:

“Không phải uy hiếp, mà là nhắc nhở, lời nhắc nhở của một đại phu.”

Cuối cùng, quạt sắt trên cổ nàng cũng hạ xuống.

Ám Dạ Nguyệt đã lựa chọn tin nàng.

Mà nàng, đã lựa chọn cứu y - kẻ thù chung của võ lâm chính phái.

Mãi sau này, Lục Sơ Vũ vẫn luôn tự hỏi, nếu được quay lại từ đầu, nàng có thay đổi lựa chọn chăng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.