Nhất Thụ Nhân Sinh

Chương 10: Chương 10: 22




.21/Vương Đại Xuyên tỉnh lại.

Vương Thụ Dân lắc đầu thở dài, “Không mấy khả quan, ngày nào còn chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm thì ngày đó chúng ta còn chưa yên tâm được.” Hắn kéo hành lý của Tạ Nhất, nói với tài xế, “Bác tài, chú mở cốp xe phía sau ra cho cháu với.”

Tạ Nhất ngước lên, có điều muốn nói, lời lên đến đầu môi lại phải nuốt xuống. Đoạn lại sờ mũi, thấy không còn muốn lên tiếng nữa.

Vào xe, Vương Thụ Dân ngồi ở ghế trước, mắt không tự chủ lại liếc nhìn kính chiếu hậu, len lén quan sát người ngồi đằng sau. Tạ Nhất có vẻ rất mệt, một tay đỡ trán, mắt nhắm hờ, hai quầng mắt tối đen. Trong xe hơi tối, rọi lên gương mặt xanh tái, cổ tay gầy yếu nằm thít chặt trong tay áo sơ mi.

Áo quần phẳng phiu, phong độ ngời ngợi, rất ra dáng tinh anh xã hội. Cậu bé ngày xưa một mình xa xứ nay đã thay da đổi thịt thành một người khác. Nhưng nhìn thiếu sức sống, Vương Thụ Dân thấy vậy. Hắn để ý thấy bên trong lớp áo khoác chẳng có một lần áo bông nào, có lẽ cậu tới đây rất vội, đến nơi mới phát hiện Bắc Tân lạnh như thế, liền vội thay áo vest ra, tùy tiện choàng tấm áo ngoài vào.

Tạ Nhất từ lúc bắt đầu đã không biết phải nói gì. Bao nhiêu năm trôi đi, lòng chỉ còn lại một sự thản nhiên lạ lùng. Ấy nhưng, chẳng rõ vì sao, khi đối mặt với người kia, với đôi mắt từng xuất hiện bao lần trong giấc chiêm bao, lại chẳng thể thốt lên được lời nào. Thậm chí còn không xác định được trong trường hợp này nên nói gì là tốt, chỉ có thể yếu nhược ẩn mình, dùng im lặng làm lớp ngụy trang.

Công ty bận rộn, hôm qua tới hơn nửa đêm mới xong việc, áo chưa kịp thay đã ngủ gục trên giường, định rằng sẽ ngủ đến lờ mờ sáng rồi dậy, dè đâu lại nhận được điện thoại của Vương Thụ Dân, liền vội vàng chạy đi, quả thật là mệt đến không chịu nổi, nhắm mắt để hờ một tí, hóa ra lại thành ngủ quên mất.

Tới khi Vương Thụ Dân nhẹ nhàng gọi dậy mới nhận ra đã tới khu nhà tập thể cục điện Bắc Tân. Tạ Nhất mơ màng mở mắt, hai đầu mày khẽ chau lại, như không xác định được tình huống. Vương Thụ Dân cười, kéo cậu ra khỏi xe, “Xuống xe thôi, về nhà lại ngủ tiếp.”

Về nhà… Tạ Nhất cười nhẹ một tiếng, không có biểu cảm gì, nương vào lực kéo của Vương Thụ Dân mà đứng dậy, theo hắn đi vào hàng hiên quen thuộc, bước trên những tầng lầu quen thuộc.

“Ba cậu, à… Tạ Thủ Chuyết, không còn ở đây nữa. Ông ấy chẳng nói với ai tiếng nào, cứ bỏ đi, sau thì không thấy về nữa, chẳng rõ là đi đâu.” Lúc bước ngang qua cửa nhà Tạ Nhất, Vương Thụ Dân khẽ nói. Hắn tay nắm hành lý của cậu, cố ép sát người vào bức tường sau lưng, quan sát biểu tình của Tạ Nhất. Sau bao cuộc bể dâu, hắn cuối cùng cũng có thể nhìn ra sự đuối nhược trong Tạ Nhất, và đồng thời cũng hiểu được, cậu không bao giờ để lộ ra.

Với Tạ Nhất, tất cả đều là chuyện đã qua. Vương Thụ Dân biết, con người Tạ Nhất luôn luôn là vậy, vui buồn không nói, chỉ dùng sự im lặng để đáp trả mọi thứ. Nhưng đôi mắt không gợn một sắc đục kia lại chẳng hề biết che giấu điều chi, lòng nghĩ sao đều phơi bày ra tất thảy. Ít ra, Vương Thụ Dân có thể nhìn thấy điều này. Song, giờ đây, người kia lại chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt, nói một tiếng “Vậy à.” rồi thôi.

Bỗng nhiên lại thấy thất vọng, như có một cây kim chồi ra, đâm vào trong thịt, có chút đớn đau hèn mọn.

Vương Thụ Dân hắng giọng, mở cửa, đẩy Tạ Nhất vào nhà, rót cho cậu một ly nước ấm, “Làm ấm tay cậu trước đi. Nhìn cậu ăn mặc như thế, lại lâu không về nhà, chắc đã quên nhà cửa bày biện ra sao rồi nhỉ?”

Tạ Nhất khẽ nói cảm ơn, cởi áo khoác để qua một bên, bình thản đáp, “Mùa đông Thượng Hải không lạnh lắm.”

Vương Thụ Dân bất chợt nhớ tới con hẻm nhỏ chật hẹp kia, nhớ căn phòng với cánh cửa bằng tấm ván ép ọp ẹp, bốn bề gió lùa lạnh thấu xương, và cả sự việc đã xảy ra khi ấy… chẳng hiểu sao tim lại đập mạnh, ừ hữ một tiếng rồi đổi đề tài, “Cậu sao rồi, công việc thế nào?” Đã có bạn gái chưa? Nửa câu sau nuốt vào bụng, không dám thốt ra.

“Cũng được.” Tạ Nhất uống một ngụm nước, thở hắt một hơi, làn da xanh tái bị hơi nước làm trở nên hồng nhạt, mi mắt rũ xuống, nhìn tấm thảm dưới chân, “Ngày nghỉ của năm tôi không dùng tới, bây giờ xin nghỉ một lần, nếu có chuyện gì cần thì cứ nói, tôi đều có thể làm được.”

Vương Thụ Dân sững ra, đối phương đột ngột tạo ra phòng tuyến nước lửa bất xâm, không biểu thị chút tò mò nào về hắn, làm hắn chẳng biết xoay trở ra sao, “Không, không có gì. Cậu yên tâm nghỉ ngơi đi. Đã đói chưa? Muốn ăn gì nào?”

Hắn muốn hỏi, Tạ Nhất nè, bốn năm đại học tự túc ấy có thấy khổ cực không? Một thân một mình sống tha hương ở thành phố đất chật người đông, có bị ai ức hiếp không? Bây giờ đang làm gì, đã ổn định chưa, đã quen việc chưa? Bao nhiêu năm rồi, có bạn gái hay chưa? Tuổi cũng chẳng còn nhỏ nữa, mau yên ổn đi thôi… Bao lời muốn hỏi là vậy. Thế nhưng lại bị hai tiếng “cũng được” xua đuổi đi.

Vương Thụ Dân có rất rất nhiều lời muốn tâm sự cùng Tạ Nhất, toàn là những điều chẳng thể gửi trao với người khác. Ví như hồi còn ở trong quân ngũ, người đồng đội chỉ vừa hai mươi tuổi khi chết cũng không nhắm mắt, bản thân thì suýt tí đã không về được nữa, biến ba má thành gia đình liệt sĩ. Bây giờ nghĩ lại, cũng không thấy sợ hãi mấy. Lại còn muốn nói, này nhóc, tôi đã đọc những cuốn sách ngày xưa mà cậu hí hoáy viết cảm nhận đó, thiệt tình là quá hay luôn.

Nhưng rồi bi ai nhận ra, thời gian là một dòng sông lớn rộng, kéo dài khoảng cách giữa hai người ra, càng trưởng thành càng xa cách. Bấy nhiêu năm biển trời cách mặt đó, rốt cuộc đã sai ở đâu?

Là hồ đồ rồi…? Là chưa từng dám đối diện nhau…?

*

Tạ Nhất chẳng biết dùng cách gì, thuyết phục được Thái hậu cứng đầu về nhà nghỉ ngơi. Không thể không thừa nhận, sau khi Tạ Nhất có mặt, mọi chuyện đều suôn sẻ. Chẳng phải vì có thêm một người thêm một phần sức, mà vì cậu có thể dễ dàng ổn định trật tự mọi thứ. Cậu ở đâu, đều khiến mọi người có thể an tâm.

Ngày nào Vương Đại Xuyên còn chưa rời khỏi phòng ICU thì ngày đó Giả Quế Phương chẳng thể bớt lo lắng được. Nhưng sau khi có Tạ Nhất ở bên, bà đã không còn chán nản rã rời, người cũng tươi tỉnh hơn trước. Có người khen bà thật biết chọn con nuôi. Lại có người bảo, người tốt tất cả hảo báo.

Song, chẳng cần biết thế nào, sau một tuần gian nan, Vương Đại Xuyên sức sống bền bỉ hơn cả gián, thành công giành được sinh mệnh từ tay Diêm vương. Tuy người có trở nên mơ hồ ngu ngốc, nói năng chẳng rõ ràng, rất có thể cả đời cũng không khôi phục lại được như trước, nhưng đã thật sự thoát khỏi nguy hiểm, chuyển từ phòng ICU sang phòng bệnh thường. Thế đã là phước phần lớn lao rồi.

Không biết Vương Đại Xuyên là xuất huyết não hư hại chỗ nào, hay là người quay về thời kì yếu đuối đa sầu đa cảm, mà khiến mọi người nhận ra ông sau khi tỉnh dậy liền thay đổi hoàn toàn, hơn hết là khó lòng khống chế cảm xúc. Một việc cỏn con như lá rụng mưa rơi hay người nào đánh rắm cũng có thể tác động tới thần kinh yếu đuối của ông, hoặc là làm ông cười không dừng được, hoặc là khiến ông gào khóc tới nát ruột nát gan.

Vương Thu Dân đồ rằng ba hắn biến trở thành đứa bé năm tuổi, đem hết nước mắt nhẫn nhịn của cả cuộc đời, khóc một lần cho cạn. Thậm chí tới việc Giả Quế Phương quen thói nói năng lớn tiếng cũng hù Vương Đại Xuyên sợ mất gan mất mật, làm bà trở nên đằm thắm dịu dàng, tam tòng tứ đức hẳn ra… Nhiều khi Vương Thụ Dân còn bất hiếu nghĩ, chắc là ba hắn đang làm trò để đùa giỡn mọi người đây.

Cả nhà trên dưới ai cũng thua vào tay Vương lão yêu nghiệt, chỉ mỗi Tạ Nhất là trụ vững lại được.

Ai cũng nói, ngày trước là nhà họ Vương có ơn với Tạ Nhất, thế nhưng cậu lại là đứa quật cường, cứng đầu, chỉ mỉm cười rồi từ chối tất thảy. Bây giờ, khi Vương Thụ Dân chỉ gọi một cuộc điện thoại, liền tức tốc quay về, hiếu kính với ông bà Vương hơn cả con ruột, thậm chí chẳng nhíu dù chỉ một cọng lông mày. Đây còn hơn cả báo đáp.

Vương Thụ Dân chơi bài với Vương Đại Xuyên, lộ liễu chơi thua khiến ông không vui, bèn khua tay múa chân, ú ớ lên án thằng con, khiến tí nữa thì đánh rơi chai nước biển. Vương Thụ Dân ngẩng ra hỏi, “Ba nói gì ạ?”

Vương Đại Xuyên bực bội ném bài xuống giường, phẫn nộ chỉ vào mặt thằng con, “Ẹ ày, ằng u… ất ạy!!!”

Vương Thụ Dân méo mặt. Vương Đại Xuyên vốn đang cơn giận, nhìn mặt con trai như vậy lại càng không hợp nhãn, liền phùng mang trợn má gào một trận, rồi lại ho không ngừng. Tạ Nhất ngồi ngủ gật gù bên cạnh chợt bật dậy, vội vàng vuốt ngực ba nuôi, “Có chuyện gì vậy ạ?”

Vương Đại Xuyên lại à ơ nói lại một lần cho Tạ Nhất nghe. Đoạn cậu quay đầu nhìn tên phản nghịch, trừng mắt lườm hắn. Vương Thụ Dân ngây thơ hỏi lại, “Ba nói gì vậy?”

“Ba nói cậu bất hiếu, chơi bài cũng không chịu chơi đàng hoàng, mắt ngó dáo dác khắp nơi, lại còn lo ra, bộ đang tưởng nhớ cô nào hả?”

Vương Đại Xuyên “ải ải” một tiếng, kích động biểu lộ sự không hài lòng , rồi à ú một tràng. Tạ Nhất nghe xong, liền phiên dịch, “Ba còn nói, cậu nhớ nhung cái cô Trương Tiên Tiên hay Tăng Tiên Tiên gì đó. Chưa cưới vợ thì đã không thèm nhìn mặt ba rồi.”

Vương Thụ Dân trợn mắt nhìn Vương Đại Xuyên đang vô cùng hả hê, cuối cùng hiểu ra vì sao thế gian lại có nhiều nàng Đậu Nga như vậy. (Vở kịch thời xưa nói về nổi oan của nàng thiếu phụ chết không nhắm mắt, khiến đất trời phẫn nộ)

Vương Đại Xuyên còn ngại đời chưa đủ điên đảo, bi bô nói một trận. Vương Thụ Dân dại ra nhìn. Tạ Nhất tốt bụng giải đáp giúp, “Ba nói, đồ bất hiến như cậu phải ế cả đời mới phải đạo.”

Vương Thụ Dân ôm đầu bó tay.

Sau một hồi vất vả trấn an Vương Đại Xuyên xong, Tạ Nhất quay đi lấy nước sôi, khi trở về thì thấy Vương Thụ Dân đứng dựa cửa phòng bệnh, hướng nhìn xoáy về phía cậu. Ánh mắt giấu trong tranh sáng tranh tối như thể đang phát quang, khiến Tạ Nhất rùng mình dừng bước. Vương Thụ Dân nói, “Tiểu Tạ, nếu không có cậu, cái nhà này phải làm thế nào đây?”

Tạ Nhất ngẩn ra, sau thì cúi đầu, mỉm cười một tiếng, lướt qua Vương Thụ Dân thì bỏ lại một cậu, “Chuyện phải làm ấy mà.”

Đúng thế… là chuyện phải làm, thế thôi.



.22/Tại ai?.

Quen một mình bước đi, một mình cố gắng, một mình giấu nhẹm đau khổ vào trong lòng. Quen rồi với cô độc. Vậy nên khi bên cạnh đột ngột có thêm một ai khác, sẽ thấy bất an, sẽ thấy sợ khoảng cách là gần quá, rồi mai này lại khiến bản thân thất vọng; lo không thể khống chế được mà nảy sinh cảm tình, rồi mai này lại chia ly cách biệt.

Khi Vương Thụ Dân lấy áo khoác choàng lên vai Tạ Nhất, cậu lập tức cảm nhận được có người tới gần, bèn giật mình mở mắt.

Vương Thụ Dân thấy rất thương tâm, người ta là vì ba hắn nên mới cực khổ như thế. Ấy nhưng Vương lão ma đầu lại chẳng phân biệt được phải trái, chỉ nhìn mặt mỗi mình Tạ Nhất, mới không thấy cậu đâu liền học trẻ con mà khóc lóc gào thét đòi con nuôi, khiến Tạ Nhất coi bệnh viện là nơi thường trú. Buổi tối, lo Vương Đại Xuyên cần tới nên chẳng dám ngủ, đến ban ngày thì phải gà gật trên ghế bù lại giấc.

Vương Thụ Dân thấy cậu đã tỉnh, bèn vỗ vai cậu, “Về nhà ngủ đi, lão yêu nghiệt nhà tôi cứ xoay cậu như dế vậy. Về nhà bảo mẹ nấu gì đó ngon ngon cho cậu ăn, rồi ngủ một giấc đi. Chỗ này mùa đông lạnh lắm, cậu ngồi đây ngủ thế nào cũng cảm cho xem.”

Tạ Nhất vuốt mặt, thấy đầu nặng nề, không từ chối, đứng dậy khoác áo lên, “Vậy có chuyện gì thì gọi nhé.”

Vương Thụ Dân nghĩ, dù có chuyện cũng không phiền tới cậu nữa, ai mới là con ruột đây? Chợt lại nghĩ ra chuyện gì, quay đầu hỏi Tạ Nhất, “Cậu nghỉ phép lâu như thế không sao chứ? Đừng để chuyện ở đây quấy rầy tới công việc.”

Tạ Nhất khựng ngường, cười đáp, “Không sao.” rồi bỏ đi.

Vương Thụ Dân cảm khái, thời buổi này mà còn công ty tốt thế sao, lương cao đã đành, lại còn thông cảm cho người ta nghỉ dài hạn nữa chứ.

Thời gian này, hắn chợt thấy sợ, nhìn Vương Đại Xuyên dần biến đổi, hệt như ông Lý hàng xóm, từ từ tàn tạ chết đi, liền trở nên bồn chồn, lo lắng. Hệt như cuộn giấy vệ sinh, nhìn thì nhiều đấy, nhưng dần dần thì chỉ còn mỗi cái lỗi không.

Rồi lại bắt đầu nghĩ tới cuộc đời, lẽ nào cũng sẽ giống như ba mẹ hắn, xoay quanh cơm áo gạo tiền, trôi qua một đời?

Nhìn bản thân già đi, lấy vợ hiền, sinh con ngoan, nhân sinh vuột trôi như vậy? Hắn không thích mấy chuyện tranh đấu ở chỗ làm, không thích sự bức bối ngột ngạt giữa bốn bức tường. Nam nhi chí tại bốn phương, có người trời sinh quen bôn ba trôi nổi, chịu không được cảnh bình yên vô vị. Trời nam đất bắc, đâu mà không dung được hắn?

Nhưng nhìn nhà cảnh tình rối ren, bao phen lòng rung chuyển muốn ra đi, có mười lá gan cũng không dám thưa với thái hậu đang lúc tâm tư bất ổn, bằng không lại bị gia hình, quân pháp bất vị thân.

*

Tạ Nhất mệt mỏi rời khỏi bệnh viện, tay siết chặt tấm áo choàng, chợt nhận ra chiếc áo chẳng vừa người, ban nãy trong lúc mơ màng đã mặc luôn cái áo Vương Thụ Dân khoác cho.

Khẽ cười một tiếng, vẫy taxi, nói địa chỉ, ngồi ở ghế sau, đầu gục xuống. Vấn vít nơi đầu mũi là mùi hương nhàn nhạt, hầu như chẳng thể nhận ra, nhưng Tạ Nhất lại ngửi thấy được. Bên trong tấm áo cũ, hình như gió lạnh chẳng thể thốc vào da.

Lại nhớ tới câu hỏi ban nãy của Vương Thụ Dân, sao công ty lại cho nghỉ phép lâu như vậy?

Tên này chôn chân trong cục điện lâu quá, đầu óc cũng bị không khí nhàn tản nơi đó làm hỏng rồi. Làm gì có ai cho cậu nghỉ ngơi dài hạn, dù có là chức cao thì cũng không thể. Nhưng nơi này đang cần cậu. Vương Đại Xuyên gặp chuyện, người đầu tiên Vương Thụ Dân nghĩ tới là cậu, nên có là tương lai sự nghiệp cũng có thể dễ dàng bỏ sau đầu.

Còn việc ở đây đến khi nào? Tạ Nhất nghĩ, tới khi họ không còn cần cậu nữa. Bao nhiêu năm dốc sức làm việc, với số dư trong ngân hàng cũng đủ nuôi cậu thất nghiệp một thời gian dài.

Rất nhanh là đã tới nơi, Tạ Nhất trả tiền xe, nói cảm ơn tài xế, rồi bước đi. Ai bảo cậu thích người ta làm gì? Ai bảo cậu không an phận làm gì? Ai bảo cậu bao nhiêu năm rồi vẫn tình hoài đơn phương làm gì?

Thích hắn, chính là mắc nợ hắn.

Bỗng điện thoại đổ chuông, Tạ Nhất vừa đi vừa mở ra xem, màn hình báo là “Nữ tướng cướp đang gọi”. Cậu khẽ sững người, nhanh chóng nhấn nút từ chối. Một lát sau, điện thoại lại reng. Chẳng rõ có phải là ảo giác hay không, ngay khi dòng chữ “Nữ tướng cướp đang gọi” hiện lên, cậu liền cắn môi, dứt khoát ngắt máy.

Sau đó, điện thoại không reo nữa. Một chốc sau, tin nhắn đến, đơn giản chỉ có “Cậu giỏi lắm!” Chẳng cần tưởng tượng cũng biết ở nơi nào đó có người nào đó đang giương nanh muốt vuốt, ***g lộn lên đòi băm vằm cậu ra đem đi nuôi chó. Cậu lắc đầu, đóng điện thoại, mỉm cười nói với người trước mặt, “Mẹ ơi, con về rồi.”

Cái người được đặt biệt danh là “nữ tướng cướp” ấy, quả nhiên là có khí chất của tướng cướp. Tạ Nhất không nghe điện thoại của cô, lại còn khóa máy, rành rành là đang khiêu khích quyền uy của lão đại. À thì, hậu quả thế nào nói sau đi.

Buổi tối, Giả Quế Phương mang cơm tới bệnh viện cho chồng. Vương Thụ Dân về nhà rửa chén, dọn dẹp, câu đặng câu mất trò chuyện với Tạ Nhất. Hôm nay cậu có vẻ nhiệt tình hơn mọi ngày một chút, dù rằng một câu phải hỏi tới hai lần, nhưng ít ra cũng nhận được lời đáp không qua loa tùy tiện như trước.

Có vẻ như sắt thép cũng đang tan chảy dần rồi. Vương Thụ Dân nghĩ vậy làm vui, bèn được nước làm tới, lải nhải một trận cùng cậu.

“À, nói vậy là cậu đậu ngành thông dịch viên sao? Giỏi thật, khó thế mà cũng qua.”

Tạ Nhất cười đáp, “Không hẳn, hồi đầu thì run lắm, chẳng nói được gì.” Bây giờ vẫn còn nhớ như in tình cảnh giám khảo mở máy cassette, trong đầu lại trống rỗng, bắt đầu thì dịch từ tiếng Anh sang tiếng Hoa, nhưng lại chẳng nghe hiểu điều gì, chân cứ run không ngừng.

Thi phiên dịch gồm hai phần, viết và nói. Thi nói thí sinh có bốn lần cơ hội, mỗi lần thi đóng 210 đồng. Với người khác, 210 đồng chỉ nhỏ nhặt như một lần đi ăn buffet, nhưng với Tạ Nhất lại là nửa tháng sinh hoạt phí. Vẫn nhớ hôm ấy trời đổ mưa dầm, mùi đất cuối thu xộc lên ngan ngát, cậu thẫn thờ ra khỏi trường ngoại ngữ, vào trạm tàu ngầm, kết quả là lên sai chuyến, chẳng rõ đi đâu, về đâu.

Có đôi khi không nỗ lực là một chuyện, còn nỗ lực lại chẳng gặt được hồi báo lại là một chuyện khác.

Vương Thụ Dân đứng rửa chén đưa lưng về phía cậu, không thể nhìn được biểu tình hiện giờ của cậu, chỉ tự nói tự nghe, “Tôi vừa nghe tiếng Anh thôi liền chóng mặt, bao nhiêu chữ học được hồi xưa trả hết lại cho thầy. Cậu nói coi, làm thông dịch cho người nước ngoài, suốt ngày cong lưỡi với chả uốn lưỡi, có mà cắn đứt lưỡi luôn không?”

Tạ Nhất suy nghĩ một lúc mới đáp, “Hình như tôi chưa cắn trúng lưỡi bao giờ.”

Nói xong lại tự trào chính mình. Ngày đêm khổ công học tập, thời gian vùn vụt trôi đi, bây giờ nhớ lại thì mọi gian khổ khi ấy là chẳng hề gì, chỉ thấy càng thêm trân trọng. Tuổi trẻ bôn ba vất vả, xem chừng cũng là chuyện tốt. Khổ cực nào cũng qua, tương lai có đụng phải cũng không thấy sợ hãi chi.

Trên đời quả thật có người sung sướng, không bao giờ phải trải qua sóng gió gì. Nhưng không nên cứ mơ tưởng hoài về chuyện đó, làm người, tốt hơn là dựa vào chính mình.

Vương Thụ Dân xoay người lại, tình cờ nhìn thấy Tạ Nhất nhàn nhạt nhoẻn miệng cười, tim chợt đập mạnh, bèn vội vàng quay đầu, chăm chú vào công cuộc rửa bát. Trong một giây thoáng qua đó, rõ ràng là đã rung động, nhưng lại chẳng muốn hiểu lẽ vì đâu.

Đúng lúc này, điện thoại chợt đổ chuông, Vương Thụ Dân lau tay, chạy đi bắt máy. Phía bên kia ngập ngừng, nhỏ nhẹ hỏi, “Chào anh, xin hỏi có Tạ Nhất ở đó không?”

“Hả?” Vương Thụ Dân sững ra, chuyện này là sao đây? Bạn gái? Gọi vào cả điện thoại bàn? Nhưng ai cho số? Tạ Nhất ư? Bao nhiêu suy nghĩ nhạy bén rèn giũa từ hồi còn trong quân ngũ bừng bừng nảy nở. Vương Thụ Dân hệt như bị ai nện cho vài gậy, ngực bỗng tưng tức khó chịu.

Không nghe thấy hồi âm, người kia liền hỏi tiếp, “Xin lỗi, tôi là bạn của Tạ Nhất, có việc tìm cậu ấy. Hiện giờ cậu ấy có nhà không? Tôi không gọi nhầm số chứ?”

Vương Thụ Dân tỉnh ra, lại chẳng biết là đóng kịch cho ai coi mà cười gượng một cái, “À, có chứ, đợi lát nha, tôi gọi cậu ấy cho.”

Tạ Nhất mặt mày quạu quọ tiếp máy, vừa “a lô” một tiếng thì giọng oanh vàng liền thành tiếng hét đại bàng, “Mi điên rồi răng?”

Vương Thụ Dân tiếp tục dọn dẹp nhưng lại dỏng tai nghe ngóng, mắt cũng liếc dọc liếc ngang, nhìn Tạ Nhất có vẻ bó tay cười hiền đối đáp. Cô gái kia hầu như nói bằng giọng Thượng Hải, khoảng cách lại còn quá xa, báo hại Vương ta chẳng thám thính được gì. Tạ Nhất lắc đầu nói, “Linh Linh à, mình…”

Sau đó bị chặn ngang lần hai, tiếp tục nghe chì chiết. Vương Thụ Dân khó chịu, vô cùng khó chịu. Từ bao giờ mà Tạ Nhất lại ăn nói dịu dàng như vậy? Từ bao giờ mà Tạ Nhất lại để yên không đáp trả? Lại còn gọi Linh Linh à~~~~ Xưng hô sến chảy nước như vậy!

Lửa giận bừng bừng bốc cao…

Mẹ bà, là đứa nào đánh đổ chai giấm vậy? Chua bà cố luôn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.