Lớp học ngày hè nóng bức đầy ngột ngạt…
Hai dãy bàn ghế xiêu vẹo xếp chồng chéo nhau đầy lộn xộn.
Phòng học bây giờ chất đầy những thể xác uể oải và cả những tinh thần rệu rã đang không ngừng quằn quại.
Người thì nằm ườn trên bàn, vẻ mặt chán đời nhìn quanh quất, đến sách giáo khoa cũng không buồn mở.
Người thì chân gác lên ghế, tai nghe nhạc xập xình, tay ấn PSP lia lịa.
Người thì lười biếng chép được vài chữ rồi lại thả bút xuống, một lúc sau thì gục mặt ngủ.
……
Ngay đến lớp phó Trúc Vũ kế bên tôi cũng vừa ăn bim bim vừa say sưa đọc báo.
Tôi thở dài nhìn quanh cái lớp bê bối này.
Phải gần hai tháng nữa mới nghỉ hè mà chưa gì họ đã ném phăng việc học vào một xó xỉnh nào rồi.
Tôi lắc đầy ngán ngẩm rồi ngồi thẳng người, khoanh tay lên bàn, mắt nhìn lên bảng đầy ngoan ngoãn.
Đấy ! lớp phó học tập Vy Anh ngoan ngoãn, gương mẫu là thế đây !
Tại sao tấm gương sáng to đùng nằm ngay đây mà không ai chịu học hỏi là thế nào !
À mà không biết sáng nay anh đưa tôi đến trường rồi đi tham dự hội nghị ở tận thành phố Y sao rồi nhỉ ?
Tâm trí tôi phút chốc cũng đã theo nắng mà vi vu…
Đứng trên bục giảng, thầy phù thủy ghi bài lên bảng, không thèm đoái hoài đến đám học sinh lơ mơ phía dưới này…
Thầy là đang sống-chết-mặc-bay đây mà !
Ai biết điều thì chăm chỉ chép bài, ôn tập thêm để kiếm thành tích khá.
Còn lại thích thì cứ ngủ này, nghe nhạc
này, chơi game này, ăn quà vặt này…Sao cũng được , thoải mái hết ! Rồi
sau đó thì ôm sổ điểm mà khóc…
Quả là thâm hiểm !
Đáng lẽ ra thầy phải đưa tay nâng đỡ chúng tôi ra khỏi thời kỳ buồn-chán-chết-đi-được này chứ !
Cứ ác thế này không trách gì mà đến giờ vẫn ế …
Rầm !
Một bạn nam đang nằm trên ghế ngủ thật ngon lành thì bỗng nhiên ngã lăn xuống sàn…
Phì !
Tất cả những ai nhìn thấy cảnh tượng này đều cười ồ lên.
Viên phấn trong tay thầy chợt dừng lại…
Thầy quay phắt người, vẻ mặt đầy bực tức nhìn chúng tôi như muốn đem từng đứa ném ra khỏi lớp.
Mọi người đều im bặt, hết trằn trườn hay quằn quại, nghiêm túc lấy vở ra ghi chép như bay .
Thật ra là chúng tôi chẳng sợ gì thấy ấy cả đâu mà cái chính là sợ chiếc ghế hiệu trưởng của thầy ấy mà thôi !
Sợ đúng ngày sắp tốt nghiệp, thầy ấy
hiện nguyên hình phù thủy ra để hòa phép trừng trị chúng tôi thì thứ
nhận được sẽ không phải là tấm bằng mà sẽ là cái chết…
Ông trời dù sao cũng khá là công bằng, cho thầy phù thủy ác độc kia đến giờ mà chưa có lấy một mảnh tình vắt vai !
Trong lúc tôi còn đang ra sức dìm thầy ấy bằng ý nghĩ thì cảm nhận được một ánh mắt sắc bén đang chiếu thẳng lên người mình…
Tim tôi đập sai một nhịp nhưng ngay sau đó liền lấy lại vẻ trấn tĩnh.
Thật quá ngốc mà Vy Anh ơi !
Tại sao lại quên bẵng đi việc phù thủy có thể đọc được suy nghĩ người khác kia chứ !
Bây giờ thì có phải là tiêu rồi không…
Thầy hướng tôi ra lệnh :
- Vy Anh, em lên bảng giải bài này cho tôi !
Trúc Vũ đưa mắt nhìn tôi ra chiều thông cảm .
Nguyên số lớp còn lại thì không thèm liếc nhìn lấy nửa cái vì đây đã là chuyện thường tình trong mỗi tiết toán rồi…
Tôi ôm theo một mớ ấm ức đi lên bảng nhìn cái đề thâm độc thầy ra mà tức nghẹn !
Chuyện là…
Sau cái ngày mà tôi dám mạnh miệng chỉ
trích thầy và thầy cũng chịu ghi nhận thì ngay ngày hôm sau, tôi lại
tiếp tục bị gọi lên bảng …
Nhưng đề toàn là dành cho giáo viên chuyên ngành !
Tôi không kìm được mà thở dài, vẻ mặt ỉu xìu còn hơn cả thê thảm.
Trong cuộc chiến giữa phù thủy và thiên thần thì chỉ có thiên thần nhỏ bé là chịu thiệt mà thôi…
Nhưng …nếu có thêm sự xuất hiện của oan hồn ?
Tôi giật mình vì cánh tay bị ai đó đột ngột nắm lấy, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau kèm theo cả sự phấn khích :
- Bạn Vy Anh !
***
Giữa cái lớp học bệ rạc đầy những gương mặt chán chường, thư kí Hoàng từ đâu đột nhiên xông tới kéo tôi xuống khỏi bục giảng.
Không khí xung quanh trở nên có chút sức sống.
Mọi người đều bắt đầu trút bỏ dáng vẻ bê bối vừa nãy,nhất loạt hướng ánh mắt hiếu kì về phía chúng tôi.
Tiếng xì xầm bàn tán cũng đồng thời vang lên :
- Ôi ôi, đây không phải là thư kí đắc lực của anh Duy Phong đấy sao ?
- Ừ đúng đấy, ngài thư kí tài giỏi đẹp trai đây mà !
- Anh ấy tìm Vy Anh nhà mình có việc gì, không lẽ muốn tranh của anh Duy Phong sao ?
- Tranh đi cũng được, anh Duy Phong để cho tớ.
- Nói nhỏ chút đi, để xem chuyện gì nào. Chắc chắn là có liên quan đến anh Duy Phong !
- …
Tôi tròn xoe mắt kinh ngạc và đầy khó hiểu nhìn thư kí Hoàng đang nắm chặt cánh tay tôi như sợ tôi chạy mất.
Một cảm giác bất an đột nhiên trỗi dậy khiến tôi lạnh người…
Tiếng bàn tán ngày lớn dần thêm mang theo ba từ anh-Duy-Phong vang khắp lớp học đầy náo nhiệt.
Thư kí Hoàng nhìn thầy phù thủy đẩy gọng kính, giọng điệu có phần kiêu căng :
- Xin chào ! thầy hẳn phải biết đến tên tuổi lừng lẫy của tôi chứ ?
“ …. ”
Thư kí Hoàng hôm nay có vẻ hơi khác với
ngày thường, mặc dù vẫn là đóng âu phục lịch lãm , sang trọng, giày đen
bóng lộn cùng cặp kính tri thức đầy thành đạt nhưng lại mang chút hơi
hướm của sự phô trương.
À sai rồi !
Có lẽ lâu ngày không gặp nên tôi thấy lạ thôi, chứ còn nói về phô trương ấy à, người này lúc nào mà chả thế !
Thầy phù thủy mất một lúc định thần mới
tiêu hóa nổi câu chào hỏi của thư kí Hoàng , thầy ấy trưng ra vẻ mặt
nghiêm trang, tay chìa ra đầy vinh dự :
- Ồ, xin chào anh. Anh là thư kí Hoàng thuộc tập đoàn Khánh Phong phải không ạ ? Thật vinh hạnh quá !
Vẻ kênh kiệu của thư kí Hoàng lại tăng
thêm, vênh váo bắt nhanh tay thầy tôi, ngữ khí như ra lệnh không hề có
chút thương lượng hay đôi co nào :
- Hôm nay, tôi mượn bạn Vy Anh !
Không khí phút chốc đã được đẩy lên cao trào chỉ trong nháy mắt.
Hàng loạt câu nói khí thế được phát ra đầy quyết liệt .
- Ô kìa, anh ấy mượn Vy Anh nhà mình làm gì nhỉ ?
- Ối , thật sự muốn tranh với anh Duy Phong sao ?
- Anh ấy so với Vy Anh bé nhỏ của chúng ta thì già quá !
- Cao ráo, đẹp trai, tài giỏi như anh ấy cũng có quyền tranh chấp chứ. Nhưng mà so với anh Duy Phong thì…quá tệ !
- Các cậu không được nhắc tới anh Duy
Phong. Anh Duy Phong là để các cậu đem ra so sánh à, muốn tớ dẫm nát đầu các cậu ra không hả !!!
- Im hết đi. Các cậu tốt nhất là im ngay , đừng để tớ phát tiết nhé. Anh Duy Phong là ai hả, là đấng tối cao !
mấy người tầm thường như các cậu lại so anh ấy với người khác là thế nào ?
- Được rồi ! Xem xem kìa, thư kí Hoàng muốn làm gì Vy Anh kìa ! Cứ nhao lên tớ lại đá cả lũ bây giờ !
- …
Mấy người này suy nghĩ gì thế chứ…
Thư kí Hoàng đi với tôi thì đâu khác gì cáo già và thỏ non đâu …
Nhắc đến mới nhớ, anh Duy Phong tốt đẹp của bọn họ cũng là cáo đấy thôi !!!
Thầy phù thủy vẫn chưa thể hiểu ra được chuyện gì nhưng vẫn gật đầu, liếc thoáng qua tôi với tia ẩn ý rồi cười vui vẻ :
- Ồ, được mà, được mà !
Thư kí Hoàng nghe xong liền ngang nhiên dắt tôi đi.
Thật kì lạ là tôi chẳng hề có lấy bất kì phản ứng nào trước việc này, thậm chí lại còn có chút mừng thầm…
Là lá la…thoát khỏi tay phù thủy độc ác kia rồi…
Vì quá đắc ý nên tôi không biết rằng mình lại đang rơi vào tay oan hồn nham hiểm…
Tôi vẫy tay chào Trúc Vũ một tiếng.
Trúc Vũ chợt đứng hẳn lên ghế trợn tròn mắt :
- Này, hai người kéo nhau đi đâu thế ?
Thư kí Hoàng khựng người lại…mắt sáng rực lên…tay còn lại kéo luôn Trúc Vũ còn đang ngơ ngác ra khỏi lớp…
***
Ngày hè khuất gió…
Căn phòng kính thoáng đãng đầy yên tĩnh.
Chiếc rèm cửa mang màu trắng đơn nhã được khép lại.
Trên chiếc ghế xoay, một chàng trai có
mái tóc đen ngắn, gương mặt điển trai hoàn mĩ nhưng nơi đôi mắt sâu thẳm của anh chỉ có sự lạnh lẽo.
Tay anh xoay chiếc bút một cách điêu luyện, mắt dán vào tập văn kiện dày cộm trên bàn.
Thần thái anh tĩnh lặng, dáng vẻ pha lẫn sự thờ ơ.
Cánh cửa kính được nhẹ nhàng mở ra…
Một người đàn ông mang phong thái điềm đạm, khuôn mặt đầy những nét cương nghị bước vào :
- Duy Phong, lát nữa ta cùng cháu đi dự hội nghị !
Tiếng lật giở giấy tờ ngừng phát ra.
Anh dời mắt khỏi đống giấy, nhìn người
trước mặt gật đầu, giọng nói không cảm xúc nhưng khóe miệng nâng lên
thành nét cười kiêu hãnh :
- Welcome back ! Chào mừng chú !
Lần này thì người chú Duy Thức thật sự đã trở về rồi.
Thời gian gần đây, người trong giới đều
đã ít nhiều ngầm biết tớ sự trở lại của bậc kỹ sư thiên tài Hoàng Duy
Thức qua chuỗi loạt những nhà cao tầng nằm ở ngay trung tâm khu đô thị
mới thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Khánh Phong !
Sau mười năm ròng rã, ông sẽ đánh dấu sự trở lại của mình bằng việc chính thức xuất đầu lộ diện tại cuộc hội
nghị chỉ bao gồm những nhân vật trọng yếu trong lĩnh vực kinh doanh mang qui mô tầm cỡ quốc tế !
Những ngày tháng ông là Hoàng Anh Nhật sắp qua rồi.
Ông nở một nụ cười nhàn nhạt…
Đợi đến khi Vy Anh thật sự nhớ lại mọi chuyện, Hoàng Anh Nhật sẽ vĩnh viễn biến mất.
Còn bây giờ, ông vẫn cứ là kỹ sư thiên tài Hoàng Duy Thức và người bố vĩ đại Hoàng Anh Nhật.
Ông có cách để Vy Anh không thể biết tới bí mật chưa đến hồi bật mí này…
- Ta vắng mặt lâu thế rồi, cái danh kỹ sư thiên tài đã ai chiếm mất chưa nhỉ ?
Duy Phong ra vẻ nghĩ ngợi vài giây rồi nghiêm túc đáp :
- Hoàng Anh Nhật, bố vợ của cháu.
Hoàng Duy Thức cười lớn , ông ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh , mỉm cười :
- Cháu còn phải đợi Vy Anh 6 năm nữa !
Lúc đó Vy Anh 23 tuổi, Vy Anh khi ấy mới chịu kết hôn .
Nhóc con ấy từng tuyên bố với ông rằng sẽ không bao giờ lấy chồng, sẽ cứ mãi ở vậy bên bố Nhật và mẹ Diệp.
“ Con gái, như vậy thì không ổn đâu ! ”
“ Bố Nhật, con không thấy có gì là không ổn cả, con cứ thế đấy ! ”
“ Haha, sao mà được. Để bố tìm cho con một người vĩ đại hơn bố, người ấy sẽ luôn bên con nhé ? Chịu không ? ”
“ Hứ, con ứ thèm ! Con đang chờ một
người mà chắc phải lâu lắm, mà cho dù chờ được thì con cũng kệ người ấy ! Nói chung là con không thích kết hôn gì hết, con cũng không cần ai
ngoài bố mẹ cả. Bố mà còn phá đi lập trường của con thì con sẽ giận bố
!!! ”
“ Ôi ! Con gái à, thế thì bố không nói
nữa nhưng mà con không sợ người ta chê con ế à. Vy Anh của bố bây giờ
mới chỉ 15 tuổi, nhưng sau này lớn rồi thì sao ? ”
“ À ừ nhỉ ! Vậy lúc con 23 tuổi con sẽ lấy tạm người con chờ cũng được ! ”
“ tại sao lại 23 thế con gái ? ”
“ Con làm sao biết được ? Con nói theo Trúc Vũ ấy mà ! ”
“ …. ”
Theo với lời tuyên bố mạnh mẽ đó thì phải 6 năm nữa, nhóc con mới…lấy tạm anh Duy phong !
Ông thấy như vậy cũng ổn. Vy Anh lúc đó có thể sẽ chín chắn hơn một chút.
Nhưng mà…con gái à, quyền quyết định không còn nằm ở con nữa rồi…
Người định đoạt là cháu trai ta cơ !
Không gian thoáng chốc yên tĩnh trở lại…
Phía đối diện, vẻ mặt cao ngạo của anh dần dần trầm lắng, nét cười ẩn hiện nơi khóe miệng nhạt dần :
- Cháu không đợi được nữa !
Ánh mắt anh có những điểm sáng vờn nhẹ , tia cảm xúc phức tạp được giấu kín sau làn sương mờ mịt nơi đáy mắt,
giọng nói trầm lạnh pha vị âm u :
- Chú không nên giấu cháu !
Đây chính là điểm mấu chốt khiến anh không thể tìm ra Bé con !
Sau khi biết Hoài Vân giả mạo, anh đã lục tung khắp nơi để tìm kiếm dấu vết của bé con nhưng không thấy…
Cũng như người chú Hoàng Duy Thức , bé con bốc hơi một cách kì lạ…
Phải rất lâu sau…Black Company mới báo tin về Bé con là Kathy Hoàng đang định cư tại Pháp.
Kathy Hoàng theo học một trường phổ thông, cuộc sống ổn định và …không biết đến anh !
“ Nếu em vẫn còn là bé con thì anh sẽ luôn bên em . ”
Anh đã không còn kéo quá khứ đè nặng lên hiện tại nữa…
Anh bên Vy Anh, mặc dù đã có rất nhiều nghi vấn nảy ra nhưng anh lập tức xóa bỏ !
Black Company…những điệp viên thám tử siêu phàm tụ hội ở đây không thể nào lại để tồn tại sai sót lớn như vậy được !
Từ khi thành lập cho đến nay vẫn luôn là thế !
Chỉ có điều…anh quên mất một việc…
Nếu thông tin sai lệch này là do chính B.C cố tình tạo dựng ra thì sao ?
Hoàng Duy Thức…
Từ khi nào chú ấy lại có thể lọt vào B.C để làm đảo lộn mọi thứ như thế !
***
Trong chuỗi những ngày hè bức bối thì hôm này có lẽ là ngày nóng nhất !
Bầu trời cao thăm thẳm trong veo…
Ngày khuất gió…
Từng vạt nắng bỏng rát thi nhau trút xuống khiến mặt đường như bị thiêu đốt, hắt lên thứ không khí ngột ngạt, bỏng rát.
Tiếng động cơ, còi xe, phanh xe làm náo loạn một dãy phố sầm uất.
Vừa bước xuống xe, tôi choáng váng đến nỗi muốn ngã, cũng may mà bám kịp vào tay ai đó.
Trúc Vũ thì thở hắt, nhìn chằm chằm vào tòa nhà trước mặt.
Thư kí Hoàng đỡ tôi, vẻ mặt đầy hào hứng, giọng điệu đầy đắc ý :
- Bạn Vy Anh, bạn Trúc Vũ. Hai bạn đã chuẩn bị tinh thần cả rồi chứ ?
- …
Tôi với Vũ ngay lập tức dùng ánh mắt giết người hằm hằm nhìn người kia vẫn đang mang vẻ nhơn nhơn.
Bỗng nhiên từ đâu nhảy ra lôi tuột tôi và Vũ ra khỏi lớp làm hai đứa quên cả balô , đồ đạc ở lớp.
Lúc ngồi trên xe , hai đứa hỏi gì cũng không hé lấy nửa lời, cứ vừa lái xe vừa cười một mình…như lên cơn !
Thử hỏi xem, chỗ này tôi còn không biết là nơi quái quỉ nào thì đâu ra mà tinh thần với chả tâm thần !!!
Thư kí Hoàng lảng tránh bộ dạng tức giận như muốn nổ tung của hai đứa tôi, lại kéo thẳng hai đứa vào tòa nhà ấy…