Có đợt gió ùa vào đem chiếc rèm cửa màu trắng đơn nhã khẽ tung bay.
Làn không khí mát dịu dần lạnh lẽo…nặng nề…
- Ta là sợ con bé không chịu nổi ! Ta
cũng như cháu, cũng yêu Vy Anh hơn cả chính mình. Nếu biết mọi chuyện
rồi sẽ thế này, ta đã trả Vy Anh về với cháu ngay từ hôm ấy !
Âm điệu trong những từ cuối câu của ông nhẹ bẫng, tắc nghẹn.
Hơi thở như bị ghim chặt bởi một nỗi ám ảnh đáng sợ.
Hôm ấy…
Là cái hôm để ông cho một Hoàng Anh Nhật tồn tại…
Ông còn nhớ đó là một ngày đông lạnh rét căm.
Bầu trời mang sắc xanh xám tẻ nhạt.
Căn biệt thự trắng tráng lệ đầy nổi bật trong là không khí mờ mịt nhưng không che dấu được sự đơn độc.
Khoảng vườn ba lá cỏ xanh mướt bị nhấn chìm bởi khối âm u đầy gió rét mướt.
Ông thẫn thờ đứng đấy rất lâu…
Không gian vắng lặng khiến tim ông một thêm lạnh ngắt, cái lạnh đến tê dại…
Nơi này từng là nơi ông cùng gia đình anh trai bên nhau…
Mặc dù thời gian của mỗi người đều rất hạn hẹp nhưng không hề ai cảm thất lạc lõng cả.
Những năm ông bà Hoàng đi đánh chiệm thị trường châu Âu , ông đã cùng Duy Phong ở đây.
Ông lao vào những bản thiết kế đồ sộ và được vinh danh là kỹ sự bậc nhất.
Duy Phong lao vào con đường thương trường ganh đua khốc liệt và đã trở thành Duy Phong bất bại.
Ông đi khắp đây đó để hoàn thiện những công trình tầm cỡ .
Duy Phong có mặt ở khắp tất cả những nơi có trụ sợ của tập đoàn để nắm hết mọi thứ về Khánh Phong.
Vẫn như thế, mỗi người đều khó dứt ra được khỏi sự nghiệp của mình…
Dù vậy, điểm dừng cuối cùng vẫn là căn biệt thự trắng này.
Nhưng bây giờ…
Căn biệt thự trắng lạc lõng giữa ngày đông xám xịt…
Sẽ phải rất lâu sau, mọi người mới quay trở lại !
Còn ông thì sao ? Có lẽ là…không bao giờ nữa rồi…
Ông nén tiếng thở dài, vẻ mặt trầm ngâm.
Từ khi biết mình bị vô sinh, ông đã chọn cho mình cách im lặng mà bốc hơi…
Ông không muốn nhận thêm bất kì cái nhìn dò xét hay những nghi vấn thêm lần nào nữa !
Hoàng Duy Thức – kỹ sư thiên tài.
Người ta nhìn vào cái danh lừng lẫy của ông và không kìm được sự thắc mắc và hiếu kỳ.
Tại sao ông vẫn chưa chịu lập gia đình…
Tại sao ông vẫn còn độc thân …
Ông không ngăn được họ và cũng không thể tự ngăn được chính mình rơi vào đáy sâu của tuyệt vọng.
Sợ nhất là những lúc chị Hoàng nhìn anh cười :
“ Chú ba, cho tôi bế cháu với chứ ! Duy Phong thì tôi không bế được lần nào rồi ! ”
Nỗi đau của ông lớn dần theo từng tích tắc, cho đến khi ông không còn có thể che giấu được nữa…không còn đối diện được nữa…
Vậy cũng đã gần một năm kể từ ngày ông ẩn cư bên Pháp.
Khung cảnh vẫn như xưa nhưng thấp thoáng sự lạnh lẽo đến tột độ…
Ông mỉm cười , nụ cười len lỏi những tia chua xót.
“ Xin chào Hoàng Duy Phong bất bại và ngang tàn !
Là chú có lỗi với cháu ! Không để lại một lời nào mà bỏ đi như thế.
Chú không tự mình thoát khỏi những đau
thương mà số phận mang lại được. Chú đang chạy trốn chính bản thân mình. Để chú biến mất như thế, ít ra, chú sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Duy Phong, chú tin chắc ngày cháu trở về đây cũng là ngày cháu thống trị hết thảy mọi thứ có trên thế gian này !
Rồi cháu sẽ yêu một người nào đó…
Nếu có thể, chú sẽ dùng hết tình cảm nơi chú để yêu thương, che chở và bảo vệ người đó cùng cháu.
Duy Phong, người mà cháu yêu nhất cũng sẽ chính là người chú yêu nhất !
Thế nhé !
À, đừng tìm chú. Chú sẽ tự lộ diện khi nào cháu cần chú.
Mà Duy Phong thì có lẽ không cần đến ai rồi. Haha !!!
Hẹn gặp cháu một ngày gần nhất… ( nếu có thể … )
Chú của cháu – Hoàng Duy Thức ”
Ông nhẹ nhàng đặt phong bì nhỏ vào thùng thư trước cửa.
Nhìn thật kĩ nơi này một lần nữa , ông quay người…
Bỗng lọt vào mắt là một chiếc xe hơi đang dừng lại …
Có người bước xuống, đi về phía căn biệt thự…
Ngay lập tức , ông nép người sau lùm cây gần đó.
Định bước đi , nhưng có một giọng nói đầy quen thuộc vang lên :
- Hai mẹ con nó chắc bây giờ chết rồi !
***
Không khí mát lạnh từ chiếc điều hòa bên trong khiến tôi dễ thở hơn phần nào.
Hai mắt bị ánh nắng chiếu vào chưa kịp thích nghi nên chỉ có thể thấy lờ mơ gian tầng thoáng đãng được bài trí khá độc đáo.
Những ma-nơ-canh cả người mặc những bộ trang phục bắt mắt được bày khắp nơi.
A, nơi đây là gì thế này…
Thẩm mỹ viện ? Shop quần áo ? … ?
Trong cùng một lúc, những suy đoán chen chúc lấy nhau làm đầu tôi làm đầu tôi muốn nổ tung !
Chợt…Tôi thấy chính mình !
Còn thấy cả thư kí Hoàng và trúc Vũ nữa !
Vẻ mặt của Vũ ngơ ngác y hệt biểu cảm của tôi.
Đưa mắt quan sát xung quanh, tôi không khỏi bị choáng ngợp.
Chúng tôi đang đứng trong một căn phòng lớn, những bức tường bao bọc xung quanh đều là những tấm gương lớn.
Còn chư hết kinh ngạc thì đột nhiên…hai tấm kính ngay trước mặt tôi dàn về hai phía…
Ồ …thì ra đây
Theo sau đó là một chàng trai có mái tóc đỏ rực, quần áo bụi bặm đầy những vết mài rách và dây xích nối quanh.
Phong cách này rất lập dị, nhưng có một thứ có thể chấp nhận được…Người này đẹp trai !
Người ấy bước về phía chúng tôi, ánh mắt lóe lên những tia kỳ lạ, dừng vài giây trên người hai đứa rồi chuyển
sang thư kí Hoàng, giọng pha chút trêu đùa :
- Cậu đến rồi ! Tôi còn cứ tưởng phải đợi đến mai chứ !
Thư kí Hoàng hừ một tiếng rồi nói với vẻ vội vàng :
- Johnny, không còn nhiều thời gian nữa đâu. Mau lên, tôi cho cậu một tiếng !
Người có tên Johnny nhìn hai đứa tôi rất lâu, ánh mắt quét từ trên xuống dưới khiến tôi lạnh người.
Johnny nhíu mày một lúc sau đó nháy mắt với thư kí Hoàng :
- Từ đã nào, để tôi làm quen với người đẹp của mình đã chứ !
Không cần bảo nhau, hai đứa tôi cùng lùi ra phía sau vài bước.
Cái gì mà…người đẹp của mình !
Nghe thấy ớn lạnh !
Không bận tâm đến dáng vẻ đầy khiếp sợ của hai đứa, Johnny nở một nụ cười đầy thân thiện, giọng nói nhẹ nhàng :
- Chào hai em ! Xin tự giới thiệu, anh là nhà tạo mẫu và thiết kế nổi tiếng Johnny Trần !
“ ….”
Đúng là bạn thư kí Hoàng có khác…
Nhưng mà Johnny Trần à ? Lạ hoắc !!!
Có lẽ người này nổi tiếng thật nhưng là nổi tiếng trên sao hỏa !
Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của hai đứa, Johnny có hơi chưng hửng…
Thư kí Hoàng lắc đầu thở dài :
- Johnny à, cậu cứ nói cậu là bạn của tôi thì có phải có giá hơn không ?
Johnny không thèm đả động đến người kiêu ngạo kia, vẫn hướng chúng tôi đầy tự hào :
- Không sao ! Hai em không biết thì để anh tự nói. Anh hiện đang là nhà stylist sáng giá của hàng loạt siêu sao nổi tiếng !
- …
Thế ư…Thế à…
Những siêu sao này có phải cũng sống trên sao hỏa luôn rồi phải không…
Hai đứa tôi vẫn trưng ra bộ mặt không-biết-gì khiến không khí xung quanh phút chốc trở nên thật kì quái.
Thư kí Hoàng ngửa cổ cười lớn.
Johnny ho sặc sụa , sau đó không còn dành thời gian để tự giới thiệu nữa mà nháy mắt tự tin :
- Hôm nay, anh sẽ biến hai em thành những cô nàng sành điệu và xinh đẹp nhất thế gian này !
Tim tôi thót lại…
Một hồi chuông cảnh báo khẩn cấp đang réo rắt vang lên.
***
Gian phòng rộng lớn được bao phủ bởi những bức tường là những tấm gương sáng lóa.
Không gian bốn chiều phản chiếu hình ảnh tôi ngồi bất động trên ghế.
Mang theo chiếc đầu rỗng tuếch vẫn đang còn chất đầy những kinh ngạc và cả bàng hoàng.
Thần trí tôi bay lơ lửng, đã rất lâu rồi mà vẫn chưa thể hồi phục sau chuỗi việc kỳ lạ này.
Trúc Vũ ngồi ghế bên, không khác tôi là bao, chỉ có điều, mắt chớp được vài lần.
Johnny xoay quanh bàn trang điểm, không ngừng lấy phấn , kẻ mắt rồi nhào vào chúng tôi mà hành hạ.
Thư kí Hoàng ở bên có vẻ sốt ruột, không ngừng đi đi lại lại :
- Johnny, cậu mau lên đi chứ ! Sắp muộn rồi !
- Johnny, muộn giờ rồi, muộn giờ rồi !
- …
Johnny vẫn im lặng tập trung cao độ, tay cầm chiếc kéo nhỏ tỉa tỉa đám tóc trước trán của tôi một cách điêu luyện.
Một lúc sau…
- Ok ! Xong rồi đây. Hoàng, cậu thấy sao ?
Johnny đứng sau tôi, búng về phía thư kí Hoàng chiếc nháy mắt kiêu hãnh.
Và cũng trong nháy mắt đó, không khí trở nên thật yên tĩnh.
Tôi nín lặng, tay bịt miệng.
Cơn chấn động mạnh lao tới khiến hồn phách tôi bủn rủn, mắt mở to hết cỡ nhìn chằm chằm người trong gương kia.
Chúa…Chúa ơi…
Mà bỏ đi, kêu Chúa vô ích thôi !
Ngài có chứng kiến cảnh này cũng té ngửa mất thôi !
Vy Anh à…Vy Anh dễ thương đâu rồi…
Kia …Kia là ai !!!
Mái tóc đen mềm của tôi từ bao giờ đã mang màu tím nhạt, chưa hết còn có xen vào vài sợi đỏ, sợi trắng.
Đám tóc lòa xòa đơn giản trước trán cũng đã được tỉa lại bằng những đường ngẫu hứng khiến tôi trông thật nổi loạn.
Khuôn mặt mộccó làn da trắng mịn của tôi cũng đã thay đổi đến mức tôi không còn nhận ra được mình nữa.
Kia là một cô nàng có gương mặt đầy cá tính, má được phủ lớp phấn nhẹ nhưng gây được sự chú ý .
Quanh mắt là một khoảng xanh nhạt, chì mắt đen tạo thành nét nổi bật biến đôi mắt của tôi phát ra những ánh nhìn …bất cần.
Tôi không kìm được mà véo má mình !
- Aaaaaaa !!! Trời ơi !
Tiếng hét thất thanh của Trúc Vũ lôi tôi ra khỏi cơn chấn động kia.
Nhưng khi nhìn sang…Tôi đã không chịu được mà ngã khỏi ghế.
Trúc Vũ xinh xắn cũng mất luôn rồi…
Mái tóc của Vũ nữ tính là vậy bây giờ được nhuộm màu đỏ rực, kiểu tóc thì ngông cuồng, chỗ ngắn chỗ dài như bị con gì đó gặm.
Rất cá tính và ăn chơi !
Hai đứa tôi nhìn chằm chằm nhau, chết lặng.
Phản ứng duy nhất chỉ còn là những cái chớp mắt mất hồn đầy hoang mang.
Thư kí Hoàng ồ lên một , có vẻ rất hài lòng :
- Johnny , cậu cừ lắm ! haha, tôi thật thông thái khi ban phát trách nhiệm này cho cậu.
Johnny nhún vai, lại nháy mắt tinh nghịch :
- Chút nữa , hai cô nàng sành điệu mới chính thức xuất hiện.
Johnny vừa dứt lời thì dúi vào mỗi đứa một chiếc túi lớn và đồng thời đẩy chúng tôi vào gian phòng thay đồ.
Tôi choáng váng , nhưng tay vẫn vô thức
mở chiếc túi kia ra xem…kịp hét lên một tiếng rồi nhào ra nhìn thư kí
Hoàng đầy tức giận :
- Anh đang làm cái gì thế hả !!!
Trúc Vũ cũng mở mạnh cửa, xông đến mà lớn tiếng phẫn nộ :
- Anh làm gì với tụi em đấy hả !
Trúc Vũ giơ chiếc váy bó sát người, ngắn cũn cỡn lên, trừng mắt đầy sát khí :
- Cái gì đây ? Anh biến tụi em thành gì đây ?
Đúng là hết chịu nổi !!!!
Johnny có hơi ngạc nhiên trước thái độ của chúng tôi, giọng điệu lại khá bình tĩnh :
- Ồ ! Đây là mẫu thiết kế mới nhất của anh đấy.
Hai đứa đồng thanh hét lên :
- Chúng tôi không nói anh !!!
Tôi giận dữ ném chiếc túi đồ vào người thư kí Hoàng :
- Anh mau đưa bọn em về ngay đi !
Thư kí Hoàng nhìn hai đứa với vẻ mặt khổ sở, giọng điệu nài nỉ :
- Bạn Vy Anh à, bạn Trúc Vũ à, hai bạn làm ơn thay đồ nhanh rồi đi với tôi ! Không còn thời gian đâu !
Cái gì ? Người này đang chơi đểu chúng tôi à ? Biến chúng tôi thành những cô nàng gì gì rồi định dẫn đi đâu nữa !
Hết trò…
Mà đáng lẽ giờ này anh ta phải có mặt ở hội nghị cùng với người ấy chứ, sao lại chạy tới đây !
Tôi đang định rút điện thoại gọi xem thế nào thì…điện thoại để ở lớp mất rồi…
Hai đứa tôi mặt sa sầm, đứng khoanh tay , lắc đầu đầy kiên quyết !
Thư kí Hoàng tiếp tục nhẹ giọng :
- Hai bạn ngoan ngoan tí đi, mau nào, làm đi nào .
Vẫn lắc đầu…
Thứ nhất, hai đứa không phải là con nít mà dễ dàng bị dụ dỗ như vậy.
Thứ hai, bản mặt cáo già của người này khiến hai đứa ko muốn lắc đầu cũng khó !
Thư kí Hoàng thỏa hiệp không xong thì vẻ mặt lại kiêu ngạo như cũ, giọng nói cũng thay đổi hẳn, trở thành nghiêm nghị :
- Hai bạn nhất định phải giúp tôi – Thư
kí Hoàng nhìn tôi đẩy gọng kính – bạn Vy Anh à, bạn sao lại phũ phàng
như thế. Tôi giúp bạn với Duy Phong bao nhiêu hả ? cả tháng nay, tôi vùi mặt vào công việc để Duy Phong nhởn nhơ với bạn thế mà bạn lại tàn nhẫn đến nỗi không giúp tôi được một lần !!!
Cảm giác tội lỗi lại bám lấy khiến tôi nhỏ giọng hơn :
- Thì anh muốn em giúp gì phải nói rõ ra chứ ?
Tự nhiên đến lớp lôi hai đứa tới đây, gặp Johnny quái dị và làm loạt hành động quái gở thì ai mà chịu nổi…
Thư kí Hoàng ho một tiếng, đẩy cặp kính :
- Hôm nay, tôi đi xem mắt.
Hai đứa tôi sững người,chưa kịp thắc mắc gì thì đã bị thư kí Hoàng đẩy vào phòng thay đồ…