Nhĩ Dữ Thanh Phong Minh Nguyệt

Chương 46: Chương 46: Chương 42




Thanh Phong cầm chén trà nhìn ánh trăng vô biên, hơi nóng của trà tỏa đi, trở thành trà lạnh khiến đầu ngón tay nàng cứng đờ, vì vậy nàng đứng dậy đi đổi một chén khác, sau đó ngồi trở lại.

Hôm nay thật sự là tâm loạn như ma. Trở về Tống phủ một chuyến, phụ thân lại an bài một người, giống như có người chĩa kiếm vào ngươi vậy, dù không muốn tỷ thí nhưng vì mạng sống cũng nên đánh trả không phải sao? Nàng thở dài, chống đầu ngắm trăng.

Ánh trăng ơi ánh trăng, ngươi có nghe được lòng ta nói không?

Ánh trăng vẫn không nghe thấy lời Thanh Phong nói, nhưng ánh trăng lại mang Lan Thương đến đầu tường viện Thanh Phong.

Thanh Phong nhìn ánh trăng thất thần, lại thấy đầu tường viện nhà mình có một cái đầu, là một người. Thanh Phong định kêu trộm nhưng bình tĩnh nhìn lại, không phải Âu Dương Lan Thương thì là ai? Mà nay hắn đúng thật là có tiến bộ, ngay cả chuyện trèo tường này cũng dám làm.

Nàng giả vờ không nhìn thấy hắn, vẫn ngồi đó không nhúc nhích. Lan Thương đâu? Hắn từ trong lòng ngực không biết lấy ra thứ gì, ném vào cửa sổ Thanh Phong vang một tiếng. Thanh Phong vẫn chưa động đậy, hắn lại ném một cái. Ném liên tục ba lần. Không lay chuyển được hắn, Thanh Phong đành ra cửa, nhìn hắn ở đầu tường. Hắn cười cười, sau đó từ bên kia tường lấy ra một cái thang đặt xuống: “Ra đây.”

“? Sao ngài không gõ cửa?” Thanh Phong không hiểu vì sao hắn không đi cửa lớn mà lại trèo tường, thật giống một tên trộm.

“Gõ cửa ngoài sẽ động đến Tiểu Thất. Mau ra đây!”

Thanh Phong thấy bàn tay siết chặt của Lan Thương, trong lòng cũng thực sự tò mò hắn đang định làm cái gì, vì thế chậm rãi trèo lên cây thang. Nàng đưa tay cho hắn để hắn kéo nàng trèo lên. Bàn tay Lan Thương rất ấm áp, Thanh Phong rõ ràng đã cầm chén trà nóng được một lúc lâu, bàn tay lúc này vẫn rất lạnh. Có lẽ lửa giận khi còn ở Tống phủ vẫn chưa biến mất.

“Sao lại lạnh như vậy?” Lan Thương nhíu nhíu mày, có chút được một tấc lại muốn tiến một thước, vẫn chưa thèm buông tay nàng ra.

Thanh Phong không đáp lời hắn, chỉ hỏi: “Ngài muốn làm cái gì?”

Lan Thương lúc này mới nhớ hắn tìm nàng có việc, dời thang trở lại, đằng đằng đằng đi xuống. Thanh Phong cũng theo hắn trèo xuống, thấy hắn thần thần bí bí vào trong phòng. Từ lúc mua cái viện này, Thanh Phong có tới vài lần, trước đây định đả thông ba cái sân, làm thành một khu viện lớn, sau lại vì hòa ly mà bỏ dở. Vốn dĩ cho rằng viện này hoang vu, nhưng lúc này nhìn lại thì thấy vô cùng sạch sẽ.

Đẩy cửa ra, trong nhà tràn ngập hương thơm. Ngửi cái mùi này khi băng thiên tuyết địa thật khiến cho người ta muốn khóc. Nàng lúng ta lúng túng chờ Lan Thương thắp đèn, lúc này mới nhìn thấy trong nhà có hoa nở.

“Âu Dương đại nhân trồng sao?”

“Ừ. Thích không?”

“Giống như được trở lại mùa hè vậy.”

“Vậy nàng theo ta vào trong.” Lan Thương vươn tay về phía nàng: “Chỉ có một chiếc đèn, trong phòng tối, sợ nàng ngã.”

Ngón tay Thanh Phong giật giật ống tay áo của hắn: “Đi thôi!”, hoàn toàn quên mất vừa rồi là ai đưa tay đặt vào lòng bàn tay ai. Lan Thương nhìn bàn tay nắm chặt của nàng, khẽ cười thành tiếng.

Hai người chậm rãi đi vào bên trong, thỉnh thoảng có hoa lá quét qua tà váy của Thanh Phong, khiến trong lòng nàng cảm thấy dịu dàng. Đi vào bên trong, Lan Thương nhẹ nhàng dặn dò nàng: “Nhắm mặt lại.”

Thanh Phong nghe lời, nhắm mắt lại. Mặc hắn kéo theo sau, một lúc lâu, nàng nghe thấy hắn nói: “Mở ra được rồi.”

Thanh Phong mở to mắt, trước mắt là mười mấy đóa hoa quỳnh lớn trắng như tuyết, dười ánh nến trở nên trong suốt, cảnh đẹp đến mức khiến người ta bật khóc.

“Buổi tối ta đến chăm hoa cỏ, thấy bọn chúng có dấu hiệu muốn nở, ngóng tai chờ nàng trở về, sợ nàng bỏ lỡ cảnh phù dung sớm nở tối tàn này.”

Thanh Phong thật sự bật khóc. Chuyện này là thế nào? Đã hòa ly rồi, còn muốn trồng hoa cho nàng xem. Nàng thiếu mấy đóa hoa này sao? Nàng chỉ thiếu một người chuyên tâm vì mình!

“Sao lại khóc như thế!” Lan Thương vội vàng giúp nàng lau nước mắt, Thanh Phong kiên quyết quay mặt đi: “Tránh ra!”

“Được.” Lan Thương lui về phía sau một bước: “Ta sẽ tránh xa một chút, nàng không được khóc.”

Thanh Phong lau nước mắt, sau đó chỉ vào đám hoa quỳnh kia, nói: “Chút nữa hái xuống.”

“?”

“Ngày mai ăn yến hoa quỳnh.” Nàng khóc thành ra như vậy mà còn nghĩ tới chuyện ăn uống, hoa quỳnh nở đẹp như vậy, làm thành món ngon chắc chắn sẽ không khó ăn.

Lan Thương bật cười thành tiếng, lấy ra hai chiếc ghế nhỏ muốn Thanh Phong ngồi xuống, hai người cùng nhau ngắm hoa quỳnh.

“Loài hoa quỳnh này ngắn ngủi giống như cuộc hôn nhân của chúng ta vậy.” Lan Thương phá vỡ yên tĩnh, nói như vậy một câu.

Thanh Phong không tiếp lời hắn, tiếp như thế nào được? Đường lui chắc chắn sẽ không đi rồi. Thỉnh thoảng trò chuyện giống như hiện giờ không phải khá tốt sao? Đợi hai năm nữa, tích cóp đủ bạc sẽ đi du ngoạn, càng không cần phải rối bời vì cuộc hôn nhân đó nữa.

Hoa quỳnh kia lụi tàn. Thanh Phong tìm cho Lan Thương một cái kéo, cẩn thận cắt chúng xuống, bỏ vào trong rổ.

“Ngày mai chúng ta sẽ ăn yến hoa quỳnh, cháo hoa quỳnh, bánh hoa quỳnh và một vài món ăn kèm từ hoa quỳnh. Không bằng sáng mai ta chúng ta ăn nhé?” Thanh Phong thương lượng với Lan Thương.

“Được. Đến lúc đó ta đến tìm nàng.”

“Được.”

Thanh Phong ôm một rổ hoa quỳnh đi ra ngoài, đột nhiên nhớ tới Lan Thương vẫn còn bệnh, vậy nên hỏi hắn: “Ngài đỡ hơn chút nào chưa?”

Lan Thương dùng tay sờ sờ trán: “Hình như còn hơi hơi nóng.”

Thanh Phong nghe vậy liền ngừng bước chân, tay dò đến trán hắn, làm gì có hơi hơi nóng? Mà là rất nóng! Nàng oán trách liếc hắn một cái: “Lớn từng này mà còn không biết thân thể mình khó chịu hay không khó chịu sao?”

Lan Thương cười cười: “Vốn dĩ đã đỡ đờ rồi, nàng vừa hỏi thì hình như lòng bàn chân lại có chút loạng choạng thế nào ấy?” Hắn quơ quơ.

Thanh Phong đưa Lan Thương về sân nhà hắn, dặn dò Tĩnh Niệm chuẩn bị nước ấm, dùng khăn thấm nước lau trán cho hắn rồi vươn tay cởi nút áo cho hắn, Lan Thương nắm lấy tay nàng: “Đừng gây khó dễ cho ta.”

Thanh Phong không lên tiếng, tay vẫn chưa buông ra, vẫn muốn cởi áo hắn, Lan Thương không lay chuyển được nàng, buông lỏng tay ra, có chút thẹn thùng quay mặt sang chỗ khác. Thanh Phong trên mặt bất động thanh sắc nhưng tim lại đập như trống, không phải không cần Tĩnh Niệm, Tĩnh Niệm thô tay thô chân sẽ không biết chăm sóc người khác. Sao thân thể của Âu Dương đại nhân lại không giống như lúc trước nhỉ? Thanh Phong dùng khăn ấm lau tới, cảm giác những nơi ngón tay dò qua so với lúc trước cứng cáp hơn? Chẳng lẽ hắn luyện thần công gì sao?

Nàng quá ma người, ngón tay lơ đãng cọ qua da thịt hắn khiến cơn khát mấy lâu nay của hắn như muốn nổ tung. Hắn lần nữa bắt lấy tay Thanh Phong: “Đừng lau nữa. Chỉ cần nhờ Tĩnh Niệm giúp ta sắc thuốc được rồi.”

“Thuốc đang được sắc rồi, ngài nóng như vậy, uống thuốc thôi cũng không đủ.” Thanh Phong sờ sờ thân mình hắn: “Trời, sao ngày càng nóng thế này?”, ngữ điệu nàng run run: “Sốt đến ngốc mất!”

Lan Thương thở dài, nắm tay nàng đưa xuống phía dưới, sức sống cuồn cuộn, Thanh Phong đột ngột rút tay lại, ném khăn vào người hắn, xoay người chạy!

Không biết xấu hổ! Nàng toàn tâm toàn ý chăm sóc hắn, hắn lại nổi lên tà niệm!

Thanh Phong buồn đầu chạy về phòng ngủ của mình, trùm khăn lên đầu không nói lời nào. Những chuyện mây mưa xưa kia ồ tới, căn bản không cho người ta cơ hội để phản ứng. Khi đó đôi lúc nàng mong muốn Lan Thương uống chút rượu, hắn mà uống rượu sẽ không câu nệ, chuyện phòng the sẽ hung mãnh hơn, Thanh Phong làm càn một hồi, có thể quản được một chút. Nhưng vừa mới như vậy, chưa làm cái gì cả mà hắn đã bồng bột, đúng là thật hiếm thấy. Âu Dương có phải đang luyện kỳ môn mật thuật nào đó hay không vậy?

Thanh Phong đỏ mặt nằm ở trên giường, trùm chăn lên đầu. Nàng không rõ hiện giờ mình rốt cuộc có ý gì với Âu Dương Lan Thương, nếu nói rằng nàng đã chặt đứt những nhung nhớ trước đây, vậy thì làm sao khi hắn vừa mới chạm vào người mình, mình lại cảm thấy thích? Thanh Phong nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra, có lẽ là do lâu rồi nàng chưa hành sự... Nữ tử sau khi hòa ly nên giải quyết chuyện này như thế nào nhỉ?

Nàng miên man suy nghĩ hồi lâu, cũng may rốt cuộc cũng chìm vào giấc ngủ.

*

Tống Vi trở về phủ đã không thấy Niệm Nguyệt đâu. Hôm qua nàng từ nhà mang tới cho hắn một chén sủi cảo, hôm nay hắn có qua có lại, từ Tống phủ mang theo một tráp điểm tâm cho nàng. Thức ăn của Tống phủ rất đặc biêt, những món điểm tâm này không thể mua được ở bên ngoài.

Tìm một vòng, nghe thấy trên nóc nhà có tiếng cười, hắn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một người đang quấn chăn ngồi trên nóc nhà.

“Ngươi trèo lên đó làm cái gì? Xuống dưới!”

Niệm Nguyệt chỉ chỉ lên không trung: “Ngài xem.”

Tống Vi ngẩng đầu nhìn, vừa có tuyết rơi lại vừa có sao, thực sự hiếm thấy. Vì thế hắn trèo lên cây thang lên nóc nhà, đưa tráp điểm tâm kia cho nàng: “Này, chờ lát nữa ăn xem có hợp khẩu vị không?”

Cái tráp nhỏ cực kỳ tinh xảo, Niệm Nguyệt nhịn không được mở ra nhìn xem, trời ạ, nàng chưa bao giờ nhìn thấy mấy món điểm tâm ngon như vậy.

“Chủ tử thật quá nhớ thương tiểu nhân, tiểu nhân không có gì báo đáp...” Nàng duỗi tay lấy một miếng nhét vào trong miệng, mềm mại ngọt thanh, thật sự là món điểm tâm ngon nhất Niệm Nguyệt từng ăn trong cuộc đời nỳ. Nàng nhịn không được lại lấy thêm một miêng. Nhưng mấy ngày này Niệm Nguyệt cẩn thận ngẫm nghĩ một đạo lý, đó là có người ăn cơm chỉ vì nó bụng, có người ăn cơm chỉ để nhấm nháp.

“Cũng không phải không có gì báo đáp... Lấy thân báo đáp là được.” Tống Vi thật sự chỉ muốn chọc nàng. Sau đêm qua, hai người thân nhau hơn một chút, Tống Vi trước đó cũng không phải người có tính tình nặng nề, lúc này ở trước mặt Niệm Nguyệt cũng nhìn thoải mái hơn một chút.

“Được! Cái này không khó! Tiểu nhân thật sự rất vui!” Niệm Nguyệt nói xong quay đầu nhìn Tống Vi, nhắm chặt hai mắt. Đợi một lúc lâu vẫn thấy Tống Vi không có động tĩnh gì, mở một con mắt nhìn hắn. Mẹ nó, đôi mắt hắn sáng lên rực rỡ nhìn mình, khóe môi hiện lên ý cười là sao? Thực sắc tính dã, Niệm Nguyệt lẩm bẩm mãi ở trong lòng, nàng đúng là bị một nam tử câu dẫn, tim đập không kiềm chế được, định quay đầu đi thì lại bị tay Tống Vi giữ lại gáy, hôn lên môi nàng một cái: “Muốn cái này sao?”

Đêm qua là vừa uống rượu xong, uốn rượu vào thì có chuyện gì phát sinh có thể đổ lên rượu, nhưng bây giờ lại không uống rượu, cực kỳ tỉnh táo, sau cái hôn này của Tống Vi, hai người đều không khỏi có chút ngượng ngùng.

Nhưng Niệm Nguyệt vẫn gật gật đầu: “Muốn.”

“... Có bị ngốc hay không đấy?” Tống Vi thì thầm nói một tiếng rồi hôn nàng. Lúc này không có rượu, rất nhiều cảm giác trở nên rõ ràng hơn. Môi Niệm Nguyệt mềm mại và hơi hơi lạnh, Tống Vi nhịn không được ngậm lấy làm ấm cho nàng. Nàng học theo cũng đến làm ấm môi Tống Vi. Tống Vi thở dài, buông nàng ra. “Ngươi không muốn lùi bước có phải không?”

Niệm Nguyệt đầu óc rối bời, không hiểu Tống Vi nói “lùi bước” là có ý gì, vì thế hỏi hắn: “Thế nào gọi là lùi bước? Chủ tử dạy ta đi.”

“Giống như tối hôm qua, ta hôn ngươi, nhưng ngươi lại đẩy ta ra.”

“Giống như vậy sao?” Niệm Nguyệt đặt tay lên ngực hắn, nhẹ đẩy hắn một phen.

“Đúng vậy.”

“Vậy thì tiểu nhân biết.” Nàng dùng sức đẩy hắn một phen, thân thể Tống Vi ngã về phía sau, cả người nàng ngồi trên đùi hắn, đôi tay ôm lấy mặt hôn hắn. Đêm qua lỗ mãng như vậy, nhiều ít cũng học được một chút, lúc này chủ động dây dưa với Tống Vi, môi lưỡi ngọt thanh như nước suối, nàng say mê trước hắn, nỉ non nói: “Chủ tử có thể đẩy Niệm Nguyệt ra.” Rồi lại tiến lên, Niệm Nguyệt có chút không cần thầy dạy cũng hiểu, giở trò với Tống Vi. Nàng thật sự rất thích thân thể của Tống Vi, tay luồn vào cổ áo hắn, da thịt trước ngực nóng bỏng rắn chắc như lửa nóng, môi nàng ở trên vành tay hắn, lưu luyến cái cổ, quá ngon miệng, so với thứ điểm tâm kia còn ăn ngon hơn, Niệm Nguyệt chỉ muốn nuốt hắn trong một lần.

Tống Vi bị Niệm Nguyệt tra tấn đến sắp điên mất rồi, đột nheien đứng dậy ôm nàng trèo thang xuống. Tư thế của hai người vẫn không thay đổi, lúc này vừa bắt đầu di chuyển, thân thể biến hóa dựng sào thấy bóng, Niệm Nguyệt bỗng nhiên lúng túng.

“Ba ngày sau, ba ngày sao.”

Tống Vi biết mình đêm qua dọa người thế nào, đành nghe theo lời nàng nói ba ngày sau, thở phì phó đứng đó, đột nhiên bật cười. Đầu hắn tựa lên đỉnh đầu nàng: “Được.”

*

Phàm Trần thư viện mồng Ba đã mở cửa. Vị khác đầu tiên nghênh đón là Tuân Cẩm. Thời điểm hắn đến, Thanh Phong đang treo bức tự vừa viết lên tường, Tiểu Thất đóng đinh quá cao, nàng nhón chân vẫn với không tới, xoay người định lấy một cái ghế nhỏ tới thì nhìn thấy Tuân Cẩm đang đứng ở trong viện.

Hắn vô thanh vô tức, Thanh Phong thực sự hoảng sợ, xoa xoa ngực: “Tuân công tử.”

Tuân Cẩm vội vàng tạ lỗi: “Dọa đến tam tiểu thư sao? Ta vừa mới vào, không kịp chào hỏi nàng.”

Thanh Phong gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu, sau đó đem cái ghế nhỏ đặt ở đó, định treo tranh chữ lên. Bàn tay Tuân Cẩm đưa tới: “Để ta làm cho!” Hắn thân mình cao lớn, tay cũng dài, không cần nhón chân đã treo được tranh chữ lên. Sau đó hắn quay người nhìn nhìn: “Có cần treo cái kia không?”

“Cần treo, phiền ngài.” Thanh Phong đưa tranh chữ cho hắn, đứng cách xa một chút. Lúc này trai đơn gái chiếc, vẫn nên tránh tị hiềm. Bằng không nếu bị Thái phó phụ than biết được, chắc chắn sẽ làm thêm một phen củi lửa.

Tuân Cẩm giúp nàng sửa sang lại xong, lúc này mới rảnh rỗi cùng nàng nói chuyện: “Lần đầu tiên ta tới thư viện, tam tiểu thư đang điêu khắc đèn lồng băng, mà nay đèn lồng băng đã được treo khắp nơi trong viện. Tiểu sinh...” Tuân Cẩm cười: “Ta dáng người cao lớn thô kệch như vậy mà lại gọi mình là tiểu sinh, thật là kỳ cục. Lúc ấy ta cảm thấy tam tiểu thư đang thiền đinh vậy, chỉ có dao khắc là động đậy.”

Thanh Phong cẩn thận nhớ lại, hình như là có chuyện như thế, cũng có một người như vậy. Vì thế nàng cười cười xin lỗi: “Xin lỗi, lúc ấy có chút sơ suất.”

“Không sao, lúc ấy chúng ta cũng chưa quen biết.” Tuân Cẩm chỉ chỉ vào bên trong: “Ta đi chọn một ít tranh chữ cùng vài thứ đồ, tên tuổi của Phàm Trần thư viện đã tới Vị Nam. Phụ lão quên nhà bỏa ta mua giúp bọn họ một ít về.”

“Được.” Thanh Phong gật đầu đồng ý, sau đó cầm thêu phẩm trong tay, tập trung thêu lên. Thêu phẩm này là cho Thư Nguyệt. Thư Nguyệt khi đó đùa nói hồi nhỏ nàng ta muốn một đôi giày đầu hổ nhỏ, nhưng thư phụ nói giày đầu hổ nhỏ chỉ có các bá tánh tầm thường mang, quê mùa. Sau tuổi tác càng lớn cũng không còn cơ hội mang nữa.

Thanh Phong ghi nhớ lời nói của nàng ta, muốn biết ước mơ của nàng ta thành hiện thực, không hiểu sao, nàng muốn thêu nó tặng cho nàng ta. Lúc này nàng đang thêu một đóa hoa quỳnh trắng như tuyết, cánh hoa được thêu chuyển sắc dần, không hề tầm thường chút nào. Tuân Cẩm chọn đồ xong đặt ở trước mặt Thanh Phong, im lặng chờ nàng thêu xong. Thêu thùa nào mau như vậy, ít nhất cũng mất một, hai canh giờ. Đợi Thanh Phong định thần lại, Tuyết Diên đã quét tước dọn dẹp thư viện sạch sẽ toàn bộ, mặt trời đã lên cao, Tuân Cẩm đã pha hai chén trà.

Nàng vội vàng bỏ thêu phẩm xuống, giúp Tuân Cẩm tính bạc. Sau đó lại thấy Tuân Cẩm đang nhìn thêu phẩm của mình: “Cả gan hỏi một câu, bên cạnh hoa quỳnh này, tam tiểu thư sẽ thêu một con mãnh thú sao?”

“... Sao ngài đoán được?”

“Tùy ý đoán thôi.” Tuân Cẩm đặt bạc lên bàn sách của nàng, sau đó đứng dậy cáo từ. Tuân Cẩm liếc mắt một cái đã nhìn ra ý định của Thanh Phong, nhiều ít cũng khiến Thanh Phong thay đổi. Trong lòng nàng thật ra không chán ghét hắn đến như vậy, ít ra người này không vấn thói tục.

Đang nghĩ ngợi thì đứa trẻ lần trước bán thoại bản lại tới nữa. Lúc này hiển nhiên ngựa quen đường cũ, nó lấy thoại bản ra đặt lên bàn: “Thoại bản này bán thế nào?”

Thanh Phong cầm lấy đọc, “Thư sinh nghèo túng và tiểu thư thất vọng”, quyển hai, quyển một lần trước thực sự khiến người ta hụt hẫng, lúc này nhận được quyển hai, nàng vội vàng đưa bạc cho nó, định ban đêm sẽ trở mình một phen.

Đứa trẻ kia cầm bạc nhưng vẫn chưa lập tức rời đi mà lại lão luyện thành quen ngồi trên cái ghế nhỏ: “Xin hỏi ngươi một câu, ngươi có nhận tranh chữ không?”

Thanh Phong bị nó hỏi đến sửng sốt, nghĩ ngợi: “Nhận. Nhưng ta muốn xem chữ viết thế nào.”

Đứa trẻ gật gật đầu: “Ngươi chờ một chút, ta sẽ lấy ra trước mắt ngươi.” Nói xong liền nhanh chân chay. Đứa trẻ này chẳng lẽ có cao nhân chỉ điểm sao? Sao có thể nói chuyện lưu loát như vậy? Một lát sau đứa trẻ đó chạy trở về, trong tay ôm mấy quyển trục, Thanh Phong mở ra xem, ồ! Nét chữ này thật sự tuyệt với! Nàng vội hỏi đứa trẻ là ai đã viết, đứa trẻ chỉ chỉ về phía cửa thành: “Có một người kìa lạ ở đó, không thích gặp người lạ, muốn ta chạy chân.”

“Ồ ồ! Hai mươi lượng được không?” Thanh Phong hỏi nó.

Đứa trẻ gật đầu: “Được!”

Nó cầm bạc rời đi.

Mấy ngày ngần đầu có vài vị đại nhân trong triều muốn mua tranh chữ, mấy bức tự này thực sự có thể ra giá với bọn họ. Nàng lại cẩn thận nhìn nhìn, có chút yêu thích không muốn buông tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.