Nhĩ Dữ Thanh Phong Minh Nguyệt

Chương 47: Chương 47: Chương 43




Ba ngày này đối với Niệm Nguyệt có chút gì đó mất hồn mất vía. Chiều tối Tống Vi ở trong viện đánh quyền, nàng ghé vào cửa sổ nhìn lén hồi lâu. Trên đời này sao có một nam tử đẹp như vậy nhỉ? Chỗ nào cũng đẹp, chỗ nào cũng thuận mắt. Quyền kia nắm chặt, một ra một vào, thân thể theo đó mà run lên. Này nào phải đánh quyền, rõ ràng là sắc dụ!

Chống mặt nhìn hồi lâu, thủ phạm đột nhiên thu thế quay đầu lại nhìn nàng nhe răng cười. Mẹ nó. Niệm Nguyệt rời cửa sổ ôm lấy ngực, nếu cứ như thế này, có còn kẻ ngốc thứ hai nào sau nàng nữa không?

Đúng như nàng nghĩ, vị kia gõ cửa sổ. Niệm Nguyệt choàng áo lông đi ra ngoài, áo bông rất dày, nàng giống như một cái bánh báo, khuôn mắt nhỏ nhắn trắng hồng, trong mắt ánh lên một tia trộm. Tống Vi sợ tới mức cúi đầu xuống nhìn lại mình, vẫn tốt. Hắn ho nhẹ một tiếng: “Trong đầu ngươi lại nghĩ lung tung cái gì đấy!”

Niệm Nguyệt nhếch miệng cười, quay đầu dẫn hắn vào nhà ăn: “Ngài nhìn xem, hôm nay tiểu nhân nấu cơm cho ngài đó! Lần trước tiểu nhân nấu nhưng không tài nào ăn nổi, lần này rút kinh nghiệm xương máu, nấu một lần cho thật nghiêm túc.”

“...” Cháo trắng trên bàn còn rõ cả hạt, Tống Vi múc một ngụm: lộp bộp một tiếng. Hắn khó mà nói cho nàng biết, thời điểm hắn bảo nàng tới phủ làm nha đầu cũng không tính để nàng nấu cơm. Đầu bếp nam trong phủ nấu cũng tạm được. Này thì hay rồi, cưỡi lên lưng cọp khó mà leo xuống, cặp mắt to tròn của Niệm Nguyệt đang nhìn hắn, hắn hắng hắng giọng: “Tiến bộ không ít, chỉ là lần tới nếu ngươi không thể chỉnh lửa được... có thể tự mình nếm trước một nếm thử xem.”

Niệm Nguyệt nghe ra ý của hắn, múc một ngụm cho vào trong miệng. Mặt nàng đỏ hồng: “Tiểu nhân có đầu thai cũng không mang nổi cái tội này...” Tống Vi bị nàng chọc cười thành tiếng: “Ngươi vào tiểu bếp lấy một cái nồi nhỏ ra đây, ta dạy cho ngươi nấu!” Vừa dứt lời, Niệm Nguyệt liền chạy vội ra ngoài, động tác mau lẹ đến nỗi thiếu chút nữa Tống Vi nghĩ lầm nàng chạy ra trận giết địch.

Niệm Nguyệt bưng cái nổi nhỏ tiến vào, giúp Tống Vi sắn ống tay áo, xem hắn đổ chén cháo kia cùng phần cháo còn thừa vào cùng nhau, lại cho thêm chút nước, đặt trên một cái bếp lò nhỏ, khuấy đều, khoảng nửa canh giờ sau, cháo đã đủ đặc, Tống Vi múc cháo, mỗi người một chén.

“Ngon quá, đúng là chủ nhân!” Ngón tay cái của Niệm Nguyệt dựng lên.

Tống Vi liếc nhìn nàng cẩn thận đánh giá nàng một cái, phát giác Niệm Nguyệt thật sự dễ nhìn. Trước đó đã cảm thấy nàng xinh đẹp, mà này càng nhìn lại càng thuận mắt. Hắn không khỏi nhớ tới lần đầu tiên thấy nàng trèo tường, giống hệt một tên trộm.

Niệm Nguyệt cảm nhận được ánh mắt của Tống Vi, cho rằng hắn cũng nghĩ đến chuyện đêm nay, vì thê buông chén đũ, không được tự nhiên vén tóc từ tai ra sau đầu: “Tiểu nhân sau khi thu dọn đồ đạc xong sẽ lập tức vào phòng ngài.”

“...” Tống Vi sửng sốt chớp mắt một cái, mới nhớ tới lần hẹn ba ngày đó. Nếu nàng không ra dáng như vậy, hắn còn cho rằng nàng đang nói đùa. Hắn nào biết trong lòng nàng nhớ rõ đến vậy! Hắn ho nhẹ, đỏ mặt đứng dậy rời đi.

Ánh mắt sáng rõ của Niệm Nguyệt khiến Tống Vi thất thần.

Hắn đã bao giờ gặp qua một nữ tử như vậy chưa? Nghĩ đến cái gì đến nói thưởng ra đến mức không thể rút lại được. Tống Vi trở về phòng có chút thấp thỏm, hôm nay cũng không uống rượu, đường đường là tướng quân mà lại muốn dựa vào uống rượu để tìm cớ cho sắc tâm của mình. Vừa nghĩ ngợi, Niệm Nguyệt đã bước vào.

Nàng khoác một cái áo bông, vào cửa liền cởi nó ra, mang theo cây đèn dầu nhỏ đi đến méo dường, một thân trung y như tuyết trắng dưới ánh lửa như ẩn như hiện, lúc này thật sự là một nữ tử thực thụ. Niệm Nguyệt cởi giày, trèo lên giường, ngồi khoanh chân ở mép giường, sau đó hỏi Tống Vi: “Có thể bắt đầu được chưa?”

“...”

Tống Vi không biết tại sao, trước giờ hắn cũng không phải là người chưa trải qua mấy chuyện như thế, song lúc chạy trên con đường dẫn đến bóng tối thế này tay chân hắn lại có chút cứng đờ. Nếu uống chút rượu thì tốt rồi. Ai.

Hắn cũng khoanh chân ngồi dậy, hỏi nàng: “Ngươi muốn bắt đầu như thế nào?”

Niệm Nguyệt thực sự nghiêng đầu nghiêm túc suy tư hồi lâu, lúc này mới mở miệng, là trưng cầu ý kiến của Tống Vi: “Ngày ấy chủ tử với tiểu nhân, hai người đều uống rượu, lúc ấy lại có chút hoảng loạn... Ta còn chưa cẩn thận nhìn thân thể của chủ tử... Không bằng... Chúng ta cởi xiêm y trước đi?” Tâm tư của Niệm Nguyệt thật bằng phẳng đã nghĩ tới ngay đến chuyện xem thân thể của Tống Vi. Đã nhiều ngày nàng ở trước cửa sổ nhìn, nhiều ít cũng có chút nghiện.

“... Được.” Ngón tay Tống Vi đưa lên cúc áo: “Ta là nam tử hán đại trượng phu, ta cởi trước để tôn trọng.”

Mẹ nó. Niệm Nguyệt trong lòng mắng một tiếng, nhìn cơ ngực cùng vòng eo như ẩn như hiện của Tống Vi, nhịn không được nuốt nước bọt.

...

Bây giờ đến nàng, nàng ôm quyền trước Tống Vi: “Đa tạ.” Nàng trực tiếp cởi áo trên, bên trong là một chiếc yếm hồ lam. Tống Vi cảm thấy mình như nhảy vào một hồ nước, hồ nước gắt gao vây quanh lấy hắn khiến hắn choáng váng. Cong lưng định dập đèn, Niệm Nguyệt lại vội vàng nói một tiếng: “Đừng.” Nàng còn chưa xem đủ đâu! “Đến lượt ngài.”

“...” Tống Vi nhìn quần dài của mình, lúc nài mới phát giác nếu mình thực sự cởi xuống, rõ ràng mình sẽ bị thiệt. “Ngươi tính kế ta.”

Niệm Nguyệt chớp chớp mắt: “Sao có thể nói như vậy chứ!”

Tống Vi cắn răng một cái, cởi quần dài ra rồi sau đó nhìn nàng: “Đến lượt ngươi!” Chân hắn thật là đẹp, Niệm Nguyệt nhìn một lúc lâu mới chậm rãi cởi quần dài của mình ra, nàng quả nhiên chơi xấu, bên trong còn có một cái nữa.

“Chơi xấu đúng không?” Tống Vi nghiến răng nghiến lợi.

“Ngài không lỗ đâu. Bây giờ tiểu nhân sẽ cởi trước.” Sau đó nàng đặt tay lên trên ống quần, dừng lại một lát lại chậm rãi đưa về phía trước, cầm lấy đai lưng kia, khẽ khàng cởi ra.

Tống Vi ở trong lòng mắng một câu, theo phản xạ nhắm hai mắt lại, Trần Đại này sao lại như thế này! Tống Vi có chút không cam lòng, định mở mắt ra thì cảm nhận được đôi môi ấm áp ươn ướt của nàng dán lên môi mình, sau đó lại lẩm bẩm một câu: “Đại nhân, không phải tiểu nhân chơi xấu, hôm nay vừa mới sáng sớm eo của tiểu nhân lại rất đau, nguyệt sự lại tới nữa. Hôm nay tính là đại nhân thắng, tiểu nhân xin chịu thua.” Niệm Nguyệt nói xong liền nhặt xiêm y của mình lên định chạy trốn thì bị Tống Vi một phen chặn lại đè ở trên giường. Hắn thở gấp, đôi mắt có điểm hồng, cắn lên đầu vai nàng một cái rồi lại cắn tai nàng, dọa đến mức khiến người nàng có rúm lại, Niệm Nguyệt ý thức được mình quá mức rồi, vội vàng kéo tay hắn di chuyển xuống phía dưới: “Ngài xem, ta không có lừa ngài.”

Tống Vi bình tĩnh một lát, quay người sang một bên, đèn dầu bên cạnh giường sắp cháy hết, ngọn lửa bùng lên, cuối cùng căn phòng chìm vào bóng tối. Niệm Nguyệt quá mức mê người, Tống Vi hận đến nghiên răng nghiến lợi, mấy năm nay cho rằng mình muốn đi vào cửa Phật, nào ngờ đụng phải một người như vậy, trốn không thoát trốn không thoát, khiến hắn vừa muốn lui lại vừa muốn tiếp tục với nàng. Quá khứ trong lòng không thể nói với người ngoài lúc này có chút phù phiếm, khiến Tống Vi muốn tự buông tha cho chính mình. Hắn từ lúc sinh ra đã được định phải đi giao chiến với mọi người, nhưng một bàn tay nhỏ lạnh lại đặt trên trường kiếm của hắn, giật lấy nó, rất to gan. Tống Vi thở dài một tiếng, vươn tay về phía nàng, môi đi tìm nàng, hôn lên khóe miệng ngập ý cười của nàng, run giọng hỏi: “Niệm Nguyệt, điều gì khiến ngươi vui vẻ như vậy?”

Niệm Nguyệt hôn lại hắn: “Mọi thứ liên quan đến chủ tử đều khiến tiểu nhân vô cùng vui vẻ.”

Cũng may phòng rất tốt, Niệm Nguyệt không nhìn thấy trong mắt Tống Vi nước mắt bàng bạc, ông trời quả nhiên sẽ không dễ dàng vứt bỏ một người dù cho có là ai đi nữa, hắn mặc dù đã từng như đọa vực sâu, nay cuối cùng cũng nhìn thấy một chút ánh sáng. Tống Vi ôm chặt Niệm Nguyệt, như đạt được chí bảo.

*

Mười Sáu tháng Giếng, Cảnh Kha cưới Triệu Việt Khê vào cửa.

Lễ được làm theo lễ của chính phòng. Đội ngũ đón dâu của Vương phủ đi khắp kinh thành một vòng rồi mới dừng ở Thừa tướng phủ. Lúc đi ngang qua Phàm Trần thư viện, Thanh Phong không hiểu gì nhô đầu ra xem, nhìn thấy Cảnh Kha đang ngồi trong kiệu. Cảnh Kha sắc mặt u ám, vừa nhìn thấy Thanh Phong liền quay mặt đi. Tuyết Diên ở một bên nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, ta vừa nghe người ta nói, đại Hoàng tử cưới Triệu Việt Khê.”

“Triệu Việt Khê?” Thanh Phong mở to mắt, trước giờ nàng không để ý đến chuyện bên ngoài, lúc này vừa nghe thấy Cảnh Kha cưới Triệu Việt Khê khiến nàng thực sự kinh ngạc. Triệu Việt Khê không phải muốn gả cho Lan Thương sao? Sao lại gả cho Cảnh Kha rồi? Việc này Thanh Phong không thể giải thích được.

Cỗ kiệu nghênh đón Triệu Việt Khê dừng lại ở Thừa tướng phủ một lát rồi đưa Triệu Việt Khê đi đến Vương phủ, cuối cùng dừng ở cửa chính của Vương phủ. Nói cho cùng là cho Thừa tướng chút mặt mũi, Thư Nguyệt cũng nhượng bộ vài phần. Sau khi kết thúc buổi lễ, Triệu Việt Khê được đưa vào động phòng, Cảnh Kha sau khi tiễn khách lại đi bộ vào phòng Thư Nguyệt. Hắn có uống chút rượu, sắc mặt ửng đỏ. Sau khi vào phòng, hắn ngồi ở trước giường nhìn Thư Nguyệt.

“? Vị chủ tử này không đi động phòng, ở chỗ này làm cái gì? Nếu để người ta nhìn vào, ngài sẽ không yên ổn đâu.” Thư Nguyệt đang nghịch đôi giày mà Thanh Phong sai người đưa tới, hoa quỳnh và mãnh hộ, mãnh hổ kia ôn nhu khác thường, nói là giày đầu hổ, nhưng khi đẹp ở trên chân lại có cảm giác phong nguyệt. Thư Nguyệt nhìn hồi lâu, quả thực yêu thích không muốn buông tay.

“Mấy ngày nay ta suy nghĩ cẩn thận một chuyện.” Cảnh Kha không để nàng ngắt lời, tiếp tục nói: “Trước này luôn cảm thấy nàng thâm minh đại nghĩa, xử sự thỏa đáng, cũng không rước thêm phiền toái nào cho ta.”

“... Gia yên tâm, Thư Nguyệt trước giờ là thế nào, sau này vẫy sẽ là như vậy.”

“Nay gia đã nghĩ thông suốt, nàng không ghen tuông, không so đo, thâm minh đại nghĩa, mặc cho ta làm loạn, nghĩ lại, là vì chưa vào giờ đem ta để ở trong lòng.”

Ngón tay Thư Nguyệt dừng một hồi lâu nàng mới mở miệng nói: “Ý ngài là sao? Giũa phu thê sao lại nói nhưng lời xa lạ như vậy.”

Cảnh Kha không lên tiếng, đi đến trước mặt nàng, cầm lấy giày Thanh Phong thêu lên thưởng thức, sau đó một tay nâng cảm Thư Nguyệt lên: “Nàng đoán xem? Đêm qua có người nói với ta, hạ nhân của Vương phi mánh khóa thông thiêng, giả lấy danh nghĩa của bổn vương truyền tin cho Triệu Việt Khê. Thư Nguyệt, nàng và ta phu thê mấy năm, bổn vương trăm triệu lần không ngờ tới, người đầu tiên dám bỏ đá xuống giếng của bổn vương lại là nàng.” Đôi mắt Cảnh Kha có chút đỏ: “Bổn vương tin tưởng nàng nhất, cái gì cũng nói cho nàng biết, nào ngờ, nàng vì một Tống Thanh Phong lại đẩy bổn vương xuống hố lửa. Cũng tốt, bổn vương nghe theo ý nguyện của nàng, bắt đầu từ hôm nay, chuyện ở Vương phủ không cần nàng quản, nàng cứ việc làm Vương phi nhàn tản đi!”

Cảnh Kha nói xong vẫn chưa lập tức rời đi, bình tĩnh chờ Thư Nguyệt mở miệng. Thư Nguyệt vẫn mím chặt môi không nhúc nhích, trước giờ nàng thông tuệ thức thời, vậy mà đụng phải tình hình như vậy đã lập tức chịu thua trước hắn. Hôm nay nàng không nói một lời, im lặng chấp nhận, không để Cảnh Kha bước xuống bậc thang.

“Hay, hay, hay.” Cảnh Kha liên tục nói ba tiếng “hay”, xoay người bước ra khỏi cửa phòng Thư Nguyệt.

Thư Nguyệt nhìn bóng hình Cảnh Kha rời đi, trong lòng thở dài: Rốt cuộc đã đi xa quá rồi sao! Trong lòng nàng có chút bế tắc, nhớ tới lần đầu Cảnh Kha cưới nàng, đúng là đã từng chuyên tâm đối đãi nàng. Chỉ là khoảng thời gian đó quá ngắn ngủi. Mà nay còn không nhớ nổi lúc bọn họ ở bên nhau như thế nào sao? Thư Nguyệt không hối hận, Cảnh Kha vẫn là không hiểu nàng, nàng làm như vậy, làm gì vì Tống Thanh Phong? Rõ ràng là vì chính mình. Cũng là vì Cảnh Kha. Cuối cùng là phí công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.