Nhĩ Dữ Thanh Phong Minh Nguyệt

Chương 77: Chương 77: Chương 73




Theo lý thuyết, năm đầu tiên tân hoàng đăng cơ sẽ vô cùng náo nhiệt, ít nhất cũng sẽ tổ chức một buổi cung yến. Nhưng Cảnh Kha lại không có hứng thú. Hắn cảm giác bản thân tựa hồ đang bước vào tuổi già, một người tỏa sáng rực rỡ như thế của trước đây, tới hiện giờ, hết thảy chỉ còn lại cảm giác tầm thường. Niềm vui duy nhất sau khi đăng cơ của hắn là sửa lại tên các điện ở hậu cung, hắn ngủ lại ở một nơi gọi là Thanh Vân điện, tẩm cung của Thư Nguyệt là Tễ Nguyệt cung, nơi ở của Triệu Việt Khê thì tiếp tục sử dụng cái tên Băng Ngọc cung như trước kia.

Đêm ba mươi các cung muốn cùng nhau dùng cơm, phụ hoàng còn ở ngoài cung, nói là các cung, đơn giản chỉ có bốn người Cảnh Kha, Thư Nguyệt, Tinh nhi, Triệu Việt Khê. Theo ý của Thư Nguyệt, đừng ai phung phí công sức làm gì, ở Tễ Nguyệt cung chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn, Cảnh Kha gật đầu đồng ý. Hiện giờ hắn đang ở Thanh Vân điện đợi đến sau giờ Ngọ, nhớ tới đã đồng ý Tinh nhi muốn cùng hắn xây người tuyết, vì thế gọi người hầu hạ ăn mặc chỉnh tề, đi đến Tễ Nguyệt cung.

Đã khoảng ba ngày rồi hắn không thấy Thư Nguyệt đến, đang chậm rãi đi đến Tễ Nguyệt cung thì nhìn thấy Thư Nguyệt đang đứng trong viện chỉ huy tiểu thái giám đào tổ chim. Nhìn thấy Cảnh Kha tới, nàng vội khom người hành lễ, Cảnh Kha ngăn lại: “Đừng như vậy. Sau này nàng cứ như ở vương phủ trước đây, không cần thỉnh an.” Sau đó hắn chỉ vào tiểu thái giám: “Ngươi không được xuống dưới, đang làm gì thế?”

“Sáng sớm thần thiếp tỉnh dậy, vừa bước ra nửa bước chân đã thấy một con chim ngã chết ở dưới chân. Không biết sao, trong lòng cảm thấy hoảng sợ, liền tìm người đi nhìn xem có phải có tổ chim hay không.”

“Chim chết?” Cảnh Kha hơi chau mày lại: “Ở đâu? Lấy tới trẫm nhìn xem.”

“Là một con chim chết, có lẽ do thời tiết lạnh nên bị chết cóng.” Thư Nguyệt dĩ nhiên hiểu ý của Cảnh Kha, đêm ba mươi, một con chim chết ngay dưới chân nàng, bất luận nghĩ như thế nào cũng không thể nói được, mà còn có thể thế nào nữa? Triệu Việt Khê cũng không ngốc, trong cung chỉ có hai chủ tử các nàng, lúc này nếu nàng thiếu kiên nhẫn, kẻ xui xẻo chính là nàng.

“Ngần ấy năm, nàng có từng nhìn thấy có chim chết cóng ở kinh thành chưa?” Cảnh Kha sắc mặt khó coi.

Thư Nguyệt không muốn Cảnh Kha xen vào chuyện này, hắn vừa mới đăng cơ, còn nhiều việc phải làm. Lúc này Bắc Râu và Thác Đác lại muốn phản loạn, phía tây bắc thì đang chịu tai ương của mùa đông, quả thực là loạn trong giặc ngoài. Nếu lại bởi vì chuyện ở hậu cung khiến hắn phân thần, Thư Nguyệt nhiều ít cũng có chút băn khoăn. Tay nàng chỉ lên trời: “Tuyết rơi dày, đêm ba mươi có tuyết rơi là một tín hiệu tốt.”

Cảnh Kha ngẩng đầu nhìn, một hạt tuyết đáp ở trên mặt hắn, lạnh tê tê: “Thật sự là một tín hiệu tốt. Tinh nhi đâu? Hôm qua lúc khảo bài xong nó nói muốn cùng ta xây người tuyết, bây giờ sao lại không thấy bóng dáng đâu?”

“Nó ở trong ngủ rồi! Qua trưa thì đã không mở nổi mắt, đã đến thiên điện ngủ rồi.”

“Ta đi xem.”

Không biết vì sao, khi nghe Thư Nguyệt nói rõ sớm đã có một con chim chết ở trước chân nàng, Cảnh Kha liền cảm thấy trong lòng hoảng sợ, lúc này lại nghe nói Tinh nhi từ trước đến nay chăm chỉ lại ngủ đến tận bây giờ, lại cảm thấy kỳ quặc. Tới thiên điện, thấy Tinh nhi đang ngủ say, hắy đưa tay lên trán cậu, không nóng. Vì thế ngồi đó quan sát một lát.

Tinh nhi từ nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện đến mức không giống nhi tử của Cảnh Kha, đôi lúc Cảnh Kha nghĩ, bản thân hắn có tài đức gì mà có thể có được một nhi tử như Tinh nhi? Hắn duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Tinh nhi, lại cúi người hôn lên trán cậu một cái, sau khi đứng dậy lại cảm thấy không được tự nhiên. Giương mắt nhìn lên thấy Thư Nguyệt đang đứng ở cửa nhìn hắn, hắn ngại ngừng đỏ mặt: “Tinh nhi đến ngay cả ngủ vẫn nghiêm túc, khiến người ta nhịn không được mà yêu thích.”

Thư Nguyệt gật gật đầu: “Thời gian trước còn càng khiến người ta yêu thích hơn. Đứa trẻ mới sinh, mềm mại thuần khiết, không nhiễm phàm trần.”

Cảnh Kha đắp chăn cho Tinh nhi cẩn thận, chăm chú nhìn Thư Nguyệt một lúc: “Bên ngoài tuyết rơi, đến canh giờ dùng cơm vẫn còn sớm, cùng nhau thưởng tuyết một lát nhé?”

“Nghe hay đó.” Thư Nguyệt theo hắn đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại, dưới mái hiên có bàn trà và chậu than, hai người mỗi người ôm một cái lò sưởi, ngồi đối diện thưởng tuyết. Mới đầu tuyết chưa rơi nhiều, sau lại dày đặc, rơi đầy trời, phủ một tầng dày trên mái ngói. Thư Nguyệt trước đây cũng từng ở trong hoàng cung thưởng tuyết, lúc ấy mẫu hậu luôn chê không thú vị, tuyết rơi đã muốn Thư Nguyệt tiến cung. Thư Nguyệt lo sợ phạm sai lầm, mọi nơi đều cẩn thận chặt chẽ, hơn mười năm chưa từng thưởng thức một trận tuyết hoàn hảo. Hôm nay thật sự không cần lo lắng sẽ phạm sai lầm nữa, nam tử trước mắt căn bản mặc kệ nàng. Hoàng cung này không có cái gì khiến Thư Nguyệt lưu luyến, nhưng tuyết hôm nay, thật đẹp. Nàng nhìn chăm chú tuyết đậu trên hoa mai ở trong viện, cành hoa bị tuyết phủ càng lúc càng cong, cho đến khi vang lên một tiếng tinh tế, gãy xuống. Thú vị. Nàng lại nhìn một cành khác.

Cảnh Kha theo ánh mắt nàng nhìn lại, phát giác nàng đang dương dương tự đắc thì bật cười: “Đẹp không?”

“Đẹp. Bên ngoài mọi thứ đều tĩnh lặng, chỉ có cành cây phủ tuyết dày kia là động đậy.”

“Ta lại có chút ngưỡng mộ thứ tuyết kia.” Cảnh Kha dừng một chút: “Nàng ngắm tuyết rất chăm chú, nhưng lại không thèm liếc mắt đến ta một cái.”

“Ngài nên tự xưng là trẫm.”

“Nàng đừng như vậy, ta không được tự nhiên. Dù ta là Hoàng đế, nhưng vẫn là đại Hoàng tử, cùng nàng là một đôi phu thê bình thường. Chúng ta đừng nói đến những lễ nghi phiền phức đó, hai người vốn dĩ đã xa, lại bị những quy củ đó làm cho xa cách hơn.”

Thư Nguyệt hiếm khi cẩn thận xem xét liếc mắt nhìn Cảnh Kha một cái, hắn đúng là không dễ dàng, làm Hoàng đế mới mấy ngày, bên mái đã có tóc bạc. “Hôm qua Lễ bộ tặng cho thiếp một quyển sách, nói về chuyện sang năm tuyển tú, đã nhiều năm rồi, ngài cũng nhìn xem. Hậu cung cho dù có khó khăn thế nào nhưng như vậy cũng không phải là chuyện tốt. Tổ tiên của chúng ta cũng không có tiền lệ như vậy.”

Chén trà trên tay Cảnh Kha dừng một chút: “Không tuyển tú, quá ồn ào.”

“Không ồn ào lắm đâu, cũng không phải là một đám người ở cạnh nhau, một người một viện, ngài muốn đến chỗ nào thì đến chỗ đó. Không có hứng thú thì không đi, chỉ cần đừng lạnh nhạt với hậu cung là được.” Thư Nguyệt không muốn mang ác danh là đố phụ. Người đời không dám ở trước mặt chỉ điểm, chỉ ở phía sau lưng nói: “Mau đến xem, một thân Hoàng hậu, lại không cho Hoàng đế ở hậu cung khai chi tán diệp*.”

(*Khai chi tán diệp: duy trì dòng dõi.)

“Không tuyển tú. Bảo người của Lễ bộ tới tìm ta.”

“Chuyện này bọn họ không thể tìm tới ngài, xưa này đều là do Hoàng hậu thu xếp.”

“Hoàng hậu cũng phải ở cùng Hoàng thượng lâm phòng, nàng làm được không?” Cảnh Kha bẻ nàng một câu, thấy nàng cắn môi im miệng, tâm tình rất tốt. Hắn lại làm bộ đen mặt đặt ly xuống: “Đừng nghe mấy lão già đó, hậu cung chính là nhà của ta, ta muốn cưới thì cưới, không muốn cưới thì không cưới. Một đạo lý tuyển tú, ta nói không tuyển tú, ai dám nhắc thêm một lần nữa xem!”

“... Vì sao? Dù sao cũng phải có một cái cớ thích hợp, bằng không cũng không thể nào từ chối?” Thư Nguyệt nhịn sự không vui của mình cùng Cảnh Kha nói đạo lý, Cảnh Kha một khi đã quyết điều gì, trước giờ đã ngăn không được, mà nay làm Hoàng thượng, chỉ sợ lại càng không.

Cảnh Kha hừ một tiếng: “Không vì sao cả, trẫm thích vậy.”

“? Sao lúc này lại tự xưng là trẫm?”

“Đơn giản là vì muốn nhắc nhở nàng, việc tuyển tú nàng đừng vội thay trẫm làm chủ. Nếu nàng tự ý làm, xem ta phạt nàng thế nào!”

“Lôi thần thiếp ra ngoài chém?”

“... Nàng rối rồi sao?”

“Hoàng thượng mới là người rối trước.”

Cảnh Kha bị nàng chọc tức không muốn nói nữa, thuận tay cầm lấy một quân cờ ném ra ngoài, không nghiêng không lệch, nằm ngay giữa nhánh cây, nhánh cây vang lên một tiếng “chiết”: “Không phải nàng thích xem sao? Nhìn đi!”

... Thư Nguyệt không thèm chấp nhặt với hắn, đứng dậy châm trà cho hắn, lại nghe Cảnh Kha nói: “Cần đến nàng sao? Không có nô tài ư?”

Thư Nguyệt không nhịn được mặt mũi, mặt đen lại: “... Tết nhất, thần thiếp không muốn cùng ngài cãi nhau.”

Cảnh Kha nắm lấy tay nàng, lòng bàn tay ấm áp, nhưng mu bàn tay lại lạnh lẽo: “Lui về đi.” Ý hắn là đang lo lắng nàng cảm lạnh nên không cho nàng làm việc.

Cung nữ bên cạnh là nha đầu trước đây ở bên người Thư Nguyệt, thấy hai người như vậy nhịn không được thì bật cười, vội tiến lên: “Nô tỳ biết sai rồi. Nô tỳ đúng là không có mắt.” Dứt lời, nàng ta rót đầy trà cho hai người, lấy cớ nấu nước lui xuống, kéo một người hầu hạ bên cạnh cùng đi.

Bên cạnh không có người, Cảnh Kha tự tại. Mắt liếc nhìn nhìn Thư Nguyệt: “Nói đến chuyện tuổi tác của người, nàng thật ra càng thêm xinh đẹp. Vận mệnh đúng là đối xử với ta bất công.”

Thư Nguyệt không để ý đến hắn: “Tinh nhi sao vẫn còn chưa tỉnh?” Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Thiếp đi gọi nó dậy, nên ăn một bữa cơm đoàn viên. Tuy nói chỉ có mấy người chúng ta, nhưng vẫn nên đến đầy đủ.”

“Người muốn mời Triệu phi sao?” Nha đầu bên người nàng nhẹ giọng hỏi.

Nàng lắc đầu: “Triệu phi có chừng mực, thật ra không cần mời quá sớm. Trái phải gì cũng chưa đói bụng, chờ nàng ta tới rồi dùng sao. Đồ ăn Hoàng thượng ban năm nay vẫn tốt chứ?”

Nha đầu bên người gật đầu, đưa cho Thư Nguyệt một quyển sổ mỏng. Thư Nguyệt nhận lấy rồi đưa cho Cảnh Kha: “Hoàng thượng xem một lần rồi định đoạt. Thiếp đi gọi Tinh nhi.”

Tay Thư Nguyệt đặt trên mặt Tinh nhi một hồi lâu cậu mới mở mắt, nhìn thấy Thư Nguyệt liền vội vàng đứng dậy: “Thực xin lỗi mẫu hậu, nhi tử.”

Thư Nguyệt ngoài miệng trách cậu một chút: “Sau còn phải lễ nghi phiền phức như vậy? Ngủ thì ngủ, có chỗ nào không ổn sao?”

Tinh nhi mặt hơi đỏ: “Không biết sao, hôm nay đầu cảm thấy choáng váng.”

“Thật sao? Chúng ta ăn bữa cơm đoàn viên xong, mẫu thân truyền Thái y xem cho con có được không?”

Tinh nhi gật đầu, cùng Thư Nguyệt ra ngoài. Cậu theo quy củ thỉnh an Cảnh Kha, bị Cảnh Kha kéo vào trong viện xây người tuyết. Hai người chơi tận hứng, ngẩng đầu đã thấy trời đã tối hẳn, Triệu Việt Khê lại còn chưa tới. Cảnh Kha cau mày, phân phó với cung nhân: “Đi truyền Triệu phi. Nội trong nửa canh giờ nếu không tới, bảo nàng ta một năm tự nhốt mình ở trong phòng.” Cung nhân tuân lệnh chạy ra phía ngoài, vừa đến cửa thì quay đầu trở lại: “Hoàng thượng, Triệu phi đã đi đến đây rồi.”

“Tức là đã tới rồi, gọi Ngự Thiện phòng đem rượu và thức ăn ra đi!” Thư Nguyệt dặn dò nha đầu, sau đó quay đầu vào nhà ăn. Nghe thấy bên ngoài nhu nhu nhược nhược một tiếng: “Hoàng thượng, tuyết lớn như vậy, thiếp thân chịu không nổi... Lại không có kiệu, một đường đi tới, bây giờ cảm thấy đau bụng.”

“Sao lại không có kiệu?” Cảnh Kha trầm giọng hỏi nàng ta. Triệu Việt Khê mặt lộ vẻ khó xử, mắt nhìn vào phía trong.

Nàng ta chau mày, Thư Nguyệt ở bên trong cái gì cũng đã hiểu, cũng chau mày. “Mẫu hậu.” Tinh nhi bây giờ đã hiểu chuyện, biết Triệu Việt Khê tới đây không có ý tốt. Cậu nhấc chân định bước ra ngoài thì bị Thư Nguyệt kéo lại: “Tinh nhi, mẫu hậu đã dạy con, phải bình tĩnh.”

“Không có kiệu, nàng nói với bọn họ truyền lời, không tới là được. Nàng đang có thai trong người, sẽ không ai trách nàng.” Ánh mắt Cảnh Kha lạnh lùng: “Giờ lành qua rồi, vào trong dùng cơm đi!”

“Nhìn xem, mẫu thân nói không sai chứ? Việc nhỏ trước mặt, phụ hoàng con sẽ xử trí.” Thư Nguyệt nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Tinh nhi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.