Triệu Việt Khê chậm rãi bước chân vào trong, hai tay ôm bụng cười xin lỗi Thư Nguyệt: “Không thể thỉnh an Hoàng hậu.”
“Người trong nhà, không cần khách khí.” Thư Nguyệt chỉ vào chiếc ghế đối diện Cảnh Kha: “Thai đã lớn, hôm nay đêm ba mươi, Triệu phi và Hoàng thượng ngồi ở ghế trên đi!”
“Nhà ai lại có quy củ như vậy?” Cảnh Kha vững vàng hỏi Thư Nguyệt, lại thấy Thư Nguyệt xoay người liếc mắt nhìn hắn một cái, cái liếc mắt như vậy nên nói như thế nào? Năm đó hắn phạm sai lầm, nàng cũng liếc nhìn hắn như vây. Trong lòng Cảnh Kha như có hàng trăm vết cào xé. Hắn lại thấy u uất. Không cần Thư Nguyệt tiếp tục mở miệng, hắn lập tức đến bên cạnh bàn: “Người trong nhà, không cần nhiều quy củ, Triệu phi ngồi cạnh trẫm dùng cơm đi!”
Triệu Việt Khê cũng không thoái thác, chậm rãi đi tới, ánh mắt đảo qua Tinh nhi rồi lại nhanh chóng dời đi: “Hoàng thương, Thái y vừa mới bắt mạch cho thần thiếp, nói dưa chín cuống rụng, có lẽ hai ngày nữa sẽ sinh. Cần chọn cạnh giờ, chọn ngày đại cát.”
“Ồ?” Cảnh Kha nhìn bụng Triệu Việt Khê: “Nhìn bên ngoài có lẽ sắp lâm bồn rồi. Vậy nàng ăn xong hãy lập tức trở về, nhiều ngày tới không cần ra ngoài.”
“Đúng vậy.” Câu này dừng trong tai Triệu Việt Khê biến thành “Nhi tử của trẫm quan trọng nhất, nàng chớ có làm nhi tử của trẫm bị thương.” Đầu nàng ta nhích lại gần Cảnh Kha: “Đa tạ Hoàng thượng.”
Thư Nguyệt ho nhẹ một tiếng: “Đồ ăn nguội rồi, nên ăn Tết thô. Lời ngon tiếng ngọt giữ lại chờ lát nữa Hoàng thượng cùng Triệu phi trở về rồi hẵng nói, lúc này đại Hoàng tử đang còn ở đây.” Dứt lời mắt nàng nhìn Tinh nhi, phát giác khuôn mặt nhỏ của cậu có chút xanh tím. Lại nhớ tới cái liếc mắt vừa rồi của Triệu Việt Khê, trong lòng nàng lộp bộp một tiếng.
Tinh nhi tay nắm chiếc đũa có chút không ổn, suýt nữa đánh rơi trên bàn, vội đứng dậy bồi tội trước Cảnh Kha: “Phụ hoàng, nhi thần không có tâm trạng...”
“Nhìn lên. Giương mắt nhìn phụ hoàng.” Cảnh Kha nhìn sắc mặt Tinh nhi không đúng, quan sát Tinh nhi rồi lại nhìn Triệu Việt Khê: “Truyền Thái y tới bắt mạch cho đại Hoàng tử, cả ngày nay nó không có tinh thần.”
Sau đó hắn đứng dậy: “Đại gia mỗi người ăn thêm một lát nữa, bữa cơm đoàn viên này coi như đã ăn xong! Triệu phi trở về nghỉ tạm, trẫm ở đây chờ Thái y xem mạch cho đại Hoàng tử rồi sẽ đến thăm nàng.” Mắt hắn bình tĩnh, không thể nhìn ra nỗi lòng, Thư Nguyệt lại biết hắn đang tức giận. Vì thế nàng đứng dậy nói với Triệu Việt Khê: “Trời tuyết càng lớn, lúc tới không có kiệu, trở về cũng không thể không có. Trái phải gì bây giờ Hoàng thượng cũng không đi, để bổn cung làm chủ, sai người dùng ngự kiệu của Hoàng thượng đưa muội trở về, thế nào?” Nói xong cũng không đợi Triệu Việt Khê đồng ý, nàng nói với hạ nhân: “Mau đi, chuẩn bị lò sưởi, ngồi ngự kiệu của Hoàng thượng, không phải lo kiệu không tốt.”
Mắt thấy Triệu Việt Khê đi rồi, lúc này nàng mới xoay người hỏi Tinh nhi: “Nói cho mẫu thân nghe, lúc này con cảm thấy không có sức lực gì sao?”
Tinh nhi gật gật đầu: “Không biết sao, con cảm thấy đầu óc choáng váng, nhìn cái gì cũng đều mờ mờ ảo ảo.”
Cảnh Kha đứng ở một bên, môi mím chặt. Nhìn thấy Thái y hắn lập tức chạy ra kéo vào, chỉ vào Tinh nhi: “Đi bắt mạch.”
Thái y tay đặt lên cổ tay Tinh nhi, chau mày, qua hồi lâu mới nói: “Hồi Hoàng thượng, đại Hoàng tử không sao. Có lẽ là mấy ngày nay quá mức mệt nhọc, tâm tư tích tụ, nghỉ tạm mấy ngày là khỏe. Thần sẽ kê thuốc an thần cho đại Hoàng tử.”
Cảnh Kha gật đầu, hỏi ông ta: “Thái y viện hôm nay còn có ai nữa không?”
“Còn có hai vị Thái y nữa.”
“Đều truyền đến đi.”
“...”
Lăn lộn như vậy một hồi, từng vị Thái y đều xem mạch, mới xác nhận Tinh nhi thực sự không vấn đề gì mới thả bọn họ trở về, lại nhìn Tinh nhi uống thuốc, lúc này hắn mới ra cửa, cùng Thư Nguyệt đứng dưới mái hiên ngắm tuyết rơi.
“Nay thật là có chút trông gà hóa cuốc. Rõ ràng trong cung cũng chỉ là mấy người này, lại cảm thấy có lúc sẽ bị ám hại.” Cảnh Kha thở dài chậm rãi nói.
Lời nói như vậy của hắn nằm ngoài dự kiến của Thư Nguyệt, nàng xoay người nhìn hắn: “Hậu cung xưa nay đã như vậy.”
“Chúng ta đến bây giờ, bầu không khí đã thay đổi.”
“Thay đổi như thế nào?”
“Trong đầu ta chỉ mới là một bộ xương thành hình, còn chưa có huyết nhục. Đợi ngày nào đó mọi thứ ổn thỏa, ta chắc chắn sẽ nói cho nàng.” Dứt lời hắn đi đến trước Thư Nguyệt, choàng áo cho nàng: “Tuyết lớn như vậy, rất lạnh. Ta về phòng đi? Chúng ta gọi cơm tất niên chuẩn bị thêm, cùng Tinh nhi cùng nhau ăn.”
“Không phải ngài nói sẽ đến thăm Triệu phi sao?”
“Đi ăn cơm tất niên lại đi.”
Giống như một ngày bình thường, nhưng Thư Nguyệt biết rằng, sự bình thường này, sẽ nhanh chóng biến mất, bão tuyết ngày càng ác liệt, cho đến khi phủ hết người.
*
Chiều mùng Một năm mới, lúc trong cung truyền đến tin vui, Lan Thương đang bóp bả vai. Nghe thấy Triệu Việt Khê sinh được một Hoàng tử, Thanh Phong ngồi thẳng dậy hỏi Lan Thương: “Theo chàng thấy, sóng gió triều đình có còn tiếp tục nữa hay không?”
Lan Thương gật gật đầu: “Có lẽ sẽ tiếp tục. Nhưng trước mắt Triệu phi đã không còn chỗ dựa, muốn hành động cũng sẽ không quá lộ. Trừ phi...”
“Trừ phi cái gì?”
“Trừ phi đại Hoàng tử gặp bất trắc gì đó.”
...
Lan Thương thấy Thanh Phong sắc mặt khó coi, vội xoay nàng về phía mình: “Ta biết nàng muốn giúp Hoàng hậu, năm trước ta đã từng nói qua với Hoàng thường, đợi ra tháng Giếng, đưa Tĩnh Niệm tiến cung làm bạn đọc của đại Hoàng tử. Tĩnh Niệm nàng biết mà, công phu giỏi, cũng hiểu một ít bản lĩnh giang hồ.”
Thanh Phong nghe hắn nói như vậy, sắc mặt tốt lên chút. Nàng đứng dậy kéo tay hắn: “Phu quân chàng đến xem.”
“?”
Thanh Phong cẩn thận lấy ra một bức họa, là năm đó lần đầu tiên Lan Thương dẫn nàng ra ngoài, ở trên thảo nguyên cao cao vẽ. Đã mấy năm trôi qua, vẫn chưa hề cũ nát, được giữ gìn rất tốt.
“Nàng vẫn còn giữ?” Ngón tay Lan Thương đặt lên, nhẹ nhàng vuốt ve. Khi đó hắn không thấu hiểu trái tim mình, cùng Thanh Phong đi một chặng đường oan uổng lâu như vậy, cũng may giờ đây nàng vẫn đang đứng bên cạnh hắn.
“Muốn giữ gìn, bức họa này tuy nói là đề bút vội vàng, nhưng ngày ấy tâm cảnh rất tốt, vẽ ra bức họa cũng vào tâm.” Thanh Phong dừng một chút: “Chỉ có một bức này.” Sau đó nàng nâng giọng: “Ta vẫn luôn muốn thỉnh Hoài Cổ tiên sinh khi rời núi sẽ đề chữ lên bức họa này, không biết rằng cuộc đời này có còn may mắn hay không...”
Lan Thương nghe nàng nhắc tới Hoài Cổ tiên sinh, cười thành tiếng: “Được kim Thánh thượng năm đó xưng mình là Hoài Cổ tiên sinh.”
“Vài nét bút của ngài ấy, đích xác có thể dọa người.” Thanh Phong vội vàng nói, rồi sau đó thở dài: “Cũng không thể yêu cầu Hoàng thượng được, sẽ đầu rơi xuống đất.”
“Ngài ấy không dọa người như vậy đâu.” Lan Thương cầm lấy bức họa nhìn kỹ, sau đó cuộn lại: “Quay đầu lại nhìn xem có thể nhờ người tìm Hoài Cổ tiên sinh hay không.” Nói xong hắn lại bật cười. Hai người đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến một trận ầm ĩ, Lan Thương ra ngoài nhìn xem, Tống Vi dựa ở bên tường, vẻ mặt trầm trọng: “Bắc tuyến nổi loạn, ta muốn đi Bắc tuyến.”
“? Bây giờ? Lập tức?”
“Bây giờ, lập tức.”
“Lão Thái phó đang giúp ngươi nghị thân...”
“Người còn chưa đến phủ nàng ta, ta đã vội ngăn cản. Không cần phải đi, đời này của ta, cô độc một mình, sống với trời đất cũng khá tốt.” Tống Vi nói xem, đem một chuỗi chìa khóa ném cho Thanh Phong: “Muội cầm lấy, nếu tam ca muội chết trận nơi sa trường, cả viện tử tiền giấy vàng bạc châu báu đều để lại cho muội. Ngày nào đó nếu muội nhìn thấy một nữ tử tên Niệm Nguyệt trước đây từng ở phủ ta, nàng ấy tên thật là Trần Đại, nếu nhìn thấy nàng ấy, hãy phân cho nàng ấy một ít, bảo nàng ấy đừng làm khổ chính mình.”
Thanh Phong có chút trố mắt: “Tam ca... Lời này của huynh...”
Tống Vi đứng thẳng người: “Cáo từ.” Một câu cũng không muốn nhiều lời, quả thực bị ma nhập rồi.
Thanh Phong muốn gọi hắn ta lại thì bị Lan Thương ngăn cả: “Đừng, hắn bị ma nhập rồi. Nàng hiện giờ thai nghén dữ dội, lần trước uống rượu nàng không quan sát kỹ, trong lòng hắn nhớ thương Trần Đại kia.”
“Nhớ thương như thế mà còn muốn đi Bắc tuyến? Chẳng phải phải mất mấy năm lận sao?”
Lan Thương bật cười: “Sau khi có thai sao nàng lại nhanh quên như vậy, Trần Đại đang ở Hưng An mà!”
... Đây là mối nghiệt duyên gì đây.
Tống Vi nào biết cái gì là nghiệt duyên, rõ ràng đã quyết định muốn nghị hôn ở bên một nữ tử, nhưng khi nhắm mắt lại chỉ có gương mặt đáng ghét của Trần Đại kia. Hắn suy tư rất nhiều về chuyện của hai người trước đây, bỗng nhiên nhớ tới ngày hôm sau sau khi Hồi Xuân trở về, nàng đã đi rồi! Có gì đó không đúng!
Nếu kiếp này hắn may mắn gặp lại nàng, nhất định phải cùng nàng nói cho rõ ràng. Ta đối với nàng không phải là đùa giỡn, nếu ta muốn đùa giỡn, một đường này từ Nam đến Bắc có gì mà không làm loạn được? Một hai phải cùng một tiểu khỉ ốm yếu như nàng đùa giỡn hay sao? Là nhất kiến chung tình. Bằng không trong kinh thành nhiều người lấy trứng chọi đá như vậy, vì sao hắn lại cố tình nhặt nàng về phủ?
Những lời này hắn cũng không biết nói ra nàng có tin hay không, không tin cũng không sao, bản thân hắn nói ra, cũng không cảm thấy uổng phí.
Hắn mang theo tâm tư như vậy xuất chinh, phía sao vẫn là thời khắc vạn gia thắp ngọn đèn dầu đoàn viên, hắn vượt tuyết đi cả một đoạn đường. Phía bên kia Hưng An rất loạn, Bắc Râu và Thát Đát, vừa mới yên ổn được mấy năm, giang sơn đổi chủ, bọn chúng lại tùy thời mà hành động. Trần Đại cũng đang ở Hưng An, với bộ dạng xúi quẩy của nàng, không chừng sẽ bị người ta bắt đi. Kết cục tốt thì trở thành một phu nhân Bắc Râu, kết cục xấu thì một tay chém xuống, đầu ở một nơi. Càng nghĩ như vậy hắn càng sợ, dưới thân ngựa quả thực không dám chậm trễ. Suốt ba ngày hắn chỉ ngủ sáu canh giờ, khi đi qua trạm dịch ở Chiêu Ô Đạt thì vào uống chut nước.
Xa xa hắn nghe thấy thanh âm của một nữ tử ở trạm dịch: “Không uống không uống! Uống nhiều quá rồi!” Tống Vi tim đang đập chợt dừng lại, một phen đẩy cửa ra, nhìn thấy bên trong có mấy cái bàn đặt cạnh nhau, một đám người vây quanh đang đua nhau uống rượu.
Trần Đại nhìn một trần hùng hồn đá cửa, lập tức đứng lên: “Ngươi, ngươi, ngươi!”
Tống Vi thấy Trần Đại vẫn còn sống, những cơn ác mộng mấy ngày nay tất cả tan đi, chậm rãi đi đến trước mặt nàng, bưng chén rượu của nàng uống một hơi cạn sạch rồi mở miệng nói: “Ngươi cái gì mà ngươi?”
“...” Trần Đai bị hắn hỏi sửng sốt, cứng đờ người: “Sao ngài lại ở đây...”
“Xuất chinh đánh giặc.” Sau đó hắn hỏi: “Sao nàng lại ở đây?”
Trần Đại nghe hắn hỏi như vậy, lập tức che lại cổ áo của mình, hắng giọng nói: “Hồi kinh buôn bán.”
“Bán cái gì?”
“Chuyển một ít món đồ ở kinh thành không có.”
“Tiền vốn từ đâu ra?”
“...”
“Dùng ngân phiếu của ta?”
Trần Đại nuốt nước bọt, sao lại không? “Ngài cho ta, ta có thể dùng! Ngài không cần quan tâm ta dùng để làm gì!” Nói xong nàng thấy bàn tay Tống Vi đưa ra trước mặt: “Trả cho ta.”
“Cái gì?”
“Ngân phiếu, trả cho ta.”
Những người xung quanh rốt cuộc cũng nghe hiểu, hiện giờ tức giận nhưng không dám nói, xem đường đường là đại tướng quân cùng một tên ất ơ phân cao thấp, chuyện này đã qua tuổi rồi, đến giờ mới nhận ra có ý gì đó!