Nhi Nữ Hầu Môn

Chương 66: Chương 66: Phiền phức không ngừng




Liễu viện sĩ vừa rời đi, Tuệ An đã bị tiên sinh môn cầm học Du Tử Diệp bắt gặp. Ông lạnh lùng trừng Tuệ An một cái, trầm giọng nói:

“Đi theo ta.”

Sau đó là hùng hổ sải bước đi về phía Sở cầm học, Tuệ An biết rõ lập tức sẽ bị tra hỏi một lần, mà nàng cũng không thể dùng lời vừa rồi ứng phó Văn Cảnh Tâm để lừa gạt Du học sĩ, không khỏi lo sợ bất an, thế nhưng tiên sinh nói cũng đã nói rồi, nàng nào dám không đi theo. Tuệ An quay qua chào mấy người Văn Cảnh Tâm và Nhiếp Sương Sương, liền ngoan ngoãn theo đuôi Du Tử Diệp, nhắm mắt đi về hướng Sở cầm học.

Một đường này có mấy Thái học sinh nhìn thấy nàng, phần lớn đều dùng thái độ hiền hòa mỉm cười với nàng, Tuệ An cũng tự nhiên phóng khoáng mỉm cười đáp lại, gặp được những người ngày thường vẫn lén lút nói xấu nàng, cũng chẳng kiêng dè ánh mắt các nàng, giữ vững nụ cười như cũ. Nàng chỉ cần bày tỏ thiện ý của mình là được, về phần những người kia có thay đổi cách nhìn với nàng, đừng tìm nàng gây chuyện nữa hay không, thì Tuệ An cũng không quản được. Bày tỏ lòng kết giao thôi mà, cũng chẳng hi vọng sẽ được họ đáp lại. Nàng nghĩ, nàng và những người này trên thực tế không hề ảnh hưởng lợi ích của nhau, về sau ắt hẳn sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ?

Đi đến cửa Sở cầm học, xa xa đã thấy Khương Hồng Ngọc đang cùng một đám nữ học viên của Thái Học chụm đầu nói chuyện. Tuệ An nhìn sang lại chạm phải ánh mắt Khương Hồng Ngọc, cũng gật đầu cười với nàng một cái. Mà Khương Hồng Ngọc nhìn thấy Tuệ An cười, cảm thấy nàng là châm chọc mình, thấy Tuệ An bày ra dáng vẻ dương dương tự đắc, nhất thời tức đến nghiến răng, nàng ngàn lần không ngờ trận tỷ thí giữa hai trường lần này, lại có thể trở thành cơ hội cho tiểu nha đầu này phô trương thanh thế, chiếm hết mọi ánh sáng như vậy. Nắm chặt tờ giấy trong tay áo, ánh mắt Khương Hồng Ngọc chợt lóe.

“Thật không ngờ vị Thẩm tiểu thư này lại có tài đàn xuất chúng như vậy, lúc trước danh tiếng lỗ mãng của nàng truyền khắp kinh thành ai mà không biết? Xem ra mấy lời đồn đại kiểu này đúng là không thể tin.”

Đúng lúc này có hai thiếu nữ Thái Học viện bên cạnh tán gẫu với nhau, Khương Hồng Ngọc giương cao khóe môi đi tới, cười nói:

“Lời đồn tất nhiên là thứ bịa đặt, sao Trác tiểu thư lại có thể dễ dàng tin lời đồn cơ chứ? Lại nói tới phủ Uy Khâm hầu của ta cũng có chút ít quan hệ thông gia với phủ Phượng Dương hầu, muội muội bên dì của ta thường xuyên nhắc tới Thẩm tiểu thư, nói Thẩm tiểu thư không chỉ cầm học thượng thừa, còn có thân thủ vào hàng bậc nhất, luôn quan tâm yêu thương muội ấy. Cái ngày ở Đoan môn hôm đó, chính là Thẩm tiểu thư ra tay cứu biểu muội ta, thật sự ta không dám coi thường nàng ấy đâu.”

Trác tiểu thư kia nghe vậy, gật gật đầu nói:

“Đúng thế, việc này ta cũng nghe nói, lúc ấy ta cũng có mặt ở Đoan môn, may mà Thường Âm lâu quanh co rộng lớn. Mẫu thân liền dẫn tỷ muội chúng ta chạy tới Phúc Mãn lâu, nhưng hôm đó cũng bị dọa cho sợ hãi, trốn dưới gầm bàn không dám ra ngoài. Thẩm tiểu thư thật là lợi hại, ta nghe nói nàng con che chở muội muội cùng Tam tiểu thư Văn gia một đường chạy thẳng từ Thường Âm lâu đến tửu quán được Ngự Lâm quân bảo vệ. Thực sự ta đây hâm mộ lắm.”

“Ha ha, ta nghe biểu muội kể lại chuyện hôm ấy rồi. Ngày đó thật sự là nguy hiểm khôn cùng, lúc những tên Đông Khương tử sĩ kia xông tới, tất cả mọi người đều chạy trở về Thường Âm lâu mà trốn, chỉ có Thẩm tiểu thư phản ứng nhanh nhẹn, kéo Văn tiểu thư chạy về hướng của đại quân Đông chinh và Ngự Lâm quân bên kia, chỉ không ngờ nửa đường các nàng còn bị mưa tên chặn lại. Lúc ấy Thẩm tiểu thư rút ra chiếc roi chín khúc vẫn mang bên mình vung lên một hồi, tuy nói có làm bị thương chút ít dân chúng, nhưng rốt cuộc cũng che chở cho Văn tiểu thư và biểu muội ta thoát cơn nguy nan. Đúng là đa mưu túc trí, thông minh nhanh nhẹn khó ai bì kịp.”

Nàng vừa dứt lời, biểu cảm của những thiếu nữ xung quanh liền có phần không đúng, mãi một người trong số đó mới ngập ngừng cất tiếng hỏi:

“Tại sao Thẩm tiểu thư lại có thể mang bên mình thứ đồ vật… như roi chín khúc vậy…”

Khương Hồng Ngọc dường như chỉ chờ câu này, hai mắt sáng ngời nói:

“Cô không biết sao, Thẩm tiểu thư thuở nhỏ luyện võ, nàng rất thích chiếc roi chín khúc kia, nên lúc nào cũng mang nó bên người. Hôm đó nàng còn dùng roi chín khúc giết chết một tên Đông Khương tử sĩ, một roi đâm thẳng vào cổ họng người nọ, sau đó là rút roi máu tuôn xối xả. Ta nói ấy mà, nếu như ta có được một tỷ tỷ như vậy thì tốt quá, sẽ không ai dám bắt nạt ta.”

Chúng nữ nghe vậy sắc mặt càng thêm cứng ngắc, vị Trác tiểu thư vừa rồi còn vui vẻ hào hứng không khỏi cười gượng hai tiếng, nói:

“Ha ha, Thẩm tiểu thư quả thật lợi hại.”

Khương Hồng Ngọc nhướng mày nói tiếp:

“Không chỉ có Thẩm tiểu thư lợi hại, ngay cả tỳ nữ của nàng cũng là võ nghệ đầy mình, nghe nói đều là người đi ra từ quân đội. Ngày thường trong phủ có người hầu nào làm sai, bốn nha hoàn đó có thể đem người đánh tới nỗi phải kêu cha gọi mẹ.”

Lúc này vừa vặn đúng giờ tan cuộc, mà chỗ đám người Khương Hồng Ngọc đang đứng lại là đoạn đường duy nhất phải đi nếu muốn ra khỏi quảng trường Ung Luật, cho nên không ngừng có người đi qua. Thanh âm của Khương Hồng Ngọc cũng chẳng nhỏ bé gì cho cam, huống chi hôm nay Tuệ An là tâm điểm được cả hai trường chú ý, đang trong tình trạng đầu sóng ngọn gió. Hiển nhiên những người đi qua nơi này vô thức dỏng tai nghe ngóng vài câu, còn có người công khai đứng lại nhập hội bàn tán. Khương Hồng Ngọc thấy đã đạt được mục đích, cũng không cần nói thêm, vội vã dùng lý do có việc mà rời đi. Đi được vài bước quay đầu nhìn lại, đã thấy những tiểu thư kia líu ríu nghị luận, nàng đắc ý cười thành tiếng, vui vẻ ra khỏi quảng trường Ung Luật.

Bên kia Tuệ An cuối cùng cũng có thể thoát khỏi Du Tử Diệp, mang một đầu lấm tấm mồ hôi ra khỏi Sở cầm học, không hiểu tại sao thỉnh thoảng lại có người nhìn nàng với ánh mắt vô cùng kỳ lạ. Đợi nàng ngoảnh đầu nhìn sang, mấy người kia lại gấp rút thu hồi tầm mắt, khiến cho Tuệ An không thể hỏi gì, chỉ đành nhíu mày đầy khó hiểu. Bị họ nhìn rất khó chịu, nàng liền men theo đường nhỏ mà đi. Ai ngờ mới vừa đến trước cửa Duyệt Âm trai, chuẩn bị băng qua hành lang của Vân Chương viện đi thẳng ra ngoài gặp bọn Đông Nhi, đã nghe phía bên kia bức tường truyền đến thanh âm nữ tử tán gẫu với nhau.

“Là thật ư? Vậy thì cũng quá tàn nhẫn rồi!”

“Thật không ngờ tới. Thẩm tiểu thư có thể đàn lên khúc nhạc động lòng người như thế cơ mà, ta vẫn cảm thấy nàng không phải là người độc ác vậy đâu.”

“Lúc ấy người người chứng kiến, còn giả được sao? Đúng là nàng đã dùng một chiếc roi xuyên qua cổ họng Đông Khương tử sĩ kia. Tuy nói là kẻ địch, nhưng ra tay như vậy cũng quá… Còn nữa, cho dù là sự việc cấp bách chăng nữa, cũng không thể vì bảo vệ bản thân mà đả thương dân chúng vô tội chứ, nếu vậy thì có khác gì những tên Đông Khương tử sĩ kia?”

“Người ta nói việc nhỏ gặp chân tướng, nếu nàng đã có thể ra tay tàn nhẫn với Đông Khương tử sĩ như vậy, chắc chắn cũng là người lòng dạ độc ác, tâm ngoan thủ lạt. Thủ đoạn ghê rợn như vậy, một người hiền lành sao có thể làm ra được? Khi đó có bao nhiêu tiểu thư ở lại Thường Âm lâu, mà chỉ có nàng kịp thời chạy đến chỗ đại quân Đông chinh, điều này thể hiện nàng căn bản không ngại gì cảnh chém giết bên ngoài…”

Tuệ An nghe các nàng xì xầm bàn tán, vốn muốn tránh đi, ai ngờ còn chưa quay người đã nghe thấy các nàng đang nghị luận về mình, nhất thời khựng lại, vừa nghe thì mặt mày tái mét, nhíu chặt lông mày. Nàng đã nói mà, vừa rồi sao có nhiều người lén lút nhìn nàng với cặp mắt đầy nghi ngờ thế chứ. Khác hẳn biểu hiện trên quảng trường Ung Luật ban nãy, thì ra là có người đặt điều hãm hại.

Tuệ An mím môi, lập tức nghĩ đến cái ngày Tôn Tâm Từ nói chuyện cùng chúng nữ tử trong phòng học. Ngày đó nàng đã thấy kỳ lạ, muốn tra xét kỹ càng rồi, nhưng đúng lúc lại bị chuyện tỷ thí hai trường làm phân tâm, kết quả là quên khuấy đi mất.

Mà hôm nay, trước khi ra cửa nàng cố tìm cớ ngăn không cho Tôn Tâm Từ đến trường, cũng chính là sợ mình không có thì giờ để ý nàng, khiến nàng nhân cơ hội giở trò bẩn thỉu. Thật không ngờ nàng còn chưa kịp xử trí nàng ta, Tôn Tâm Từ kia đã vội vàng dâng lên tận cửa. Là do Tôn Tâm Từ giảo hoạt đi trước một bước, hay là tại nàng đã quá mức chủ quan, coi thường nàng ta đây.

Tuệ An vốn nghĩ nếu không thể ra một đòn làm kẻ địch vạn kiếp bất phục, thì trước hết nên ngồi im quan sát tình hình trong phủ, tránh cho Tôn Hi Tường có lý do nhúng tay xử lý cả chuyện hậu viện, như vậy nàng sẽ rất bị động. Giờ nàng lại cảm thấy cho dù không thể tùy ý động tay động chân trong phủ, nhưng cũng phải ra tay lập uy với những kẻ không có mắt mới được, để họ tự do bay nhảy nhiều quá, nàng cũng khó lòng đề phòng.

Tuệ An nghĩ vậy hít sâu một hơi, nhẹ nhàng cất bước đi vào Vân Chương viện. Nàng vừa ra mặt, mấy nữ tử đang đứng dưới mái hiên cũng nhìn thấy, người nào người nấy lúng túng hẳn lên, quay mặt lảng tránh ánh nhìn của nàng. Tuệ An đưa mắt nhìn chằm chằm vào các nàng, chậm rãi tiến đến, khẽ hành lễ chào hỏi, xong xuôi mới nói:

“Những lời các vị vừa nói, ta đều nghe được.”

Chúng nữ tử nghe vậy, cũng đỏ mặt xấu hổ cực kỳ. Tuệ An thấy nữ tử ăn mặc quý phái nhất đỏ bừng khuôn mặt, sau đó lại dần dần chuyển thành tức giận, đại khái cho rằng nàng tới gây sự, mắt thấy sắp sửa mở miệng phản bác.

Tuệ An gấp rút nói tiếp:

“Ta vô tình quấy rầy cuộc trò chuyện của các vị, chỉ là muốn nói rõ hai điều, thứ nhất, Đoan môn hôm đó quả thật ta có không đúng, đả thương dân chúng xung quanh, nhưng tính mạng là ưu tiên hàng đầu, lúc ấy ta chỉ biết dốc sức ra roi bảo toàn mạng sống, che chở muội muội và bằng hữu của mình, ta nhận sai. Nhưng hôm sau ta đã lập tức phân phó vú nuôi của ta đến thăm những dân chúng bị ta làm thương, cũng bồi thường thuốc men và ngân lượng. Vú nuôi có báo ngày đó ta chẳng may đả thương bốn người, nhưng bọn họ không hề nguy hiểm đến tính mạng, chỉ có một người đã chết ngay sau hôm ấy. Cũng không phải nguyên nhân là roi chín khúc của ta, mà do trúng tên mất máu quá nhiều. Nếu như các vị không tin, có thể phái người tới hẻm Mã Niệu tìm Lưu Tam Đa, vừa hỏi sẽ biết.

Thứ hai, chuyện hôm đó vô cùng nguy nan, ta thấy Đông Khương tử sĩ nọ muốn ám sát Tần vương điện hạ, chỉ nghĩ phải giúp người giải nguy. Bởi vì ngày đó ta cũng bị dọa không nhẹ, cho nên không thể ra tay chính xác, mới tạo nên một màn tàn nhẫn như thế. Ngay cả ta cũng gặp ác mộng liên tiếp mấy ngày sau đó, đêm không yên giấc. Hơn nữa, ta chỉ muốn hỏi các vị một câu, nếu hôm ấy người ra tay là một nam tử, các vị cũng cho rằng người đó tàn nhẫn ác độc sao? Trên chiến trường há có thể nhân từ nương tay? Cùng là nữ tử với nhau, sống trên đời đều gian nan khổ cực, nữ nhân sao nỡ khó xử nữ nhân. Chỉ mong các vị tỷ tỷ suy nghĩ kỹ càng, chớ để cho người có tâm lợi dụng.”

Nàng nói xong cũng không chờ bọn họ phản ứng, xoay người mà đi. Ngược lại những nữ tử khi nãy còn chê trách nàng không ngừng chỉ biết xấu hổ cúi đầu, các nàng không ngờ Tuệ An sẽ bình tĩnh thản nhiên, cử chỉ có lễ như thế, lại cũng không tranh chấp gì với các nàng. Tuy nói một hồi, nhưng phần lớn là trình bày tình cảnh lúc ấy, khiến cho các nàng càng cảm thấy chính mình mới là người phạm điều sai trái chứ không phải Tuệ An.

Tuệ An thẳng thắn thừa nhận tội của mình hôm đó, nhưng cũng đã đền bù thiệt hại cho dân chúng đầy đủ, không phải nói rõ nàng là bất đắc dĩ mới làm như vậy sao?

Đúng thế, nếu như người ra tay là một nam tử. Đừng nói là xuyên thủng cổ họng Đông Khương tử sĩ kia, có cắt phăng đầu người nọ, cũng sẽ không ai chất vấn nam tử này có phải tàn nhẫn quá, hoặc là người tâm cơ ác độc hay không? Chưa biết chừng còn khen hắn dũng cảm mưu trí nữa. Nói như vậy, chuyện này có liên quan gì đến ác độc hay không ác độc đâu.

Nữ nhân tội gì khó xử nữ nhân, lời này của Tuệ An nghe vào trong tai chúng nữ tử, khiến các nàng chấn động không thôi.

Các nàng không phải kẻ ngốc, việc hôm nay rõ ràng là có người giở trò phía sau. Vừa rồi tham gia bàn tán là do tâm tư lơi lỏng, giờ Tuệ An đã chỉ ra rành mạch nhường này, lại nói với thái độ bình thản vô lo như vậy, có ai bằng lòng trở thành vũ khí cho người lợi dụng nữa đâu.

Cho nên bất kể chúng nữ tử ở đây nghĩ gì, cũng không ai bảo ai thêm, vội vàng tản đi.

Bên kia bức tường Vân Chương viện, Quan Nguyên Hạc, Cố Dư Hinh và Quan Lễ Khiết cũng nghe hết câu chuyện. Thấy người trong viện lần lượt rời khỏi, Quan Lễ Khiết mới thở dài, nói:

“Vừa rồi muội còn thấy Minh Hà quận chúa với mấy vị tiểu thư đi cùng Trác tiểu thư nhà Lễ bộ Thị lang đứng ở cửa viện bàn tán chuyện này, chưa được bao lâu đã truyền đi khắp nơi rồi. Mà nói đi cũng phải nói lại, muội thấy vị Thẩm tiểu thư kia đúng là làm ơn mắc oán, cứu thứ muội, lại vẫn bị chỉ trích ác độc, đây là cái lý gì chứ? Muội không tin, nếu không phải người biểu muội của Khương Hồng Ngọc nói gì đó với nàng, Khương Hồng Ngọc sẽ chạy đi rêu rao khắp nơi như vậy sao? Loại người này chắc lương tâm bị chó gặm đi mất rồi!”

Cố Dư Hinh cũng gật đầu, nói:

“Nghe tiếng đàn có thể đoán cách làm người, tiếng đàn của Thẩm tiểu thư réo rắt đong đầy tình cảm, cho thấy nàng là một cô nương huệ chất lan tâm, sao có thể dính với tiếng độc ác được? Tính tình tàn bạo, há lại có được tấm lòng hiếu nghĩa đến thế? Những lời Thẩm tiểu thư nói rất đúng, nếu người bị mắng chửi là ta, sợ là sẽ trốn vào một góc lấy nước mắt rửa mặt mất. Làm sao có thể ung dung bình tĩnh như Thẩm tiểu thư, nàng tuổi còn nhỏ mà đã có phong phạm như thế, thật khiến người ta phải thán phục. Chỉ là tuy lời nói của nàng vừa rồi làm cho những nữ tử kia không thể phản bác, nhưng lời đồn đã lan truyền ra ngoài, người đời luôn bất công với nữ tử, cho dù đúng là nàng nói có lý, nêu được nguyên nhân ngày đó nàng ra tay, nhưng ai bảo đảm trong lòng họ không tồn tại một tia chán ghét? Muội muội của nàng mới là lòng dạ ác độc, đổ tiếng ác độc lên người nàng ấy, so với lỗ mãng còn đáng sợ hơn nhiều…”

Cố Dư Hinh nói xong, khẽ thở dài một tiếng. Tiếp đó thì nghiêng đầu nhìn sang Quan Nguyên Hạc vẫn không nói một câu, ánh mắt lấp lánh hỏi:

“Nếu như có người mắng mỏ Khiết muội muội và muội như vậy, Đại ca ca cảm thấy bọn muội nên xử sự thế nào?”

Quan Nguyên Hạc nghe vậy liếc nhìn Cố Dư Hinh và Quan Lễ Khiết, ánh mắt trầm xuống.

Y biết hai người này là hai mỹ nhân mỗi người một vẻ, nhưng lại đem đến cảm giác từa tựa như nhau, hai người đều xuất thân là đích nữ trong danh gia vọng tộc, dưới có huynh đệ bảo bọc, trên có cha mẹ yêu thương, lên nữa còn có tổ mẫu chở che. Người như các nàng làm sao sẽ bị người mắng chửi? Những tiểu thư kia cũng không phải người ngốc, chỉ chăm chăm tìm quả hồng mềm không có chỗ dựa mới dám đâm chọc.

Quan Nguyên Hạc nghĩ thế, cũng nhìn Cố Dư Hinh, nói:

“Họ không dám mắng chửi các muội.”

Cố Dư Hinh hỏi vậy là muốn xem Quan Nguyên Hạc có thể cho phép các nàng đối xử với mình như thế không, chỉ quanh đi quẩn lại hỏi thăm y vài câu, nghĩ từ trong lời nói của y phán đoán ra vài phần tình cảm.

Chuyện nữ tử bụng dạ hẹp hòi tính kế lẫn nhau như thế này, nàng hỏi xong cũng cảm thấy ngượng ngùng không thôi, nghĩ là Quan Nguyên Hạc sẽ không trả lời, ai ngờ lại nhận được đáp án ngoài ý muốn. Thấy Quan Nguyên Hạc nghiêm túc nhìn mình, hai bên gò má của Cố Dư Hinh đỏ ửng cả lên. Có phải là y đang hứa hẹn với nàng hay không? Nhất thời không thể kiềm chế nụ cười rực rỡ trên khóe môi, xấu hổ chớp chớp hàng mi cong vút.

Mà những lời Cố Dư Hinh nói, Tuệ An sao lại không biết, nàng biết lời đồn đã lan ra, thì dù nàng có lý đến đâu, cũng sẽ bại bởi thế tục bất công, bại bởi phép tắc trói buộc, bại bởi tam tòng tứ đức mà thôi, bất kể hành động của nàng xuất phát từ đâu, cũng sẽ bị người đời bới móc, rồi đến một ngày thiên thời địa lợi, họ sẽ giáng cho nàng một đòn chí tử không thể gượng dậy.

Nhưng đã là như thế, thì nàng càng phải nghĩ cách, ngăn chặn lời đồn đại này, người khác nghĩ gì nàng không quản được, thì chí ít cũng muốn để họ kiêng dè chính mình, chặn lại cái miệng của các nàng, khiến cho các nàng về sau có lấy việc này ra nói cũng phải xem nàng có đồng ý hay không.

Tuệ An vừa nghĩ vừa bước nhanh ra khỏi viện, đang lúc thất thần bỗng nhiên nghe một tiếng quát từ phía sau vọng tới:

“Thẩm Tuệ An! Cô đứng lại cho ta!”

Tuệ An giật mình một cái, bị thanh âm này làm cho hết hồn, còn chưa kịp quay đầu, đã thấy Mã Minh Viễn dẫn theo một toán hồ bằng cẩu hữu* sải bước đến gần, giận dữ nói:

“Thẩm Tuệ An, cô chơi ta đấy à?”

*Bạn bè cùng một ruột với nhau, ý chỉ người không tốt đẹp.

Tuệ An sững sờ, khuôn mặt mông lung khó hiểu. Mã Minh Viễn thấy vậy càng nổi cơn tam bành, chỉ vào mũi nàng to tiếng quát tháo:

“Mấy hôm trước là ai nói với ta sẽ so tài kỵ xạ trong kỳ kiểm tra đánh giá, cách thi do ta định, thua thì mặc ta xử lý?”

Tuệ An nghe vậy, lúc này mới nhớ ra, nàng không ngờ Mã Minh Viễn lại canh cánh nó trong lòng như thế. Đành phải bất đắc dĩ gật đầu, nói:

“Chúng ta tỷ thí hôm khác đi. Nay ta mệt mỏi lắm rồi, tin chắc Mã công tử cũng mệt phải không?”

“Ta không mệt!”

Mã Minh Viễn thấy Tuệ An từ chối, cuống cuồng nhảy dựng lên.

“Mã công tử không mệt, nhưng ta mệt. Mã công tử coi như có thắng cũng chẳng vẻ vang gì, không phải ư?”

“Ta không cần biết cô có mệt hay không, cô đừng mong kiếm cớ. Ta đã lập trận trên quảng trường Ung Luật, bây giờ cô phải đi theo ta. Hôm nay cô đấu thì đấu, không đấu cũng phải đấu!”

Tuệ An thấy vậy, chỉ biết thở dài. Đành theo Mã Minh Viễn đi trở về quảng trường Ung Luật, bấy giờ chúng học viên đã tản đi gần hết, trên đường có vài học viên đi qua cũng không khỏi tò mò liếc nhìn hai người.

Lần nữa trở lại quảng trường Ung Luật, quảng trường vừa rồi còn ồn ào náo động không ngừng giờ đã vắng tanh một mảnh. Thoáng thấy phía đông quảng trường có vài người công tử, mỗi người quần áo lụa là, chỉ có một tiểu cô nương mặc áo bông bị họ vây vào giữa, đúng là người được Tuệ An ban tên Thanh Nguyệt, cũng là Vân nương. Mà trên mặt đất giữa nàng và nàng ấy không biết đã cắm sẵn một dải đầy những lưỡi kiếm nhọn hoắt từ bao giờ, cách một đoạn lại có một chùm, giống như xà nhà xen kẽ lẫn nhau. Từng cái từng cái phát ra ánh sáng chói lòa dưới nắng, nhìn từ xa đã thấy sắc bén vô cùng, cũng lạnh lẽo khiến người ta e ngại.

Tuệ An giật mình cả kinh, nghiêng đầu cẩn thận nhìn Mã Minh Viễn, mới nhận ra nơi cổ tay hắn còn in vết cào cấu rõ ràng mới toanh. Nghĩ chắc là do Cát Vân nương để lại, nhất thời đau đầu không biết làm sao.

Mã Minh Viễn thấy Tuệ An nhìn tới, trợn mắt nói:

“Nhìn gì mà nhìn! Đi nhanh lên.”

Đến nơi, Mã Minh Viễn chỉ vào những lưỡi dao sắc bén đã được cắm sẵn dưới đất, nói:

“Hôm nay ta và cô sẽ so trò Thấu kiếm. Nếu như ta thắng, cô phải đưa khế ước bán thân của Cát Vân nương cho ta, thế nào?”

Thứ gọi Thấu kiếm, chính là muốn ngươi cưỡi ngựa phi qua mũi kiếm cắm ngược, lướt vó ngựa trên lưỡi kiếm được trải thành hàng. Bởi vì thế trận bày ra hàng chục lưỡi kiếm giao thoa dày đặc, nên người cưỡi ngựa nhất định phải giữ mình cân bằng trên lưng ngựa, càng phải có khả năng điều khiển ngựa vào hàng thượng thừa may ra mới tránh đi mũi kiếm mà qua được. Do có độ khó rất cao, nguy hiểm cũng cực lớn, cho nên được mệnh danh là trò chơi thiên hạ đệ nhất. Nhưng càng như thế lại càng kích thích, trò chơi này còn được nam tử ưa thích, thậm chí trong quân đội cũng dùng nó làm trò giải trí thường xuyên. Với trò chơi nguy hiểm thế này, đương nhiên các công tử sẽ không đích thân mạo hiểm, thường thường là do nô tài thay mặt chủ tử tỷ thí, bọn họ chỉ cần ở một bên xem trò vui thôi.

Tuệ An nhìn lưỡi kiếm sắc nhọn rải đầy trên đất, không phải loại kiếm dùng trong đánh trận, nhưng chỉ cần như thế, nếu ngã từ lưng ngựa xuống không chết cũng thương vào xương cốt. Tuệ An ngàn lần không ngờ Mã Minh Viễn lại muốn tỷ thí trò này, nàng đưa mắt nhìn về phía Cát Vân nương, thấy mặt mũi nàng nhem nhuốc vệt nước mắt, quần áo xộc xệch đứng đó, trong đôi mắt ửng hồng tràn đầy áy náy thì không khỏi nhíu mày một cái.

Mã Minh Viễn cũng không chờ Tuệ An trả lời, phất tay ra hiệu cho gã sai vặt dắt một con ngựa tới trước mặt Tuệ An:

“Là ta trước, hay cô trước?”

Mã Minh Viễn hất hàm nói.

Hắn thấy Tuệ An do dự không quyết, liền vươn tay kéo lấy Cát Vân nương. Lớn mật vuốt ve mặt nàng, dáng vẻ bỉ ổi không để đâu cho hết, cười ha ha nói:

“Nếu cô không muốn đấu, vậy thì đem nàng bán luôn cho ta đi, bao nhiêu bạc ta cũng bỏ ra. Rồi chuyện này coi như chúng ta xóa bỏ, từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng, thế nào?”

Lúc trước Tuệ An cứu Cát Vân nương nào biết Mã Minh Viễn lại khó đối phó như vậy, hôm nay chuyện đã tới nước này, nàng làm sao có thể quay đầu mặc kệ? Nói thế nào Cát Vân nương hiện tại cũng là người thuộc phủ Phượng Dương hầu của nàng, há lại có thể mặc cho Mã Minh Viễn muốn làm gì thì làm?

“Ngươi trước đi.”

“Đây là cô nói đấy, lát nữa nếu chẳng may bị làm sao, thì đừng có mà trách ta.”

Thấy Tuệ An rốt cuộc mở miệng, Mã Minh Viễn lớn giọng định đoạt, bỏ lại một câu liền lập tức xoay mình lên lưng ngựa.

Con ngựa được Mã Minh Viễn dùng hiển nhiên là không phải ngựa thường, thân hình nhỏ gọn mà rắn chắc, ánh mắt sáng ngời linh hoạt, rất thích hợp trong trò Thấu kiếm này.

Lại nhắc tới Mã Minh Viễn, tuy là một kẻ văn dốt võ nát, nhưng hắn rất am hiểu mấy trò thuần ngựa, kỹ thuật cưỡi ngựa cũng vô cùng tuyệt diệu. Tuệ An thấy hắn hét lên một tiếng phi ngựa xông vào Thấu kiếm trận, vốn còn lo lắng nếu hắn xảy ra chuyện gì, sợ là mình cũng không biết ăn nói sao với bên Mã phủ. Ai ngờ dưới sự điều khiển uyển chuyển của Mã Minh Viễn, con ngựa mặc dù suýt nữa dẫm lên lưỡi dao nhưng cuối cùng vẫn trở mình bình an phi qua kiếm trận, nhìn hắn thuần thục như thế, e là trước kia đã từng chơi qua trò này rồi.

Tuy Tuệ An thì chưa bao giờ chơi Thấu kiếm trước đây, nhưng nàng luôn có lòng tin với kỹ thuật cưỡi ngựa của mình, tự nghĩ chắc chắn là trên cơ Mã Minh Viễn, hắn làm được thì nàng cũng làm được. Nghĩ vậy Tuệ An xoay người lên ngựa, dưới sự hú hét của mấy tên công tử bột kia mà chậm rãi giục ngựa lùi về sau khoảng mười trượng, thấy khoảng cách đã đủ mới ghìm ngựa đứng lại. Sau đó nàng quay đầu ngựa, tỉ mỉ phán đoán vị trí lưỡi kiếm dưới đất, ánh mắt chăm chú, vung lên roi ngựa liền phi về phía trước.

Những con ngựa được chọn cho trận tỷ thí với Thấu kiếm đều đã huấn luyện qua, sẽ không vì sợ hãi ánh sáng phản chiếu từ lưỡi kiếm mà ngừng bước, nhưng nếu là do người điều khiển có lòng sợ sệt, không thể dứt khoát phi ngựa, khiến con ngựa khựng lại giữa đường, thì con ngựa kia cũng sẽ lâm vào hoảng hốt, càng dễ xảy ra chuyện không may hơn.

Cho nên khi Tuệ An phi vào giữa trận, nàng chỉ chăm chăm chú ý vị trí lưỡi kiếm dưới đất, thầm thi hành mệnh lệnh trong đầu, đến chỗ này thì kéo cương, đến chỗ kia thì thả lỏng… Con ngựa này vốn đã thấp bé nhanh nhẹn, kết hợp với thuật cưỡi ngựa cao siêu của nàng, một người một ngựa như hòa thành một thể vun vút phóng đi. Nàng ở giữa Thấu kiếm trận chợt nghiêng trái lại ngả phải, so với biểu hiện của Mã Minh Viễn vừa rồi còn ung dung nhã nhặn hơn nhiều, lưỡi kiếm lóe lên tia sáng, chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn tựa ngọc của Tuệ An, khiến cho người xem cảm thấy cực kỳ diễm lệ.

Nhưng hiển nhiên vẻ đẹp này không phải người như Mã Minh Viễn có thể thưởng thức, hắn thấy Tuệ An thong thả đi đến cuối đường, tức đến nỗi mặt mày tái mét, chỉ nghĩ đôi chủ tớ này đúng là không đội trời chung với hắn. Một người đối đầu hắn mọi lúc mọi nơi, chà đạp lên thể diện của hắn, một người rõ ràng là thứ dân đen không hơn không kém, thế mà cũng dám không coi hắn ra gì, thậm chí còn ra tay động thủ với hắn! Nghĩ như vậy, lửa giận trào lên tận đầu, hắn lấy ra một khối bạc vụn trong tay áo, ác độc phóng về hướng con ngựa dưới thân Tuệ An.

Qua được Thấu kiếm trận. con ngựa vốn đã kiệt sức, tinh thần uể oải không thể tinh nhanh như trước, làm sao chịu nổi nửa đòn đánh lén. Bị khối bạc kia đập vào mình, nó giật mình hí lên một tiếng, hai vó giẫm thẳng lên lưỡi dao bén nhọn, kéo theo sau là một hồi hí hét chạy loạn khắp nơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.