Nhị Thứ Nguyên Chưởng Khống Giả

Chương 117: Chương 117: Đụng Độ CCG




Không biết qua bao lâu, thân ảnh hoàn toàn lõa thể, tóc dài đến hông trên còn đọng vài sợi ướt, Kenji đứng trước cửa sổ trậm rãi thưởng thức Cafe để cho đêm nay sớm qua, hiện tại cũng có người tương tự, đó chính là Renji, tuy không nói ra, nhưng Kenji biết Renji mai đi làm cái gì, hôm nay là ngày Kaneki xuất hiện cũng là ngày CCG đổ bộ đến khu 20, ngày mai hẳn là Renji đi thám thính tình hình cũng như ổn định an ổn khu tránh động chạm.

Hôm sau Kenji cũng không có theo chân hai người, Kenji đi theo Renji để nhận biết một chút, đây cũng là Kenji yêu cầu bởi lẽ đi theo có khả năng còn được đánh đập một chút, lâu ngày không làm gì da thịt có chút ngứa.

Phân biệt hai tổ, Touka cùng Kaneki đi làm mặt nạ còn Kenji cùng Renji đi, hai người cũng không có đi xe mà mặc mỗi người một bộ áo da đen, hai người đi rất nhiều nơi, hầu hết vẫn là khu tụ tập Ghoul, điển hình là quán Bar cùng công trường vắng, là nơi Ghoul hay tụ tập điểm, Dựa theo Renji mặt mũi Ghoul nhóm cũng an tĩnh rất nhiều cũng đành đồng ý thỏa thuận yên tĩnh tránh gió.

“Renji! Có hai bồ câu địa điểm không xa, đang đến đây.” Kenji âm thầm nhíu mày, hai người này một già một trẻ trên tay đều cầm theo vali.

Kenji cùng Renji hiện tại đang đứng ở dưới tầng hầm xếp bãi đỗ xe, hai người kia không khỏi quá trùng hợp... Hoặc là nói có Ghoul đã bị giết khai ra ở đây hai người vị trí.

Renji nghiêm túc mang lên mặt một chiếc mặt nạ quạ, Kenji đồng dạng cũng đeo lên mặt nạ cáo, rời đi đã không tiện vì cửa ra vào hai người kia đã chặn lại, Kenji muốn đi rất dễ dàng, Shunpo hai người kia căn bản vô pháp đuổi, nhưng Renji lại khác, Renji thực lực rất mạnh nhưng trời mới biết hai người này thủ đoạn vẫn là lặng yên xem xét tình hình đi.

Hai người mới đến là Mado cùng với Amon, Amon không nói thực lực tầm trung nhưng Mado hẳn có thể chính diện giao phong với S cấp Ghoul không xuống.

“Kèo này dễ rồi Renji-san, gặp tổ đội yếu.”

“E rằng đi.” Renji không đồng ý cũng không phản bác, không đợi hai người kia nói chuyện đã lập tức xông ra, Kenji đồng dạng cũng xông ra.

“Xem nào...Một tên cấp S và một tên lạ mặt sao, Amon-kun cậu phụ trách mặt nạ cáo, còn quạ để ta.” Mado buông xuống Vali lấy ra Quinque, Quinque là một dạng như cây ba tong màu xanh, phân biệt ba cạnh, trong anime thì đây chính là vũ khí giao chiến với Jason và bị phá hỏng.

Rất nhanh Mado Kureo đã lao người, dùng một cái tốc độ không phù hợp tuổi tác tấn công đến, Renji nhẹ nhàng tránh né trên người Koukaku cũng thả ra nghênh tiếp.

“Thật là mạnh mẽ Kagune, bộ sưu tập của ta vừa vặn thiếu, ngươi thấy thế nào.” Mado Kureo cười gian một cái tốc độ không giảm, liên túc dùng góc độ xảo quyệt đánh đến, mỗi lần như vậy, Renji đều có thể nhẹ nhõm hóa giải lấy nó tuy nhiên cũng không có cơ hội trả đòn, nếu trả đòn bản thân cũng sẽ bị thương, tất nhiên đấy là do Mado Kureo cũng không phải bình thường người mà đã lão thành nhiêu năm giao chiến.

Bên này Kenji lẳng lặng đứng xem Renji chiến đấu không có ra tay ý tứ, Amon đã rút ra vali vung đến phía Kenji, sự chú ý Kenji vẫn đang nằm tại Mado cùng Renji giao chiến, Renji rất mạnh đúng như Kenji nghĩ, Mado tùy già nhưng tốc độ không sai. Mắt Kenji bỗng đỏ một hồi một đòn tấn công mạnh mẽ về phía mình, Kenji thản nhiên dơ ngón tay lên.

“Cái gì!! Sao hắn biết ta định tấn công nơi đó...” vừa nghĩ xong Amon vũ khí cũng cùng ngón tay Kenji gặp nhau, không như tưởng tượng ngón tay đứt gãy, Amon chỉ thấy mình đón tấn công như mạnh mẽ vụt vào tấm sắt, cánh tay đã tê rần.

“Tên này...” Amon kinh hãi phát hiện, đó chỉ đơn giản là tay không, tuy rằng cũng không có hết sức nhưng cũng không phải chơi đùa, Quinque bản thân nhưng không phải tốc độ phương diện mà là sức mạnh đấy.

“Ngươi rốt cuộc là thứ gì.” Amon hét lớn tăng tốc lên phi thẳng hướng Kenji một hồi đập xuống.

Bang!! Ngay lúc này, Kenji đuôi cũng xuất ra haki đen kịt một màu nhìn y hệt Rinkaku đỡ ngang lấy, mà người khác chắc chắn tin tưởng đó là Rinkaku, Amon kinh càng khiếp sợ hơn rằng đối phương đang cùng mình giao chiến nhưng sự chú ý bản thân vẫn về phía Mado.

“Ngươi rốt cuộc là thứ quái gì vậy,là đang khinh thường ta sao.”

Lúc này lại thêm một chiếc đuôi nữa tuôn ra hướng phía Amon đâm đến.

“Tsk!!” tặc lạnh một cái Amon vất vả chỉ biết

Né tránh, một đuôi có thể đón đỡ nhưng hai đuôi chỉ biết né tránh phần, đó còn là Kenji không nghiêm túc loại kia, nhưng khi nghiêm túc đối với bây giờ Amon một ngón tay chưa chắc đánh lại.

Kenji sau lưng đã mọc ra sáu đuôi, bốn đuôi cắm xuống đất như mộc chiếc ghế lẳng lặng chống cằm nhìn bên kia,hai đuôi còn lại vừa đánh vừa đùa, Amon đã ức chế đến cực điểm.Bị một con Ghoul khinh thường.

Trên miệng lại hét lên, lần này lại chuyển hướng bốn chiếc đuôi đang cắm xuống đất kia, đáng tiếc vẫn chưa đủ nhanh, hai chiếc đuôi kia như keo một dạng bám dính, Kenji cũng như là có mắt ở sau lưng, mỗi bước di chuyển của Amon đều bị bắt lại xảo quyệt né tránh hoặc công kích đi qua.

Renji bên kia cùng Mado giao chiến đã không phân trên dưới,

Kenji lại hướng Renji hô một tiếng.

“Uầy... Chúng ta về thôi.”

Renji cũng không tham chiến, cho dù đang áp chế gắt gao Mado Kureo nhưng đây là khu 20, khu khác Mado đã là một bộ thi thể.

Thấy Kenji gọi cũng không tiếp tục mà nhanh nhẹn nhảy về phía Kenji.

“Hừ, trả lời ta, ngươi rốt cuộc là thứ gì, ngươi là đang khinh thường ta sao Ghoul!!!.”

Amon hét lớn lại một trận cuồng loạn tập kích đến.

“Đánh nhau với kẻ mạnh hơn mình không nên hét nhiều như vậy, chỉ khiến ngươi tốn sức cũng không giúp ngươi mạnh thêm đâu, còn rất điếc tai loại kia nữa.” Dứt lời lại một đuôi nữa bất thình lình mọc ra hướng bụng Amon một quật, Amon bất ngờ không kịp đề phòng đã thấy bụng một cảm giác đau nhói tựa xe tông một dạng bay ra ngoài.

“Uy đi thôi.” Lại hướng bên kia Renji, Renji cũng không tiếp tục đấu nữa nhưng Mado Kureo như tên điên một dạng bám dai như đỉa không có cho Renji cơ hội đi.

“Tsk, phiền toái cái này khuôn mặt.”

Kenji bỗng dưng xuất hiện một lần nữa, một bàn chân cấp tốc đạp xuống bụng Mado Kureo, bất quá Mado Kureo đã kịp đề phòng Kenji tấn công đến, vũ khí lại như thuẫn một dạng đón đỡ, nhưng lực đạo Kenji có bao nhiêu lớn, Mado Kureo lại như một quả đạn pháo bay đi va vào tường.

Kenji đang suy nghĩ có nên hay không giết hai người này, nhưng Yomo Renji ở đây vẫn là thôi đi, đợi một thời gian sau một mình gặp gỡ giết cũng không muộn, ai biết được giết hai người này Yoshimura sẽ nghĩ như nào, không may bị đuổi khỏi nhà vậy thì cái được không bù cái mất, tuy nói là vậy nhưng chắc chắn cũng không đến mức đấy đâu nhưng vẫn là thôi đi.

“Tại sao...tại sao các ngươi không giết chúng ta, không phải các ngươi đám ghoul này ghét chúng ta hay sao.”

Amon đã bò trở lại, một tay đang ôm lấy tay còn lại hiển nhiên chỗ đó là chỗ va đập, không ngừng hỏi lấy.

“Huh?? Ngươi bị điên à.” Kenji nhìn như nhìn kẻ ngốc một dạng hướng phía Amon,chả lẽ nói bị đạp bay một khắc ảnh hưởng đến dây thần kinh.

“Đừng có đùa, các ngươi lũ quái vật nghĩ cái gì vậy, các ngươi là khinh thường chúng ta hay sao.”

“Thất bại tạo thành bóng ma tâm lý à, tội nghiệp thật...” Không để ý đến Amon đang điên cuồng gào thét, Kenji hướng phía Renji ra hiệu, người kia cũng hiểu nhanh chóng rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.