“Các ngươi rốt cuộc đến Hỏa quốc là có mục đích gì, ta nghĩ quốc gia ta không có bao giờ thuê qua Akatsuki.”
Nằm trong ngực, Kurenai mang lấy một tia yếu ớt chống cự, cắn răng hỏi lấy một câu.
“Không có đâu, ta nhưng đến du lịch không được sao...”
“...”
Không thấy Kurenai trả lời, Kenji tiếp tục nói tiếp.
“Không nghĩ đến, lần này đến Konoha nhưng nhặt được báu vật đâu.”
“Báu vật??”
“Ngươi không thấy sao, ta nhưng đang ôm một viên quý giá hồng ngọc.”
“Ta...”
Kurenai nghe đến Kenji lời nói, khuôn mặt không khỏi một tầng biến hồng lên, có dạng này thẳng thắn sao...cái này quá mức xấu hổ.
Giờ phút này, Kurenai bỗng nhiên cảm thấy kì thật Akatsuki cái tổ chức này cũng không xấu, chí ít người trước mặt này...
“Ha ha, vô cùng đáng yêu đâu, như vậy chào nhé.”
Giao lưu vài câu cuối cùng cũng đến cổng Làng lá, vẫn mang theo nồng đậm nụ cười, Kenji trực tiếp phất tay một cái lắc người rời đi, đề lại đang ngơ ngác trong suy nghĩ, Kurenai nhìn về phía xa.
“Đây là cái gì? Hắn nhưng là nguy hiểm thành viên Akatsuki...”
Lắc lắc đầu không cho bản thân suy nghĩ lung tung, Kurenai dứt khoát bỏ vào trong.
Hiện tại Akatsuki danh tiếng cũng chỉ thoáng ẩn thoáng hiện, vẫn còn rât ít thông tin, cho dù vẻ bề ngoài treo lên mác đánh thuê phục vụ chiến tranh, ám sát các loại, nhưng chân chính biết được tổ chức này tổn tại cũng chẳng có bao nhiêu, tất nhiên đang nói là Làng Lá.
Còn những làng khác giống như khách quen vậy, nhất là thủy quốc giao lưu mật thiết nhiều lân, thuê về ám sát, còn làng mây sở dĩ biết cũng vì họ chẳng bao giờ thuê Akatsuki, tuy nhiên lại dành nhiều công vào nghiên cứu cái tổ chức này.
Đứng phương xa nhìn Kurenai đi vào trong tìm kiếm hỏi thăm đội mình mà không trở về nghỉ ngơi ngay, Kenji càng định sẵn người này phải bắt về không sai rồi.
“Có một chút cảm giác kì lạ, không nhiều nhưng đủ để cải biến vận mệnh rồi. “
Cảm giác này rất ít khi xuất hiện, cảm giác chỉ thấy trên Sona, Gion, Naori đám người, những người này rốt cuộc đều phải cải biến hết thảy, không thả ra ai được, đó là từ sâu trong linh hồn lẫn thân tâm thúc đẩy, hoặc có lẽ chỉ là do bản thân ham muốn, nhưng bất kể thế nào...đều vậy.
Không biết lấy ở đâu ra một chiếc nón đội đầu, Kenji cứ vậy mà không ai hay biết đi vào, còn canh cổng Ninja nha, một cái ảo thuật liền giải quyết xong rồi.
Quét nhìn xung quanh cuối cùng hướng về một bên mà đi, bên đó cũng là hướng Kurenai rời đi.
Thật là...tên này nhưng là như vậy nhây đâu?
Nhìn đến Asuma đang tại đuổi theo sau bắt chuyện, Kenji không khỏi cười thầm, cái này nguyên tác nhưng là khiến người ta có thai cuối cùng bị giết chết để người ta thành thiếu phụ nuôi con đấy, đáng hận a...
“Không được, phải cho hắn ăn cay một lần.”
Trong lòng lóe ra một tia ác ý, Kenji lập tức chìm vào bên trong không gian đi theo hai người.
Tầm giờ lẽ ra là Asuma đã mời được người ta ăn bữa cơm thảo luận vun đắp tình cảm rồi, nhưng hiện tại có vẻ như không được a.
“Kurenai-sensei, cô có rảnh không...tôi mời cô một bữa được chứ.”
“Ách, không tốt, Hokage đại nhân cho gọi, ta còn phải đến báo cáo nhiệm vụ, hơn hết học sinh ta vẫn ở đấy, thật xin lỗi.”
Kenji nghe qua hai người nói chuyện âm thầm gật đầu một cái vui vẻ, lếch quỹ đạo một chút, nhưng xa lệch một đoạn đường dài, cái này Asuma xác định độc thân cẩu đến chết đi thôi.
Biến trở lại bản thể, Kenji ngay lập tức xuất hiện cách đó không xa nằm gục xuống, bố dáng bao nhiêu đáng thương là đáng thương.
Cái chiêu này nhưng là đòn tất sát.
“Oa!! Ở đâu ra tiểu hồ ly.”
Trong lòng khẽ cười hả hả đắc ý, bản thân sớm bị đối phương cho bế lên ôm vào ngực, phải nói có bao nhiêu thoải mái là thoải mái.
“Hoa, lại là một cái dê xồm tiểu hồ ly đâu.”
Nhìn đến ngực mình bị cái kia mềm mại chân ấn ấn vào, Kurenai vỗ đầu Kenji một cái, nhưng không có tỏ ra tức giận chỉ cười mắng một tiếng.
“Ha ha, tất cả những gì ta làm đều sẽ được tha thứ.”
Trong lòng vui thích cảm giác, Kenji lại lườm xéo đằng sau đang cay mắt chó Asuma, một trận cảm giác thỏa mãn tự nhiên mà sinh ra.
“Asuma a, ngươi cái này chen chân làm gì a, phương diện tình trường của ngươi cao, nhưng ít ra ngươi cũng cần có tí nhan sắc nha, cute như ta đây ai ai cũng tiếp đón đấy.”
Trừng xéo Asuma môt đoạn thời gian, hai chân lại không tự nhiên được, lại chuyển người híp mắt lại tiếp tục ấn ấn.
“Gra!! Chết tiết hồ ly.”
Asuma hiện tại trong đầu chính là muôn vạn con ngựa chạy, tức đến giận sôi tình trạng, nhưng lí trí lại cho hắn biết, không nên tức giận với một con động vật.
Không hiểu thấu lí do hắn nhìn con hồ ly lại có một trận ác ý từ đó truyền thẳng vào đầu.
“Cái này không khả năng a, chỉ là một con hồ ly, mình cũng không đắc tội nó đi, chắc tại cảm giác sai.”
Asuma cố gắng trấn tĩnh lại vì hiện tại đến rồi văn phòng Hokage.
Asuma vừa vào trong, vẫn còn chưa hiểu chuyện gì sảy ra, đã thấy phía trước Kurenai gắt gao bị một đám Anbu cho vây quanh rồi.
“Hokage-sama?”
“Kurenai, bỏ trên người con hồ ly xuống, ngay lập tức!!”
Hiruzen nào có nghe đến nhiều như vậy, ngay lập tức quát tháo một tiếng, đồng thời cả đám Anbu cũng khẩn trương lên.
“A, thất sách...quên mất Hiruzen biến bản thân bản thể mini.”
Kenji trong lòng âm thầm kêu khổ, tính toán đủ thứ tương lai quá khứ, nhưng hiện tại liền bị quên, ha ha.
“Cái kia, Hiruzen...ngươi có thể đừng làm phiền ta không, các ngươi làm cái gì, cứ làm cái đó được rồi, quan tâm ta chi vậy.”
Kenji vừa mở miệng một cái, dọa đến Kurenai nhảy dựng lên, vội vàng thả rơi xuống Kenji đánh bộp một cái xuống đất.
Cuối cùng đám người chia không gian làm hai, đám người ngưng trọng đứng một bên, còn Kenji đứng riêng ra một gọc, rất có cảm giác “tất cả tụi bây vào đây” tư thế.
Nói là vậy nhưng nhìn cảnh tượng trước mặt lại giống như một đám người xấu đang chuẩn bị bắt một động vật vô tội vậy, nhìn Kenji có bao đáng thương là đáng thương.
Tuy nhiên đó là không biết mà nói, còn nếu như biết thì lại là chuyện khác, phải nói là lâm đại địch chứ.
“Ta không nghĩ việc ngài xuất hiện ở đây mà chúng, ta có thể coi như cái gì cũng không thấy đâu. “
Hiruzen âm trầm thả xuống tẩu thuốc, rất có một bộ chuẩn bị xuất thủ tư thế, thực tế chứng minh là, trên người hắn không biến ảo thuật kiểu gì, Hokage trang phục đã biến mất, thay vào đó là giáp phục chiến đấu.
“Nào nào, bình tĩnh đi, ta không có ý gì cả, ta chỉ đến Hỏa quốc du lịch thôi, không có ý xấu.”
“Thật như vậy chăng?”
Hiruzen híp mắt lại nghi hoặc, nhiều hơn nữa vẫn là cảnh giác, đánh không được, không đánh cũng không phải, đây là vấn đề hết sức đau đầu từ năm đó.
“Ta còn phải lừa trẻ con hay sao, nghĩ gì vậy.”
Hừ lạnh một cái, Kenji nhảy lên bàn Hokage chống nách, bộ dáng bá khí tràn đầy.
“Ngươi là ai! Tiếp cận Kurenai có mục đích gì!!”
Asuma hiện tại mới lấy lại tinh thần, bởi vừa nãy hắn nghĩ nhiều lắm, nghĩ đến cảnh Kurenai bị tên chứng chim nào đó bóp ngực, hắn có cảm giác như trên thế giới này có bao nhiêu chiếc nón xanh hắn được đội bấy nhiêu.
“Trả trách ban nãy luôn cảm thấy khó chịu, hóa ra là như vậy sao.”
Asuma tức giận đến mặt đỏ bừng, điên cuồng hướng Kenji kêu go gọi nhỏ.
“Ầm ĩ cái gì, tin ta một tát chụp chết ngươi không.”
“...”
Không rõ ràng đến vì sao Kenji nói xong, đúng là Asuma im lặng thật, không chỉ hắn, mà toàn bộ văn phòng lâm vào im lặng.
“Đúng rồi, các ngươi nói gì tiếp tục nói cái đó.”
Nói xong, Kenji lại đê tiện một bộ nhảy vào ngực Kurenai, đầu nhỏ vô cùng thư giãn thỏa mãn dụi dụi.
“...”
“A.. A. A. Cút xuống cho ta.”
Asuma tức đến điên lên rồi, nhưng đối phương nằm trong ngực Kurenai cũng không tốt động thủ đấy.
Kenji hành động lẫn Asuma động tác không khỏi khiến Kurenai một mặt im lặng, đây là cái gì...Kurenai biểu thị hoàn toàn không biết.
Cũng chả rõ vì sao Kenji một trận ôm ấp, Kurenai không có cảm giác khí chịu, ngược lại ưa thích kiểu này.
“Hừ, nhóc con, ngươi la hét cái gì, không biết trước mặt người lớn phì phò điếu thuốc như đốt que nhang là vô cùng thô lỗ hành động sao?”
Không nói thì thôi, nói xong Asuma chính là điên lên đến đỉnh điểm, khuôn mặt đỏ bừng, miệng phun khói, hiện tại trên đầu trực tiếp thay miệng bốc khói được rồi.
Tháo ra điếu thuốc quăng mạnh xuống đất, hai chân điên cuồng chà đạp, tựa như Kenji chính là điếu thuốc đó một dạng.
“À mà khoan...tại sao mình phải vứt thuốc, đây chẳng phải nhận mình là trẻ con thô lỗ trước mặt người lớn sao? “