Nhị Tiểu Thư Xuyên Việt Kí

Chương 1: Q.0 - Chương 1: củ chuối xuyên qua




Trên đường, xe cộ đi lại tấp nập, hai cô học sinh vui vẻ sóng vai đi ven lề, trên mặt họ mang nụ cười tươi tắn, gương mặt đáng yêu tuổi mới lớn bừng sáng...

- Tiểu Âm! Tối nay qua nhà tao đi! Mở tiệc ngủ!

-ok! Vu Oánh mày thật lắm trò!

-----------------------buổi tối trời đầy sao phân cách tuyến----------------------

- tao mệt!!!!

-nghịch như quỷ ấy!

-hehehe... tao là quỷ mà! Hây aaa... xem đây!!!

-á! đừng!

Hai cô gái lăn lộn đùa nghịch, tiếng cười lảnh lót vang vọng căn phòng tối om, lập lòe ánh sáng của chiếc đèn ngủ. Tiếng cười bỗng dưng vụt tắt, từ đâu một cái lỗ lớn phát ra những ánh sáng xanh tím huyền bí. Vương Âm cùng Vu Oánh nhìn nhau, vẻ mặt bình tĩnh lạ thường chỉ là họ không ngờ lại có một ngày gặp phải hiện tượng siêu nhiên ma quái thế này! Và rồi... cái lỗ hổng có lực hút rất mạnh như muốn nuốt chửng các cô. Vương Âm nhíu mày một tay nắm chặt thành giường, một tay nắm lấy cánh tay Vu Oánh, không còn vẻ nghịch ngợm, ánh mắt Vu Oánh trở nên cùng nghiêm túc nhìn cái lỗ đang hút lấy mình. Không thể giữ được nữa, Vương Âm buông tay nắm thành giường, cả hai cô bị cái hố không đáy kia nuốt chửng, sau đó cái hố biết mất hút, tất cả cảnh vật trở lại như cũ, im ắng như lúc đầu, như chưa có chuyện gì xảy ra.

--------------------------------

-Ưm...chuyện gì?

Vu Oánh ngồi dậy lấy tay che mắt. Nhớ lại chuyện đêm qua, cô mở to mắt miệng kêu tên Vương Âm. Nhận thấy Vương Âm rất an toàn nằm bên cạnh thì thở dài nhẹ nhõm, tay hai người nắm chặt. Buông đôi tay nắm tay Vương Âm ra, lay nhẹ cô ấy gọi:

-Tiểu Âm, Âm Âm!!!

-Ân...

-Tỉnh chửa!

Vu Oánh bẹo má trêu chọc Vương Âm. Từ đằng sau, chợt vang lên một giọng nói già nua trầm ấm. Vương Âm, Vu Oánh giật mình nhìn ra đằng sau. Họ thấy một cái lão già râu tóc bạc phơ, cười cười nhìn các cô:

-rốt cục thì các con cũng tỉnh!

-ông là ai? Tại sao chúng tôi lại ở đây? - Vương Âm nhíu hỏi

-à...haha... chuyện đêm qua... ta có chút nhầm lẫn!!

Hai cô gái im bặt, hai mắt nhìn chằm chằm khiến cho người nào đó chột dạ cười cười. Vu Oánh có cảm giác nụ cười của lão thái gia đằng kia... rất ngu!!!

-là ông đem chúng đến đây? - Vu Oánh nói.

-là ta nhầm lẫn lỡ...!!!

-vậy ông đưa chúng ta trở về, mọi chuyện hôm nay coi như chưa bao giờ xảy ra! - Vu Oánh tiếp tục

-ách...cái này...không thể!

-tại sao?????

-không có cách để đưa các con về! Khi các con đến đây ta đã rất bất ngờ, có lẽ đây là số mệnh mà Merlin trao cho các con!!!

Vương Âm và Vu Oánh híp mắt nhìn lão, không hẹn mà sát khí cùng nổi lên, Dumbledore lạnh sống lưng nhìn hai cô nhóc trước mặt... không khí trở nên quỷ dị lạ thường. Mả cha thằng Merlin, làm hại đời ta! Vương Oánh nghĩ.

- được rồi! Vậy đây là đâu? Ông là ai?

-đây là trường học cho những phù thủy, Hogwarts! Ta là Albus Dumbledore, hiệu trưởng! Hiện tại hai con đang nằm tại bệnh thất!

Một lần nữa hai cô nhóc im bặt, mắt trợn ngược nhìn Dumbledore không thể tin. Dumbledore? Phù thủy? Hogwarts? Cái quái gì thế này? Vương Âm toát mồ hôi hột. Vu Oánh giờ đây tâm trí đã đi loạn chỗ nào mất rồi. Chỉ trong một khắc từ Việt Nam bay thẳng sang Anh quốc! Cũng may mình và Vương Âm là hai con chuyên anh, nếu không thì coi như chẳng khác nào một bước bay thẳng vào thế giới của ‘người ngoài hành tinh’.

-Vậy bây giờ ông nói chúng ta phải làm thế nào? Nhà không có, tiền cũng không? - Vương Âm lên tiếng hỏi.

-ahaha...ta sẽ sắp xếp!

Vậy là Vương Âm cùng Vu Oánh ở lại Hogwarts ăn nhờ ở đợ, lúc rời đi các cô có gặp một người đàn ông khí chất cao quý không ngừng toát lên, một thân hắc y, nếu như các cô không nhầm thì đây là vị Xà vương nhà Slytherin - Severus Snape. Ông ta lướt qua các cô, thuận tiện tặng cho các cô một cái nhìn sắc lẹm...

-mày thấy sao? - Vương Âm liếc xà vương đánh giá hỏi Vu Oánh

-rất oai phong! Có khí chất! Tao rất thích!!!

-mày đừng nói định luyến ái với ông ta nhá!!!

-nếu được!!! - Vu Oánh liếc Vương Âm cười tà

Dumbledore có nói với các cô sắp tới trường sẽ đón học sinh năm nhất nhập học, các cô muốn ở lại thì cũng phải nhập học, giả mạo học sinh năm nhất vào nhập học, đã 15 tuổi vậy mà... Ngày mai lão mật muốn Hagrid đưa các cô đi chuẩn bị cho năm học mới. Đó sẽ là bình thường khi chỉ có hai cô, thế nhưng lại có thêm một người thứ ba, nó vẫn cứ bình thường nếu như kẻ thứ ba kia không phải Potter cứu thế chủ!!!! đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà! Vương Âm khóc không ra nước mắt:

-Vu Oánh!

-hửm?

-mày có cảm giác gì khi biết mình sắp gặp cứu thế chủ?

-từ nãy giờ mày phỏng vấn tao hơi nhiều đấy, tao chả có cảm xúc gì cả! Binh đến tướng chặn thôi!

-thật là hâm mộ cái vẻ ung dung tự tại của mày quá!!

Vu Oánh cười cười nhìn bạn mình đang thở dài. Nhìn mặt con nhỏ này xem ra lại có kịch để coi rồi! Harry Potter ta rất mong được gặp ngươi! Có duyên gặp gỡ vậy thì cứ thuận theo kết bạn đi, hừm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.