CHƯƠNG 10
Chạng vạng, ánh nắng chiều cuối cùng vừa tắt, Lạc Chương Thịnh cưỡi trên một con khoái mã, gấp rút phi ra khỏi thành.
Gian viện vẫn như thế, tường trắng ngói đen lặng lẽ nằm ẩn dưới bóng cây, tựa như một bức tranh thủy mạc họa nên từ phong cảnh thiên nhiên.
Đến nơi, Lạc Chương Thịnh xoay người nhảy xuống ngựa, đẩy cửa viện, hối hả chạy vào trong.
Thu Thiều không có ở trong đình viện, cũng không có ở phía hành lang gấp khúc, trong sảnh đường lại càng không. Lạc Chương Thịnh lòng đầy bất an, vội vã tìm kiếm khắp xung quanh, nhưng xung quanh đều chẳng gặp. Giống như ráng chiều đỏ rực phía chân trời kia, Thu Thiều dường như cũng đã tan biến nơi không trung cao xa kia mất rồi.
Bàn nhỏ phía hành lang gấp khúc, nhiễm hương phiến vẫn một mình nằm lẳng lặng ở nơi đó. Lạc Chương Thịnh đi tới gần, cầm phiến quạt lên, lúc quay đầu lại, đã thấy Thu Thiều đứng bên cạnh cửa, tay áo rộng cùng trường sam hoàng sắc lung lay nhè nhẹ trong gió, cảnh tượng hệt như lần đầu tiên Lạc Chương Thịnh lạc bước đến nơi này.
Lạc Chương Thịnh đi về phía đó, đem cành thược dược trắng kia đưa đến trước mặt Thu Thiều, nhìn thấy khóe miệng của người nọ khẽ cong lên: “Đây là thược dược trắng trong ngự hoa viên, ngươi thật đã chiết được nó rồi.” Đưa tay ra nhận lấy, tiếu ý bên môi càng thêm đậm, “Hoa thật đẹp.”
Lạc Chương Thịnh kéo lấy tay áo y: “Huynh, huynh đi mau đi.”
Thu Thiều nhướn mày, Lạc Chương Thịnh cắn môi, nói tiếp: “Trong cung đã hạ lệnh, ngày mai sẽ làm đại pháp hội, huynh đi mau đi!”
Thu Thiều mỉm cười nói: “Hoàng cung làm pháp hội, sao ta lại phải đi?”
Lạc Chương Thịnh nắm chặt tay áo y: “Ngày mai là ngày giỗ của Tường vương, hòa thượng ở Ngũ Đài Sơn cũng đã được mời đến, hẳn là sẽ làm đại pháp hội siêu độ. Siêu độ siêu độ, nói là siêu độ, còn không biết sẽ siêu đi chỗ nào! Thu Thiều, huynh đi mau đi. Ta, ta biết huynh là ai.”
Thu Thiều khẽ nheo mắt: “Ồ, ngươi cho là, ta là ai?”
Lạc Chương Thịnh nhìn thẳng vào y, nói: “Ta trước giờ vẫn không tin là có quỷ, còn nghĩ rằng đó chỉ là lời đồn nhảm mà thôi, thế nhưng, khi huynh nói với ta, phiến quạt này là do huynh họa nên, ta đã cảm thấy có chút nghi ngờ, sau đó kiểm chứng thêm một vài việc khác, rốt cuộc vẫn phải tin. Thu Thiều, thật ra từ sớm ta đã biết, huynh là Tường vương.”
Khi đó, hắn tìm hiểu được, gian viện này vốn là biệt viện ở ngoại thành của Tường vương, từ sau khi Tường vương bị ngộ sát, mười mấy năm qua vẫn bị bỏ hoang. Lúc sinh thời, Tường Vương thích nhất là vẽ tranh trên mặt quạt, lúc vẽ, lại thích nhất là vẽ hoa đào.
Vì vậy mà hắn minh bạch, tại sao mỗi lần gặp Thu Thiều chỉ có thể là vào ngày mưa hoặc lúc trời chạng vạng tối. Hắn cũng đã hiểu rất rõ, vì sao dáng vẻ của y bao giờ cũng có chút tịch mịch, mỗi khi nhắc đến chuyện xưa có liên quan đến hoàng cung thì thần sắc luôn khác thường.
Lạc Chương Thịnh thấp giọng nói: “Vốn là, khi ta chiếm được cành hoa thược dược này, đã muốn cùng huynh đối nguyệt ngắm hoa, nhưng giờ thì không thể rồi, huynh hãy mau rời khỏi nơi đây. Năm đó huynh hàm oan mà chết, là tiên đế có điều không phải với huynh, khiến cho huynh đến giờ vẫn không thể yên lòng rời đi. Mười mấy năm qua huynh vẫn lưu luyến nơi đây đến thế, phải chăng là có tâm nguyện hay chuyện gì vẫn chưa thể hoàn thành, nếu ta có thể giúp được, xin hãy nói ra, ta hứa sẽ tận lực giúp huynh.”
Thần sắc Thu Thiều đầy vẻ khó hiểu, từ đầu đến cuối vẫn lẳng lặng lắng nghe hắn nói.
Nói xong những lời khẩn thiết ấy, Lạc Chương Thịnh lại khẩn thiết nhìn Thu Thiều. Thu Thiều nhìn lại hắn, mi mắt khẽ nhướn, chậm rãi lên tiếng: “Lạc Chương Thịnh, trong tay phải của ngươi, hiện giờ đang cầm cái gì vậy?”
Lạc Chương Thịnh ngẩn người: “Tay áo của huynh.”
Thu Thiều vẫn điềm tĩnh nhìn hắn, nói tiếp: “Cảm giác thế nào, có chân thực hay không?”
Lạc Chương Thịnh ngây ngẩn nói: “Mềm lắm, rất chân thực.”
Thu Thiều bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Lạc Chương Thịnh à Lạc Chương Thịnh, ta thật sự không biết, cái bệnh không phân biệt được lục sắc và mắt mũi kèm nhèm này của ngươi đến khi nào mới có thể chữa khỏi! Lần đầu tiên ngươi gặp ta, ta chỉ nghĩ ngươi ngốc nghếch một chút mà thôi, tự mình dạy ngươi một tháng, ngươi vẫn chẳng có chút tiến bộ nào. Ta hỏi ngươi, lần đầu ngươi gặp ta, với hiện giờ, y phục trên người ta có màu gì?”
Lạc Chương Thịnh chột dạ trả lời: “Vàng…”
Thu Thiều cong khóe miệng mỉm cười: “Vậy ngươi nghĩ, màu vàng này là thế nào?”
Lạc Chương Thịnh đột nhiên cảm thấy như có cái gì đó bổ trúng thiên linh cái của mình, hắn chậm chạp buông tay áo nãy giờ vẫn nắm chặt của Thu Thiều ra, ngây ngốc bước lùi về sau.
Thu Thiều thở dài nói: “Lạc Chương Thịnh, nếu như nói ngươi không có đầu óc, ngay cả chuyện ta là quỷ hồn của Tường vương ngươi cũng đã có thể nghĩ ra, cớ sao ngày hôm qua trong ngự yến lại không nhận ra ta là ai. Hết lần này đến lần khác, ngay cả lúc này, ngươi đứng ở trước mặt trẫm, vẫn cho rằng trẫm chính là quỷ hồn của Lục vương thúc, bảo trẫm mau mà đi trốn nhanh? Đại pháp sẽ là đại pháp siêu độ vong hồn, đúng như ngươi muốn vậy! Đại pháp ấy, mỗi năm đều làm một lần, nếu như hàng năm đều siêu độ, sẽ đem Lục vương thúc siêu độ đi nơi nào! Bây giờ trẫm thực sự không biết, ngày hôm qua mắt nhắm mắt mở nói dối, ban cho ngươi giải nhất của cuộc thi, mang Thanh Bình gả cho ngươi, chuyện này có đúng hay không.”
Trước mắt Lạc Chương Thịnh, sao bay đầy trời, hắn cảm thấy cả cơ thể mềm nhũn, trời và đất, trong một thoáng đều nhập loạn vào nhau.
Hắn tựa hồ nghe thấy thanh âm của chính mình mông lung cất lên: “Huynh…Huynh là hoàng thượng…” Chân mềm nhũn không còn bất cứ cảm giác gì, theo bản năng quỳ rạp ngay xuống đất, “Tham… kiến hoàng thượng…”
Phía trên đầu vang lên giọng nói của Thu Thiều, không phải, là giọng nói của hoàng thượng: “Được rồi được rồi, hãy bình thân đi. Hơn một tháng này, trước mặt trẫm, chuyện gì mà ngươi chẳng làm qua, nếu như đem chuyện trong thời gian này truy cứu trở lại, chỉ sợ ngươi phải dập đầu đến kiếp sau mất thôi.”
Một đôi tay nhẹ nhàng nâng hắn dậy, lần thứ hai lại cùng người mặc trường bào hoàng sắc ấy đối diện. Đôi bên tương vọng, Thu Thiều cười khẽ, nói: “Ngươi có biết, vì sao trẫm nhắc đến nhành thược dược trắng đó với ngươi?”
Trong đầu và cả trong lòng Lạc Chương Thịnh, tất cả tâm tư đều rối bời, chỉ có thể ngốc nghếch lắc đầu.
Thu Thiều cầm nhành hoa, điềm nhiên nói: “Thanh Bình có nói qua với ngươi hay không, nhũ danh của muội ấy gọi là Nhược Nguyệt? Loại thược dược trắng này, còn có một tên gọi khác là Minh Nguyệt Thược, chiết một cành thược dược này, cũng như là hái được trăng kia.” Vỗ nhẹ vào vai Lạc Chương Thịnh ra chiều động viên, “Trăng sáng trẫm đã ban cho ngươi được phép hái xuống, nhưng muội muội của trẫm có nguyện ý gả cho ngươi hay không, còn phải xem ý tứ của muội ấy thế nào.”
.