Nhiễm Hương Phiến | Quạt Nhiễm Hương

Chương 9: Chương 9




CHƯƠNG 9

Tả tướng đại nhân lão phụ thân bảo, lúc chạng vạng hôm qua, trong cung đột nhiên phái người đến phủ truyền chỉ, viết rằng giờ Tỵ ngày mai hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi tân khoa tam giáp và một đệ tử của trọng thần Can vương công ở Ngự Hoa viên, mệnh cho Lạc Chương Thịnh tiến cung dự yến. Bởi vì người không có chức quan thì không thể vào cung diện thánh nên hoàng thượng còn cố ý ban cho Lạc Chương Thịnh một chức thị lang cửu phẩm.

Lạc tả tướng xúc động đến mức nước mắt chảy dài trên mặt, run rẩy nói: “Thực sự là hoàng ân mênh mông mà—” Sau đó lại quay sang không ngừng căn dặn Lạc Chương Thịnh phải cố gắng biểu hiện thật tốt trong ngự yến, đe đi dọa lại nếu ngày mai hắn mà dám làm mất mặt Lạc gia trước mặt thánh thượng thì sẽ chặt đứt tay chân hắn, nói không chừng là tất cả các bộ phận khác trên người hắn cũng nên

Lạc Chương Thịnh nghe cho có lệ, trong lòng lại thầm nghĩ, hoàng thượng để mình và một vị đệ tử trẻ tuổi của trọng thần Vương công theo dự yến cùng tân trạng nguyên, tân bảng nhãn, tân thám giá, kỳ thực là có ý muốn hai chúng ta làm nền cho bọn người kia thể hiện tài hoa của mình, chứng tỏ ta đây tài hoa hơn người chứ gì. Ai, vốn bên cạnh đã có một Tống Vận Tri tiền đồ như gấm như hoa, thế mà lại còn không chịu buông tha cho ta, một kẻ đã khác gì cây khô cỏ héo, mòn mỏi thê thiết giữa gió thảm mưa sầu.

Ngự yến được tổ chức ở trước Vạn Thọ các trong Ngự Hoa viên, sau lễ bái thánh thượng, mọi người chia nhau ra ngồi vào vị trí của mình.

Lạc Chương Thịnh được sắp cho một chỗ ngồi ở hàng cuối cùng, cách hoàng đế thật xa, hoàng thượng hình như đang cùng Tống trạng nguyên thảo luận chuyện gì đó, hắn cũng chẳng thèm để tâm đến, trái lại rất hứng thú quan sát cảnh sắc chung quanh của Ngự Hoa viên.

Lúc còn nhỏ, hắn đã từng đến đây một lần, nhưng vì quá bé, những gì trông thấy ngày ấy cũng đã sớm quên từ lâu. Hôm nay có duyên gặp lại, cảm thấy vô cùng mới lạ, trong lòng âm thầm tán thưởng, đúng là vườn hoa của đế vương, mỗi cành mỗi hoa, thậm chí ngay cả một gốc cỏ dại cũng có vẻ trân quý vô cùng, hơn nữa cách bài trí tựa như đều có chủ ý cả.

Bên dưới một khối đá giả sơn cách đó không xa, Lạc Chương Thịnh chợt trông thấy một khóm cây tuyết trắng, hắn nheo mắt chăm chú nhìn, lòng rộn rã, đó có phải là…

Công tử nhà Lễ bộ thượng thư ngồi ngay bên cạnh bỗng nhiên dùng khủy tay âm thầm thúc hắn.

Lạc Chương Thịnh lúc này mới hoàn hồn, nghe được từ phía trên giọng nói hàm chứa tiếu ý của Tống Vận Tri đang vang lên: “… có lẽ là Chương Thịnh đang mải ngắm cảnh trí trong hoa viên, nhất thời thất thần, mong thánh thượng chớ trách.”

Lạc Chương Thịnh giờ mới hiểu ra vừa nãy đại khái là hoàng thượng nói gì đó liên quan đến hắn mà bản thân hắn lại chẳng hề chú tâm nghe đến, toàn thân không khỏi toát mồ hôi lạnh, vội vã quỳ xuống đất thưa: “Vi thần từng nghe nói, vào thời gian này trong Ngự Hoa viên có một loại thược dược trắng đang độ nở rộ, quốc sắc thiên hương, hôm nay nhờ nhận được long ân của thánh thượng mà tham dự ngự yến, không kìm lòng được muốn nhìn tận mắt xem sao, trước mặt hoàng thượng mà dám thất lễ, tội đáng chết vạn lần, thỉnh hoàng thượng thứ tội!”

Từ phía xa xa vẳng đến một lời thánh âm: “Cũng không phải là tội lớn gì, không cần sợ hãi.”

Lạc Chương Thịnh nơm nớp sợ hãi đứng lên, ngay sau đó, hoàng thượng ra một đề, mệnh cho mọi người có mặt ở nơi đây lấy cảnh sắc ngày xuân làm đề, họa ra một bức tranh, người đoạt giải nhất có thể chiết về một nhành hoa tươi bất kỳ trong Ngự Hoa viên.

Lạc Chương Thịnh thầm nghĩ, quả nhiên, sớm đã biết những người như mình tiến cung, chính là để làm nền cho nhóm ba người tài học cao xa của Tống trạng nguyên kia mà. Nhưng mà, nếu như đoạt được giải nhất, thì có thể chiết một nhành hoa…. Ánh mắt Lạc Chương Thịnh không dằn được mà ngoảnh nhìn về phía khóm hoa trắng bên dưới khối đá giả sơn, không hề phát giác ra rằng vì nhớ đến thần tình tịch liêu đêm hôm ấy của Thu Thiều mà trong lòng hắn bỗng nhiên sinh ra một sự hăng hái rất khó nói.

Chúng nội thị đã bày xong giấy, mực và phẩm màu, một dãy bàn dài thay cho loại bàn thấp dùng trong yến tiệc khi nãy, Lạc Chương Thịnh đứng ở án kỷ cuối hàng, dùng tay vuốt nhẹ lên mặt giấy trắng, xăn tay áo mài mực.

Theo Thu Thiều học vẽ tranh lâu như thế, bản thân hắn chỉ có mỗi bức họa hoa lê là lấy làm ưng ý nhất. Hắn chấm bút vào mực, nhớ tới một câu thơ cổ miêu tả hoa lê, “Nhàn sái giai biên thảo, khinh tùy bạc ngoại phong. Hoàng oanh lộng bất túc, hàm nhập Vị Ương cung.” (thanh nhàn bên cạnh cỏ, mặc gió kia thổi qua. Hoàng oanh thương hoa dại, gieo vào cung Vị Ương.) Hoa lê là loại hoa đâu đâu cũng có, lại tùy tiện sinh ra, lẫn vào trong cỏ cây, nương theo gió lành đung đưa, một hoa chen giữa hai lá, thuận tay điểm vài cánh hoa thế này đã đủ chưa nhỉ, có lẽ nên thêm vào một con hoàng oanh đang ngậm hoa bay đi, trong làn gió ấm vừa thổi đến, cảnh sẽ càng thêm xuân sắc.

Sau khi mọi người hoàn thành bức họa, đều giao lại cho nội thị trình lên cho hoàng đế, kết quả sẽ do người ngự lãm, phân định cao thấp.

Một khắc sau, phía xa xa, Lạc Chương Thịnh nghe được hoàng thượng lên tiếng: “Tranh của các khanh đều rất đẹp, mỗi người một vẻ. Nhưng lê hoa đồ của Lạc Chương Thịnh, tựa như có chút thú vị khác lạ.”

Lạc Chương Thịnh nghe mấy câu ấy, tim đập dồn như trống đánh, lại nghe hoàng thượng nói thêm: “Bức tranh họa hoa lê này, vẽ hoa ra hoa, cành ra cành, ngoài hoa và cành, cư nhiên còn có một chú chim, khiến cho tranh vẽ sống động hơn hẳn, khiến trẫm vô cùng cao hứng. Lại còn biết đón ý trong thơ Đường của cổ nhân mà họa ra. Mặc dù so với tranh của Tống khanh thì nét bút thô ráp hơn, nhưng lại hơn về mặt giản dị đơn thuần. Trong cuộc thi tranh hôm nay, phần thắng thuộc về bức lê hoa đồ này.”

Lạc Chương Thịnh không thể nào tin được, cho đến khi công tử nhà Lễ bộ thượng thư ở bên cạnh lại lén đẩy hắn thêm một cái, lúc này mới cuống quít quỳ xuống tạ ân.

Chỉ nghe thấy hoàng thượng lại nói: “Lạc khanh vẽ tranh đoạt giải nhất, nếu như cảm thấy một cành hoa tươi là phần thưởng quá đạm bạc, trẫm cũng có thể ban thưởng cho khanh một bức tranh chữ quý giá khác, hoặc là ban cho vàng bạc.”

Lạc Chương Thịnh vội vàng dập đầu nói: “Đa tạ thánh thượng, vi thần nguyện chiết một nhành thược dược trắng trong ngự hoa viên là đã mãn nguyện rồi.”

Lạc Chương Thịnh nhờ một bức lê hoa đồ thuận tay vẽ ra mà đoạt giải nhất cuộc thi họa tranh trong ngự yến, ngẩn ngơ cầm trên tay cành thược dược trắng trở về. Lạc tả tướng giống như một gốc đào già cỗi hoa xuân bừng nở, mừng rỡ đến run rẩy cả người, đem cành hoa nọ cắm vào trong một chiếc bình lớn bằng vàng, Lạc Chương Thịnh phải tốn hơn nửa ngày thuyết phục, lão nhân gia mới chịu buông tay, để cho nhi tử đem cành hoa về phòng mình.

Lạc tả tướng dạy con: “Trong ngự yến hôm nay, tuy là con làm ra được chút việc đáng mừng, nhưng so với nhi tử của Tống gia vẫn còn kém nhiều lắm. Từ nay trở đi phải biết nỗ lực tiến lên, không được ra ngoài lêu lổng nửa, chỉ giỏi phí thời giờ. Ngày mai là ngày giỗ của Tường vương điện hạ, thánh thượng hạ chỉ lập đại pháp hội, mấy vị cao tăng ở Ngũ Đài Sơn cũng đến, vi phụ bây giờ phải lập tức tiến cung, chờ khi pháp hội ngày mai hoàn tất thì sẽ trở về. Con ở lại trong nhà, phải biết cảm cả và nhớ đến ân đức của thánh thượng mà hăng hái dụng công học tập.”

Lạc Chương Thịnh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên: “Đại pháp hội? Chẳng lẽ là đại pháp hội siêu độ vong hồn sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.