CHƯƠNG 8
Lạc Chương Thịnh thẫn thờ đi dọc theo bờ sông Ngự Hà, cứ đi mãi đi mãi như vậy, cuối cùng, trước mắt chợt hiện ra gian tiểu viện tường trắng ngói đen quen thuộc. Hắn gõ cửa, nhưng không ai ra mở.
Rất lâu rất lâu sau đó, việc hắn làm chỉ là ngồi bệt dưới đất, lưng tựa cửa, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời ở trên cao, vầng thanh nguyệt vẫn cứ sáng như vậy, vẫn cứ tròn như vậy, vẫn rạng ngời và thanh ngần như vậy. Hắn cứ thế mà ngắm mãi bầu trời đầy sao và ánh trăng vàng kia, mãi cho đến khi trăng mờ sao lặn, cảnh sắc xung quanh dần dần trở nên hửng sáng, một tia nắng mai hồng nhạt từ đâu xuất hiện, chiếu xiên qua người hắn. Lạc Chương Thịnh tựa người vào cửa, nặng nề ngủ thiếp đi.
Lúc mở mắt ra, đã lại là hoàng hôn, thái dương đã lặn về núi, phương trời xa xôi vẫn còn ánh lên màu vàng đồng của ráng chiều cuối ngày, Lạc Chương Thịnh chợt nhận ra mình đang nằm ở bên ngoài hành lang, cách đó không xa, Thu Thiều ngồi ngay bên cạnh hắn, đang lẳng lặng nhấp từng ngụm nhỏ chén trà trong tay: “Ngươi tỉnh rồi sao?”
Trong nhất thời Lạc Chương Thịnh cũng không rõ bản thân mình đang ở chốn nào, mờ mịt ngồi dậy nhìn ra xung quanh.
Thu Thiều nói: “Tối hôm qua ngươi đã hái trăng sáng xuống tặng cho người muốn có nó hay chưa?”
Lạc Chương Thịnh đứng dậy đi tới bên cạnh Thu Thiều, tự rót cho mình một chén trà, lúc lâu sau mới nói: “Đã tặng rồi, bất quá nàng ấy lại chính là trăng sáng trên cao kia, ta cũng chưa từng có ý nghĩ trèo cao.”
Thu Thiều nhìn hắn một lúc, tựa như muốn nói điều gì đó, cuối cùng lại thôi. Phiến quạt của Lạc Chương Thịnh đặt ngay bên cạnh, Thu Thiều thuận tay cầm lên xem, nghe tiếng Lạc Chương Thịnh thở dài: “Nàng, nàng ấy là công chúa.”
Thu Thiều nhướn mày: “A?”
Lạc Chương Thịnh thấp giọng lẩm bẩm nói: “Nàng là kim chi ngọc diệp ở trong cung, người như ta sao có thể vin cành mà hái tới.”
Vẻ mặt Thu Thiều thoáng hiện lên nét trầm tư: “Hoàng cung, kim chi ngọc diệp…” Y nhìn ra phía xa, giống như tự nói với chính mình: Ở Ngự Hoa Viên trong hoàng cung có một loài thược dược trắng, thời gian này hẳn là lúc đang ra hoa, nếu có thể chiết được một nhành đem về, để trên bàn, đối nguyệt ngắm hoa, thật là thập phần mãn ý…” Trong lời nói, dường như có ý tứ sâu xa gì đấy.
Lạc Chương Thịnh bối rối ngẩng đầu nhìn y, bất đắc dĩ cười nói: “Đáng tiếc, kiếp này của ta còn không biết có duyên vào cung hay không, nếu có cơ hội, ta nhất định thay huynh chiết một nhành thược dược đem về.”
Thu Thiều cầm phiến quạt cười nhẹ.
Đến khi trời đã tối hẳn, Lạc Chương Thịnh định đứng dậy cáo từ ra về thì Thu Thiều bỗng nói: “Ngươi đến nơi đây, đã hơn một tháng rồi nhỉ?”
Lạc Chương Thịnh nghe được như thế, có chút kinh ngạc: “Phải.”
Thu Thiều lại cười nói: “Trong thời gian này, việc học vẽ của ngươi có rất nhiều tiến bộ, đến giờ cũng không còn gì để ta dạy ngươi nữa rồi.”
Lạc Chương Thịnh giật mình, vội vàng nói: “Thu huynh, có phải huynh chê ta ồn ào ngu muội, không muốn ta đến đây nữa phải không? Nếu như không học vẽ nữa, ta vẫn có thể giúp Thu huynh sửa sang đình viện, còn có thể cùng huynh chuyện trò này kia, năm dài tháng rộng, xem như để giải buồn cũng được mà.”
Thu Thiều không đáp, Lạc Chương Thịnh càng nghĩ càng cảm thấy hốt hoảng, lại nói thêm: “Thu huynh, Thu Thiều, con người của ta da mặt rất dày, nếu huynh không cho ta đến, mỗi ngày ta vẫn cứ đến ngồi ăn vạ trước cửa viện này. Thật ra ta còn có một cái tên, gọi là Quỷ Kiến Sầu, không dễ gì mà bỏ mặc ta được đâu.”
Thu Thiều tựa như khe khẽ thở dài: “Ta cũng chỉ nói thế mà thôi.”
Lạc Chương Thịnh thở phào một hơi, đứng lên. Thu Thiều vẫn ngắm nghĩa mãi nhiễm hương hhiến trong tay: “Phiến quạt này, hôm nay để lại ở đây, lần sau ngươi đến thì hãy mang về.”
Lạc Chương Thịnh lại thoáng giật mình, trông thấy dáng vẻ mông lung của Thu Thiều dưới trăng, vội gật đầu đáp: “Tất nhiên là được.”
Lạc Chương Thịnh vừa lê bước về đến nhà, mới vào đến cửa sau, đã bị gia phó chặn lại, bảo Tướng gia tìm thiếu gia đã nửa ngày nay, đang ở trong thư phòng, bảo thiếu gia về rồi thì lập tức qua đó.
Lão phụ thân gọi đến nhất định là chẳng phải chuyện lành, Lạc Chương Thịnh ba chân bốn cẳng chạy tới thư phòng, dè dặt bước vào. Quả nhiên, cha hắn vừa nhìn thấy hắn, ria mép đã lập tức dựng thẳng lên, vỗ bàn, lớn tiếng mắng: “Tiểu súc sinh, suốt ngày chỉ biết lông bông ngoài đường, không chịu học hành đàng hoàng gì hết, đi cả trắng đêm không về! Đêm qua, rồi cả ngày nay, ngươi lêu lổng ở chỗ nào rồi hả?”
Lạc Chương Thịnh thấp giọng trả lời một tiếng: “Đi dạo chung quanh ạ.”
Lão tả tướng nhất thời nghẹn giọng, gân xanh nổi cộm trên trán, giận đến mức không nói ra lời.
Một lúc sau, khi nhịp thở đã ôn hòa trở lại, ông run run chỉ tay vào nhi tử: “Tiểu súc sinh, ngươi nghe ta nói cho rõ đây! Bình thường ngươi lêu lổng chỗ nào không cần biết, từ đêm nay trở đi phải an phận ở nhà chuẩn bị chỉnh tề cho ta. Ngày mai sau khi tiến cung, trong ngự yến, trước mặt thánh thượng, ngươi dám gây ra chuyện mất mặt, lão phu nhất định ở trước bài vị của tổ tông mà chặt đứt chân ngươi!”
Lạc Chương Thịnh giật mình ngẩng đầu, mở to mắt: “Ngự yến?”
.