CHƯƠNG 7
Mười lăm tháng tư, khi hoàng hôn đã buông xuống khắp kinh thành, ở bên cổng thành Đông, Lạc Chương Thịnh cuối cùng cũng đợi được Nhược Nguyệt.
Nàng không cải nam trang, mặc một bộ xiêm y màu lam nhạt, tóc đen buông xõa như nước chảy, dáng vẻ kiều diễm hệt như đóa mẫu đơn tươi đẹp nhất giữa hoa viên muôn sắc nghìn hồng.
Ngón tay thanh mảnh ngập ngừng quấn lấy lọn tóc rơi trước ngực, nét cười như ẩn như hiện trên gương mặt thanh tú: “Nè, Lạc Chương Thịnh, sao thấy ta rồi mà ngươi cứ đứng ngơ ngác ra đó làm gì, ngươi có lễ vật gì để đưa cho ta không?”
Lạc Chương Thịnh giả vờ trịnh trọng giấu tay ra sau lưng: “Đương nhiên là có rồi, lễ vật tặng cho cô nương, làm sao ta có thể qua loa được? Bất quá, cô nương phải cùng ta đi đến một chỗ này.”
Lần này còn đi chưa được bao lâu, Lạc Chương Thịnh đã dừng lại: “Đến rồi.”
Nhược Nguyệt đưa mắt nhìn ra xung quanh, ngạc nhiên hết sức: “Chính là ở đây sao?”
Nơi này chính là bờ sông Ngự Hà của kinh thành, dòng sông trong vắt như gương, im lìm trải ra trong ánh hoàng hôn, phản chiếu một bầu trời chi chít ánh sao và một vầng trăng sáng trong như ngọc. Lạc Chương Thịnh lấy ra chiếc hộp gấm vẫn giấu sau người, đưa đến trước mặt Nhược Nguyệt, gỡ ra chỉ buộc bên ngoài, mở nắp hộp, Nhược Nguyệt nghiêng đầu nhìn vào trong, nhất thời nhíu mày khó hiểu: “Ai, Lạc Chương Thịnh, sao ngươi lại…tặng cho ta cái này…”
Bên trong hộp, là một chiếc chén lớn màu xanh biếc được tạc nên từ ngọc thạch.
Nhược Nguyệt nhướn mày nhìn chén ngọc nọ: “Lạc Chương Thịnh, chẳng lẽ ngươi sợ ta ăn không đủ no, nên tặng một cái bát lớn thế này để ta ăn cơm sao?”
Lạc Chương Thịnh nghiêm mặt nói: “Tất nhiên là không phải, nó không phải là một cái bát ăn cơm bình thường đâu, tên của nó gọi là Phỉ Thúy Yêu Nguyệt Oản.” (chén ngọc mời trăng)
Nhược Nguyệt bướng bỉnh cãi lại: “Bát thì chính là bát, tên có hay đến thế nào cũng chỉ là một cái bát ăn cơm mà thôi.”
Trên môi Lạc Chương Thịnh nở ra một nụ cười khó hiểu, xoay người đi tới bên bờ sông, múc lên một chén nước đầy, đưa đến trước mặt nàng: “Cô nương từng nói qua, muốn có người hái xuống cho cô ánh trăng trên trời kia. Bây giờ ta đem trăng kia bỏ vào Yêu Nguyệt Oản này, tặng cho cô nương làm lễ vật mừng sinh thần, chẳng hay cô có thích hay không?”
Dưới bầu trời đầy sao, giữa trăng vàng mênh mang, hai mắt Nhược Nguyệt lấp lánh như ngọc, sáng ngời nhìn về phía Lạc Chương Thịnh, rồi lại nhìn xuống chén ngọc hắn đang cầm trong tay.
Một vầng trăng sáng đã lẳng lặng nằm ở nơi ấy từ lúc nào.
Nhược Nguyệt cứ nhìn như thế mãi, sau một lúc, bỗng nhiên ‘phì’ một tiếng, bật cười khanh khách. Lấy cả tay che miệng, cười đến mức cúi gập cả người: “Ha ha, Lạc Chương Thịnh, ngươi, ngươi đúng thật là một tên ngốc!”
Lạc Chương Thịnh bị nàng cười đến mức đâm ra bối rối, chỉ có thể vụng về hỏi lại: “Sao lại, cô nương…cô không thích sao? Ta phải nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được đấy.”
Nhược Nguyệt quẹt nước mắt vì cười, nói: “Vốn ta rất thích, chủ ý của ngươi không tệ chút nào, nhưng nhìn ngươi hai tay bưng cái bát này, bên trong còn có một ông trăng tròn tròn, sao mà giống đang bưng một bát canh trứng quá đi, tưởng tượng như thế là ta lại…. Ha ha ha”
Lạc Chương Thịnh cúi đầu nhìn xuống chén ngọc trong tay mình, lẩm bẩm: “Nghe cô nương nói như thế, ta cũng có thấy có chút giống.”
Nhược Nguyệt xoa xoa khóe mắt, nở ra nụ cười tươi tắn, rất trịnh trọng nói: “Bất quá, Lạc Chương Thịnh, bát canh trứng ông trăng này của ngươi là lễ vật sinh thần hay nhất mà ta nhận được từ lúc chào đời cho đến nay. Cảm tạ ngươi!”
Ánh nhìn ngời sáng đối thẳng vào Lạc Chương Thịnh, trong một lúc, hắn không biết phải nói thế nào mới phải, do dự một lúc rồi mới lên tiếng: “Kỳ thực… Nàng cũng giống như trăng sáng giữa trời kia, cao cao tại thượng, tin rằng thánh thượng và thái hậu, nhất định sẽ tìm được cho nàng một vị phu quân tốt nhất.”
Tiếu ý thoáng chốc biến mất trên mặt Nhược Nguyệt, nàng mở to mắt nhìn hắn: “Ngươi, ngươi làm sao biết được ta là ai?”
Vẫn cầm chén ngọc trong tay, Lạc Chương Thịnh cúi người nói: “Thảo dân vô lễ, đường đột quấy rầy công chúa điện hạ. Lúc đầu thảo dân quả thật không biết thân phận của công chúa nhưng công chúa từng nói, người và Tống Vận Tri quen biết với nhau từ nhỏ, Tống Vận Tri lại từng theo huynh trưởng của công chúa đọc sách…” Vẫn cung kính cúi đầu như cũ, Lạc Chương Thịnh cười khẽ một tiếng, “Tống Vận Tri từng là thư đồng bên cạnh đương kim thánh thượng khi người còn là thái tử, nếu như thảo dân còn không đoán ra Nhược Nguyệt cô nương chính là Thanh Bình công chúa điện hạ, cái đầu này của thảo dân chẳng phải là ngay cả đầu heo cũng không bằng?”
Thần sắc Nhược Nguyệt lạnh băng, nhìn thẳng vào hắn: “Ngươi mỗi tiếng đều tự xưng thảo dân, mỗi câu đều gọi ta là điện hạ, lẽ nào lúc trước ngươi dẫn ta đi ngắm hoa lê, rồi cả việc hôm nay, đều chỉ là những việc thảo dân dùng để xu nịnh, lấy lòng điện hạ thôi sao?”
Lạc Chương Thịnh lại cười khẽ thêm một tiếng: “Thảo dân cũng không phải kẻ có thể uốn mình chìu theo ý người, công chúa như trăng sáng trên cao, khiến cho lòng không kìm được ngưỡng mộ. Nhưng thảo dân cũng chỉ là một đứa con chẳng ra gì của Tả tướng mà thôi, tự biết khó có thể trèo cao, cũng chưa bao giờ có ý trèo cao. Có thể cùng công chúa bình thủy tương giao, thảo dân đã mãn nguyện lắm rồi, chỉ có thể dùng nước trong trăng sáng báo đáp…”
Nhược Nguyệt bỗng nhiên cười rộ lên một tiếng: “Bình thủy tương giao, nước trong trăng sáng báo đáp, hay, hay lắm!” Bước nhanh qua, giật lấy chén ngọc trong tay Lạc Chương Thịnh, “Ta nhận lấy nước trong trăng sáng của ngươi!”
Lạc Chương Thịnh chậm rãi ngẩng đầu lên, Nhược Nguyệt nhìn hắn, cười lạnh, bất thần giơ tay dốc ngược chén ngọc, khiến cho nước đổ lênh láng ra khắp mặt đất: “Nói cho ngươi biết, nước trong trăng sáng của ngươi ta còn lạ gì! Có bao nhiêu người tranh nhau muốn hái trăng cho bản cung, không đến phiên bát canh trứng này của ngươi!”
Lạc Chương Thịnh vẫn không nói gì, chỉ lặng yên đứng đó, Nhược Nguyệt lau vội nước mắt chực ứa ra trên mặt, ném mạnh chén ngọc vào bụi cỏ phía xa: “Lạc Chương Thịnh, bản cung không bao giờ… muốn gặp lại ngươi nữa!”
.