CHƯƠNG 4
Lạc Chương Thịnh kinh hãi: “Hả?” Chủ sạp hàng bán quạt cũng có nói qua đây là bảo vật có lai lịch không hề tầm thường, ai ngờ được bây giờ chủ nhân của nó lại đứng ngay trước mặt. “Nhưng, quạt này đã cũ lắm rồi, ít nhất cũng có đến mấy năm tuổi, sao lại…”
Thu Thiều nói: “Mấy năm trước, lúc ta đang họa tranh cho quạt, mới được phân nửa thì có chuyện phải gác lại, sau đó phiến quạt này lại bị ai đó lấy cắp mất, ta còn tưởng rằng nó đã bị hủy đi từ lâu rồi, không ngờ lại lưu lạc ra đến chợ, bị ngươi mua được.”
Thấy mặt Lạc Chương Thịnh vẫn rành rành một vẻ không thể nào tin được, Thu Thiều bèn đi tới bên cạnh bàn trà, chấm tay vào nước viết ra một chữ “Thiều” trên mặt bàn, nét chữ thanh mảnh thung dung, so với chữ “Thiều” đề ở phần lạc khoản trên mặt quạt, quả nhiên giống nhau như đúc.
Lạc Chương Thịnh lúc này mới chậc lưỡi nói: “Hóa ra thật là do Thu huynh họa ra, thật sự là trùng hợp quá!” Đưa phiến quạt đến trước mặt Thu Thiều, “Nếu cây quạt này là do huynh vô ý làm lạc mất, theo lý, vật nên về tay chủ.”
Thu Thiều nhận lấy cây quạt, xòe nhẹ, khi nhìn thấy những nhành cây cô tịch trên mặt quạt, thần sắc mơ hồ có chút tịch liêu. Một lúc sau, lại nhẹ nhàng khép quạt lại, đưa trả cho Lạc Chương Thịnh: “Nếu phiến quạt này đã đến tay ngươi thì đã là của ngươi, nếu ngươi không chê bức họa dang dở của nó mà vứt đi, thì cứ giữ lại.”
Lạc Chương Thịnh nhận lại quạt, chẳng biết vì sao, bỗng cảm thấy rõ ràng một cảm giác tịch mịch thanh lãnh, đang từ mỗi một nan quạt thấm dần vào tay mình, rồi cứ thế len cả vào lòng. Hắn đứng yên lặng một lúc, sau đó mới ấp úng lên tiếng: “Cái đó… Thu huynh, ta có một yêu cầu hơi quá đáng, lúc đó huynh không thể vẽ xong bức tranh trên mặt quạt, bây giờ hoa đào trong viện lại đương nở, không biết có thể nhờ huynh vẽ nốt phần còn khuyết của bức tranh?”
Thu Thiều nhìn ra tán hoa ngoài đình viện, khẽ thở dài: “Đã rất nhiều năm ta không vẽ hoa đào rồi, nếu lúc này vẽ, tâm tình cùng năm đó bất đồng, chỉ sợ là sẽ chẳng ra sao cả.” Bỗng nhiên quay nhìn Lạc Chương Thịnh, bên môi nở ra một nụ cười, “Bất quá nếu ngươi thích, ta có thể dạy ngươi vẽ tranh.”
Lạc Chương Thịnh giật mình: “A? Có thật không?” Lúc này, mưa ngoài trời đã dần dần ngớt hạt, lẫn trong gió là mùi hăng ngai ngái của cỏ non và vị nồng ẩm của đất ướt sau mưa. Tay áo rộng của Thu Thiều và ngoại bào theo gió lung lay nhè nhẹ, tuy đứng trong đại sảnh mà người như đã bước hẳn ra kia, cùng với cỏ xanh và đào hoa phác nên một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp. Lạc Chương Thịnh nhìn đến ngẩn ngơ, sau mới mừng rỡ chắp tay nói: “Đó thật sự là cầu còn không được, bất quá trời sinh ta tánh đần độn, từ nhỏ đến lớn đã khiến cho bao vị tiên sinh dạy họa phải tức chết đó thôi, Thu huynh, lúc huynh dạy ta mà không bị ta làm cho tức chết thì đã tốt lắm rồi.”
Thu Thiều mỉm cười.
Lạc Chương Thịnh lại nói: “Thế thì ta sẽ ngày ngày đều đến đây học vẽ, cả ngày ta chẳng có việc gì cả, lúc nào cũng rảnh rỗi, chẳng hay mỗi ngày Thu huynh rỗi vào giờ nào để ta còn đến?”
Thu Thiều nói: “Ban ngày ta có việc không tiện cho lắm, lúc chạng vạng mặt trời lặn ngươi hãy đến đi.”
Lạc Chương Thịnh liên tục gật đầu đáp ứng, sau lại liên tục cảm tạ không ngừng, nói thêm mấy chuyện thú vị về thi thư, đồn đãi với Thu Thiều, mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống, mới cáo từ trở về.
Đi được một khoảng xa, Lạc Chương Thịnh còn ngoái đầu nhìn lại, giữa bóng cây xào xạc của vùng ngoại thành, gian viện hiện ra với cảnh sắc tường trắng ngói đen, trong bóng chiều ngỡ như một nơi chẳng hề có thực giữa chốn nhân gian hồng trần này. Lạc Chương Thịnh không kìm lòng được, chạm nhẹ vào cây quạt trong tay áo, ngày hôm nay gặp được phiến quạt này, hóa ra lại dẫn đến một đoạn duyên kỳ ngộ như thế.
Lạc Chương Thịnh đi trong đêm về đến nhà, vừa lúc cha hắn Tả tướng đại nhân đã đến phủ khác dự tiệc, không có ở trong phủ. Lạc Chương Thịnh nhân cơ hội chuồn ngay về phòng, thắp đèn, mở quạt ra xem đi xem lại thêm mấy lần. Lúc thay y phục thì lại nhớ đến cái tay Tống Vận tri bội tình bạc nghĩa kia, cả thiếu nữ đã dựa vào lòng mình khóc lóc khi ấy, ngày hôm nay, kỳ ngộ gặp được thật sự quá nhiều, nửa này là họa nửa kia lại là phúc.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lạc Chương Thịnh lại len lén chuồn ra khỏi cửa, đi đến chợ dạo qua mấy lượt, muốn mua một số thuốc màu và vật dụng dùng cho việc vẽ tranh. Ngoài ra, nếu Thu Thiều đã dạy hắn vẽ tranh, thì cần phải có lễ vật gì đó mang đến bái sư mới gọi là phải đạo, chẳng biết tặng gì mới được đây.
Vừa đi hắn vừa nghiêng ngó tìm kiếm tiệm cổ vật ở hai bên đường, dự định chọn một khối nghiên mực cổ tặng cho Thu Thiều, vừa mới đi đến trước cửa một gian cổ vật nọ, bỗng nghe phía sau lưng có tiếng người gọi lớn: “Nè, Lạc Chương Thịnh.”
Ở giữa đường giữa sá thế này, ai mà lại không chút khách khí gọi thẳng tên họ người ta ra như thế? Lạc Chương Thịnh kinh ngạc xoay người lại, thấy vị thiếu nữ cải thành nam trang ngày hôm qua đang đứng cách đó không xa, đôi mắt đen láy ánh lên trong trẻo dưới ánh nắng rực rỡ, nàng vẫn ăn vận hệt như hôm qua, cải trang thành dáng dấp một tiểu thư sinh, đảo mắt nhìn Lạc Chương Thịnh qua lại đến mấy lượt: “Nè, Lạc Chương Thịnh, là ta gọi ngươi đó.”
Lạc Chương Thịnh ngẩn người, bước nhanh về phía đó, cười có chút khách khí: “A, là vị cô… công tử ngày hôm qua. Xin hỏi tìm tại hạ có chuyện gì không?”
Thiếu nữ cẩn thận quan sát hắn một lúc, nhướn mày nói: “Trùng hợp thật, hôm nay cũng gặp phải ngươi. Ta vốn định tìm ngươi để xin lỗi, ngày hôm qua… hôm qua ta uống say, dọa chết ngươi rồi, tỳ nữ của ta lại còn đối xử vô lễ với ngươi, thật ngại quá.”
Lạc Chương Thịnh vẫn giữ nguyên kiểu cười đó: “Không sao cả không sao cả.”
Thiếu nữ nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên nở nụ cười thật tươi, hạ giọng nói: “Ưm, ta hỏi ngươi, hôm qua ta… lúc ta uống say, có nói với ngươi chuyện gì không?”
Lạc Chương Thịnh đáp vội: “Không có không có, cái gì cũng không có! Cho dù có, tại hạ cũng đã quên đi từ lâu rồi!”
Thiếu nữ nói: “Không có là tốt rồi, nghe đây, nếu như ngươi không cẩn thận nói lộ ra bất cứ chuyện gì, cẩn thận ca của ta sẽ cắt lưỡi của ngươi!”
Ngoài mặt Lạc Chương Thịnh chỉ cười cười không nói, trong lòng lại thầm nghĩ, một tiểu cô nương yểu điệu như thế cư nhiên lại dữ dằn như gấu, thảo nào Tống Vận Tri kia không cần đến cô. Hắn chắp tay nói: “Nếu như không có việc gì khác, tại hạ xin cáo từ trước.”
Thiếu nữ nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ ngạc nhiên: “Ta thấy ngươi định vào trong gian cổ vật này, không lẽ định mua mấy thứ cổ lổ gì hay sao?”
Lạc Chương Thịnh đành phải đáp: “Phải, định tìm mua một nghiên mực tặng cho một người bằng hữu.”
Thiếu nữ bỗng nhiên vỗ tay một cái, cười nói: “Thật khéo, ta giỏi nhất là việc chọn nghiên mực đó. Như vầy đi, hôm qua ta nợ ngươi nhân tình, hôm nay sẽ giúp ngươi chọn một nghiên mực thật tốt, thế là coi như thanh toán xong nợ nần rồi!” Không đợi Lạc Chương Thịnh đáp lời, liền dẫn đầu đi nhanh vào trong gian *** nọ.
Trong lòng Lạc Chương Thịnh âm thầm kêu khổ, ta nào có muốn cô trả lại nhân tình gì gì đó đâu chứ! Nhưng thiếu nữ này xem ra không phải dạng dễ đối phó, Lạc Chương Thịnh không thể làm gì khác hơn là theo sau nàng ta đi vào bên trong.
Nữ nhân mua đồ quả nhiên tỉ mỉ kỹ tính gấp ngàn lần so với nam nhân, thiếu nữ vào trong ***, chủ hàng thấy Lạc Chương Thịnh theo phía sau nàng y phục sang trọng, dáng vẻ không tầm thường, thái độ cũng vô cùng ân cần, đem ra vô số nghiên mực cho bọn họ chọn. Thiếu nữ thờ ơ lựa qua lựa lại, đối với mỗi khối đều nhận xét đủ điều, nói màu sắc của khối đá này không đẹp, cái kia lại bị khuyết đi một góc, cái nọ hoa văn tầm thường không tinh xảo, cái nọ nọ niên đại lại không cao, không thể xem là nghiên mực cổ được. Lạc Chương Thịnh đứng bên cạnh nàng ta, nhìn thấy sắc mặt *** chủ hết chuyển trắng lại đổi đen, sợ rằng nếu như không phải nể nang bộ dáng công tử thế gia của Lạc Chương Thịnh mà không dám đắc tội, từ sớm đã lấy chổi quét hai người bọn họ ra tận cửa ngoài. Lựa suốt nửa ngày, thiếu nữ thở dài, lắc đầu nói: “Ai, đều là hàng bình thường cả, hết cách rồi, cái nào cũng như nhau thôi, chọn đại một cái là được rồi.” Nói rồi tiện tay cầm lấy một nghiên mực, “Thôi thì cái này vậy, lão bản, bao nhiêu tiền?”
Lúc thấy nàng ta cầm lên nghiên mực cổ nọ, trong lòng Lạc Chương Thịnh kính phục không thôi, nghiên mực ấy tuyền một màu đỏ son, hình như noãn vân, hoa văn không quá rực rỡ nhưng lại thập phần tao nhã. Thiếu nữ và *** chủ trả giá qua lại một lúc, cuối cùng thỏa thuận được một cái giá vô cùng hời. Trước ánh mắt kính nể của Lạc Chương Thịnh, nàng cong khóe miệng, ngoắc một ngón tay: “Trả tiền đi nào.”
Lúc cầm hộp nghiên mực ra khỏi cửa ***, thiếu nữ vô cùng đắc ý quay sang Lạc Chương Thịnh: “Thấy sao hả?”
Lạc Chương Thịnh thật tình chắp tay: “Bội phục bội phục!”
Thiếu nữ cười nói: “Ha ha, ta nói cho ngươi biết, kỳ thực từ đầu ta đã vừa mắt khối nghiên mực này rồi, nhưng nếu như để cho chủ *** biết được, hẳn ông ta sẽ hét một cái giá cao ngất trời. Trong binh thư có nói, tất cả những gì ta làm, dù có mục đích nhưng vẫn phải như vô tri, khiến cho tâm địch rối loạn, thế là đắc thắng.”
Lạc Chương Thịnh gật đầu nói: “Quả nhiên là cao nhân.”
Thiếu nữ cong môi nói: “Làm sao cảm tạ ta đây?”
Lạc Chương Thịnh không thể làm gì khác hơn ngoài việc ân cần: “Phía trước có một quán rượu, chẳng hay có được hân hạnh đón tiếp cao nhân?”
.