Trần An Uyên đứng một bên nhìn cảnh tượng ôn tình kia, có cảm giác không ngồi thêm được nữa, chỉ có thể lặng yên rời đi. Trần Nhất Thần đương nhiên là chú ý tới ông, tuy hai người lúc trước có chút ân oán vì Tô Uyển, nhưng dù sao ông cũng đã giúp đỡ nuôi dưỡng Trần Đạp Tuyết, ít nhiều cũng có chút ơn nghĩa.
Trần Nhất Thần nhìn thoáng qua Diệp Thanh Dương, ý bảo anh ngăn Trần An Uyên lại, nhưng Diệp Thanh Dương lại giả ngốc không hiểu, chỉ lo kéo Oanh Khê ngồi xuống cạnh mình. Ông mặc dù không biết rõ tình hình, nhưng vẫn đoán được Trần An Uyên nhất định đã nói với Oanh Khê chuyện có liên quan nên mới khiến Diệp Thanh Dương bài xích như thế. Ông thật sự rất mệt mỏi, tâm tình không nên dao động quá lớn nên cũng không nhiều lời, chỉ nghĩ đến Oanh Khê.
Mới đầu xấu hổ không được tự nhiên, nhưng qua một thời gian, hơn nữa Oanh Khê vốn rất khát vọng được ở cạnh cha mình, cho nên dần dần thả lỏng. Trong sự cổ vũ của Diệp Thanh Dương, Oanh Khê hưng trí bừng bừng kể lại chuyện mấy năm nay, Trần Nhất Thần mỉm cười nghe, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Dương. Anh ta đang ôm vai cô dựa trên ghế sofa, lúc nghe đến cô oán trách mình quản quá nghiêm, anh trừng phạt vỗ đầu cô mấy cái.
Trần Nhất Thần nhìn hai người đùa giỡn, nhớ đến Diệp Thanh Dương từng thẳng thắn với mình nay đã có phong thái kiên định như vậy, ông hoàn toàn yên tâm. Có lẽ, đi theo Diệp Thanh Dương, Oanh Khê sẽ có một cuộc sống khác. Tình yêu và nghị lực như vậy, đúng là thứ mà bọn họ cần có. Chỉ là, bên Trần Đạp Tuyết thì…
Vừa nghĩ đến Trần Đạp Tuyết, Trần Nhất Thần liền nhớ lại cái nhìn trước khi đi của Trần An Uyên, dường như đang khẩn cầu mong mỏi thứ gì. Không nghi ngờ gì nữa, nhất định có liên quan đến Trần Đạp Tuyết. Hiện tại Oanh Khê không biết mình có quan hệ với Trần Đạp Tuyết, ông cũng không dám tùy tiện nhắc tới, chỉ có thể tách con bé ra rồi hỏi lại Diệp Thanh Dương sau.
“Oanh Khê, con về nghỉ ngơi trước đi, ba còn có một số việc muốn thương lượng với… Diệp Thanh Dương.” Trần Nhất Thần vốn định gọi là “chú Diệp”, nhưng quan hệ giữa con ông và Diệp Thanh Dương không phải ông không biết, cho nên chữ “chú” kia đến miệng vẫn bị ông nuốt lại vào bụng.
“Có chuyện gì không muốn cho con biết vậy?” Oanh Khê bĩu môi, có chút bất mãn.
Diệp Thanh Dương khẽ cười, vuốt vuốt mái tóc dài của cô, chỉnh trang lại quần áo cho cô, cuối cùng thuận thế đè cổ cô nói: “Mấy chuyện này em nghe chưa đến mười phút đã bắt đầu hô phiền rồi, trước kia lúc anh nói chính sự với Trần An Bác, không phải lần đó em cũng không có hứng thú sao?”
Oanh Khê đỏ mặt, thì thầm trong lòng, trước kia mỗi lần anh nói chính sự với anh ta thì căn bản không muốn cho em nghe. Em chỉ muốn nghe giọng anh, sao có thể không hứng thú được? Chỉ là loại lời này nói lén lút thì không sao, nếu nói ra trước mặt Trần Nhất Thần, Oanh Khê nghĩ thôi cũng đã thấy xấu hổ không thôi.
Trần Nhất Thần chỉ cười, Oanh Khê lễ phép tạm biệt hai người rồi đi xuống lầu muốn vào nội thành chơi. Oanh Khê vừa đi, Trần Nhất Thần đã thu ý cười lại, hỏi chuyện Trần An Uyên. Diệp Thanh Dương vốn cũng không muốn gạt việc này, ông vừa hỏi anh đã nói thẳng ra luôn. Trần Nhất Thần đương nhiên không muốn, nhưng làm sao để cự tuyệt cũng là nan đề. Trần An Uyên có công nuôi dưỡng với Đạp Tuyết, chỉ một tầng này thôi ông đã cảm thấy khó nói rồi.
Diệp Thanh Dương hiểu rõ sự khó xử của Trần Nhất Thần, anh nói: “Nếu anh thật sự không tiện, tôi đi truyền lời cũng không phải không thể. Đương nhiên, còn có một biện pháp khác, chính là để Trần Đạp Tuyết tự mình lựa chọn. Nhưng mà, Trần Đạp Tuyết ở nhà họ Trần nhiều năm như vậy, tỷ lệ chọn anh không quá lớn đâu.”
Trần Nhất Thần nhìn khuôn mặt tươi cười khó hiểu của Diệp Thanh Dương, ông hơi giận nói: “Chú có chủ ý gì với anh? Nói mau, chuyện gì?”
“Kỳ thật cũng không khó.” Độ cong khóe miệng Diệp Thanh Dương càng lúc càng lớn, cuối cùng cũng thu liễm dưới ánh nhìn chăm chú của Trần Nhất Thần, nghiêm mặt nói: “Bây giờ anh đã trở lại, quan hệ của anh với Oanh Khê cũng cải thiện một ít… Giữa tôi và cô ấy, anh cũng hiểu rồi, tôi mong anh đừng ngăn cản việc này. Năm đó lúc tôi nói cho anh biết, anh nói xem, anh không quên chứ?”
“Thì ra là có bẫy!” Trần Nhất Thần trừng anh, “Lúc đầu tôi nói gì tôi đương nhiên không quên, nhưng quan trọng nhất vẫn là xem Oanh Khê nghĩ gì. Chỉ cần con bé thấy vui vẻ, tôi sẽ không phản đối.”
“Vậy tôi an tâm.” Diệp Thanh Dương cười, sau đó nghĩ kế thay ông, “Trần Đạp Tuyết thì, khi nào có cơ hội tôi sẽ giúp hẹn người tới cho anh, tốt nhất là để Trần An Uyên nói cho cô ấy biết trước việc này, để cô ấy có thời gian quyết định. Khó chịu là không thể tránh khỏi, cũng sẽ bài xích anh một thời gian, nhưng kết quả thế nào thì chỉ có thể xem trời định.”
“Bên Oanh Khê chú định xử lý thế nào? Sao con bé lại tiếp nhận tôi nhanh như vậy?” Đánh cũng chính là nguyên nhân ông để Diệp Thanh Dương giúp mình.
“Lúc cô ấy còn rất nhỏ, tôi đã nói với cô ấy cha cô ấy là dạng người gì rồi. Trong trí nhớ của Oanh Khê, cha cô ấy cũng yêu cô ấy. Cho nên, từ nhỏ cô ấy đã có khát vọng mãnh liệt với cha. Tôi luôn dạy dỗ cô ấy nghĩ về cha mình như vậy, trước kia là vì không để cô ấy quá khổ ở, hiện tại xem ra cũng có tác dụng nhất định với việc cải thiện quan hệ của hai người. Nhưng Trần Đạp Tuyết không giống vậy, chỉ sợ nhà họ Trần không một ai nói cho cô ấy biết thân thế thật sự của mình. Trong lòng cô ấy, Trần An Uyên chính là cha, hiện giờ đột nhiên lại có thêm một người nói là cha đẻ của cô ấy, cô ấy sẽ nghĩ sao?”
“Tôi trực tiếp nói với con bé thì có quá đường đột hay không?”
“Anh cho rằng một người cha bị thương vì quốc gia hay một người cha cười ấm áp dạy dỗ cô ấy, ai vĩ đại hơn?” Diệp Thanh Dương đứng dậy, không ngừng nhìn ra phía ngoài cửa, lo lắng Oanh Khê đột nhiên chạy về, “Huống chi, tuy tính cách Trần Đạp Tuyết và Oanh Khê hoàn toàn khác nhau, cô ấy không nhu thuận nghe lời như Oanh Khê, nhưng cô gái nào cũng giống nhau một điểm, đó chính là lòng thông cảm rất mạnh!”
Tuy dùng chiêu này có vẻ không quang minh lỗi lạc, nhưng ít nhất vẫn có một đường cứu vãn. Trần Nhất Thần liền dứt khoát hạ quyết định, Diệp Thanh Dương đáp ứng sẽ giúp ông hẹn Trần Đạp Tuyết đến phòng bệnh. Đến lúc đó, anh cũng sẽ đưa Oanh Khê tới, về phần nói như thế nào, đối mặt như thế nào, cũng chỉ phải xem ba cha con này thôi. Anh chỉ mong sau khi Oanh Khê biết rõ bí mật này sẽ không bị kích động quá mức.
Chỉ mới nói một lúc mà Diệp Thanh Dương đã có chút không yên lòng rồi, thỉnh thoảng lại xem giờ trên di động. Trần Nhất Thần thấy vậy đành phải thả anh đi. Trước khi đi, Diệp Thanh Dương còn noi1: “Đúng rồi, ba năm nữa Oanh Khê mới tốt nghiệp, nhưng sang năm đã hai mươi tuổi, có thể đăng ký kết hôn trước hay không? Dù sao hiện giờ sinh viên đại học kết hôn cũng rất nhiều.”
“Diệp Thanh Dương, đầu óc cậu có bị hỏng không? Con bé còn đang đi học mà kết hôn?” Trần Nhất Thần trợn to mắt, trong giọng nói chứa vài phần tức giận: “Con bé vẫn còn nhỏ, sao có thể kết hôn? Sao làm mẹ được chứ?”
“Con thì không vội, để xem khi nào cô ấy muốn đã.” Diệp Thanh Dương dừng lại, mở cửa, người đã đi ra nhưng một tay còn giữ cửa, quay đầu, cười rất thoải mái, “Bọn em đã phát sinh quan hệ rồi, đời này cô ấy không lấy em thì không còn cách nào nữa đâu đàn anh à.”
Vừa nói xong, cửa đã “Rầm” một tiếng đóng lại. Trần Nhất Thần tức giận nghiến răng với cánh cửa. Tâm tình Diệp Thanh Dương không tệ, anh gọi điện thoại cho Oanh Khê, cho xe qua đó đón cô ấy về nhà. Sau khi Oanh Khê lên xe, Diệp Thanh Dương vươn tay ôm cô vào lòng. Tài xế taxi cũng không lạ gì hành vi thân mật của đôi tình nhân, chỉ chuyên chú lái xe.
Hai người ôm một lát, Diệp Thanh Dương lại có chút nhịn không được. Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, đã từng nếm qua, tư vị tốt đẹp làm thế nào cũng không quên được. Nhưng ngại đang ở trên xe, anh cũng không dám làm ra hành vi gì thất lễ, chỉ nắm tay cô chậm rãi xoa nắn, đồng thời điều tiết hô hấp hỗn loạn của mình.
Oanh Khê không để ý, vẫn còn đắm chìm trong cơn hưng phấn được gặp cha của mình, không ngừng cọ người làm nũng muốn anh mua gì đó cho mình. Diệp Thanh Dương bị cô trêu chọc đến sắp mất lí trí rồi, vừa xuống xe đã vội vã kéo cô vào nhà.
Mẹ Diệp trố mắt đứng trong phòng khách, miệng há to nhìn về phía cầu thang một lúc lâu, sau đó mới quay đầu hỏi quản gia đang pha trà: “Tôi không có nhìn lầm chứ? Đó là Thanh Dương nhà chúng ta sao?”
Oanh Khê cũng bị dọa, ngây ngốc đuổi kịp bước chân của anh, có chút lảo đảo. Diệp Thanh Dương cứ như bị quái thú truy đuổi, siết chặt tay cô bước nhanh hơn. Vừa vào cửa, Oanh Khê còn chưa kịp thở một ngụm thì đã bị Diệp Thanh Dương đẩy ngã xuống giường rồi anh áp người lên.
Bốn mắt nhìn nhau, Oanh Khê cảm thấy có chút không chịu được ánh mắt nóng bỏng kia, cô nghiêng đầu qua nhìn bàn học bên cạnh. Năm ngón tay Diệp Thanh Dương khép lại, nắm cằm chuyển đầu cô qua, ấm ách nói: “Nhìn anh, đừng trốn.”
“Em không trốn.” Khuôn mặt Oanh Khê ngày càng hồng. Hình ảnh đêm đó hiện lên, cô lại bắt đầu lâng lâng, cả người như nằm trên một con thuyền nhỏ trôi dạt theo sóng, “Em… Anh đừng nhìn em như vậy, em không quen…”
“Có gì không quen, hmm?” Âm cuối của anh hơi cao lên, mang hương vị cưng chiều, làm trái tim Oanh Khê mềm đi một nửa, mà nửa khác run rẩy như đang ngâm trong bình mật ngọt.
“Không có… Không có…”
“Đã không có thì…” Diệp Thanh Dương đột nhiên cúi xuống ngậm môi cô, mở hồ nỉ non, “Vậy thì làm chút chuyện để em quen đi vậy.”
Đôi môi ấm áp khô ráo ma sát, xúc cảm mềm mại làm cả hệ thống mạch máu sôi trào, Diệp Thanh Dương không thỏa mãn, vươn lưỡi ra vẽ theo hình môi của cô. Toàn thân Oanh Khê run lên, vô thức hé miệng, Diệp Thanh Dương phản ứng cực nhanh, đầu lưỡi lập tức chui vào, thoáng cái đã khẽ chạm đầu lưỡi của cô, quyến rũ cô vươn nhẹ.
Oanh Khê quả nhiên không chịu nổi dụ dỗ như vậy, chưa đến mấy cái đã mất lí trí. Diệp Thanh Dương xấu xa rút khỏi, lưỡi cô chụp hụt vào không khí. Mặt cô đỏ ửng, ánh mắt mê ly nhìn anh. Bộ dạng đáng thương của cô khiến anh giật mình, cắn nhẹ một cái lên đôi môi thơm mềm, sau đó cuốn lấy lưỡi cô, ra sức hút.
Nước bọt quấn giao, đôi môi ẩm ướt nóng lên, tràn đầy hương vị tình dục. Oanh Khê vòng tay qua cổ anh, Diệp Thanh Dương khẽ nâng cổ cô, tay nâng, môi lại hạ thấp xuống. Hai phương hướng khác nhau khiến kích thích tăng gấp bội, cô chịu không được nâng chân lên cuốn lấy eo anh…