Nhiệm Vụ Nuôi Dưỡng Đặc Biệt

Chương 60: Chương 60: Ý tưởng của Trần An Uyên…




Lúc Trần Nhất Thần được đưa vào bệnh viện, Diệp Thanh Dương bị đưa về chỗ trú quân. Đội trưởng đội đặc chủng mặc quân phục ngồi trong phòng làm việc, bên cạnh còn có hai người mặc đồng phục cảnh sát. Lúc Diệp Thanh Dương đi vào, mọi người đang bàn luận rất hăng say, anh đứng ngoài cửa cũng có thể nghe rõ giọng nói bên trong. Sau khi nghiêm người kêu báo cáo, anh đẩy cửa vào. Đại đội trưởng nhìn thấy anh có chút kích động, mặt mày tràn đầy tự hào, khuôn mặt trước sau lạnh lùng nghiêm khắc lại hiện lên nụ cười khó có thể dập tắt: “Đây chính là Diệp Thanh Dương.”

Ánh mắt của mọi người dồn lên anh, mặt anh vẫn trầm tĩnh, nghiêm chào theo kiểu quân đội. Sau khi mọi người đáp lễ, người đàn ông trung niên cầu vai Thượng tá đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc, hỏi cặn kẽ về chứng cứ thu góp trong khoảng thời gian ở bên Ba Tụng. Diệp Thanh Dương đã sớm có chuẩn bị, vào lúc này, lời nói rõ ràng, mạch lạc, khiến người nghe hoàn toàn hiểu rõ.

Đợi đến khi mọi người rời khỏi, đại đội trưởng mới hỏi tới tình trạng của Trần Nhất Thần. Diệp Thanh Dương chỉ biết anh bị thương, tình trạnh cụ thể như thế nào thì chưa biết. Cho nên nhân lúc đại đội trưởng nhắc tới, anh liền thuận thế xin nghỉ, muốn mang Oanh Khê tới bệnh viện thăm người. Đại đội trưởng gật đầu, đợi đến khi tay Diệp Thanh Dương vừa chạm vào cửa thì gọi ngược anh lại.

“Con gái của Trần Nhất Thần đi theo cậu, có phải không?”

“Vâng.” Có chút không hiểu nên nhìn sang. Trán Diệp Thanh Dương đổ mồ hôi vì khẩn trương, liên quan tới Oanh Khê, anh đều như vậy.

“Ừ.” Đại đội trưởng quay trở lại sau bàn làm việc, ngồi xuống, nâng chén sứ màu xanh lục xanh biếc lên uống một hớp, không ngẩng đầu, nói, “Trần Nhất Thần đã không còn trẻ nữa rồi, lần này còn bị thương, đoán chừng phải lui về hậu tuyến. Cậu mang con gái trả lại cho anh ta đi, sau này anh ta còn phải làm huấn luyện viên nữa, mấy năm sau có thể về hưu, được hưởng an nhàn cũng tốt. Đã nhiều năm như vậy, nghĩ tới cũng thật cảm thấy không dễ dàng.”

Đương nhiên Diệp Thanh Dương không hề dị nghị đối với quyết định này, thậm chí có chút vui mừng. Cho dù là Trần Nhất Thần hay là Oanh Khê, đây chính là một con đường hạnh phúc. Anh gật đầu một cái, cũng không nói thêm gì nữa, vẻ mặt vô cảm trước sau như một, nhưng thật ra trong lòng anh hết sức hồi hộp.

Vừa ra khỏi ký túc xá thì chạm mặt Trần An Bác đang đi tới. Diệp Thanh Dương nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của cậu ấy, bước chân cũng nhanh hơi một chút, không khỏi cười khổ trong lòng, xem ra lát nữa sẽ rất thảm thương. Anh đang suy tính làm sao nghĩ cách gọi điện thoại bảo Oanh Khê mang Tần Manh tới giúp đỡ thì Trần An Bác đã nện một cú lên vai của anh.

Sức lực không nhỏ, xương bả vai kêu răng rắc hai tiếng, Diệp Thanh Dương làm bộ sửa sang lại cổ áo, thật ra tay phải sờ nhẹ đầu vai, âm thầm xoa bóp. Vẻ mặt Trần An Bác không thay đổi nhìn động tác của anh, cậu ta cũng không nguyện ý bỏ qua cho anh một cách thoải mái như vậy. Chả biết đi thế nào mà một chuyến liền bặt tăm bặt tích, đã nhiều năm rồi chưa gặp lại, càng ngày càng nhớ mùi vị luyện tập tay chân năm đó. Chỉ là trước khi ra cửa Tần Manh có dặn dò, nếu động tay động chân với Diệp Thanh Dương thì anh đừng mơ tưởng chạm vào bụng của cô, hơn nữa, cô sẽ trở về nhà ba mẹ chồng ngay lập tức.

Nếu là trước kia, không đụng thì không đụng, anh nhất định có cách mang cô trở về chỗ trú quân. Nhưng bây giờ đã không còn giống như xưa nữa. Trong bụng Tần Manh hiện giờ có một ‘cục thịt’ mà cho dù thế nào đi nữa, ai cũng sẽ cưng chiều. Nếu Tần Manh ôm bụng nói về nhà một cái, ông bà già nhất định lột da anh! Vì tình cảm lâu dài của mình và con trai, vì không muốn ông già nhà họ Trần đánh tơi bời, cho dù không cam lòng anh cũng phải đành chịu thôi.

Nụ cười vẫn còn thoáng ẩn thoáng hiện trên mặt Diệp Thanh Dương, dùng sức vỗ vỗ vai Trần An Bác, nhìn bộ dạng nhíu mày nhịn đau của cậu ta, cơn giận bộc phát rất nhanh: “Oanh Khê ở nhà các người?”

Vừa nghe xong câu hỏi này, mặt mày Trần An Bác lại càng thêm khó coi: “Anh nên dạy dỗ người nhà của anh một chút, ba năm không có một chút liên lạc, mới vừa gặp lại đã ôm cứng bà xã và con của người ta không thả ra. Anh mau mang con bé về mà tự sinh một đứa đi, lớn đầu như vậy mà cứ mò mẫm con trai người ta coi sao được chứ?”

Diệp Thanh Dương sửng sốt, mang tai ửng đỏ, giọng nói có chút bất ngờ: “Cậu có con trai?”

“Ừ, vẫn còn ngủ trong bụng Manh Manh đấy.” Trần An Bác gật đầu, cả người nhìn rất vui vẻ.

Diệp Thanh Dương gật đầu, ngoài miệng không nói ra, nhưng trong lòng thật sự vì cậu ấy mà vui mừng. Vui vẻ một trận xong anh mới nhớ tới chuyện quan trọng, đi nhà Trần An Bác đón Oanh Khê.

Oanh Khê vừa nghe Trần An Bác nói anh đã trở lại, không nói hai lời, đang ở nhà liền chạy tới chỗ trú quân, một mình ngồi trong phòng trước kia của anh đợi hơn nửa ngày. Vừa đúng lúc Tần Manh cũng tới chỗ trú quân, cô mới biết được Tần Manh mang thai. Bụng thai ba tháng không to lắm, Oanh Khê giống như gặp phải trân bảo vậy, cẩn thận từng ly từng tí sờ bụng Tần Manh xem xét kỹ lưỡng. Không bao lâu sau, Diệp Thanh Dương tới, cô quan sát anh từ đầu tới chân mấy lượt, thấy anh không bị thương, lúc này mới an lòng, chạy tới nắm chặt tay anh lôi kéo.

Diệp Thanh Dương vỗ vỗ lưng của cô, bảo cô chào tạm biết vợ chồng Trần An Bác, sau đó hai người rời khỏi chỗ trú quân. Oanh Khê không hiểu tại sao Diệp Thanh Dương lại không dẫn cô về chỗ ở của anh trước kia mà lựa chọn rời khỏi. Trong lòng suy nghĩ, miệng cũng đã lên tiếng hỏi, Diệp Thanh Dương đi chậm lại, nắm tay cô thật chặt, nụ cười rất ấm áp.

“Oanh Khê, đi thăm cha em một chút.”

Oanh Khê ngẩn người ra, tiếp theo có chút bài xích, muốn kéo tay mình rút về, nhưng sức lực của cô làm sao so sánh bằng anh, cuối cùng cũng bỏ qua. Không muốn nhìn lên tiếp nhận ánh mắt của anh, cô chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm mủi chân, thân thể không ngừng lắc lư: “Bây giờ à? Em còn chưa chuẩn bị xong.”

“Oanh Khê…” Diệp Thanh Dương kéo nhẹ khuỷnh tay lại, cô lập tức ngã vào ngực anh. Thân thể ấm áp của anh dán lên cơ thể mềm mại của cô. “Ưm——” một tiếng, giống như là cây diêm hộp quẹt, xẹt qua lòng cô, đốt cháy trái tim cô. Dường như anh không cảm nhận được sự bất an của cô, giọng nói vừa dịu dàng vừa có chút bất đắc dĩ, “Không được chạy trốn! Bất cứ chuyện gì cũng không thể trốn tránh… Hiện tại anh đã trở về, có anh ở đây, em còn sợ hãi điều gì?”

Oanh Khê cũng không biết mình đang sợ cái gì, nhưng trong lòng chỉ là muốn kéo dài thời gian. Loại cảm giác này giống như lúc đạt được điểm kém sau khi thi xong, lúc nào cũng không muốn đi tra thành tích, tự lừa gạt mình hai ngày nữa đi coi cũng được, hai ngày nữa hãy nhắc tới. Lời nói của Diệp Thanh Dương không thể nghi ngờ là đưa banh tới tận khung thành cho cô đá một cú. Đúng vậy, không phải anh đang ở đây sao? Sợ cái gì chứ?

Lúc hai người tới bệnh viện, thuốc mê vẫn còn chưa tan, Trần Nhất Thần đang ngủ say. Từ đầu tới cuối, Oanh Khê đứng sau lưng Diệp Thanh Dương, không dám đến gần. Xuyên qua kẽ hở lúc anh giơ tay kéo chăn đắp cho Trần Nhất Thần, cô chỉ có thể nhìn thấy hai bên tóc mai của người nằm trên giường hoa râm. Một màu xám trắng nhàn nhạt khiến cô tha thứ ngay lập tức những tổn thương mà ông đã gây ra, còn có uất ức, còn có oán hận, nhưng ông vẫn là cha của mình. Huyết mạch thâm tình không thể ngừng chảy, làm sao cô có thể quên được cảm giác thân mật thấm vào máu mủ?

Vô ý thức, cô tiến lên mấy bước sóng vai với Diệp Thanh Dương, nhìn Trần Nhất Thần. Diệp Thanh Dương ôm vai cô, bất ngờ nhìn thấy khóe mắt của cô đẫm ướt, anh giơ tay lên, động táo thuần thục dịu dàng, lau sạch chất lỏng lạnh như băng này. Anh cũng không lên tiếng khuyên giải, chỉ càng ôm cô chặt hơn.

Oanh Khê nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình của mình trong khi nằm trong ngực anh. Ngoài cửa có tiếng người, cô giật mình nhìn thoáng qua Diệp Thanh Dương, đưa tay sửa sang lại quần áo và mái tóc rối loạn. Ngoài dự liệu, người tới chính là cha của Trần Đạp Tuyết, Trần An Uyên. Oanh Khê có chút kinh ngạc nhìn ông ấy. Người này thật kỳ quá, ba năm trước đã chạy tới nhà họ Diệp tìm cô, ba năm sau lại chạy tới muốn gặp cha của cô.

Diệp Thanh Dương nghiêm chào theo kiểu quân đội, Trần An Uyên đáp trả. Ba người im lặng đứng bên giường bệnh, nhìn Trần Nhất Thần. Cuối cùng vẫn là Trần An Uyên không thể nén được tức giận, mở miệng muốn nói chuyện với Diệp Oanh Khê. Oanh Khê có chút chán ghét, lui về phía sau hai bước. Đối với người này, cô thật sự không ưa thích. Đương nhiên Diệp Thanh Dương hiểu được nguyên nhân, vỗ vỗ bàn tay của Oanh Khê, móc cái bóp trong túi ra, nhét vào tay cô.

“Đi xuống lầu mua thêm nước, khát nước rồi.”

“Dạ.” Oanh Khê thật sự không có hứng thú nói chuyện với Trần An Uyên, dạ một tiếng liền cầm bóp xuống lầu.

Diệp Thanh Dương ngăn lại trước mặt Trần An Uyên, che kín bóng lưng xa xa của Oanh Khê, giọng nói lạnh như băng giống như lưỡi dao được chôn trong đống tuyết hơn nửa giờ, lạnh mà sắc bén: “Đây là chuyện riêng, tôi sẽ không nói chuyện theo cấp bậc… Tôi biết tại sao hôm nay anh tới đây, nhưng tôi muốn quyền lợi này giao lại cho huấn luyện viên Trần. Anh ấy mới chính là cha ruột của hai cô ấy.”

Trần An Uyên có chút bối rồi nhìn anh: “Cậu đã biết, nhà chúng tôi chỉ có một đứa con gái là Đạp Tuyết, vợ của tôi không thể sinh. Đạp Tuyết đi theo chúng tôi đã nhiều năm như vậy, trên dưới nhà họ Trần đều không bỏ được con bé. Huống chi bệnh tình của con bé cũng không kéo dài được bao lâu… Trần Nhất Thần đã có Oanh Khê là con, trên danh nghĩa thiếu đi một đứa cũng không sao. Hơn nữa sau này nói riêng, tôi cũng sẽ không ngăn cản anh ta tới thăm Đạp Tuyết.”

Diệp Thanh Dương liếc anh ta một cái, bật cười giễu cợt: “Anh sẽ không ngăn cản? Anh lấy tư cách gì? Đợi đến khi Trần Nhất Thần tỉnh lại, phải nhìn xem anh ấy có muốn ngăn cản anh đi gặp Trần Đạp Tuyết không thì mới đúng! Được rồi, anh nói không sai, anh ấy có hai đứa con gái, nhưng Trần Đạp Tuyết là Trần Đạp Tuyết, Diệp Oanh Khê là Diệp Oanh Khê, một danh từ xưng hô ‘con gái’ nhưng là hai người đang sống sờ sờ, hai người hoàn toàn khác nhau.

Làm sao Trần An Uyên lại không biết những đạo lý này? Chỉ là sự ái mộ của anh ta đối với Tô Uyển gần như là biến thái khiến anh ta phát điên lên, chỉ muốn trong cuộc sống của mình còn lưu lại một chút dấu vết của cô ta, cho dù chỉ là một chút.

Không khí giữa hai người có chút như gươm đã tuốt ra khỏi vỏ. Trần An Uyên lo lắng thân phận của mình, Diệp Thanh Dương kiêng nể quan hệ với Trần An Bác, cho nên hai người kết thúc nhanh chóng đề tài không vui vẻ này, không nói gì nữa. Không bao lâu sau, lúc Trần An Uyên đứng dậy chủ động cáo từ thì Trần Nhất Thần tỉnh lại.

Vào đúng lúc này Oanh Khê trở lại phòng bệnh. Cặp mắt của người bệnh trên giường vẫn còn có chút vẫn đục, đảo mắt mấy vòng, sau đó dừng lại trên người cô. Cô có thể nhìn thấy ánh mắt kia tập trung trên người mình rồi lóe lên ánh sáng, như tràn ngập vui sướng, khiến cô ấm áp trong lòng.

“Oanh Khê…” Trần Nhất Thần mấp máy môi, kêu tên của cô.

“Dạ.” Hốc mắt lại ướt đẫm, Oanh Khê cảm thấy mình thật sự không có tiền đồ, cắn môi đáp một tiếng.

Hình như Trần Nhất Thần có chút thất vọng, nụ cười dừng lại trên môi, sau đó lại lập tức cong lên. Diệp Thanh Dương kéo Oanh Khê qua, vỗ nhẹ lưng của cô, im lặng nhìn cô. Oanh Khê có chút không tự nhiên, ngượng ngùng nhiều lần, cuốn ngón tay vào vạt áo, cúi đầu, khẽ kêu một tiếng: “Cha.”

Chỉ là một tiếng ngắn ngủn như vậy, mà thiếu chút nữa khiến Trần Nhất Thần rơi lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.