Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 431: Chương 431: Anh bắt đầu ăn




Chỉ thấy Bắc Minh Thiện đang đứng ở cửa ra vào, nhìn cô vẻ nghiền ngẫm.

Bốn mắt nhìn nhau, Cố Hạnh Nguyên lập tức bị dọa rụt đầu trở về.

Lúc này trên vai cô xuất hiện một con ma nhỏ, hung tợn nói với cô: “Cố Hạnh Nguyên ơi Cố Hạnh Nguyên, sao mày lại nhớ ăn không nhớ đánh chứ. Vừa rồi Bắc Minh Nhị bảo mày tắm rửa thì mày lập tức ngoan ngoãn tắm rửa sao. Đây không phải hợp ý của tên chó Bấc Minh Nhị đó à, mày hãy đợi anh ta đến ăn mày đi.”

Lúc này một bờ vai khác của cô lại xuất hiện một thiên sứ nhỏ, an ủi cô: “Cố Hạnh Nguyên đừng sợ, mấy ngày nay Bắc Minh Thiện cũng không hề làm gì với cô, có lẽ anh ta nghĩ ra chuyện gì đó nên đến nói cho cô mà thôi.”

Lúc này tiếng của Bắc Minh Thiện như vang lên ngay trên đỉnh đầu cô: “Được rồi, em lớn cỡ nào rồi mà còn chơi bịt mắt trốn tìm. Em giống như đà điểu, tưởng đầu chôn dưới đất thì người khác không tìm được sao? Cái mông còn lộ ở bên ngoài đấy.”

Mặt Cố Hạnh Nguyên đỏ bừng, tên này đang ví von gì thế. Hừ, bỏ đi, ban ngày ban mặt chắc anh cũng không thể làm gì mình đâu.

Nghĩ vậy, Cố Hạnh Nguyên chậm rãi đứng dậy, đỏ mặt, lại có chút thẹn quá hóa giận chất vấn anh: “Anh vào bằng cách nào chứ?”

Bắc Minh Thiện dựa vào khung cửa, ngoẹo đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên, cũng không vội trả lời câu hỏi của cô. Không thể phủ nhận, Cố Hạnh Nguyên mặc áo choàng tắm của anh nhìn có vẻ rất buồn cười.

Dây lưng vốn thắt ở lưng thì lại bị cô thắt ở dưới ngực một chút. Không chỉ như thế, áo choàng này quá to với cơ thể mảnh mai của cô, nút thắt vốn ở giữa đã sắp chạy ra đến dưới nách rồi, nhìn giống như mặc sườn xám vậy, nếu hai bên đùi mà xẻ ra thì đúng kiểu rồi.

“Nhìn cái gì mà nhìn, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy.” Lúc này đầu óc Cố Hạnh Nguyên đã hết sức hỗn loạn, cô cũng không biết mình đang hỏi cái gì.

Bắc Minh Thiện thẳng người, sau đó chậm rãi bước vào phòng: “Đây là phòng ngủ của tôi, sao tôi lại không vào được chứ.” Dứt lời, anh giơ một tay ra, chìa khóa màu vàng treo trên ngón trỏ của anh.

“Anh tới đây làm cái gì, không phải anh đi gọi bọn nhỏ sao?” Dứt lời, Cố Hạnh Nguyên giậm chân một cái. Đầu óc của mình làm sao thế, bã đậu sao, hỏi nhiều như vậy để làm gì chứ, cứ đuổi thẳng anh ra khỏi phòng chẳng phải xong rồi à.

Thế nhưng không chờ cô hạ lệnh trục khách, Bắc Minh Thiện đã nói: “Tôi chỉ đến nói em biết, túi đựng quần áo của em để ở trên tủ quần áo. Tôi vừa nghĩ đến sau khi tắm xong em có thể không có quần áo thay, nếu em mặc quần áo của tôi vào, có lẽ giống như bộ dạng bây giờ của em.” Dứt lời, anh lại nhìn dáng vẻ của cô, không kìm được được bật cười.

Cố Hạnh Nguyên sầm mặt: “Buồn cười như vậy sao, được rồi, tôi biết ý tốt của anh rồi, tôi cũng tìm được túi quần áo rồi, anh có thể đi ra ngoài được rồi.”

Dứt lời, Cố Hạnh Nguyên dịch người về phía trước một bước. Ý cô rất đơn giản, một là tiễn Bắc Minh Thiện ra ngoài, hai là tiện thể đến chỗ tủ quần áo lấy túi quần áo của mình tới, rồi thay.

Nhưng mà người tính không bằng trời tính, cô không hết sức không ngờ là, cô quên mất bộ quần áo này của Bắc Minh Thiện đúng là quá lớn, không chỉ lớn mà còn dài, một nửa xõa xuống đất.

Cô vừa bước một bước nhỏ đã chẳng khác nào bước chân của nhân loại lên mặt trăng.

Sau này, mỗi lần nghĩ về cảnh tượng ngày hôm nay, cô đều đối không ngừng hối tiếc về hành vi thiếu suy nghĩ của mình, hận không thể tát vào miệng mình hai cái, nếu như hai cái tát này có thể khiến chuyện sau đó không phát sinh... Cô vừa cất bước đã giẫm vào vạt áo choàng tắm đang rủ xuống.

Vì bộ áo này quấn rất chặt, hơn nữa sợi tơ tằm sợi tổng hợp khá trơn trượt, dây buộc trên lưng rớt ra.

“Má ơi...” Người Cố Hạnh Nguyên lảo đảo nhào về phía trước. Cô hét thảm một tiếng, quần áo bị tuột ra, hơn nữa còn tuột ra ngay trước mặt Bắc Minh Thiện.

Bắc Minh Thiện rất nhanh tay nhanh mắt. Sau đó Cố Hạnh Nguyên cũng không biết anh đã làm thế nào, ngay khi anh vươn người ra đỡ lấy cô thì cửa phòng vốn đang mở lại đóng lại một cách thần kỳ. Cố Hạnh Nguyên và Bắc Minh Thiện đâm sầm vào nhau.

Thần kỳ hơn nữa là hai người nghiêng người song song ngã xuống giường. Cố Hạnh Nguyên dường như dự cảm được sắp xảy ra chuyện, dứt khoát rụt người lại như con nhím. Nhưng cô đâu phải con nhím, trên người cô không mọc ra vũ khí có thể bảo vệ mình. Bộ quần áo duy nhất có thể che đậy cơ thể cô, giờ đã trở nên không có chút ý nghĩa nào.

Bắc Minh Thiện nhìn Cố Hạnh Nguyên nhắm nghiền hai mắt trước mặt mình, nhìn cơ thể anh từng không chỉ một lần lưu luyến giờ đang run lẩy bẩy.

Rốt cuộc ác ma bị phong ấn trong lòng anh đã phá bùa chú mà xông ra, cánh tay mạnh mẽ ôm chặt cô vào trong ngực.

“Bọn nhỏ đều ở phía dưới, nếu bọn chúng không nhìn thấy tôi thì sẽ lên đây tìm tôi, nếu chúng trông thấy chúng ta như thế này thì không hay...”

Cố Hạnh Nguyên vẫn co người lại, không còn đồ bảo hộ nữa, cô chỉ có thể đưa ra lý do mà cô tự cho rằng có thể kìm chế Bắc Minh Thiện.

“Ưm! Bắc Minh Thiện, anh dừng lại cho tôi... Tôi đã nói không được...”

“Không được? Hừ hừ, em có biết vào những lúc thế này đây là hai chữ mà đàn ông kiêng kỵ nhất hay không?”

“Ư... Cút ngay cho tôi, anh có được hay không đâu có liên quan gì đến tôi,... Ưm, anh hôn chỗ nào thế?

“...” Người đàn ông nào đó chỉ làm không nói.

Chỉ lát sau ——

“Đồ khốn!” Âm thanh truyền đến khiến cô bị dọa đến ngừng thở: “... Nơi đó không thể hôn...”

“...” Người đàn ông nào đó vẫn đang không ngừng hôn chùn chụt.

“Cầm.. Thú! Anh thật ghê tởm... Ưm...”

Cô cố gắng phản kháng, nhưng cô cảm thấy vô vọng là với sức của cô không những không thể khiến Bắc Minh Thiện dừng lại, mà còn kích thích anh tấn công mạnh mẽ hơn.

Cố Hạnh Nguyên đành nhắm chặt hai mắt, dạy dỗ, dạy dỗ.

Cảm giác xa lạ mà quen thuộc này kéo cô về cái đêm đầu tiên mà cả đời cô muốn nhưng lại không thể quên.

Nhưng lần này, dường như Bắc Minh Thiện đã thay đổi.

Anh không hung hăng như vậy nữa, mà vừa thăm dò vừa nghênh hợp.

Anh cố hết sức để cô không cảm thấy thống khổ, có lẽ anh muốn cô cùng anh hưởng thụ quá trình này.

Tại nhà ăn tầng một, Trình Trình và Dương Dương đã ăn mặc chỉnh tề, rửa mặt xong, nhất là Dương Dương, nó không giống bình thường, nghiêm túc ngồi trước bàn ăn.

Giang Tuệ Tâm và Phỉ Nhi đối diện bọn chúng, bốn người vẫn duy trì quan hệ hết sức lúng túng. Nên tám đôi mắt không hề nhìn đối phương, mà đồng loạt nghiêng đầu trơ mắt nhìn chỗ ngồi chính vẫn chưa có ai.

“Ọc...” Dương Dương lập tức dùng bàn tay nhỏ che bụng, nhăn mặt lại. Trên mặt bàn bày mứt hoa quả, trứng gà, còn có bánh mì vừa mới được nướng chín, màu vàng óng đầy hấp dẫn, còn mơ hồ tỏa ra mùi hương lúa mạch.

Mùi thơm bay thẳng vào trong lỗ mũi của Dương Dương, khiến nó nuốt nước bọt ừng ực, bàn tay nhỏ bắt đầu ngo ngoe muốn động.

Ngay lúc này, Trình Trình ngồi bên cạnh Dương Dương, trong lúc lơ đãng nhìn thấy dáng vẻ không có tiền đồ này của Dương Dương. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, khi ba còn chưa xuống, sao có thể bắt đầu ăn chứ, thế là dưới sự che chắn của cái bàn, nó đạp Dương Dương một cái.

Tất nhiên Dương Dương hiểu ý Trình Trình, nó dùng ánh mắt rất ai oán liếc nhìn Trình Trình, dường như muốn nói: Sao ba và mẹ còn chưa xuống chứ, em sắp đói muốn chết rồi.

Nhưng bọn chúng sao ngờ được, khi mỗi người bọn chúng đói sắp không chịu được thì ở trong phòng ngủ của Bắc Minh Thiện trên đỉnh đầu, Bắc Minh Thiện đã bắt đầu ăn như gió cuốn. Vua không tảo triều, thế nhưng làm khổ một đám người phía dưới.

Hơn nửa giờ sau... Bắc Minh Thiện ngồi dậy có vẻ rất thỏa mãn, anh còn có hứng thú huýt sáo, thảnh thơi đi đến trước tủ quần áo, mở cửa tủ lấy ra một bộ áo choàng tắm khoác lên người mình.

Sau đó không biết lúc nào anh đã cầm áo choàng tắm vứt trên mặt đất lên, khẽ vung tay nhét cơ thể đang run rẩy của Cố Hạnh Nguyên vào, rồi đi vào phòng tắm.

Nhìn dáng vẻ ghê tởm đó của Bắc Minh Nhị, ánh mắt bất lực của Cố Hạnh Nguyên tràn ngập ai oán và lửa giận, hận không thể nhảy lên người anh, cắn mạnh anh một cái.

Tiếc rằng hiện cô chỉ có thể có lòng mà không có sức, chỉ có thể như một bãi bùn bò tới trên giường không thể động đậy.

Mấy phút sau, Bắc Minh Thiện từ phòng tắm đi ra, gương mặt lạnh lùng có vẻ bừng sáng, giữa hai đầu lông mày tràn đầy sáng láng tinh thần, cơ thể cường tráng phối hợp với áo choàng tắm được chế tác tinh xảo, nhìn càng có vẻ quyến rũ. Có vẻ bây giờ có để mình anh một mình lên sườn núi Cảnh Dương thì anh cũng có thể đánh gục mãnh hổ trở về như Võ Tòng.

“Thế nào, em vẫn chưa chịu dậy à, có phải lâu như vậy mới làm nên chưa thích ứng được phải không, hay là lâu như vậy mới làm nên có chút dục cầu bất mãn?” Bắc Minh Thiện cúi đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên vẫn suy yếu không có sức, có vẻ nghiền ngẫm nói: “Hay là chúng ta nghỉ một lát, năm phút sau tiếp tục nhé?”

Câu nói này đã kích thích dâu thần kinh cầu sống của Cố Hạnh Nguyên, cô nghiến răng ra sức chống người lên, dùng áo choàng tắm quấn chặt người mình.

“Đồ vô lại, cầm thú nhà anh, đồ... ưm...” Cố Hạnh Nguyên còn định mắng gì nữa, nhưng lúc này miệng cô đã bị Bắc Minh Thiện dùng miệng bịt kín lại.

Cô không dám dùng tay đánh anh, vì hiện tại tay cô còn phải kéo chặt áo choàng tắm, sợ nếu nó rơi ra lần nữa, tên ghê tởm này lại có thể làm ra chuyện “Không có chút nhân đạo nào” với mình hay không?

Cuối cùng, cô vẫn lựa chọn hành động, giơ chân lên như trẻ con đá mạnh vào chân Bắc Minh Thiện.

Dù Cố Hạnh Nguyên đang đi chân đất, nhưng sức đá của cô vẫn khá mạnh, Bắc Minh Thiện hơi nhíu mày, nhưng anh lại luyến tiếc dung mạo đó.

Anh đưa một tay kéo cô ôm chặt vào ngực, tránh cho cô gái nhỏ này vì tự vệ, dưới tình thế cấp bách mà có hành vi “quá kích“.

Sau đó lẩm bẩm nói: “Em đừng nghịch như vậy nữa, không phải em đến sức đứng lên còn không có sao.” Lời này của Bắc Minh Thiện như là ma chú, Cố Hạnh Nguyên đúng là trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, khiến Bắc Minh Nhị rất hài lòng, nên hậu quả cũng không nghiêm trọng lắm.

Sau nụ hôn kiểu pháp kéo dài năm phút, Bắc Minh Thiện mới thỏa mãn buông lỏng tay ra, sau đó quay người ném túi quần áo của Cố Hạnh Nguyên cho cô: “Mau thay quần áo đi, dưới lầu bọn nhỏ chờ đến sốt ruột rồi.”

Cố Hạnh Nguyên cầm túi, trợn mắt nhìn Bắc Minh Thiện: “Anh nói gì chứ, còn không phải vì anh làm loạn ở đây sao, có trách thì cũng là trách anh.”

Bắc Minh Thiện cởi áo choàng tắm ra, lấy quần áo từ tủ quần áo ra, chậm rãi thay: “Sao có thể trách tôi chứ. Nếu em không ôm tôi như vậy, thì tôi sao có thể rơi vào cái bẫy của em chứ.”

Với cô bản lĩnh lớn nhất của anh chính là mặt dày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.