Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 430: Chương 430: Mắt nhắm mắt mở




Bắc Minh Thiện khẽ gật đầu: “Dì Tâm, những chuyện này tôi đều hiểu. Được rồi, cũng không còn sớm nữa, mọi người đều trở về phòng nghỉ ngơi đi.”

Phỉ Nhi ngay bên cạnh Giang Tuệ Tâm, lời bà nói cô ta đều nghe được, nhưng cô ta cũng nhìn ra được dường như Bắc Minh Thiện vẫn không có ý định buông tay Cố Hạnh Nguyên.

Trong lòng như bị anh đâm mạnh một dao, lại như bị anh đẩy từ lầu cao muôn trượng xuống vực sâu muôn kiếp không trở lại được.

Cô ta khẽ kéo cánh tay Giang Tuệ Tâm, nhỏ giọng nói với bà: “Bà Bắc Minh, chúng ta đi về nghỉ ngơi đi.” Giang Tuệ Tâm khẽ gật đầu, quay người được Phỉ Nhi đỡ đi lên tầng.

“Phỉ Nhi, tôi biết thái độ hiện giờ của Thiện đối với người phụ nữ đó khiến cô cảm thấy rất đau lòng, nhưng cô nhất định phải nhớ kỹ, muốn thành đại sự thì lúc này phải chịu khổ hiểu chưa.”

Phỉ Nhi khẽ gật đầu: “Bà Bắc Minh, những lời bà nói tôi đều hiểu, nhưng bà cũng nhìn thấy tình hình hiện tại rồi đấy, đối với Thiện mà nói, người quan trọng nhất là con trai, quan trọng thứ hai có lẽ chính là người phụ nữ đó. Bây giờ anh ấy còn chẳng buồn liếc nhìn tôi một cái, bà nói tôi ở lại nơi này còn có ý nghĩa gì chứ...” Cô ta càng nói càng nhỏ, hơn nữa cũng sắp bật khóc nức nở rồi.

Giang Tuệ Tâm dùng tay khẽ vỗ bàn tay của Phỉ Nhi đang dìu mình: “Đàn ông thỉnh thoảng giống như đứa trẻ không nghe lời, cô càng muốn nó làm gì thì nó càng đối nghịch với cô. Vào những lúc như vậy, cô càng phải tỏ ra rộng rãi, để nó cảm thấy cô là một cô gái tốt thấu tình đạt lý hiểu chưa?”

Phỉ Nhi khẽ gật đầu: “Bà Bắc Minh, tôi đã hiểu.

Đến đầu cầu thang, bà Bắc Minh gỡ bàn tay Phỉ Nhi đang dìu mình ra: “Được rồi, cô cũng đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, nghỉ ngơi cho khỏe đi, những chuyện khác tôi cũng sẽ giúp cô. Đừng lo lắng, dù người phụ nữ đó có bản lĩnh đi nữa, thì cũng không đối phó được hai người chúng ta, dù sao Thiện nó vẫn còn nghe lời tôi.”

Đêm nay là một đêm mất ngủ của Phỉ Nhi.

Sau khi uống thuốc, nghỉ ngơi một đêm, sức khỏe của Bắc Minh Thiện nhanh chóng hồi phục. Rạng sáng hôm sau, trởi vừa tảng sáng, Bắc Minh Thiện đã tỉnh lại, anh cử động một chút, thấy không còn nặng nề như hôm qua nữa mà đã nhẹ nhõm khá nhiều.

Anh ngồi dậy khỏi ghế sô pha, day day cái trán, quay đầu nhìn thấy Hình Uy đang ngồi bên cạnh ghế sô pha ngửa mặt ngủ.

Trên bàn trà trước mặt anh, còn bày mấy khăn mặt đã khô, đây là khăn đêm qua Hình Uy đã thay cho anh.

Bắc Minh Thiện cầm cái chăn trên người mình lên nhẹ nhàng đắp lên người Hình Uy, nhưng anh vừa đắp lên thì Hình Uy đã bị đánh thức.

Vừa mở mắt đã thấy Bắc Minh Thiện đứng ngay trước mặt mình. “Ông chủ...” Hình Uy vừa nói vừa vội vàng thẳng người định đứng lên.

Bắc Minh Thiện xua tay: “Cậu cả đêm không được ngủ ngon giấc rồi, cậu hãy trở về phòng nghỉ ngơi một chút, hôm nay tôi sẽ không sai cậu làm gì cả, tôi đi xem Nguyên Nhi thế nào rồi.”

Bắc Minh Thiện quay người đi đến cầu thang.

Anh đẩy cửa phòng ngủ của mình ra, nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đang yên tĩnh ngủ say, ánh sáng ngoài cửa sổ khẽ rọi vào cửa sổ kính.

Chắc tối qua cô đã bảo người ta kéo màn cửa đóng chặt ra, cô cũng không thích ở trong phòng tối đen như vậy, có lẽ điều đó sẽ khiến cô nghĩ đến đêm đó của mấy năm trước.

Bắc Minh Thiện đi vào, quay người nhẹ nhàng đóng chặt cửa phòng.

Anh đi đến bên giường, đưa tay khẽ sờ trán cô, cô đã hết sốt. Lúc này, Cố Hạnh Nguyên khẽ thở ra một hơi, gương mặt yên tĩnh như trẻ nhỏ.

Bắc Minh Thiện cầm một cái ghế tới ngồi bên giường, ngắm nhìn dáng vẻ ngủ say của Cố Hạnh Nguyên, không khỏi nghĩ tới Đường Thiên Trạch. Cố Hạnh Nguyên càng gần Đường Thiên Trạch thì sẽ càng nguy hiểm.

Nhưng bây giờ, anh và cô đã giao hẹn: sau này cuộc sống của bọn họ sẽ không liên quan đến nhau nữa, cũng không được can thiệp vào chuyện của nhau.

Nên vì bọn nhỏ, cũng vì cô anh nên nghĩ cách gì để bọn họ rời xa tên Đường Thiên Trạch này. Dù bây giờ ngoài mặt anh ta không hề có hành động gì, nhưng chỉ cần anh ta ở đây một ngày, thì anh ta vẫ như quả bom hẹn giờ có thể nổ bất cứ lúc nào.

Sáng sớm sương mù dần dần tan đi, ánh nắng màu vàng óng từ bên ngoài chiếu vào trong phòng, đồng thời kéo dài đến trên mặt Cố Hạnh Nguyên.

Có lẽ ánh nắng tức mắt, Cố Hạnh Nguyên nhíu mày, quay mặt và người lại phía Bắc Minh Thiện. Nhưng lúc này, cô cũng không ngủ được nữa, cô từ từ mở mắt ra.

“A!” Khi cô mở mắt, đã mơ hồ nhìn thấy trước mặt mình có một đồ vật đen sì, có thể nhận ra đó là một người, khiến cô bị dọa đến mức kêu lên.

Hai tay cô kéo chặt chăn, cơ thể cũng dịch về phía sau theo bản năng. Ngay sau đó, cô nhớ ra mình đang ở nhà Bắc Minh.

Ngòai Bắc Minh Thiện thì còn có ai có thể ở trong phòng này chứ. Cô thả tay giữ chăn ra, dùng sức dụi dụi đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, lần nữa nhìn về phía bóng người kia, quả nhiên là Bắc Minh Nhị ở chỗ này.

“Hừ! Sáng sớm anh không ngoan ngoãn đi ngủ, mà lẻn đến phòng tôi, muốn hù chết tôi hay là định mưu đồ làm loạn.”

Dứt lời, Cố Hạnh Nguyên đưa tay giữ chặt chăn trên người mình, nhìn chằm chằm Bắc Minh Thiện, dáng vẻ nếu anh tới thì tôi sẽ kêu ầm lên.

Khóe miệng Bắc Minh Thiện hơi nhếch lên: “Xem tốc độ phản ứng của em như vậy, có lẽ em cũng sắp khỏi hẳn rồi, hơn nữa muốn mưu đồ gì với em...”

Nói xong, ánh mắt anh sáng rực đánh giá Cố Hạnh Nguyên một chút. Thật ra mà nói, vào bất cứ lúc nào, ở bất cứ góc độ nào, cô cũng đều quyến rũ như vậy.

“Muốn mưu đồ gì với em, lẽ ra nên cầm điện thoại chụp lại dáng vẻ yếu ớt của em hôm qua, xem rồi, tôi cũng chẳng còn hứng thú gì với em nữa.”

Nói đến đây, Bắc Minh Thiện nhíu mày với Cố Hạnh Nguyên: “Có điều bây giờ nhìn đúng là có chút...” Nghe anh nói vậy, mặt Cố Hạnh Nguyên lập tức đỏ bừng lên: “Dù đây là nhà Bắc Minh các người, nhưng anh cũng đừng mong làm càn nhé.”

“Yên tâm đi, dù có muốn cũng là muốn em chủ động dâng hiến đấy.” Nói xong, Bắc Minh Thiện đứng dậy: “Xuống dưới ăn sáng đi, hôm nay chắc không cần bọn trẻ đến đút cho em ăn rồi nhỉ.”

Cố Hạnh Nguyên trừng mắt với Bắc Minh Thiện: “Anh có thể đừng nói chuyện cay nghiệt như thế không, thật giống như tôi nợ anh sáu trăm nghìn vậy.”

“Em không nợ tôi sáu trăm nghìn, nhưng em nợ tôi hai đứa con.” Dứt lời, Bắc Minh Thiện liếc nhìn Cố Hạnh Nguyên đầy hàm ý.

Cố Hạnh Nguyên cảm thấy trong lòng hơi nao nao. Giữa cô và Bắc Minh Nhị có hai đứa con, nhưng giờ Dương Dương đã về bên anh, bên cạnh cô chỉ có Trình Trình, mà anh lại nói “ nợ hai đứa con”, lẽ nào anh đã phát hiện ra sự tồn tại của Cửu Cửu?

Nhưng chuyện này không thể xảy ra, chuyện Cửu Cửu trở về rất bí mật, hơn nữa cô tự nhận vẫn luôn che giấu rất kỹ.

Tục ngữ nói “Không gian không thương”, không phải tên Bắc Minh Nhị này lừa dối mình chứ, hoặc là chẳng lẽ khi mình phát sốt đã nói mơ?

Dù anh đã biết, cũng phải thề thốt phủ nhận, đến chết cũng không nhận xem anh có thể làm gì mình. Nếu như vậy mà cũng không giải quyết được anh thì đừng mong làm luật sư nữa, làm luật sư mà còn chẳng lợi hại bằng anh.

Không nói người khác, Bắc Minh Nhị chưa chắc có thể thắng được anh Vân Chi Lâm. Cố Hạnh Nguyên hạ quyết tâm, vịn chăn ngồi dậy, giả vờ tôi cái gì cũng không biết: “Anh nói cái gì thiếu anh hai đứa con, Trình Trình là anh đưa tôi theo thỏa thuận, đây cũng không được tính là tôi ép nó rời khỏi anh, đây chính là có hiệu lực pháp lý.”

Nghe cô nói vậy, Bắc Minh Thiện bật cười: “Không nhìn ra, Vân Chi Lâm bỏ công sức ra với em đúng là không hề uổng phí. Từ một người cái gì cũng không hiểu, thiếu kiến thức pháp luật, giờ em đã trở thành người trong nghề rồi, cũng có thể xem như kỳ tích đấy.”

“Ha ha, anh nói vậy là có ý gì. Tôi nên hiểu là anh đang châm chọc hay là khích lệ tôi thế? Nhưng tôi thà coi là anh đang khích lệ đấy, nếu không phải hành vi năm đó của anh thì tôi đâu buộc phải đi đến bước đường này, nói vậy, tôi vẫn còn phải cám ơn anh cẩn thận đấy.” Cố Hạnh Nguyên đay nghiến. Bắc Minh Thiện gật đầu: “Mồm miệng của em đúng là khá lợi hại rồi đấy. Được rồi, tôi không nói linh tinh với em nữa, mau xuống dưới ăn cơm đi, tôi đi gọi hai đứa nhỏ dậy. Tiện thể em cũng tắm đi, nếu không ngồi trước bàn ăn, có lẽ sẽ có người ăn không ngon đấy.” Dứt lời, anh quay người kéo cửa phòng đi ra ngoài.

Cố Hạnh Nguyên trợn tròn mắt, nhìn theo bóng lưng Bắc Minh Thiện, dùng khẩu hình mắng anh thậm tệ. Sau khi anh đi ra ngoài, cô lại ngồi trên giường một lúc lắng nghe động tĩnh bên ngoài một chút, tận đến khi bên ngoài vang lên tiếng đóng mở cửa, cô mới vén chăn lên.

Cô thấy mình vẫn mặc quần áo thay dưới sự che chắn của hành lý trên xe buýt từ đêm mưa to đó. Cô giơ tay lên ngửi ngửi, đúng là hơi có mùi, nhưng đâu đến nỗi khoa trương như Bắc Minh Nhị nói chứ.

Nhưng không thể không tắm, vì đây còn là vấn đề lễ tiết. Cô nhảy xuống giường nhanh chóng đi đến trước cửa phòng ngủ “tạch” một tiếng khóa trái cửa lại. Cô cũng không muốn lúc mình đang tắm thì lại bị Bắc Minh Nhị “tập kích bất ngờ“.

Với cô, anh am hiểu nhất chính là dùng chiêu “Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn“. Sau khi khóa cửa cẩn thận, Cố Hạnh Nguyên mới yên tâm quay người lại. Trong phòng ngủ Bắc Minh Thiện có phòng tắm riêng, sau mấy phút lịch kịch, Cố Hạnh Nguyên với tay cầm áo tắm lớn treo trên vách tường khoác lên người, khi ra ngoài còn soi gương một chút.

Cố Hạnh Nguyên không khỏi nhíu mày.

Áo choàng tắm tơ tằm hết sức hoa lệ còn là đồ dùng riêng của Bắc Minh Thiện, nhưng mặc trên người cô, sao nhìn lại có vẻ kỳ lạ như vậy chứ...

Giống như đứa bé mặc trộm mặc quần áo của người lớn.

Được rồi, chính là nó, dù sao cũng không có ai nhìn thấy, hơn nữa thay quần áo xong thì đổi nó đi. Ngủ suốt một ngày một đêm, ngoài tiêm, uống thuốc, còn uống canh giải cảm bổ dưỡng, nên giờ Cố Hạnh Nguyên cảm thấy cả người khá dễ chịu.

Cô chậm rãi đi ra khỏi phòng tắm, chợt nghĩ đến không biết túi quần áo của mình đang ở nơi nào, được rồi, vẫn thay bộ vừa nãy ra đã, về nhà rồi nói sau. Nghĩ vậy, cô chuẩn bị bắt đầu thay quần áo.

Lúc này chợt nghe thấy “tạch” một tiếng, cửa phòng bị người ta mở ra từ bên ngoài.

Cố Hạnh Nguyên bị dọa hồn bay phách tán. Cô theo bản năng ngồi sụp xuống, nấp mình vào phía sau giường, cũng may giường khá cao, vừa vặn để cô núp được.

Không phải vừa nãy cô đã khóa trái sao, sao còn có thể bị mở ra, lẽ nào cái khóa kia là giả hay sao?

Bắc Minh thị lớn như vậy, nhất là nếu có lông thì Bắc Minh Nhị có thể coi là khỉ thành tinh, thế mà còn có ai có thể tính kế anh sao.

Hai tay Cố Hạnh Nguyên víu vào mép giường, cẩn thận ngẩng đầu lên, hai mắt vừa vặn lộ ra khỏi mặt giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.