Cũng khó trách ông chú Hình Uy đã lớn tuổi, cả thanh xuân làm việc cho nhà Bắc Minh, hiện tại còn chưa có lấy vợ.
Đúng lúc này cô đụng vào họng súng, bọn họ thăng chức tăng lương cho anh ta, lại tặng nhà làm “Của hồi môn” cho anh ta. Còn đừng nói chuyện chi tiền.
Trình Trình nhìn đồng hồ trôi qua từng phút từng giây, đã hơn một tiếng trôi qua, cậu có chút lo lắng Cửu Cửu ở trên lầu.
Huống hồ bọn họ còn ở đây ăn cơm trưa.
“Cháu muốn đi lên lầu.” Dương Dương đột nhiên nói.
Giang Tuệ Tâm nhìn Dương Dương: “Dương Dương, cháu đừng lên nữa, chơi với Trình Trình và bà nội không tốt sao?” Bà cũng lo lắng cậu đi lên cầu thang gặp nguy hiểm.
Nhưng Trình Trình biết rõ suy nghĩ của cậu, chắc chắn dì Anna đã nhỏ giọng nói chuyện Cửu Cửu ở trên đó.
“Bà nội, bà yên tâm đi. Nhà này có thang máy, mặc dù chân Dương Dương bị thương nhưng không sao cả.”
“Wow, chỗ này tốt như thế sao. Nhà ông nội vẫn chưa lắp thang máy. Thang máy ở đâu, bà muốn đi thử một lần.” Dương Dương bắt đầu cũng đang rầu rĩ mình có phải nhảy lò cò lên cầu thang hay không, chuyện này có chút khó khăn, nhưng vì gặp em gái nên cũng liều mạng.
***
Dương Dương và Anna chưa đi lên lầu thì Trình Trình nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng ô tô.
Cậu nghĩ mẹ đã trở về.
Tuy rằng cậu không nghiên cứu xe, hơn nữa có thể tiếp tục sử dụng đánh giá của Dương Dương đối với Trình Trình, đó chính là: Ô tô ngu ngốc.
Nhưng năng lực quan sát của cậu bù lại khuyết điểm này, trong khu nhà này, tuy rằng không ít người lái xe, nhưng trong khu nhà vẫn rất yên tĩnh, hiện tại có xe chạy về phía này, nếu không phải là mẹ thì còn có thể là ai.
“Mẹ đã về rồi.” Trình Trình nhảy xuống sô pha, chạy chậm tới cửa đón mẹ.
Cậu vừa ra cửa thì trợn mắt, vốn cho rằng chỉ có mẹ, không nghĩ tới còn có bà và Hình Uy.
“Ba, mẹ, hai người...”
Chỉ thấy Hình Uy bước xuống xe của mẹ, mà Bắc Minh Thiện xuống xe của mình, sau đó là Cố Hạnh Nguyên, cô giống như đứa nhỏ phạm sai lầm, cúi đầu không lên tiếng.
Bắc Minh Thiện nhìn Trình Trình một cái, trong khoảng thời gian này anh không gặp cậu, chỉ thấy cậu giống như lại cao lên không ít.
“Cậu chủ nhỏ Trình Trình.” Hình Uy chào hỏi Trình Trình.
Bắc Minh Thiện không để ý đến Cố Hạnh Nguyên, trên thực tế mặt anh vẫn lạnh băng suốt đường đi, không nói lời nào với cô. Lúc này trong xe giống như một kho lạnh di động.
Anh đi đến trước mặt Trình Trình, dùng tình cảm đặc biệt của người ba nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ của cậu: “Con ở chỗ này có quen không?”
“Ba, con ở đây rất tốt, chỗ này có mẹ, có dì Anna còn có dì Lạc Kiều, bọn họ chăm sóc con rất tốt.” Trình Trình dùng sức gật đầu.
Bắc Minh Thiện nhướng mày: “Ồ, thật sao? Mẹ con hai dạ ba lòng như thế còn có thể chăm sóc tốt cho con, đúng là không dễ dàng.”
Lời này giống như đang châm chọc Cố Hạnh Nguyên.
Nếu là trước kia, Cố Hạnh Nguyên chắc chắn sắc bén đáp trả, nhưng lần này cô tự biết mình đuối lý, Bắc Minh Nhị thích nói gì thì nói.
Trình Trình nghe ra được ba đang nói bóng nói gió, lại nhớ tới Hình Uy lái xe của mẹ trở về, hơn nữa thái độ của mẹ cũng như phạm sai lầm.
Nhưng hiện tại cậu không tiện hỏi gì, cũng chỉ có thể nói: “Ba, mẹ, chú Hình Uy, chúng ta vào nhà rồi nói, bà nội đang ở bên trong.”
Bốn người đi vào phòng khách.
“Dì Tâm.” Bắc Minh Thiện chào hỏi Giang Tuệ Tâm.
“Bà Bắc Minh.” Hình Uy cũng lên tiếng.
“Dì Tâm...” Cố Hạnh Nguyên cũng nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Giang Tuệ Tâm thấy bọn họ cùng tới cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng chỉ mỉm cười gật đầu: “Mấy đứa hẹn nhau đến đây sao?”
Bắc Minh Thiện đi vào cũng không hề khách sáo. Anh ngồi xuống sô pha đối diện Giang Tuệ Tâm: “Là không mời mà đến.” Anh vừa nói vừa liếc Cố Hạnh Nguyên một cái.
Mặc dù Hình Uy biết chuyện, nhưng hiện tại cũng không nhiều lời.
Nhưng anh ta nhìn thấy Lạc Kiều đang ngồi một mình trên sô pha bên cạnh Giang Tuệ Tâm.
Hiện tại cô có chút không giống như lần trước gặp nhau.
Cô mặc đồ cho bà bầu rộng thùng thình màu hồng nhạt, bụng đã lớn hơn rất nhiều, cô cũng không nhìn Hình Uy một cái, giống như trong nhà không có người này.
Vẻ mặt Hình Uy rất kỳ lạ, anh muốn đi qua nhưng lại hơi sợ, anh ta dịch bước nhỏ phía sau sô pha của ông chủ, đến gần chỗ của Lạc Kiều.
Anh ta nhỏ giọng hỏi cô một câu: “Em, em vẫn tốt chứ.”
Lúc này Lạc Kiều mới nghiêm mặt quay đầu nhìn anh ta một cái: “Anh cũng thấy tình hình của tôi rồi, có gì không tốt chứ.”
Những lời này làm cho Hình Uy nghẹn họng, không nói nên lời, chỉ có thể đỏ mặt tía tai giống như đầu gỗ đứng ở đó.
***
Bắc Minh Thiện thật sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn thoáng qua Hình Uy, anh ta thật sự ném hết mặt mũi của mình đi.
Giang Tuệ Tâm nhìn Cố Hạnh Nguyên, hơi mỉm cười: “Hạnh Nguyên, cháu đến bên cạnh dì đi. Sao cháu giống như quả cà ngấm sương vậy, có phải Thiện bắt nạt cháu đúng không?”
Cố Hạnh Nguyên cẩn thận ngẩng đầu nhìn Giang Tuệ Tâm một cái, sau đó bẹp miệng đi đến bên người bà.
“Cháu ngồi xuống đi, nói xem chuyện gì xảy ra?” Giang Tuệ Tâm đưa tay kéo Cố Hạnh Nguyên ngồi xuống bên cạnh mình.
“Em kể cho dì Tâm nghe hành động vĩ đại lúc nãy đi.” Bắc Minh Thiện nhìn Hình Uy và Cố Hạnh Nguyên, hai người này làm cho anh đau hết cả đầu.
Cố Hạnh Nguyên ấp úng, kể đầu đuôi câu chuyện cho Giang Tuệ Tâm.
“Haiz... Hạnh Nguyên, cho dù cháu muốn nhanh chóng tới gặp dì cũng không vội vàng như thế. Cháu nhìn đi, may là cảnh sát phát hiện sớm, nếu lỡ cháu xảy ra chuyện gì, hai đứa nhỏ làm sao bây giờ, mẹ cháu phải làm gì?” Giang Tuệ Tâm nghe xong cũng đổ mồ hôi thay cô.
Lạc Kiều và Trình Trình nghe xong thì tinh thần căng thẳng, nhất là Trình Trình, cậu có chút hối hận đã vội vàng gọi điện thoại cho mẹ.
Hiện tại cậu cũng không phải là đứa bé, có thể tự mình xử lý tốt chuyện này, nhất là còn có dì Anna và dì Lạc Kiều ở đây.
Cậu cũng giống như phạm sai lầm đến trước mặt Cố Hạnh Nguyên, tay nhỏ nắm tay cô: “Mẹ, con sai rồi...”
Cố Hạnh Nguyên ôm con trai vào lòng: “Không phải lỗi của con, là mẹ quá nóng vội. Mẹ bảo đảm sau này không bao giờ sẽ làm như thế nữa.”
Cô nói xong thì nhìn xung quanh, cô về lâu như vậy nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Dương Dương và Anna.
“Anna và Dương Dương đâu?” Cô hỏi.
“Dương Dương và Anna đi lên lầu rồi.” Lạc Kiều nói tiếp, xuất phát từ phép lịch sự nên cô không đi lên lầu, nhưng ở đây lại chướng mắt Hình Uy.
Cô nói xong thì tay vịn vào sô pha, chậm rãi chống người đứng lên: “Ừm, tôi hơn mệt mỏi, mọi người cứ trò chuyện đi, tôi về phòng nghỉ ngơi trước.”
Bắc Minh Thiện ra hiệu cho Hình Uy, tên này đúng là đầu gỗ, thấy Lạc Kiều cố đứng lên mà còn không đi tới đỡ cô một cái, tuy rằng Lạc Kiều không muốn nói chuyện với anh, nhưng bản thân phải tự tìm cơ hội.
Hình Uy cũng lập tức hiểu ý, anh ta vội vàng đi đến bên cạnh Lạc Kiều: “Tôi đỡ em đi lên lầu.” Anh nói xong thì đưa tay muốn đỡ cơ thể cô.
Lạc Kiều lại hơi nghiêng qua một bên, nhìn Hình Uy nghiêm mặt nói: “Không cần, anh cứ ở đây là được. Tôi nói Trình Trình đi lên với mình.”
Cô nói xong thì vẫy tay với Trình Trình.
“Trình Trình nhỏ tuổi như vậy thì sao có thể chăm sóc cậu được, tớ đi với cậu, thuận tiện gọi Anna và Dương Dương xuống dưới.” Cố Hạnh Nguyên vội vàng đứng lên.
Cô biết Anna và Dương Dương muốn giấu kỹ Cửu Cửu, nhưng cô vẫn không yên tâm, cũng muốn đi lên xem, lại không tìm được một lý do nào.
Hiện tại đúng lúc Lạc Kiều cho cô một cơ hội tốt như vậy.
Hai người bọn họ đi vào thang máy, sau khi cửa đóng lại, Cố Hạnh Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Hạnh Nguyên, cậu thật là, tớ biết cậu sợ Cửu Cửu bị phát hiện, nhưng cũng không đến mức lái quá tốc độ lại còn vượt đèn đỏ. Chẳng lẽ cậu không tin chúng tớ không giấu được Cửu Cửu sao, ở đây không giống như chỗ ở của cậu, không chứa nổi nhiều người. Cửu Cửu nhỏ như thế nên trốn rất dễ.” Lạc Kiều ở thang máy bắt đầu trách mắng Cố Hạnh Nguyên.
“Được rồi được rồi, tớ đã biết, không nghĩ tới cảnh sát giao thông gọi cho Bắc Minh Thiện, anh ta đã trách mắng tớ một trận rồi.”
***
Đến lầu hai, Cố Hạnh Nguyên đưa Lạc Kiều về phòng ngủ: “Cậu nghỉ ngơi trước đi, Anna giấu cục cưng nhỏ ở đâu?”
“Haha, tớ biết cậu muốn nhân cơ hội này đến gặp cục cưng nhỏ mà. Tớ nghĩ bọn họ ở gác mái lầu ba. Cậu mau đi thăm con bé đi, xem ra trưa nay bọn họ muốn ở đây ăn cơm, có lẽ Cửu Cửu phải chịu đói rồi.” Lạc Kiều dùng tay chống eo, hiện tại chỉ cần cô đứng hơi lâu cũng sẽ cảm thấy có chút mệt mỏi.
Cố Hạnh Nguyên đưa tay đỡ Lạc Kiều: “Tớ đưa cậu đi nghỉ ngơi trước, nhìn dáng vẻ này của cậu đúng là làm khó Anna, cô ấy vừa phải chăm sóc cục cưng nhỏ, còn phải chăm sóc cục cưng lớn này.”
“Hi hi, ai bảo cậu ở đây. Ở nhà tớ thì phải phục vụ tớ.” Lạc Kiều bắt đầu khoe khoang.
Cố Hạnh Nguyên liếc cô một cái: “Được rồi, ngày mai tớ mang theo bọn họ về nhà, một người cậu ở đây đi.”
Lạc Kiều nghe vậy thì không dám đắc ý nữa, dùng đôi mắt buồn bã nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Hạnh Nguyên, nô tỳ không dám nữa.”
Cố Hạnh Nguyên đưa Lạc Kiều về phòng nghỉ ngơi, sau đó cô vội vàng đến lầu ba thì thấy Dương Dương và Anna đang ở bên trong, Cửu Cửu ngồi xếp bằng trên thảm ăn uống.
Hiện tại cô bé có chút đói bụng, may là Anna đưa Dương Dương lên đây đã thuận tiện mang theo một chút đồ ăn.
Cô bé đang ôm bánh mì lúa mạch, trên mặt còn dính mứt trái cây màu đỏ.
Bên cạnh cô bé còn bày xúc xích và sữa bò tỏa ra hương thơm.
Đây là đồ ăn trong phòng của Lạc Kiều, hiện tại Lạc Kiều đang mang thai, đôi khi muốn ăn gì đó, cô lười đi xuống tìm nên xây dựng một kho đồ ăn nhỏ trong phòng ngủ mình.
“Cục cưng nhỏ...” Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy Cửu Cửu, cho dù mình có bao nhiêu chuyện không vui cũng lập tức biến mất.
“Mẹ, sao mẹ về rồi?” Trong miệng Cửu Cửu còn miếng bánh mì, lẩm bẩm nói, khóe miệng còn dính mứt hoa quả.
Cố Hạnh Nguyên đi tới cầm khăn giấy lau mứt hoa quả trên miệng cô bé.
“Mẹ nhớ cục cưng nhỏ của mẹ.”