“Trình Trình có nhớ bà nội không?” Xe vừa dừng lại, Giang Tuệ Tâm gấp không chờ nổi mở cửa xuống xe, khom lưng ôm chặt lấy người Trình Trình.
Bà mỉm cười, lộ ra vẻ nhớ nhung Trình Trình.
“Mỗi ngày Trình Trình đều nhớ bà nội, chẳng qua mỗi ngày bài tập rất nhiều, không có thời gian đi thăm bà. Bà sẽ không giận cháu chứ?” Tay nhỏ Trình Trình cũng ôm lấy bà nội.
“Ha ha, sao bà có thể giận được, cháu ngoan của bà học giỏi, bà còn mừng không kịp, bà nội xem cháu có thay đổi hay không.”
Giang Tuệ Tâm nói, đẩy Trình Trình ra xe một chút, sau đó vui mừng gật đầu: “Ừ, cao hơn một chút, nhưng vẫn đẹp trai giống như ba cháu.”
Lúc này, Dương Dương cũng được ông Trương đỡ từ trên xe xuống, cậu nhảy tót đến bên cạnh bà nội: “Bà nội, vậy là cháu không đẹp trai sao?” Cậu ra vẻ tức giận.
***
Giang Tuệ Tâm cũng đưa tay ôm lấy Dương Dương: “Hai đứa đều rất tuấn tú, nhưng Trình Trình giống như Thiện, Dương Dương đẹp trai giống như Đông. Ha ha...”
“Bà nội, chúng ta vào nhà nói chuyện đi.” Trình Trình đưa Giang Tuệ Tâm vào trong.
“Căn nhà này đúng là không tệ, mọi người dọn tiến được bao lâu rồi? Thiện nên sớm sắp xếp cho mọi người ở chỗ này, chỗ trước kia thật sự quá nhỏ.” Giang Tuệ Tâm ngẩng đầu nhìn căn biệt thự, tuy rằng không có khí thế như nhà cũ Bắc Minh, nhưng cũng coi như là một tác phẩm cao cấp.
Trình Trình nghe vậy thì lập tức biết bà nội hiểu lầm ba đưa cho mẹ.
“Bà nội, đây là nhà của chú đầu bếp.” Dương Dương chen lời nói.
“Chú đầu bếp?” Giang Tuệ Tâm đầy khó hiểu nhìn Dương Dương và Trình Trình.
Sao lại xuất hiện chú đầu bếp, bà từng nghe chuyện của Cố Hạnh Nguyên và Vân Chi Lâm, nhưng cuối cùng không phải cũng không giải quyết được gì sao.
“Dương Dương muốn nói là chú Hình Uy.” Trình Trình lập tức nói chuyện mẹ dọn đến đây để chăm sóc cho dì Lạc Kiều.
Lúc này Giang Tuệ Tâm mới bừng tỉnh gật đầu. Bà đi theo Trình Trình vào nhà.
“Bà nội ngồi đi.” Trình Trình tiếp đón, dáng vẻ như chủ nhà nhỏ.
“Đây là dì Lạc Kiều, dì ấy là của Hình Uy...” Trình Trình còn chưa nói xong thì Lạc Kiều đã dùng ánh mắt ngăn cản.
Thật ra trước khi Giang Tuệ Tâm bước vào đã nghe Trình Trình nói qua, bà mỉm cười gật đầu với cô.
Sau đó Trình Trình chỉ vào Anna nói: “Bà nội, đây là dì Anna. Là bạn của mẹ ở Sabah, bình thường dì ấy nấu cơm cho bọn cháu ăn, tay nghề của dì ấy rất xuất sắc.”
Dương Dương nghe vậy thì sáng mắt lên: “Dì Anna, hôm nay dì nấu món ngon gì cho bọn cháu ăn thế?”
Anna cười thần bí: “Đến lúc đó cháu sẽ biết, hiện tại là bí mật.”
Tin tức bà nội và Dương Dương đến đây thì Trình Trình đã gọi cho mẹ thông báo trong lúc đứng ở cửa chờ bọn họ.
Bởi vì Giang Tuệ Tâm và Anna hoặc là Lạc Kiều không thân thiết, cho nên chỉ trò chuyện đơn giản vài câu.
Nhất là Lạc Kiều, Giang Tuệ Tâm nói không ít lời hay về Hình Uy ở trước mặt cô.
Điều này làm cho Lạc Kiều có chút bất ngờ, cô nghĩ Hình Uy cũng chỉ là cấp dưới của Bắc Minh Thiện mà thôi, nhưng không ngờ anh ta có quan hệ thân thiết với nhà Bắc Minh hơn cô nghĩ, thậm chí không hề coi anh ta là người ngoài.
Cứ như vậy, bọn họ nói chuyện câu được câu không, Trình Trình chờ mẹ nhanh chóng trở về.
*
Lúc Cố Hạnh Nguyên nghe thấy Giang Tuệ Tâm mang theo Dương Dương đến biệt thự của Hình Uy thì cảm thấy có chút không yên.
Không phải cô sợ chuyện gì khác, chỉ lo lắng cục cưng có bị phát hiện hay không.
Vân Chi Lâm nhìn thấy cả buổi sáng Cố Hạnh Nguyên ở trong trạng thái không tập trung.
Anh ta đi đến chỗ làm việc của Cố Hạnh Nguyên, trong tay cầm ly cà phê đang bốc hơi đưa qua: “Hạnh Nguyên, anh thấy sáng nay trạng thái của em không tốt lắm, có phải xảy ra chuyện gì hay không, nếu có thì em nói cho anh xem có thể giúp được gì không.”
Cố Hạnh Nguyên quay đầu hơi mỉm cười: “Thật ra không có gì, chỉ là một số chuyện nhỏ. Hôm nay bà Bắc Minh nhớ Trình Trình nên đưa Dương Dương đến chỗ của Lạc Kiều.”
Vân Chi Lâm khẽ cau mày: “Vậy không phải Cửu Cửu có thể sẽ...”
Cố Hạnh Nguyên gật đầu: “Em cũng lo lắng vấn đề này. Nhưng hình như Trình Trình đã sắp xếp xong, có lẽ không có việc gì.”
“Hạnh Nguyên, anh cảm thấy em nên về nhà xem sao, lỡ xảy ra vấn đề gì thì bọn họ không thể giải quyết được. Bà Bắc Minh và mẹ em là bạn tốt, đến lúc đó em nói chuyện cũng tốt hơn bọn họ. Vậy đi, anh thấy hôm nay cũng không có chuyện gì, em cứ về nhà đi, nếu không có chuyện gì thì quay lại cũng không muộn. Nếu không thì cũng làm việc không tập trung, đến lúc đó không được gì cả. Em nói xem?”
***
Cố Hạnh Nguyên có chút xấu hổ nhìn Vân Chi Lâm: “Anh nhìn đi, mỗi lần bởi vì chuyện của em mà ảnh hưởng đến công việc...”
Vân Chi Lâm hơi mỉm cười: “Không có gì, có nhà nào không có những việc này chứ, nhất là em phải đối mặt nhà Bắc Minh đã làm khó em rồi. Em cứ yên tâm giải quyết chuyện của mình đi, vậy thì mới có thể tập trung làm việc được.”
“Cảm ơn anh đã hiểu và thông cảm, em đi chút rồi quay lại.” Cố Hạnh Nguyên nói xong thì vội vàng thu dọn đồ đạc. Sau đó cô xoay người đi ra cửa.
“Lúc lái xe thì lái chậm một chút, phải tin tưởng năng lực của mấy người Trình Trình và Anna.” Vân Chi Lâm vẫn không quên dặn dò một câu.
Dọc đường đi, Cố Hạnh Nguyên đều lo lắng. Tuy rằng Vân Chi Lâm dặn dò cô, nhưng cô vẫn không nhịn được suy nghĩ lung tung.
Ngay lúc này, cô nghe thấy hình như phía sau xe mình có còi xe cảnh sát.
Cô còn tưởng rằng xe cảnh sát muốn cô nhường đường, cho nên cũng không giảm tốc độ, mà chỉ đổi làn đường xe chạy.
Xe cảnh sát vẫn chạy song song với cô, cửa sổ xe hạ xuống, một cảnh sát ra hiệu dừng xe bằng tay với cô.
Cố Hạnh Nguyên không biết xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, dừng xe ở ven đường.
Xe cảnh sát cũng dừng lại phía trước xe cô, hai cảnh sát xuống xe chào cô một cái.
*
Lúc này Bắc Minh Thiện đứng ở cửa sổ văn phòng nhìn xuống thành phố phía dưới.
Một tháng này, mỗi ngày Cố Hạnh Nguyên rút thời gian đi thăm Dương Dương, nhưng cô lại rất sợ nhìn thấy anh, vội vàng tới rồi gấp gáp rời đi trước khi anh về.
Đôi khi anh còn cố ý về sớm một chút vì muốn gặp cô một lần, nhưng dường như cô đã biết trước nên cũng rời đi sớm hơn.
Lúc này điện thoại trong văn phòng vang lên.
Hình Uy nghe điện thoại: “Vâng, vâng, không sai.” Anh ta cúp điện thoại, đi đến bên cạnh Bắc Minh Thiện nói: “Ông chủ, bởi vì xe của cô Cố lái xe quá tốc độ và vượt đèn đỏ nên bên cảnh sát tuần tra biết chiếc xe kia đứng tên anh, vì thế gọi điện thoại thông báo. Tôi đã sắp xếp người đi xử lý.”
Bắc Minh Thiện hơi nhíu mày, cô nàng này thật sự lại gây chuyện.
“Không cần, cậu gọi người kia trở về đi, tôi tự mình qua đó một chuyến.” Anh nói xong thì xoay người đi đến cửa phòng.
Hình Uy cầm điện thoại nói người kia không cần đi nữa, sau đó đi theo sau lưng ông chủ.
*
Cố Hạnh Nguyên ngồi ở cục cảnh sát, cô uể oải cúi đầu giống như một học sinh phạm sai lầm, chờ người nhà đến phê bình.
Trong lòng cô hoàn toàn bình tĩnh, đây là lần đầu tiên cô lái xe phạm vào sai lầm lớn như thế.
Bình thường cô lái xe rất ổn định, thậm chí đôi khi có xe ba bánh vượt qua cô, sao hôm nay lại như vậy.
May là trên đường kia không có nhiều xe, hơn nữa cô may mắn, tài xế bên cạnh thấy siêu xe nên cũng tự giác giảm tốc độ nên không gây ra tai nạn xe.
“Cô ấy ở đâu?” Cố Hạnh Nguyên nghe bên ngoài cục cảnh sát truyền đến một giọng nói quen thuộc, cô còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
Nhưng lúc cô cúi đầu lại nhìn thấy một đôi giày da màu đen được làm thủ công ở Italy xuất hiện trước mắt mình, cả người không khỏi khẽ run lên.
Hơi thở lạnh lẽo lập tức vây quanh cô.
Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn một đôi mắt lạnh băng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Em ngủ rồi hay là cảm thấy ngây người ngồi ở đây thoải mái hơn bên ngoài?” Bắc Minh Thiện thấy Cố Hạnh Nguyên không động đậy thì nhíu mày trầm giọng nói.
Giọng nói này làm cho trái tim nhỏ của Cố Hạnh Nguyên run lên, bóp mạnh một cái, làm cho cô cảm thấy không thở nổi.
Cuối cùng một bàn tay to kéo cô lên từ băng ghế.
***
Cơ thể Cố Hạnh Nguyên giống như là cái cây mảnh mai nhỏ bé được kéo lên.
Cô vẫn cúi đầu, không dám nhìn con ngươi lạnh băng kia.
Cô không biết mình được kéo đi như thế nào.
Sau khi Bắc Minh Thiện đẩy cô vào trong xe thì quay đầu nhìn người phụ nữ trước mắt này, không khỏi cảm thấy đau đầu, anh đưa tay xoa trán.
“Em lái xe nhanh như vậy làm gì, may là không xảy ra chuyện gì, nếu không thì hai đứa nhỏ đã không còn mẹ, tụi nó sẽ biến thành gì, em có biết không.”
“Tôi...” Cố Hạnh Nguyên cũng tự mình đuối lý.
“Em cái gì mà em, em nói lái xe nhanh như vậy làm gì, công việc quá mệt mỏi nên muốn giải tỏa sao? Chuyện này rất đơn giản, ngày mai tôi đưa em đến một nơi cho em giải tỏa một chút.”
Cố Hạnh Nguyên bẹp miệng nhỏ giọng nói thầm nói: “Tôi mới không biến thái như anh đâu. Tôi muốn nhanh chóng về nhà, Trình Trình ở nhà...”
Bắc Minh Thiện nghe thấy Trình Trình thì không khỏi nhíu mày, vẻ mặt cũng trở nên có chút lo lắng, tuy rằng bình thường anh có vẻ không quan tâm con cái, nhưng vẫn đặt bọn nhỏ ở trong lòng.
“Trình Trình thế nào, thằng bé bị thương?”
Cố Hạnh Nguyên lắc đầu: “Dì Tâm nhớ Trình Trình, đúng lúc Dương Dương cũng khỏe hơn nên dẫn nó đến chỗ của Hình Uy.”
Bắc Minh Thiện mới thở phào nhẹ nhõm: “Thì ra chuyện lớn như thế, em có cần giống như mèo bị giẫm đuôi hay không?”
Cố Hạnh Nguyên nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nghĩ thầm: Sao lại không có, nếu lỡ dì Tâm phát hiện cô giấu cục cưng nhỏ, mọi chuyện sẽ ồn ào. Chỉ sợ Bắc Minh Nhị cũng sẽ không bình tĩnh ngồi ở đây như thế.
“Hình Uy,“
“Ông chủ, có gì dặn dò?”
“Cậu lái xe của cô ấy đi, chúng ta đến nhà cậu.” Bắc Minh Thiện nói xong thì kéo cửa sổ xe xuống.
Hình Uy gật đầu.
Hai chiếc xe lái ra khỏi cục cảnh sát cùng chạy tới Phẩm Hoan Biệt Uyển.
*
Mặc dù trên đùi Dương Dương có vết thương, nhưng vẫn không thể ngồi yên một chỗ, nhảy lò cò khắp nơi, Anna sợ cậu té ngã nên giống như bảo mẫu đi theo sau lưng cậu.
Giang Tuệ Tâm cười khanh khách nhìn xung quanh, không nhịn được gật đầu nói với Lạc Kiều: “Ánh mắt của cô không tệ, có thể tìm được người đàn ông tốt như Hình Uy.”
Trên mặt Lạc Kiều cười xấu hổ.
Trong lòng lại nghĩ: Bên ngoài bà cụ Bắc Minh đến thăm Trình Trình, bên trong ngầm nói lời hay cho ông chú Hình Uy.