Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 471: Chương 471: Hai anh em nhàm chán




“Ừm...” Hiện tại Dương Dương có chút khó xử, tìm cách thông báo cho Trình Trình để bọn họ có thời gian chuẩn bị sẵn sàng, tốt nhất là có thể giấu em gái đi.

“Bà nội, cháu muốn gọi điện thoại cho Trình Trình, xem anh ấy có ở nhà hay không, gần đây trường học có rất nhiều việc, đôi khi anh ấy đến khuya mới có thể trở về.” Dương Dương vừa nói vừa lấy điện thoại gọi cho Trình Trình.

Lúc này Trình Trình đang ở nhà Hình Uy chơi với em gái, chương trình học gần đây không hề khó khăn với cậu, cậu đang chuẩn bị xin trường học cho mình nhảy lớp.

***

Trình Trình đang chơi đóng vai gia đình với Cửu Cửu, gần đây không biết vì sao Cửu Cửu vô cùng say mê trò chơi này.

Chỉ cần mỗi ngày Trình Trình tan học trở về, cô bé sẽ quấn lấy cậu chơi trò này.

Tuy rằng ở tuổi của Trình Trình chơi trò này cũng dễ hiểu, dù sao cậu vẫn là trẻ con.

Nhưng cậu cảm thấy trò chơi này đối với mình mà nói thì quá ngây thơ.

Có lẽ Dương Dương càng thích hợp chơi trò này với Cửu Cửu hơn.

Trình Trình cũng từng muốn Cửu Cửu chơi với dì Anna hoặc là dì Lạc Kiều.

Nhưng Cửu Cửu lập tức từ chối, nguyên nhân là nhà nào cũng có ba và mẹ, bọn họ đều là nữ nên không được.

Ngoại trừ lý do này còn có nguyên nhân khác là Cửu Cửu chê bọn họ lớn tuổi.

Mỗi lần bọn họ chơi đóng vai gia đình thì Lạc Kiều rất có hứng thú yêu cầu tham gia, nhưng Cửu Cửu lập tức từ chối.

Lạc Kiều rất vô tội hỏi vì sao. Nhưng Trình Trình không muốn nói sự thật cho cô nghe, nếu không cô nhất định phải chịu đả kích.

Bởi vì một cô gái khoảng hai mươi mấy tuổi, xinh đẹp tài giỏi, lại bị một đứa bé ghét bỏ cô lớn tuổi, loại đả kích này thì ngoại trừ mẹ, những người khác thật sự khó có thể chấp nhận.

Lúc này, Trình Trình nghe thấy điện thoại của mình vang lên, Trình Trình đang tìm lý do thoát khỏi trò chơi trẻ con này, cho dù một lát cũng được.

“Cửu Cửu, em chơi trước đi, anh đi nghe điện thoại.” Trình Trình nói xong thì đứng lên từ trên sàn nhà, bước nhanh đến trước bàn trà.

Cậu chưa từng nói số điện thoại của mình cho ai biết, chỉ có mẹ và Dương Dương biết.

Cuộc gọi này chắc chắn là một trong hai người bọn họ.

Trình Trình nhìn đồng hồ, lúc này mẹ đang đi làm, có lẽ tên nhóc Dương Dương không chịu ngồi lại tìm mình nói chuyện phiếm.

Bình thường bọn họ ở trường học, bởi vì khác lớp nên không gặp mặt nhau, đừng nói đến việc trò chuyện mấy câu.

Chỉ có thỉnh thoảng cậu sẽ gọi điện thoại tới, nhưng chủ yếu là bực bội về bà nội và Phỉ Nhi.

Sau khi chân Dương Dương bị thương thì mỗi ngày đều gọi điện thoại nói chuyện phiếm với cậu.

Nội dung cũng chỉ là hỏi thăm những chuyện thú vị các thứ ở trường học, dường như cậu không biết chán.

Nhưng Trình Trình lại cảm thấy “Sở thích” này của Dương Dương cũng không hơn Cửu Cửu bao nhiêu.

Cậu không giống như Dương Dương có nhiều thời gian nhiều chuyện ở trong trường học như thế.

Mỗi ngày cậu nói mấy chuyện ở trường với Dương Dương, trên cơ bản đều lấy thân phận anh trai của Dương Dương, yêu cầu em trai duy nhất là Ngô Tiểu Nhị thu thập thông tin.

Ngô Tiểu Nhị lại vô cùng xem trọng, coi đây là việc đúng đắn, thậm chí còn liệt kê vào một cuốn vở nhỏ.

Mỗi ngày tan học sẽ giao cho Trình Trình, ngày hôm sau đi học lại lấy vở từ chỗ của Trình Trình.

Trong cuốn vở ghi chép đó, cho dù là chất lượng hay là số lượng cũng làm cho Trình Trình không khỏi gật đầu.

Trình Trình cầm điện thoại thấy Dương Dương gọi tới thì lập tức bắt máy, lại lấy cuốn vở nhỏ trong cặp xách ra.

“Alo, em chờ một chút, anh sẽ nói chuyện ở trường học hôm nay cho em nghe...”

Không đợi Trình Trình nói hết thì giọng nói của Dương Dương trong điện thoại có chút không thích hợp.

“Trình Trình, hiện tại anh đang ở nhà sao?”

Tên nhóc này đã nhàm chán đến thế sao? Cậu rõ ràng biết mình ở nhà, còn muốn hỏi một lần nữa.

Trình Trình hơi cụp mắt xuống, bày ra dáng vẻ bất đắc dĩ nói: “Em còn không biết anh có ở nhà hay không sao. Anh nói cho em biết, anh không có nhiều kiên nhẫn làm những chuyện nhàm chán này đâu.”

Dương Dương ngồi ở trong xe, lúc này trong lòng rất lo lắng, nhưng bên ngoài vẫn không để cho bà nội phát hiện ra.

***

Dương Dương bình tĩnh nói với Trình Trình: “Trình Trình, bà nội nói nhớ anh, hiện tại bọn em đang đi trên trường, anh chuẩn bị một chút đi.”

“Alo, em định để bà nội đến đây hay là nhà trước kia.” Trình Trình muốn hỏi rõ ràng, nếu là nhà trước kia, cậu ngẩng đầu nhìn đồng hồ, có lẽ không đủ thời gian.

Nhưng nếu muốn đến đây, vậy phải nghĩ cách giấu em gái đi.

Cũng may ở đây có dì Anna và dì Lạc Kiều, nếu bọn họ cùng che giấu thì không thành vấn đề.

“Em đưa bà nội tới đây đi, chỗ anh nhanh chóng có thể chuẩn bị sẵn sàng.”

Dương Dương nghe xong thì trong lòng nhẹ nhõm, cậu cúp máy rồi nói với Giang Tuệ Tâm: “Bà nội, cháu vừa gọi cho Trình Trình, hiện tại bọn họ không ở nhà trước kia.”

Giang Tuệ Tâm có chút bất ngờ, nhưng bà chưa từng nghe Cố Hạnh Nguyên nhắc tới.

Lúc này ông Trương cũng giảm tốc độ xuống, nếu bọn họ không ở đó thì có đi cũng mất công.

“Bà Bắc Minh, hiện tại chúng ta...”

Không chờ Giang Tuệ Tâm trả lời, cơ thể nhỏ bé của Dương Dương nghiêng về phía trước, vỗ vào lưng ghế của ông Trương: “Đến “Phẩm Hoan Biệt Uyển“.”

“Phẩm Hoan Biệt Uyển”? Giang Tuệ Tâm cũng biết chỗ này, nhưng bà không ngờ Cố Hạnh Nguyên lại dọn đến đó.

Theo như bà biết thì đó là khu cao cấp, không phải ai cũng có thể vào ở.

Nhưng hiện tại Cố Hạnh Nguyên chỉ là một luật sư mới vào nghề chưa có tên tuổi mà thôi, sao có thể có nhà ở đó được.

Nhưng bà nhớ lại ngày đó cùng với biểu hiện của Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên trên bàn cơm thì trong lòng cũng hiểu rõ, chắc chắn Bắc Minh Thiện giấu người đẹp ở đó.

Đúng là giấu người đẹp ở “Phẩm Hoan Biệt Uyển”, nhưng không phải Bắc Minh Thiện mà là Hình Uy.

Không phải giấu “Hạnh Nguyên” mà là “Lạc Kiều“.

“Ông Trương, ông lái đến đó đi.” Giang Tuệ Tâm gật đầu.

Dương Dương biết rõ vị trí biệt thự của Hình Uy, nhưng vị trí cụ thể lại không biết, nhưng cậu đã nghe Trình Trình nói qua, trước cửa biệt thự không xa có một hồ nước. Hơn nữa Trình Trình nói trong điện thoại sẽ đứng ở cửa biệt thự chờ bọn họ.

Lúc ông Trương lái xe chạy về phía đó thì Trình Trình đặt điện thoại xuống, vội vã chạy đến nhà ăn.

Anna rất vui vẻ làm việc cả ngày ở trong phòng bếp.

Bởi vì cô ngày càng cảm thấy nấu cơm là một chuyện vô cùng thú vị, nó có thể làm cho mình quên đi nhiều chuyện không vui ở Sabah.

Hơn nữa ở chỗ này còn có cô Cố Hạnh Nguyên, Lạc Kiều và bọn nhỏ đáng yêu.

Bọn họ bằng lòng làm chuột bạch thử tay nghề nấu nướng của cô.

“Dì Anna, cháu bàn bạc với dì một chuyện.” Tuy rằng chuyện này có hơi gấp gáp, nhưng Trình Trình lại ra vẻ bình tĩnh.

Anna dùng công việc trong tay, xoay người hơi mỉm cười: “Trình Trình có chuyện gì sao?”

“Là thế này, lát nữa Dương Dương muốn đến đây.”

“Ừ, cháu muốn giữ thằng bé ở lại ăn cơm nên muốn dì làm nhiều chút đúng không, không có vấn đề, dì cũng lâu rồi không gặp nó, dì sẽ làm thêm mấy món ăn đã học được gần đây cho nó nếm thử.” Anna tràn đầy tự tin nói.

Trình Trình nhíu mày nói: “Nhưng hiện tại có một chuyện phiền toái. Ngoại trừ Dương Dương thì bà nội cũng đi theo tới đây, bởi vì chân nó bị thương, có lẽ bà nội cảm thấy một người nó ra ngoài, cho dù mang theo người làm cũng không yên tâm. Hơn nữa, cháu lâu rồi không qua đó thăm bà. Có lẽ bà nội cũng muốn mượn cơ hội này đến thăm cháu.”

Anna gật đầu, cô cũng nghe được Cố Hạnh Nguyên và Dương Dương nói một chút về bà Bắc Minh, trước kia thái độ của bà với Cố Hạnh Nguyên thật sự không tốt.

Nhưng một tháng qua, Cố Hạnh Nguyên thường xuyên đến nhà Bắc Minh thăm Dương Dương, hơn nữa mỗi lần trở về đều mang theo đồ dinh dưỡng của bà Bắc Minh cho Lục Lộ.

***

Hơn nữa cô còn biết bà Bắc Minh và mẹ Cố Hạnh Nguyên đã biết nhau từ lâu, hơn nữa còn là chị em có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu.

“Vậy Cửu Cửu phải trốn đi sao?” Anna có chút do dự hỏi Trình Trình.

“Cháu thấy chúng ta nên giấu em gái đi, mẹ chưa nói chuyện em gái cho bà nội nghe. Hay là đưa em gái đến lầu ba chơi đi.” Trình Trình đề nghị nói.

Anna gật đầu: “Xem ra cũng chỉ có thể làm như thế.” Cô tắt bếp, cởi tạp dề trên người xuống treo lên móc nhỏ trên tường.

Sau đó cô đi theo Trình Trình vào phòng khách, lúc này Lạc Kiều cũng duỗi lưng đi xuống lầu.

“Lạc Kiều, cô tới thật đúng lúc, vừa rồi Trình Trình nói Dương Dương muốn đến đây. Chúng ta chuẩn bị một chút.” Anna nói.

Lạc Kiều ngáp một cái: “Không phải Dương Dương bị thương ở chân phải dưỡng thương ở nhà à, sao lại khỏi nhanh như vậy? Xem ra nó vẫn còn trẻ, khôi phục cũng rất nhanh.”

“Dì Lạc Kiều, Dương Dương và bà nội cùng tới.” Trình Trình nói ngắn gọn cho cô ta, sau đó nói phải giấu em gái trên lầu ba, chúng ta cũng đừng lỡ miệng.

Cùng lúc đó, Cửu Cửu cũng nghe thấy: “Cửu Cửu đã lâu không gặp anh Dương Dương, em muốn gặp anh ấy. Còn có bà nội cũng tới, vì sao Cửu Cửu phải trốn trên lầu? Bà ấy là hổ dữ sao?”

Trình Trình đi đến trước mặt Cửu Cửu, đưa tay kéo cô bé từ dưới đất lên: “Bà nội không phải là hỗ dữ, nhưng hiện tại mẹ muốn bảo vệ em nên không có nói chuyện em ở đây cho những người khác. Sau này em và Dương Dương còn nhiều lần gặp nhau, em ngoan ngoãn trốn trên lầu một lúc được không, đến lúc đó bọn họ đi rồi thì anh và em xuống chơi tiếp được không?”

Cửu Cửu bẹp miệng, có chút không tình nguyện gật đầu.

Anna khom lưng bế Cửu Cửu: “Đúng là đứa bé ngoan, chúng ta lên lầu thôi.”

Trình Trình cúi đầu nhìn đồng hồ: “Dì Lạc Kiều, dì chờ ở đây một chút, cháu ra ngoài đón bọn họ vào.”

Trình Trình nói xong thì thay giày đi ra ngoài.

*

Ông Trương lái xe vào Phẩm Hoan Biệt Uyển, dựa theo lời Dương Dương nói thì chạy tới mặt hồ duy nhất, cũng dọc theo đường quanh bờ hồ.

Dương Dương hơi nghiêng về phía trước, hai tay lên khoảng trống hai ghế phía trước, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Trình Trình.

“Trình Trình ở đó!” Dương Dương nhanh chóng thấy được Trình Trình đứng chỗ cách bọn họ hai căn nhà.

Giang Tuệ Tâm nghe vậy thì nhìn qua, trên mặt già nua lộ ra nụ cười vui vẻ: “Đúng là Trình Trình, là Trình Trình.”

So với Dương Dương thì bà thiên vị Trình Trình hơn một chút. Lần này đến đây, dọc đường đi bà còn cố ý đến siêu thị, mua đồ ăn vặt Trình Trình thích nữa.

Nhưng bình thường, bà chưa từng mua cho Dương Dương. Cũng bởi vì Dương Dương vẫn luôn ở ranh giới chiến tranh với bà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.