Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 336: Chương 336: Bất chấp mọi giá




Lúc này, một cô bé mặc váy lụa dài màu trắng đi từ bên trong ra.

Cô bé chào các khán giả phía dưới sân khấu xong, cầm micro bắt đầu lời kể: “Đây là một câu chuyện ở thời kỳ dân quốc, địa điểm lại xảy ra trong một thành phố nào đó trên tổ quốc rộng lớn, mặt trời mới vừa mọc lên từ phía chân trời.”

Cô bé nói xong cầm micro đi tới sát mép sân khấu, màn sân khấu từ từ được mở ra.

Đây là cảnh trước cổng lớn của một gia đình giàu có trong khu phố chợ.

Trên phố xá trước cổng lớn được sơn đỏ bắt đầu có người qua lại, dưới bức tường thấp màu xám loang lổ, có mấy người với dáng vẻ như nông dân đang ngồi xổm dưới đất, bày mẹt bán rau.

Trong đó, Triệu Tịnh Di đóng vai một Tây Thi đậu phụ đang bán đậu phụ. Cô bé vừa trông cửa hàng của mình, vừa rao hàng: “Ai tới mua đậu phụ đi, đậu phụ...”

“Cậu cả nhà họ Lý ra khỏi cửa đây...” Ngay sau đó có một tiếng hét to vang lên.

Từ bên trong cổng lớn sơn đỏ ở chính giữa sân khấu được chậm rãi mở ra.

Chỉ thấy Dương Dương ở trong cổng tò vò lười biếng duỗi lưng, sau đó hất cằm lên, bước một bước lắc ba cái đi ra.

Tóc cậu “chia hai tám”, không biết bôi bao nhiêu dầu bóng mà ánh đèn chiếu lên cũng có vẻ lập lòe phát sáng.

Trên gương mặt nhỏ nhắn trắng mịn có đeo kính gọng tròn màu đen.

Trên người mặc một bộ trường bào* không cổ kiểu Trung Quốc màu cà phê.

Trong tay cậu cầm một cái quạt còn chưa mở ra, một tay khác cầm một lồng chim.

Phía sau Dương Dương lại có hai người đi ra. Cả hai đều mặc áo mã quái** màu trắng, phía dưới mặc một chiếc quần ống túm. Tóc xẻ ngôi giữa, trên trán còn dán một miếng thuốc cao da chó.

*Trường Bào, **Mã Quái đều là một dạng áo khoác bên ngoài, hai loại trang phục này đều là trang phục của dân tộc Mãn Thanh, áo cổ tròn, ống tay cửa hẹp. Mã Quái thường xẻ giữa, cài nút thắt, ống tay áo hình chữ U, còn Trường Bào thường là xẻ bên.

Phải nói là Dương Dương mặc đồ này, khí chất này, diễn xuất này vẫn xem như giống hệt với cậu chủ con nhà giàu thời kỳ dân quốc.

Chỉ có điều... sao nhìn ngang nhìn dọc cũng không giống với một người tốt vậy?

Cố Hạnh Nguyên nhìn lén Bắc Minh Thiện. Người này nhìn Dương Dương, dây thần kinh trên mặt không khỏi giật khẽ.

Phải nói là Dương Dương mặc bộ quần áo này thật sự có dáng vẻ của một cậu chủ.

Cậu ưỡn ngực, ưỡn bụng vui vẻ dẫn theo hai người hầu phía sau nhìn đông nhìn tây trên con phố.

Cậu hết cầm đồ chơi của ông cụ bày hàng bên này chơi một lát, lại cầm hoa của bà cụ bên kia trong tay ngửi một chút. Khán giả ngồi phía dưới căn bản không nhìn ra cậu diễn có vấn đề gì.

Thậm chí giáo viên Lý ngồi bên cạnh sân khấu vẫn lau mồ hôi vì Dương Dương cũng không nhìn ra cậu có chỗ nào không thích hợp. Cô ấy thấy hơi bất ngờ, sao cảm giác Dương Dương ở trên sân khấu khác hẳn với lúc cậu diễn tập hôm qua vậy?

Lúc này, cô bé đứng ở bên cạnh sân khấu kia cầm micro lên, bắt đầu tiếp tục đọc lời dẫn:

Nhà họ Lý là nhà giàu có nhất trong thành nhỏ này, cũng là người lương thiện nhất. Nhưng cậu cả nhà họ Lý lại không phải vậy, không cả ngày ở nhà chẳng làm gì thì ra ngoài bắt nạt, ức hiếp nam nữ, không chuyện ác nào không làm. Hành vi của anh ta làm dân chúng trong thành phố phải kêu than dậy đất...

Dương Dương đang biểu diễn trên sân khấu, vừa nghe vậy không khỏi nhíu mày. Cậu cảm thấy có gì đó không đúng à. Cậu nhớ trên kịch bản nói cậu là cậu cả nhà họ Lý, là người thân thiết dễ gần, dân chúng đều thích cậu cơ mà.

Sau khi cậu gặp được Tây Thi đậu phụ trong thành phố, hai người vừa gặp đã yêu.

Nhưng bởi vì chênh lệch gia thế quá lớn, người trong nhà họ Lý không đồng ý.

Hai người bọn họ cố gắng vượt qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng cũng đến được với nhau.

Sao vậy? Chẳng lẽ đã sửa lại kịch bản à? Sao không ai nói với cậu chứ... Bảo tôi diễn một thiếu niên hư hỏng đúng không? Cũng được! Muốn gây khó dễ cho tôi à, không dễ thế đâu.

Không chỉ Dương Dương nghĩ vậy, ngay cả giáo viên Lý cũng sửng sốt, lại nhìn những khán giả và cả lãnh đạo ngồi phía dưới sân khấu tối tăm. Nếu bây giờ mìnha hô ngừng thì xong rồi, cuộc đời giáo viên của mình có thể phải dừng lại ở đây.

Thôi quên đi, cứ xem thử chúng rốt cuộc diễn thế nào.Dù sao thì cuối cùng cũng là chết. Lúc này trong lòng giáo viên Lý bi thương như vậy, dường như cô ta đã bắt đầu tính toán sẽ phải làm gì sau khi rời khỏi sự nghiệp giáo dục vào ngày mai. Có lẽ có thể thấy được bóng dáng của mình bày hàng rong trên một con đường nào đó...

Lúc này, Cố Hạnh Nguyên đang chờ ở dưới sân khấu đã lập tức ngẩn người, không nói được lời nào. Dương Dương vốn diễn theo kịch bản còn chẳng tốt lắm, lần này mới tốt một chút, ngay cả kịch bản cũng sửa lại, vậy bảo cậu còn diễn thế nào chứ?

Cô lén liếc nhìn Bắc Minh Thiện bên cạnh. Mặt anh vẫn lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Dương Dương. Có lẽ bây giờ anh dáng tính chờ vở kịch diễn xong, về đến nhà nên phạt cậu thế nào đấy.

Đầu óc Dương Dương nhất thời hoạt động. Khi cậu đi tới trước một quầy bán bánh nướng, ban đầu phải là cậu bỏ tiền ra mua. Nếu bây giờ muốn làm kẻ xấu xa, vậy cậu sẽ làm cho bọn họ xem.

Dương Dương nghĩ xong, tiện tay lấy qua một cái và cắn một miếng lớn. Ừ! Ăn cũng không tệ lắm. Không ngờ đạo cụ này là thật đấy. Nói thật, bây giờ cậu có hơi đói bụng.

Diễn viên nhỏ bán bánh nướng không bỏ qua, vừa thấy cậu không diễn theo kịch bản, cậu ta lại muốn nhắc nhở Dương Dương một chút, giơ tay ra: “Ôi ôi... cậu cả Lý, sao cậu ăn xong mà không trả tiền vậy?”

Dương Dương đảo tròng mắt, ném mạnh cái bánh đã bị gặm mất một nửa xuống đất, còn dùng chân giẫm lên.

Cậu ngang ngược trừng mắt nói: “Đừng thấy tôi ăn một bánh nướng nát của cậu, cho dù ông đây có đập quán của cậu cũng không trả tiền cho cậu!” Cậu nói xong lại giơ chân đá đổ mẹt bánh nướng, sau đó vung hai tay lên, hai “người theo dõi” sau lưng cậu xông tới, ấn diễn viên nhỏ kia xuống đất.

“Ôi! Các người...” Cậu ta vốn muốn nói “Sao các người không diễn theo kịch bản vậy”

Nhưng còn không chờ cậu ta nói ra, Dương Dương đã nói thêm một câu: Tôi không muốn nghe thấy giọng cậu ta, bịt miệng cậu ta lại, đánh một trận thật đau cho tôi!

Sau đó màn sân khấu được hạ xuống, mọi người dưới sân khấu đều vỗ tay nhiệt liệt.

Cô bé bên cạnh sân khấu cầm micro lên: “Mời mọi người nghỉ ngơi năm phút, màn diễn xuất đặc sắc sắp bắt đầu.”

Nghe được tiếng vỗ tay của khán giả, trái tim đang bất an của cô giáo Lý cuối cùng cũng được thả lỏng một chút. Xem ra kịch bản nhất định phải bị bóp méo rồi.

Nhưng dưới hiệu quả sửa đổi, phản ứng dưới khán đài vẫn rất tốt, tám phần là do Dương Dương tự mình sửa, nếu không cậu làm sao có thể diễn thuận buồm xuôi gió như vậy được.

Cô giáo không đến hậu trường truy cứu trách nhiệm mà có phần hứng thú muốn xem thử tiếp theo chúng sẽ diễn thế nào, không chừng ngôi sao mới của giới diễn xuất sẽ xuất hiện ở đây.

Bắc Minh Thiện nhìn màn sân khấu, lạnh lùng nói: “Em có từng quan tâm xem mỗi ngày nó xem gì không? Không thấy nó học tập tốt hơn, ngược lại diễn cảnh dưa vẹo táo nứt này rất thuận buồm xuôi gió đấy.”

Cố Hạnh Nguyên nghe ra được anh đang châm chọc mình sơ suất trong việc dạy dỗ Dương Dương.

Cô cũng học theo giọng điệu của anh, lạnh lùng nói: “Từ đó có thể đoán được xung quanh nó có thể có người thế nào...”

Bắc Minh Thiện khẽ nhíu mày: “Xem ra, tôi vẫn nên bảo nó cách xa thằng ba một chút.”

Cố Hạnh Nguyên trừng mắt nhìn Bắc Minh Thiện. Cái đó chẳng có liên quan quái gì tới Bắc Minh Đông cả. Đồ ngốc Bắc Minh anh đang giả vờ ngu ngốc để tìm người chịu tội thay sao?

Năm phút trôi qua rất nhanh.

Màn sân khấu lại được từ từ kéo ra. Dương Dương vẫn dẫn theo hai “người theo dõi” đi rêu rao khắp nơi trên đường.

“Đậu phụ, đậu phụ mới làm đây, ai tới mua đậu phụ...” Những tiếng rao hàng thu hút Dương Dương đến trước một quầy đậu phụ.

Khi cậu đi tới trước mặt Triệu Tịnh Di đóng vai Tây Thi đậu phụ.

Cơ thể nhỏ bé của cậu không ngừng lắc qua lắc lại, cười xấu xa nói: “Hi... Cô bán đậu phụ thế nào vậy?”

Triệu Tịnh Di nhìn dáng vẻ đắc ý của Dương Dương mà thầm nhíu mày.

Nhưng cô bé vẫn giả vờ khủng hoảng khi thấy người xấu, cúi đầu không dám nhìn Dương Dương, hai tay nắm chặt lấy góc áo: “Cậu… cậu cả Lý, tôi không dám lấy tiền của cậu, đậu phụ này lại tặng cho cậu.”

Dương Dương chống tay vào thắt lưng, quay đầu nhìn “người theo dõi” bên cạnh, cùng cười, sau đó chậm rãi tới gần Triệu Tịnh Di: “Cô bé, tốt xấu gì tôi cũng là nhân vật có thể diện ở đây, sao có thể lấy không đậu phụ của cô được. Tôi đã sớm nghe nói ở đây có một Tây Thi đậu phụ, hôm nay trông thấy, quả thật rất xinh đẹp.”

Triệu Tịnh Di hoảng sợ nhìn Dương Dương, lùi lại từng bước một: “Cậu cả Lý, tôi, tôi không bán đậu phụ này nữa, cậu tha cho tôi đi. Tôi còn phải về chăm sóc cho mẹ tôi đang bị ốm.”

“Ha ha, cô bé, tôi nhất định phải mua đậu phụ này, về phần chăm sóc mẹ cô à... vẫn là theo tôi về, cố gắng hầu hạ tôi đi...” Dương Dương vừa dứt lời, hai “người theo dõi” bên cạnh lại xông qua, nhấc Triệu Tịnh Di lên, mang vào trong cổng chính sơn đỏ.

Triệu Tịnh Di la lên: “Cứu tôi với... Ai tới cứu tôi với...”

Dương Dương vui sướng mở cái quạt trong tay ra, vừa nhàn nhã quạt vừa đi theo phía sau: “Cô kêu đi, cho dù cô có la rách cổ họng cũng sẽ không có ai tới cứu cô đâu.Ở đây là do tôi quyết định.”

“Bán báo đây, ai tới mua báo đi...”

Đúng lúc này, trên sân khấu lại có một cô bé buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo hoa nhỏ màu hồng đi tới. Cô bé đeo một túi vải nhỏ màu xám ở một bên, bên trong có mấy tờ báo, trên bàn tay trắng mịn còn cầm một tờ để rao hàng.

Cô bé vừa đi ra, Dương Dương cũng không nhịn được mà kinh sợ. Cho dù cậu biết đây là do Trình Trình đóng vai, nhưng thật sự không nhìn ra được cậu nhóc giả gái, mình đúng là không thể so sánh được.

Dù thế nào, mình cũng chỉ có thể giả làm em gái da đen từ Châu Phi tới. Mà cậu nhóc lại giả gái tới mức ngay cả Triệu Tịnh Di cũng thấy mặc cảm.

Sao cùng là một mẹ sinh ra, cũng cùng một ba, quan trọng nhất, bọn họ là song sinh mà chuyện giả nữ lại có chênh lệch lớn như vậy chứ...

Trình Trình vừa ra sân, trên mặt Cố Hạnh Nguyên và Bắc Minh Thiện không hẹn đều cùng giật giật.

Bây giờ Dương Dương đã đủ bất chấp mọi giá, không ngờ Trình Trình càng bấp chấp hơn cả cậu. Đặc biệt là Cố Hạnh Nguyên. Thật ra cô biết Trình Trình giả gái, vốn tưởng dựa vào tính cách của Trình Trình, cậu nhóc tuyệt đối sẽ không muốn giả gái.

Nếu nhận lời diễn, nhiều lắm chỉ là tùy tiện trang điểm một chút, ý tứ một chút là được. Không ngờ cậu nhóc lại trang điểm tới mức thậm chí ngay cả con gái thật sự cũng không nhịn được mà giơ ngón tay cái khen ngợi.

Bắc Minh Thiện tuyệt đối không ngờ tới đứa con trai do mình một tay bồi dưỡng ra lại có thể “điên” theo Dương Dương thành như vậy.

Vở kịch vẫn đang tiếp tục. Dương Dương vừa thấy Trình Trình đi ra, ban đầu cậu nhóc chẳng qua là một vai diễn đi ngang qua sân khấu, nhưng nếu đã không chơi bài theo cách cũ, vậy cũng không cần theo cách cũ nữa.

Đúng lúc này, hai ‘người theo dõi’ lại từ trong cổng sơn đỏ đi ra.

Dương Dương thấy người giúp đỡ tới rồi, quyết định thực hiện với cách tương tự. Trong vở kịch này đừng bảo chỉ mình cậu gánh tội, những người khác cũng không ai chạy thoát được.

“Cô bé, chờ đã.” Dương Dương nói, cậu vừa quạt vừa đi quanh Trình Trình hết vòng này tới vòng khác, không ngừng quan sát từ trên xuống dưới.

Sau đó cậu chợt dừng lại, hất cằm về phía các‘người theo dõi’: “Bắt cả cô ta lại cho tôi!” Dương Dương vừa nói vậy, các người theo dõi đều cảm thây khó hiểu: “Cậu cả, chúng ta vừa bắt Tây Thi đậu phụ về phủ, vậy...” Ý của bọn họ là đã bắt một người, còn cần bắt người này làm gì nữa.

Dương Dương đương nhiên có thể hiểu được ý này, nhưng vở kịch này vẫn phải tiếp tục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.