Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 335: Chương 335: Kết thúc




Thật sự, đến giờ phút này, đầu óc nhỏ bé của cậu vẫn đang tính toán làm sao có thể không cần lên sân khấu đối mặt với nhiều người, nhất là người mẹ xinh đẹp và ba chim chết lạnh lùng.

Lát sau, Dương Dương nghiêng người, dùng một cánh tay nhỏ bé chạm vào đạo cụ, cánh tay còn lại túm lấy ống quần Trình Trình, quay đầu nhìn cái nút màu đỏ: “Trình Trình, anh nói xem, nếu có người nhấn cái nút màu đỏ kia, thì kết quả sẽ như thế nào nhỉ?”

Trình Trình cúi đầu nhìn máy tính bảng, không biết cậu đang nói gì.

Khi cậu nhóc ngẩng đầu lên thì thấy trên trán xuất hiện vài vệt đen trên trán, cậu nhóc thật muốn bổ đầu Dương Dương xem trong đó có cái gì.

Người khác đều đang khẩn trương học thuộc kịch bản, luyện tập biểu diễn, giống như đang lâm trận.

Còn cậu em trai này được lắm: không đi mài giũa, ngược lại còn nảy ra ý tưởng báo cháy giả.

Trình Trình nhìn xuống đồng hồ trên máy tính bảng, vẫn còn một khoảng thời gian trước khi họ biểu diễn. Vì vậy cất máy tính bảng đi, nhảy xuống khỏi hộp đạo cụ, tiến tới bên người Dương Dương, đặt tay lên bờ vai cậu: “Phải biết rằng làm vậy sẽ gây hậu quả lớn, em thử xem sẽ biết. Cùng lắm, có một số việc phải nhắc nhở em: đến lúc đó đừng phiền mẹ hoặc ba đem cơm cho em ở trại giam.”

Trình Trình nói xong, buông tay quay đầu lại khẩn trương luyện tập cùng nhóm diễn viên nhỏ, sau đó đi đến phòng hóa trang.

“Nghiêm trọng như vậy sao, hay anh ấy nói dối mình…” Dương Dương nhìn Trình Trình rời đi, tự lẩm bẩm.

Hàng lông mày nhỏ của cậu nhíu chặt, sau khi cân nhắc cậu quyết định buông bỏ kế hoạch “trộm gà mất gạo” này, cậu chẳng qua là không muốn biểu diễn trước nhiều người, sao lại khó như vậy…

Nhớ lại lần trước, chính đôi mắt cậu bị cô gái mê hoặc, nhất thời kích động chạy lên sân khấu, thay Trình Trình nhận giải, còn nói năng lộn xộn.

Nhưng lần này không giống… Không đúng, động cơ vẫn giống nhau: vì cô gái xinh đẹp. Chẳng qua lần này quá trớn, phải biểu diễn! Phải học thuộc kịch bản!

Nếu lỡ nói bậy thì thật sự không tốt…

Thật ra, Trình Trình nói như vậy với Dương Dương chẳng qua là hù dọa cậu mà thôi, nhằm nhắc nhở cậu chú ý xem kịch bản, đừng suy nghĩ lung tung. Gần đây, đâu có trẻ vị thành niên nào bị đưa vào trại giam.

Xem ra, Dương Dương cũng hiểu lúc này mình nên làm gì, thò tay vào túi quần lấy kịch bản ra đọc.

Cửa ải này, nói kiểu gì hôm nay cũng khó mà qua được, đành phải liều một lần, từ sau đừng để cô gái xinh đẹp mê hoặc nữa.

“A… Dương Dương, thì ra cậu ở trong này.” Ngay khi Dương Dương hạ quyết tâm xem lại kịch bản thì Triệu Tịnh Di nhẹ nhàng chạy tới trước mặt Dương Dương.

Dương Dương ngẩng đầu lên, đứng trước mặt cậu chẳng phải là cô gái xinh đẹp Triệu Tịnh Di sao?

Cậu không tin vào mắt mình, dụi mắt nhìn lại xem có phải chính là cô bé.

Triệu Tịnh Di tuy là hoa khôi, nhưng bình thường đến trường vẫn mặc đồng phục học sinh, so ra với các nữ sinh khác cũng khong khác biệt nhiều.

Nhưng hôm nay có chút khác biệt: bởi vì có biểu diễn, cô bé chú ý đến cách ăn mặc.

Lúc này Dương Dương đối với cô bé có chút thay đổi, nhưng thay đổi thì thay đổi, vẫn là không thể trỗi dậy tiếng lòng.

Triệu Tịnh Di nghiêng đầu nhìn Dương Dương, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào: “Hì hì, Dương Dương hôm nay sao thế? Tự dưng lại chăm chỉ, đây là lần đầu tiên tôi thấy đó nha.”

Dương Dương cất kịch bản nhìn cô bé: “Cậu tìm tôi có chuyện gì không?”

Triệu Tịnh Di nhìn xung quanh một chút, thấy không có Trình Trình ở đây, cô bé có chút không tự nhiên hỏi: “Bắc Minh Tư Trình đâu rồi?”

Thì ra là cô bé đi tìm Trình Trình, xem bộ dạng không yên của cô bé, có vẻ như muốn nói gì đó với cậu nhóc.

Cậu chỉ tay về phía phòng hóa trang: “Anh ấy vừa đến đằng kia, cậu có chuyện gì tìm anh ấy hả?”

Triệu Tịnh Di nở cụ cười thần bí, thật sự không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn tìm cậu nhóc thôi.

Nói xong, cô bé đút đôi tay nhỏ bé vào túi quần, lấy ra một thanh sô cô la không đường đưa cho Dương Dương: “Đây là sô cô la đen nguyên chất ba tôi mang về từ nước Pháp, ăn để lấy tinh thần, tăng cường trí nhớ, tôi nghĩ cậu rất cần nó. Tôi đi tìm Trình Trình, chúc cậu may mắn.”

Triệu Tịnh Di nói xong thì chạy về hướng phòng hóa trang.

Dương Dương bóc giấy gói kẹo, nhét sô cô la vào miệng, cảm giác mềm mượt khiến cậu vừa nhai kẹo vừa gật gù. Từ khi theo mẹ sang Mỹ, cũng đã lâu rồi cậu không được ăn lại sô cô la nguyên chất này.

Thêm một tiết mục nữa đã kết thúc trong tiếng vỗ tay của khán giả.

Mắt thấy các tiết mục trong danh sách đã được biểu diễn xong, Cố Hạnh Nguyên nôn nóng muốn chạy vào hậu trường, tự mình cổ vũ cho con trai.

Cô quay đầu lại, liếc trộm Bắc Minh Thiện.

Chỉ thấy Bắc Minh Thiện sắc mặt không thay đổi ngồi ngay ngắn trên ghế như một pho tượng điêu khắc tuyệt mỹ.

Tuy rằng hiệu trưởng ngồi bên cạnh lúc xem hai tiết mục luôn muốn chào hỏi vài câu với Bắc Minh Thiện, nhưng có thể nhìn thấy gần như một câu Bắc Minh Thiện cũng không nói, anh căn bản là không hé răng mặt lạnh lùng.

Sau đó, vì hiệu trưởng thấy Bắc Minh Thiện không đoái hoài đến mình, tự cảm thấy mất mặt.

Ai… Tại sao lại có cảm giác không ổn, nhưng Cố Hạnh Nguyên không thể nói ra không ổn chỗ nào.

Có lẽ là vì cô đang lo lắng cho con.

Cố Hạnh Nguyên cúi đầu, xoa xoa huyệt thái dương.

Chỉ là Cố Hạnh Nguyên không biết một âm mưu nho nhỏ sắp xảy ra…

Trời gian trôi qua, trên sân khấu đang đếm ngược tiết mục thứ hai.

Giáo viên Lý rốt cuộc ngồi không yên, tự rời khỏi chỗ ngồi chạy nhanh đến hậu trưởng, dặn dò các học sinh mau chóng thay trang phục biểu diễn. Sau đó đến bên người Dương Dương, vỗ nhẹ bờ vai nhỏ của Dương Dương: “Bắc Minh Tư Dương, thả lỏng, tự tin biểu diễn, tôi tin tưởng em có thể làm được.”

Các diễn viên nhỏ khác cũng vây quanh giáo viên Lý và Dương Dương: “Chúng tôi cũng tin tưởng cậu diễn tốt.”

Đếm ngược thời gian, tiết mục thứ hai đã kết thúc, tấm màn sân khấu được chậm rãi kéo lên.

Giáo viên Lý cầm microphone đi lên sân khấu: “Kính thưa quý vị đại biểu, các vị khách quý, các vị lãnh đạo ưu tú, và các bạn học sinh, xin mọi người hãy nghỉ ngơi một chút. Tiết mục văn nghệ cuối cùng đang được chuẩn bị và sẽ nhanh chóng trình diễn.”

Khán đài đang im lặng trở nên ồn ào, mọi người xì xào thảo luận về người biểu diễn càng làm không khí thêm hứng khởi, càng thêm mong chờ tiết mục cuối cùng.

Các tiết mục sau hấp dẫn hơn tiết mục trước, chất lượng không thua kém chương trình do kênh tỉnh phát sóng vào giờ vàng cuối tuần.

Đúng là như vậy, Cố Hạnh Nguyên cảm nhận nhịp tim ngừng lại giây lát.

Nhóm biểu diễu của con sắp bắt đầu rồi, không biết một pho tượng như Bắc Minh Thiện có thể vì bọn trẻ mà thay đổi hay không.

Nghĩ tới điều này, cô vừa quay đầu, mẹ ơi! Trong lòng có chút run rẩy.

Rõ ràng cô nhớ có một người phụ nữ trung niên tầm bốn mươi tuổi ngồi bên cạnh vài tiết mục biểu diễn đầu tiên.

Sao cũng không ngờ lại thay đổi giới tính, vả lại thay thành ai không thay, cứ thay đổi thành Bắc Minh Nhị.

Là chính mình xuất hiện ảo giác sao? Cô quay đầu thật nhanh, dụi dụi mắt rồi quay đầu lại rất cẩn thận.

Quả nhiên là anh, người này khi nào mới học được cách nháy mắt di chuyển vị trí chứ?

Không đúng, Cố Hạnh Nguyên cau mày cẩn thận nhớ lại, lần trước thấy anh, cô đã cảm thấy có cái gì đó không ổn.

Ồ! Nghĩ lại, giữa thầy hiệu trưởng và anh ta còn cách nhau một người, tính ra vẫn có một số tiết mục chen giữa…

Ai ya, cái tên Bắc Minh Nhị ngu ngốc này, anh đây là đang hành động đầy toan tính, mỗi tiết mục lại sáp lại gần cô, anh không thấy phiền sao.

Người này rốt cuộc có ý định gì?

Nhìn vào mặt anh, thật sự là kỳ tích xuất hiện, tên ngốc này rốt cuộc cũng chịu bỏ kính râm ra để xem biểu diễn.

Cô có thể rõ ràng nhìn thấy dấu mắt kính hơi ửng hồng ở phía huyệt thái dương của anh.

Đáng đời, đây là tại anh ra vẻ cool ngầu.

Bắc Minh Thiện đột nhiên quay mặt lại, nhìn vào Cố Hạnh Nguyên với ánh mắt thâm thúy: “Em xem đủ chưa?”

Vừa dứt lời, Cố Hạnh Nguyên kinh ngạc quay mặt đi.

Bắc Minh Thiện thấy phản ứng của cô, khóe miệng cong cong, anh chậm rãi ghé miệng lại gần tai Cố Hạnh Nguyên: “Nếu không có, chờ lát nữa trở về tôi cho em nhìn một cái.”

Hơi thở phả ra từ miệng anh khiến lỗ tai Cố Hạnh Nguyên muốn bỏng rát.

Cố Hạnh Nguyên bất giác lại run lên, cũng không xem ở đây là đâu, bản thân mình có thân phận gì, lại cùng cô như thế.

Sau khi ổn định cảm xúc, mặt cô hiện lên sự căng thẳng: “Anh tham gia hoạt động này với tư cách là ba của đứa nhỏ, không phải dưới thân phận người nổi tiếng hay doanh nhân. Anh nhìn anh xem, không chừng cũng bị người ta “vuốt mông ngựa” quen rồi, lúc xem biểu diễn cũng phải đeo kính râm, hơn nữa thời điểm đáng vỗ tay lại không vỗ tay, một chút lễ tiết cũng không có. Trưng cái mặt ra không nhúc nhích, xem chừng không giống xem biểu diễn.”

Xem ra, nội tâm Cố Hạnh Nguyên lúc này đang như sư tử rống giận, Bắc Minh Thiện nhăn mặt mày: “Anh không giống như đang xem biểu diễn, vậy giống cái gì?”

“Tôi xem thấy anh giống như đang tham dự đám ma, hướng về di thể cáo biệt!”

Bắc Minh Thiện lần đầu nghe được có người hình dung bộ dạng mình giống như hướng di thể cáo biệt.

Hai má hơi giật giật.

Thật sự mới mẻ, nghe Cố Hạnh Nguyên đánh giá mình xong, anh chẳng lấy gì làm tức giận.

Đương nhiên, cũng chỉ có Cố Hạnh Nguyên mới dám nói thẳng mặt anh, và cũng chỉ có cô mới có lá gan này.

“Thật sự không nhìn ra, đi theo Vân Chi Lâm học được cái nhanh mồm nhanh miệng, tôi thật sự không biết nên vui hay buồn.” Trong lời nói của Bắc Minh Thiện cảm giác lạnh như băng.

“Hừ, anh vui hay buồn có liên quan gì đến tôi. Anh cũng đừng quên hôm nay là ngày gì, sau đêm nay, hiệp ước của chúng ta bị hủy bỏ. Đến lúc đó anh và tôi đường ai nấy đi, nước giếng không phạm nước sông.” Lời nói đanh thép của Cố Hạnh Nguyên khiến trong lòng Bắc Minh Thiện như đeo tảng đá lớn.

Đúng vậy, chỉ còn mười hai giờ nữa, thời hạn tháng này trôi quá nhanh khiến anh bắt đầu nhớ lại nhiều chuyện trong một tháng qua. Vì vậy anh không thể chấp nhận một kết thúc sắp đến.

Bắc Minh Thiện bắt đầu trầm tư.

Lúc này, phía sau tấm màn sân khấu, nhân viên công tác đã sắp xếp xong chỗ biểu diễn và các loại đạo cụ.

Nhóm diễn viên nhỏ cũng đã lên sân khấu theo sự sắp xếp. Bọn họ lúc này chỉ chờ tấm màn sân khấu được mở ra.

Khi ánh đèn sân khấu dần mờ đi, mọi âm thanh ồn ào lập tức biến mất.

Một chùm ánh sáng trắng chiếu vào tấm màn đen tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.