Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 557: Chương 557: Cạn ly rượu nho




“Phim truyền hình?” Bắc Minh Thiện quả thực bị Cố Hạnh Nguyên khiến cho không biết nên khóc hay nên cười nữa: “Em lớn đến chừng này rồi mà vẫn còn tin vào tình tiết trong phim truyền hình nữa à? Biên kịch chính là vì hâm mộ ghen tị hận với cuộc sống của những người giàu có, nên mới viết thành như vậy đó, chứ không phải là để gia tăng xung đột cho phim, hay tạo yếu tố gây cười đâu. Em cũng không cẩn thận mà nghĩ thử xem: Có ai lại ngốc đến mức mang đồ giả đến nơi cao cấp thế này, mà lại không bị ai phát hiện chứ? Đến những chỗ như thế này, thì đều là những người từng trải cả rồi, đồ thật hay đồ giả bọn họ chẳng phải chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra được sao. Cho dù bọn họ không nói ra đi nữa, thì cũng sẽ ngầm bàn tán thôi. Chỉ là em sẽ không nghe thấy được, đến lúc đó, em chẳng khác nào con đà điểu bị dọa sợ, cho rằng cứ vùi đầu trong cát, thì sẽ không bị người khác trông thấy hết. Tự lừa mình dối người thôi.”

Lý lẽ của Bắc Minh Thiện, khiến những lời Cố Hạnh Nguyên muốn nói ra miệng nghẹn lại trong cổ họng. Cho dù có muốn phản bác đi nữa, thì cô cũng chẳng tìm được cơ hội hay điểm nào để phản bác cả.

Sao mà lại để cái tên Bắc Minh Nhị này vô thanh vô tức chiếm được thế thượng phong thế chứ?

Cố Hạnh Nguyên quả thực tức đến mức ngửa đầu, một hơi uống cạn rượu trong ly.

***

Bắc Minh Thiện nhìn bộ dạng có nỗi khổ mà không nói nên lời của Cố Hạnh Nguyên, cảm thấy cực kỳ thú vị.

Cô nàng bình thường lanh mồm lanh miệng này vậy mà cũng có lúc không biết đối đáp thế nào.

Ly rượu của Cố Hạnh Nguyên vừa uống cạn, Bắc Minh Thiện lại rót đầy cho cô: “Em sao lại nóng nảy thế chứ. Chẳng hiểu biết gì cả. Đã là rượu nho rót trong ly dạ quang, thì phải chầm chậm thưởng thức từng ngụm từng ngụm một. Chứ uống như em vừa nãy, chẳng phải là lãng phí rượu ngon sao.”

“Đợi đợi một chút......” Một ly rượu vừa xuống bụng, Cố Hạnh Nguyên đột nhiên như nghĩ đến gì đó, vội vàng vươn tay ra hiệu ngừng lại.

“Lát nữa tôi còn phải lái xe về chỗ của Kiều Kiều nữa, giờ uống rượu thế này thì làm sao mà lái xe được đây!” Cố Hạnh Nguyên cuống lên trong lòng. “Bắc Minh Thiện: Nói đi, có phải anh cố ý chuốc rượu cho tôi không đấy.” Khuôn mặt nhỏ của Cố Hạnh Nguyên căng chặt, như thể trúng phải bẫy của Bắc Minh Thiện vậy.

Vẻ mặt Bắc Minh Thiện lại một bộ ngây thơ vô tội, anh vươn tay sang hai bên: “Tôi chẳng qua chỉ là muốn cho em xem thử bộ sưu tập của mình thôi. Sao lại thành cố tình lừa em uống rượu rồi.”

Cố Hạnh Nguyên trợn mắt liếc anh một cái: “Điêu, anh cứ điêu nữa đi. Tôi mới không tin một cái ly thì có quan hệ gì với rượu vang đỏ đấy.”

Khóe môi Bắc Minh Thiện khẽ nhếch, vẽ lên ý cười trên khuôn mặt: “Em nói vậy là không đúng rồi, câu thơ vừa nãy tôi nói em nghe không hiểu à, ly dạ quang là phải đi với rượu nho, như thế mới là tuyệt phối. Đặc biệt là trong đêm trăng tròn thế này, đứng dưới ánh trăng sáng tỏ, rót rượu vào trong ly, thân ly bỗng sáng lên, lấp lánh rực rỡ, khiến lòng người vui vẻ thoải mái, hứng thú dâng trào.”

Cố Hạnh Nguyên nhìn điệu bộ này của Bắc Minh Thiện, nhịn không được mà bĩu bĩu môi, kỳ thực nghe xong miêu tả của Bắc Minh Thiện, trong lòng cô cũng nảy sinh chút chút hiếu kỳ đấy, có điều cô vẫn cảm thấy Bắc Minh Thiện nói có hơi phóng đại quá mức.

“Nghe anh nói thì đúng là kỳ diệu thật đấy, rốt cuộc có đúng là tuyệt vời như vậy không, chắc không phải anh cố tình nói thế chỉ để khoe khoang tài văn chương của mình đâu nhỉ.” Cố Hạnh Nguyên thấy, chuyện đã đến nước này, có tiếp tục truy cứu trách nhiệm thuộc về ai cũng chẳng ích lợi gì. Xem ra tối hôm nay cô chắc chắn không lái xe về được rồi. Đành phải tự nghĩ xem còn cách nào khác không thôi.

Chỉ là có một điểm phải kiên định: Ấy là tuyệt đối không thể nghỉ lại đây. Cho dù các con đều đang ở đây đi nữa, thì cũng chẳng thể ngăn được Bắc Minh Nhị bắt nạt mình đâu.

Bắc Minh Thiện bưng ly, nhấc chai rượu vang đỏ đã mở nắp lên, chỉ chỉ ra bên ngoài phòng khách: “Nếu như em không tin, thì theo anh ra kia xem thử xem.” Nói xong, anh bước từng bước lớn ra ngoài cửa.

“Xem thì xem, làm như có ai sợ anh chắc.” Cố Hạnh Nguyên cũng cầm ly rượu của mình lên, theo anh ra bên ngoài phòng khách.

Hai người đi vòng quanh sân, ra đến vườn sau, ở đây có một cái đình nghỉ chân, bên trong bày một chiếc bàn nhỏ cùng hai cái ghế mây.

Bắc Minh Thiện đặt chai rượu trong tay lên mặt bàn.

Ngước nhìn lên, một vầng trăng tròn vành vạnh treo cao trên bầu trời, ánh trăng trong vắt chiếu xuống mặt đất, dát một lớp bàng bạc lên những nơi ánh đèn không rọi tới.

Bắc Minh Thiện cầm ly rượu lên: “Em xem thử xem có giống với những gì anh miêu tả không nhé.”

Cố Hạnh Nguyên cẩn thận bưng ly rượu của mình, đẩy về phía Bắc Minh Thiện, hai mắt chăm chú nhìn vào ly rượu anh đang cầm trong tay.

Khiến cô không kìm được kinh ngạc là, rượu bên trong ly dưới ánh trăng chiếu rọi lại được bổ trợ bởi ly dạ quang quả thực lấp lánh rực rỡ.

Thứ ánh sáng chói mắt, tựa như trong ly cất giấu một viên bảo thạch ấy, khiến người ta nảy sinh khát vọng muốn một ngụm uống cạn.

Tiếp đó cô nâng ly của mình lên, nó vẫn hấp dẫn như thế, cô tựa như bị ma nhập, đưa cái ly lên sát miệng mình, nhẹ nhấp một ngụm.

***

Chất lỏng mát lạnh lướt qua nhũ đầu* nơi đầu lưỡi, để lại vị ngọt dịu đặc trưng của nho.

*nhũ đầu: khí quan cảm thụ vị giác, dùng để phân biệt mùi vị

Dường như không còn giống những lần thưởng thức rượu vang đỏ trước đây, chỉ cảm nhận được một vị đắng chát nữa.

Buổi tối bên ngoài vẫn có chút se lạnh, nhưng một ngụm rượu vừa xuống bụng, cô đã cảm thấy trong người dâng lên một cỗ ấm áp.

“Sao cảm giác lại không giống với vừa nãy tôi uống nhỉ?” Cố Hạnh Nguyên không tự chủ bật thốt lên một câu.

Bắc Minh Thiện cúi người ngồi xuống ghế mây, nâng ly rượu của mình lên, một ngụm uống cạn rượu trong ly, sau đó mỉm cười với cô, nói: “Em đã nghe câu chuyện Trư Bát Giới ăn nhân sâm bao giờ chưa? Tôn Ngộ Không ăn trộm được nhân sâm, sau đó chia cho Trư Bát Giới và Sa Tăng. Mỗi người được một quả. Trư Bát Giới tham ăn, một ngoặm đã nuốt sạch vào bụng, chẳng nếm ra được mùi vị gì. Thấy Tôn Ngộ Không cùng Sa Tăng ăn đến là thích thú, Trư Bát Giới lại thòm thèm, liền cầu Tôn Ngộ Không trộm tiếp cho mình, để mình cẩn thận nếm thử.”

Cố Hạnh Nguyên hơi hơi chau mày, hơi rượu mới vừa bốc lên đã bị câu chuyện mang theo hơi hướm trào phúng của anh xua tan thành mây khói rồi.

Anh ta kể ra câu chuyện này rõ ràng là chỉ cây dâu mắng cây hòe, ý nói mình giống như Trư Bát Giới đây mà!

Cô thật hận không thể ném thẳng cái ly trong tay vào người Bắc Minh Thiện.

Chỉ là ngại không biết cái ly này giá bao nhiêu thôi, nhỡ may lại là bảo vật vô giá, thì cái thân khó khăn lắm mới tìm lại được tự do này của cô, chẳng phải sẽ về lại dưới ma trảo của anh ta à.

“Hừ! Nói cái gì đấy, anh mới là heo ấy.”

Bắc Minh Thiện nhìn bộ dạng tức tối của Cố Hạnh Nguyên, lại càng cảm thấy thú vị: “Chẳng lẽ em không phải à? Uống nhiều rượu vang đỏ như vậy mới nếm ra được mùi vị, em nói xem có phải so với heo còn ngốc hơn không.”

“Tôi không biết uống rượu vang đấy, thì làm sao, cùng lắm thì không uống nữa là được chứ gì. Tôi cũng lười ở lại chỗ này của anh, nếu không phải bị anh bắt nạt chết, thì cũng bị anh chọc tức chết thôi.” Nói xong, cô nhìn xuống chỗ rượu trong cái ly mình đang cầm trên tay.

Thật muốn hất thẳng vào mặt Bắc Minh Nhị, thế nhưng cô lại có chút hoài niệm hương vị ngọt dịu mới rồi.

Cuối cùng, cô vẫn là ngẩng đầu, uống cạn rượu trong ly: “Kêu tài xế đưa tôi về nhà đi.”

“Quên mất không nói với em, tài xế hôm nay có việc phải ra ngoài rồi, Trình Trình, Dương Dương bữa nay đi thi cũng là tôi đưa đón đấy.” Bắc Minh Thiện một bộ ‘trận này tôi thắng rồi’ trả lời.

“Thế thì anh lái xe đưa tôi về vậy.”

“......Tôi cũng uống rượu mà, chẳng lẽ em quên à?” Bắc Minh Thiện vừa nói vừa lắc lắc ly rượu trong tay trước mắt Cố Hạnh Nguyên.

“Ah!” Cố Hạnh Nguyên quả thực bị Bắc Minh Thiện chọc tức rồi, cô muốn phát tiết lại chẳng có thứ gì để phát tiết cả. “Bắc Minh Nhị, anh là người được đặc biệt mời về để dày vò tôi đúng không!”

“Tôi xuất hiện là để nâng cao giá trị cuộc sống của em đó. Nếu đã không còn cách nào khác, thì đành mời em ở lại đây vậy. Trên tầng hai vẫn còn một phòng, là phòng trước đây Phỉ Nhi dùng. Nếu như em không ngại.”

“Xin lỗi nhé, tôi sẽ không ở lại phòng vị hôn thê của anh đâu. Nhỡ may lúc nào đó cô ta quay lại, biết được thì lại mất hứng đấy.” Cố Hạnh Nguyên cuối cùng cũng tìm được chỗ đau của Bắc Minh Thiện, tóm chặt lấy, sau đó bồi cho một cước.

Quả nhiên vẻ mặt bông đùa của Bắc Minh Thiện tức khắc cứng lại, anh im lặng không nói gì nữa.

Cố Hạnh Nguyên dương dương đắc ý đặt ly rượu lên mặt bàn: “Trả ly lại cho anh này, sau đó có vỡ hỏng gì tôi cũng không đền đâu đấy.”

Nói xong cô rời khỏi vườn hoa, đi thẳng ra cổng lớn, không ai đưa thì chẳng lẽ cô không tự bắt được xe về nhà hay sao.

***

Cố Hạnh Nguyên ra khỏi nhà cũ của nhà Bắc Minh rồi mới nhớ, con đường này rất ít khi có xe bên ngoài chạy qua.

Ngay cả taxi cũng ít đến đáng thương.

Thôi bỏ đi, kể cả không có xe, phải đi bộ về nhà đi nữa, thì cô cũng không muốn ở lại nhà Bắc Minh chút nào, nhất là khi Bắc Minh Thiện cũng đang ở đây.

Cô men theo con đường đi về phía đường quốc lộ, thi thoảng lại quay đầu nhìn xem có chiếc xe nào ngang qua phía sau không.

Ban ngày nhiệt độ ấm áp, nhưng về đêm vẫn hơi hơi se lạnh, đặc biệt là khi từng cơn gió cứ không ngừng tạt qua người thế này, khiến cô nhịn không được nổi một tầng da gà.

“Cái tên Bắc Minh Thiện đáng chém ngàn nhát này, rõ ràng biết mình lái xe đến rồi, mà còn lôi ly dạ quang ra khoe, rồi lại phối với rượu vang đỏ nữa chứ. Cố Hạnh Nguyên ơi là Cố Hạnh Nguyên, này cũng phải trách mày nữa đấy, sao lại dễ dàng để cái tên xấu xa kia lừa như vậy chứ, không thể cẩn thận hơn một chút được à. Trời tối thui thế này, mình phải đi đến khi nào đây, không khéo đến lúc đó phải mượn xe lăn của mẹ dùng luôn ấy.” Cố Hạnh Nguyên vừa đi vừa mắng Bắc Minh Thiện không dứt miệng.

Vì yêu cầu của công việc, cũng là để an toàn khi lái xe, trong xe của cô luôn để sẵn một đôi giày đế bằng, chỉ là trước lúc xuống xe, cô thường sẽ đổi sang giày cao gót.

Bây giờ cô chính là đang mang đôi giày cao gót ấy đây.

Đi một đoạn đường ngắn thì không sao, nhưng muốn đi xa hơn một chút thì không dễ như vậy nữa, hai chân cô càng lúc càng đâu, mỗi bước đều như giẫm trên thảm đinh vậy.

Khi đi cách nhà cũ của nhà Bắc Minh khoảng một ki-lô-mét, cô loáng thoáng trông thấy ánh đèn xe, sau đó ánh đèn càng lúc càng to, tiếng động cơ xe cũng càng lúc càng gần.

Cố Hạnh Nguyên gấp không chờ được mà quay người, hướng phía chiếc xe không ngừng vẫy tay. Hy vọng gặp được một người tài xế tốt bụng, có thể cho mình quá giang một đoạn.

Chỉ thấy đèn xe xẹt qua trước mắt, chiếc xe dùng tốc độ cực nhanh vụt qua người cô.

Cố Hạnh Nguyên cảm thấy hơi hơi nản lỏng, khó khăn lắm mới trông thấy một chiếc xe, nhưng có vẻ người ta không tính cho mình đi nhờ một đoạn rồi.

Thôi bỏ đi, tự mình đi bộ về nhà vậy.

Cố Hạnh Nguyên có chút chán nản, quay người chuẩn bị đi tiếp về phía trước.

Nhưng khiến cô không ngờ đến là, chiếc xe và vụt qua người cô kia lại dừng ở chỗ cách cô một đoạn không xa.

Lúc này, Cố Hạnh Nguyên tựa như thấy được hy vọng, bước nhanh tiến về phía chiếc xe.

Tuy nhìn thì có vẻ chiếc xe kia chỉ cách mình cỡ một trăm mét là cùng, nhưng Cố Hạnh Nguyên vẫn rất vất vả mới chạy tới được.

Ấy là bởi đôi giày cô đang đi không thích hợp chạy bộ, chạy không nhanh đã đành, còn rất dễ bị trẹo chân nữa.

Cô sợ người ngồi trong xe kia đợi hết nổi, liền dứt khoát cúi xuống, cởi phăng đôi giày cao gót ra. Làm vậy xong quả nhiên chạy nhanh hơn hẳn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.