Dương Dương cúi đầu xuống, buông tay của mẹ ra, lê lết từng bước đến bên cạnh Bắc Minh Thiện.
“Ba ơi, đối với chuyện thi cử hôm nay. Con xin lỗi ba. Con không nên viết thứ có liên quan đến kỳ thi lên tay mình. Con đã nhận được bài học rồi, sau này không dám nữa. Nhưng con có thể bảo đảm với ba, con thật sự không có nhìn thứ trên tay trong lúc thi, không có gian lận. Thành tích kỳ thi lần này là thật sự đó.”
Dương Dương đặt bàn tay nhỏ ra sau, toàn thân trông có chút căng thẳng.
Giọng nói lúc cậu nhóc nói chuyện rất nhỏ, nhỏ đến mức thanh âm trong ti vi cũng át qua cả tiếng của cậu.
Dương Dương nói xong, cũng rất cẩn thận dè dặt mà khẽ ngẩng đầu lên, nhìn Bắc Minh Thiện với sắc mặt có chút căng thẳng.
Năm phút sau, Bắc Minh Thiện nhấc tay lên cầm lấy reomote tắt ti vi đi.
Lúc này bầu không khí ở trong đại sảnh lại bắt đầu giảm xuống đột ngột, ngay cả Cố Hạnh Nguyên và Trình Trình đứng sau lưng Dương Dương nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của Bắc Minh Thiện cũng bắt đầu lo lắng thay cho Dương Dương.
Cuối cùng Cố Hạnh Nguyên có chút không nhịn được nữa, nhẹ giọng mà nói với Bắc Minh Thiện: “Bây giờ con cũng về rồi, nó cũng nhận lỗi với anh rồi, anh nói câu gì với nó đi chứ. Bộ dạng bây giờ của anh không sợ doạ đến con sao.”
Trình Trình lúc này cũng nắm chặt tay mẹ, bắt đầu có chút lo lắng cho Dương Dương rồi.
***
Lúc này Bắc Minh Thiện quay đầu nhìn Dương Dương. Trong đôi con ngươi của anh không có khí tức băng lãnh.
“Con đến đây.” Bắc Minh Thiện vẫy vẫy tay với Dương Dương, chỉ vào bên cạnh mình.
Dương Dương nhìn bộ dạng của ba, trong lòng có chút sợ. Cậu nhóc có chút không dám qua đó, không biết ba có túm mình qua đó đánh một trận không nữa.
Cố Hạnh Nguyên nhìn ra được tâm tư của con trai, cô đi đến bên cạnh Dương Dương nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của cậu nhóc: “Bảo bối, đừng sợ, ba con bảo con qua đó thì con qua đó đi.”
Lời của Cố Hạnh Nguyên như đã cho cậu nhóc một viên định tâm, cậu lê bước nhỏ đi về phía Bắc Minh Thiện từng chút một.
Đợi đến khi Dương Dương đi đến trước mặt mình rồi, Bắc Minh Thiện vươn tay ra, túm lấy cánh tay của Dương Dương.
Cơ thể Dương Dương run lên một cái theo phản xạ, hơn nữa chân còn tự giác lùi ra sau một bước.
Nhưng bàn tay lớn của Bắc Minh Thiện lại giống như hai cái kìm lớn vậy, Dương Dương đã không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của anh rồi.
Không biết Bắc Minh Thiện định làm gì, Cố Hạnh Nguyên và Trình Trình ở một bên cũng lo lắng thay cho Dương Dương.
Nhưng bọn họ không nhìn thấy cảnh tượng Bắc Minh Thiện túm lấy Dương Dương đến để đánh.
“Dương, rất vui khi con có thể thừa nhận lỗi này với ba. Ba đã nhận lời xin lỗi của con rồi. Trong khoảng thời gian con rời đi, ba cũng đang nghĩ, có phải tiêu chuẩn mà ba đặt ra đối với con đã quá cao rồi không, nên mới khiến con có suy nghĩ gian lận để chắc chắn lấy được thứ hạng. Nếu như là vậy, thì ba thà để thành tích của con không được tốt, cũng không muốn con sa chân vào con đường sai lầm. Nếu như lần này con thật sự gian lận rồi, hơn nữa bọn ta đều không biết. Vậy thì rất khó đảm bảo lần sau con có còn suy nghĩ gian lận nữa, mà không thật sự coi trọng việc học hành nữa hay không. Chuyện hôm nay tuy con đã làm sai, nhưng khiến ba cảm thấy rất vui. Bởi vì con là đứa bé dũng cảm nhận lỗi, hơn nữa con cũng dùng thực lực của mình để chứng minh, thực ra con cũng có thể giỏi như Trình Trình.”
Lời nói này của Bắc Minh Thiện, khiến Cố Hạnh Nguyên và Trình Trình đều cảm thấy kinh ngạc. Đặc biệt là Trình Trình, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nghe thấy ba nói chuyện ôn hoà với mình như vậy.
Mình làm sai, ngoại trừ bị ba giáo huấn ra thì không còn gì khác nữa.
Không lẽ ba thật sự đã thay đổi rồi sao?
Dương Dương ngẩng đầu lên, trừng to đôi mắt, có chút không dám tin vào tai của mình nữa: “Ba, ý của ba là ba tha thứ cho chuyện mà con làm sai sao?”
Bắc Minh Thiện nhìn Dương Dương, rất trịnh trọng mà gật gật đầu, sau đó lại nói: “Chuyện thi cử ba có thể tha thứ con, nhưng chuyện lúc ăn cơm hồi nãy ba lại không tha thứ được.”
Trái tim vốn đã có chút yên tâm của Dương Dương lại thót lên lần nữa.
“Tuy chuyện thi cử hôm nay, có lẽ lúc đó con cảm thấy đã chịu không ít ấm ức, nhưng đây không phải là lý do để con bỏ nhà đi có hiểu không? Đã từng, ông nội con giao cả gia nghiệp Bắc Minh thị này giao cho ba. Con thân là con cháu của nhà Bắc Minh, thì có nghĩa là tương lai hai anh em con và Trình Trình phải gánh vác gia nghiệp này giống như ba. Trên con đường sau này, ấm ức hoặc là hiểu lầm vâng vâng mà con phải chịu còn nhiều hơn chuyện ngày hôm nay đến mấy lần, mấy chục lần, thậm chí là cả trăm lần nữa. Không lẽ, đến lúc đó con cũng sẽ vứt cả nhà lại mà ra đi giống như ngày hôm nay sao? Dương Dương, đây không phải chuyện mà một nam tử hán làm. Lúc nhỏ ông nội của các con đã từng tặng cho ba một câu ‘Trời định giao cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm chí, nhọc nhằn gân cốt, khiến bụng đói khổ, khiến người rỗng túi, khiến mọi việc không như ý, để hắn càng thêm động lòng, càng thêm kiên nghị, bổ sung những thiếu sót’, bây giờ ba tặng lại câu này cho con, cũng tặng cho Trình Trình.”
***
Lời của Bắc Minh Thiện khiến Cố Hạnh Nguyên phải nhìn anh bằng con mắt khác, thật sự không ngờ anh sẽ nói những lời như vậy với Dương Dương.
Mà lời này đối với anh mà nói, trước đây là ngàn vạn lần không bao giờ nói ra.
Lúc này Trình Trình từ bên cạnh Cố Hạnh Nguyên đi đến bên cạnh Bắc Minh Thiện, chủ động vươn bàn tay nhỏ ra, một tay kéo lấy bàn tay nhỏ của Dương Dương, một tay cẩn thận mà kéo lấy bàn tay lớn của Bắc Minh Thiện.
“Ba, sự dạy dỗ của ba con và Dương Dương đều sẽ ghi nhớ trong lòng. Hai người chúng con sẽ học hành thật tốt, sẽ không làm cho sự nghiệp mà ba và ông nội sáng lập ra mất đi trong tay của bọn con đâu.”
Nói xong, cậu quay đầu sang thị ý với Dương Dương.
Dương Dương hiểu ý của cậu, cũng rất dè dặt mà vươn bàn tay còn lại của mình ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay còn lại của ba: “Ba ơi, ba yên tâm đi, sau này con sẽ không làm chuyện như vậy nữa. Con sẽ học hành thật tốt.”
Bắc Minh Thiện ngồi trên ghế sofa, nhìn hai anh em ở trước mặt, gật gật đầu: “Thời gian không còn sớm nữa, Dương, có phải con vẫn chưa ăn cơm không. Ba kêu bọn họ chuẩn bị một phần cho con.”
Dương Dương lắc lắc đầu: “Ba, con đã ăn ở bên ngoài rồi, là Trình Trình mời đó, coi như là anh ấy lấy công chuộc tội đi.”
Bắc Minh Thiện nhìn Dương Dương, mi tâm khẽ nhướng lên, ‘lấy công chuộc tội’? Rốt cuộc là ai có công, ai có tội, hình như là ngược lại rồi nhỉ.
Thằng nhóc Dương Dương này, bản lĩnh đổi trắng thay đen thật đúng là đã ăn sâu vào xương tuỷ rồi.
“Được rồi, nếu đã ăn rồi thì mau đi nghỉ sớm đi.” Bắc Minh Thiện buông tay của hai đứa con ra, đứng dậy nói với Trình Trình: “Ngày mai còn phải thi, hôm nay cũng đừng ôn tập quá muộn.”
Trình Trình và Dương Dương gật gật đầu: “Ba, vậy bọn con lên trên đây.”
Cố Hạnh Nguyên và Bắc Minh Thiện đứng ở trong đại sảnh, nhìn hai đứa con đi lên lầu.
Mãi đến khi trên lầu không còn động tĩnh gì nữa, Cố Hạnh Nguyên mới quay đầu nhìn sang Bắc Minh Thiện: “Thật không ngờ, hôm nay anh lại nói ra lời như vậy. Nếu không nhìn thấy anh, tôi nghĩ tôi sẽ tưởng là một người khác đang nói với Dương Dương đó.”
Thần sắc của Bắc Minh Thiện dịu lại đi không ít, anh nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Ồ? Không lẽ ấn tượng mà tôi cho em là một người cha nghiêm khắc sao?”
Cố Hạnh Nguyên học ngữ khí của Dương Dương, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “NO, NO, NO…anh không phải người cha nghiêm khắc, mà là bạo quân.”
Bắc Minh Thiện dường như không cảm thấy bất ngờ gì đối với cái đánh giá của cô đối với anh, có lẽ từ bạo quân này anh đã nghe từ rất lâu rồi.
Bắc Minh Thiện gật gật đầu, quay người lấy một chai rượu vang từ kệ rượu trên vách tường ở đại sảnh, sau đó lấy ra hai chiếc ly chân cao màu xanh lá cây từ hộp gỗ sơn mài màu đỏ ở bên cạnh.
Đặt chúng trên bàn cà phê trước ghế sofa.
“Đừng đứng nữa, ngồi xuống nói chuyện đi.” Bắc Minh Thiện nói xong, thị ý Cố Hạnh Nguyên ngồi xuống, bản thân anh cũng ngồi xuống.
Anh rất thuần thục mà dùng đồ khui mở nút chai bằng gỗ trên bình rượu ra, sau đó rót một chút vào trong hai cái ly.
Sau đó nhẹ nhàng đẩy một ly trong đó đến trước mặt Cố Hạnh Nguyên: “Mời em uống một ly.”
Cố Hạnh Nguyên rũ mắt xuống nhìn rượu ở trước mặt mình, nhưng thứ thu hút ánh mắt của cô lại không phải rượu, mà là chiếc ly để đựng rượu.
Không giống với ly thuỷ tinh đựng rượu vang bình thường, cái ly này trông nhỏ hơn một chút.
Toàn bộ chiếc ly giống như được chạm khắc bằng ngọc bích, chiếc ly màu xanh ngọc bích có hoa văn màu xanh lá cây đậm trên thân, mang theo một khí thế rất cổ điển bên trong.
Dòng rượu màu đỏ đậm ở bên trong, màu sắc trở nên càng đậm hơn, hơn nữa còn thoang thoảng mùi hơn nhàn nhạt mà chỉ nho mới có.
***
Cố Hạnh Nguyên hứng thú mà cầm ly rượu lên: “Đây là ly gì vậy, trông giống như rất cổ. Không ngờ anh còn là một người sưu tầm đồ cổ nữa.”
Bắc Minh Thiện cầm ly lên uống một ngụm, sau đó nói: “Em có bao giờ nghe qua một câu thơ: Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi. Thứ xứng với rượu nho nhất chỉ có ly Dạ Quang mà thôi.”
“Ý của anh là, đây chính là ly Dạ Quang trong truyền thuyết sao? Không ngờ lại có hình dạng này.” Cố Hạnh Nguyên kinh ngạc mà lại cầm ly lên xem thử.
Trong ấn tượng của cô, ly Dạ Quang này chẳng qua chỉ là bảo vật mà trong thơ nhắc đến, trong hiện thực căn bản không nhìn thấy.
Nhưng bây giờ xem ra, bản thân mình đã được mở mang tầm mắt rồi. Không ngờ lại có một cặp ở chỗ Bắc Minh Nhị.
“Này, cặp này của anh là thật hay giả vậy, đừng có nói là mấy đồ rẻ tiền mua trên Shopee sau đó đựng trong một cái hộp trông khá cao cấp đó nha. Mấy người có tiền như các người không phải đều như vậy sao, cho dù lúc xuất hiện ở bữa tiệc cao cấp đi nữa, có mặc đồ nhái cũng chả sao. Chỉ cần bình tĩnh, đi qua đi lại mấy vòng như không có ai thì trong mắt người khác đồ nhái cũng thành đồ thật rồi.”
Bắc Minh Thiện đánh giá Cố Hạnh Nguyên trên dưới cả nửa ngày.
Cố Hạnh Nguyên bị anh nhìn mà trong lòng có chút sởn gai ốc: “Ê ê, anh nhìn cái gì mà nhìn. Đừng nhìn tôi với ánh mắt đó, cứ giống như không có ý tốt gì vậy.”
“Tôi thật sự cảm thấy em rất có khiếu làm gian thương, để em làm luật sự hoặc là trợ lý đặc biệt thì có chút uổng tài năng rồi.”
Cố Hạnh Nguyên vừa nghe, lập tức phóng cho Bắc Minh Thiện một ánh mắt đầy dao: “Này này, sao tôi nghe câu này lại cảm giác như đang mắng tôi thế nhỉ. Tôi có khiếu làm gian thương là sao. Tôi luôn là công dân tốt luôn tuân thủ pháp luật đó OK. Đừng có đem tôi làm một giuộc với anh.”
Bắc Minh Thiện lại nhấp một ngụm nhỏ: “Không lẽ còn không phải gian thương sao. tôi chưa hề nghĩ đến việc mua đồ giả trên Shopee về để trong hộp gỗ cao cấp, tôi chưa từng nghĩ lúc xuất hiện ở tiệc cao cấp sẽ mặc đồ nhái? Mấy cái này không lẽ còn chưa đủ chứng minh tiềm năng của em sao.”
Lời của anh khiến Cố Hạnh Nguyên nghẹn họng không biết nên nói gì cho tốt nữa, mặt của cô lúc trắng toát lúc đỏ bừng: “Tên, tên ngậm máu phun người nhà anh. Tôi sở dĩ biết mấy cái này đó cũng là bởi vì tôi xem quá nhiều phim miêu tả cuộc sống của loại phú hào như các người mà thôi.”