Bắc Minh Thiện tránh Hình Uy, đi đến trước mắt Bắc Minh Diệp Long, đưa tay chỉ vào mũi anh ta nói: “Ba của tôi chết thế nào. Cậu thế mà còn đưa hung thủ giết ba tôi vào Bắc Minh thị. Cậu luôn nói ông ấy thương cậu nhất, nhưng mà kết quả là những chuyện mà cậu làm lại làm ông ấy đau lòng. Cậu còn ở đây không biết xấu hổ mà luôn miệng nói mình là người nhà Bắc Minh, lại làm được mấy chuyện hại đến nhà Bắc Minh!”
Bắc Minh Diệc Long lúc này cũng biến sắc rồi, anh ta không thừa nhận cách nói này của Bắc Minh Thiện: “Chú nói cho rõ ràng một chút, Bắc Minh Diệp Long tôi cũng bình tĩnh xem xét, không làm chuyện gì có lỗi với nhà Bắc Minh, có lỗi với ông nội. Về phần tôi mời ai đến đây, đấy hoàn toàn là quyền của tôi. chú vẫn luôn miệng nói Noton là hung thủ giết ông nội, nhưng chứng cứ đâu? Dường như lúc trước vụ án kết luận là anh ta vô tội được thả ra. Chú hai, xin chú sau này muốn lên án ai đó, lấy chứng cứ xác thực rồi nói.”
“Bốp...”
Âm thanh truyền đến, nắm tay của Bắc Minh Thiện đánh mạnh lên mặt Bắc Minh Diệp Long, khóe miệng anh ta lập tức trào máu ra.
“Cái đứa cháu không ra gì của nhà Bắc Minh này, tôi đây là thay ba tôi, ông nội cậu đánh cậu!”
*
Bắc Minh Thiện đánh Bắc Minh Diệp Long không kịp chuẩn bị, hơn nữa vô cùng hung ác. Ngay cả Bắc Minh Triều Lâm ngồi bên cạnh Bắc Minh Diệp Long cũng không kịp ngăn cản.
Bắc Minh Diệp Long trước mắt chỉ thấy sao bay quanh đầu, đầu óc mơ màng. Anh ta lùi về sau mấy bước rồi mới ngừng lại.
Bắc Minh Triều Lâm vội vàng đến đỡ con trai, lo lắng hỏi: “Diệp Long, con không sao chứ?”
Bắc Minh Diệp Long giống như là một con hổ nhỏ ác liệt nhìn chằm chằm vào Bắc Minh Thiện, một tay anh ta gạt tay ba mình ra, sau đó dùng mu bàn tay lau đi máu trên khóe miệng.
Sau đó nhổ một cái răng trong miệng ra đất.
Những người khác ở đó ngây người, ai cũng chừa từng gặp trường hợp như vậy.
Nhất là cái vung tay của Bắc Minh Thiện, dù là đối với người nhà mình cũng ra tay ác độc như vậy đúng là làm người ta khiếp sợ trong lòng.
Bây giờ xem ra cuộc họp này không thể họp được, bây giờ là chuyện nhà Bắc Minh, những người khác cảm thấy cũng không cần ở làm loạn ở trong đó rồi.
Đều xám xịt rời khỏi ghế không tiếng động chạy ra khỏi phòng họp.
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại Bắc Minh Thiện, Cố Hạnh Nguyên, Hình Uy, Bắc Minh Diệp Long và Bắc Minh Triều Lâm.
Sau khi Bắc Minh Thiện đánh Bắc Minh Diệp Long một quyền, Hình Uy cũng không thể để ông chủ đánh nữa, anh ta dùng hết sức lực giữ chặt ông chủ: “ông chủ, có chuyện gì từ từ nói, không nên tức giận lớn như vậy. Dù sao mọi người đều là người nhà Bắc Minh, tránh tổn thương hòa khí.”
Cố Hạnh Nguyên lúc này cũng sợ ngây người, đối mặt với cảnh tượng như vậy đúng là không biết làm thế nào mới tốt. Hoặc là nói, bây giờ cô không có bất kỳ năng lực gì giúp đỡ.
Đối với việc ông cụ Bắc Minh chết đi, Bắc Minh Thiện vẫn luôn chắc chắn là Đường Thiên Trạch. Chuyện này xem như cô cũng hiểu rõ. Cuối cùng không có chứng cứ chỉ vào Đường Thiên Trạch mà vô tội phóng thích.
Nhưng mà Bắc Minh Thiện vẫn canh cánh chuyện này trong lòng.
Hôm nay Bắc Minh Diệp Long xem như là đụng vào họng súng.
Bắc Minh Thiện trừng mắt nhìn Bắc Minh Diệp Long, cơn giận của anh vẫn không tan đi, hơn nữa nhìn anh ta cơn tức của anh càng lớn hơn: “Đừng cho là tôi không biết, vị trí cổ đông thứ hai của Bắc Minh Thị của cậu là ngồi lên thế nào. Người sau lưng cậu vì sao lại muốn cậu ngồi lên vị trí này? Anh ta có bao nhiêu mục đích cậu cũng biết sao.”
Nhưng lời này làm cho Bắc Minh Triều Lâm vốn muốn biện hộ cho con trai cũng không trả lời được, chuyện này ông ta là mồi dẫn.
Nhưng mà Bắc Minh Diệp Long cũng nhất quyết không tha: “Bọn họ giúp tôi thì sao. Nếu không phải lúc đầu chú đoạt cổ phần công ty của ba tôi, lại đuổi ông ấy ra khỏi nhà Bắc Minh chú có thể lên làm tổng giám đốc sao? Cho nên tôi mới phải làm như vậy, là muốn lấy lại những gì chú cướp từ tay ba tôi. Về phần bọn họ, chẳng qua là thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ. Nếu như cầu lợi, đó cũng là chuyện sau khi tôi lấy lại Bắc Minh thị.”
“Bắc Minh Diệp Long, có phải cậu đọc nhiều sách quá nên lú không. Chẳng lẽ bọn họ chỉ vì chút lợi ích vô cùng nhỏ mà sau khi cậu lên đài phân cho bọn họ cho? Bọn họ có năng lực đưa cậu lên làm cổ đông, thì có năng lực lúc cậu khống chế Bắc Minh thị triệt hạ cậu, cậu không còn đồng nào. Đến lúc đó, cậu nghĩ xem Bắc Minh thị còn là của cậu sao? Bắc Minh thị cũng không còn mang họ Bắc Minh nữa rồi! Mà cậu đến lúc đó còn mặt mũi đối mặt với tổ tông Bắc Minh hay không!”
Những lời này của Bắc Minh Thiện, không khỏi phát ra từ đáy lòng. Trước kia anh không cần phải nói những lời này, bởi vì rõ ràng là mình tọa trấn nhà Bắc Minh, chắc chắn sẽ không rơi vào tay những người kia.
Nhưng mà bây giờ không như thế, mình không hề khống chế Bắc Minh thị, cũng cần phải nói thẳng những lời này ra. Không riêng gì nói cho Bắc Minh Diệp Long nghe mà nói cho cả Cố Hạnh Nguyên nghe.
Chỉ là, Bắc Minh Diệp Long nghe xong lời này lại không cho là đúng.
***
Bắc Minh Diệp Long lạnh lùng cười: “Chú hai, tôi thấy không phải tôi có vấn đề mà là chú có vấn đề. Nếu như giống như chú nói, nếu như chú coi trọng Bắc Minh thị, sao lại còn giao vị trí tổng giám đốc này cho Nguyên ngồi chứ?”
“Cậu chẳng qua chỉ là quản lý, còn chưa đến phiên cậu để ý đến chuyện của tôi, chuyện này cứ quyết định vậy đi.” Nói xong anh dùng ngón tay chỉ vào cha con Bắc Minh Triều Lâm: “Nếu như hai người thật sự một lòng vì tốt cho Bắc Minh thị, vậy thì quản cho tốt bộ phận của mình, ít gây chuyện đi. Còn nữa, giữ khoảng cách với những người kia. Dù tôi là tổng giám đốc, hay là người nhà Bắc Minh, đây đều là lời khuyên, cảnh báo cho mấy người, tan họp!” Bắc Minh Thiện sau khi nói xong câu này, quay đầu nhìn Cố Hạnh Nguyện một cái rồi rời khỏi hội trường.
***
“Ô Ô... không ngờ sau khi mở một cuộc họp cậu lại biến thành thế này. Xem ra tham gia vào hội nghị cao tầng của Bắc Minh thị còn phải lo lắng an toàn của bản thân nữa. Cậu chắc chắc Bắc Minh thị chẳng qua chỉ là một tập đoàn bất động sản sao.” Đường Thiên Trạch tươi cười dùng túi chườm đá thoa lên mặt Bắc Minh Diệp Long.
Bắc Minh Diệp Long liếc anh ta một cái, cơn tức của anh vẫn chưa tan đi. Hôm nay anh bị đánh phần lớn cũng là vì anh ta: “Hôm nay tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Đường Thiên Trạch mỉm cười gật đầu: “Ok, vậy tôi không ở đây quấy rầy cậu nữa.” Đường Thiên Trạch xoay người rời đi.
*
Hình Uy ngồi đối diện Cố Hạnh Nguyên, cô dáng vẻ u sầu, cũng là phiền lòng vì chuyện vừa rồi.
“Cô chủ, xin đừng trách ông chủ, sở dĩ anh ấy làm như vậy nhất định có khổ tâm.”
Cố Hạnh Nguyên nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Anh ta thì có khổ tâm gì, chuyện hôm nay ở hội trường anh cũng thấy, bọn họ mỗi một người đều không nhìn tôi thuận mắt, thậm chí muốn đi tra xét. Một đám người như vậy có thể phục tùng được sao, bọn họ đều được xem là tinh anh, không phải là một đám trẻ con, chỉ cần dì ở nhà trẻ nói gì bọn họ cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Bắc Minh Thiện ném một đống người như vậy ở đây, ngược lại anh ta lại nhàn hạ không đếm xỉa đến.”
*
Giống như là bị Cố Hạnh Nguyên đoán trúng, sau khi Bắc Minh Thiện lái xe ra khỏi tập đoàn Bắc Minh thị, đầu tiên đến điểm tụ tập - Quán bar Zeus.
Trên sân khấu, phối hợp với âm nhạc tiết tấu mạnh mẽ, hai người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc nóng bóng như nước đang nhảy múa.
Ở bên người, mọi người đã ngà ngà say trong âm nhạc và ánh đèn huyền ảo đung đưa quên mình.
Bắc Minh Thiện nhìn bên ngoài phòng bao, quay đầu lại nói với Bạch Điệp Quý đang bắt chéo chân, uống chút rượu: “Không phải cậu vẫn luôn làm vũ trường buổi tối sao, sao buổi chiều đã mở màn.”
Bạch Điệp Quý ngồi thẳng lên, nâng cốc để trên mặt bàn: “Ai quy định quán bar thì nhất định phải vào buổi tối chứ? Tiền đặt trước mặt này không kiếm thì là thằng ngu. Hôm nay, có một đám sinh viên đại học bao hết ở đây.” Nói xong anh ta không tự chủ được đung đưa cơ thể, sau đó hít một hơi sâu, lộ ra vẻ say mê: “Ừm...ngửi xem, đây là hơi thở thanh xuân.”
“Đáng tiếc, chim nhỏ thanh xuân của chúng ta vừa bay đã không thấy đâu nữa rồi.” Sở Dung Triết nói đến đây cảm thấy có chút mất mát.
“Sở Nhị, cậu theo xem náo nhiệt gì. Cậu có thanh xuân hay không. Tôi nhớ là cậu hình như ngay cả học cũng không có đi chỉ chạy đến công ty của cha mình làm quản lý.” Bạch Điệp Quý cười tiện tay cầm một nắm hạt dưa ném về phía anh ta.
Sở Dung Triết giả vờ rất khổ não: “Cậu đừng tự vạch áo cho người xem lưng, đây chính là nỗi đau lớn nhất trong đời tôi có được không. Tôi đây là một trái tim vàng, đã bị vàng bạc nhiễm ố đi.”
***
Hai người Bạch Điệp Quý và Sở Dung Triết, đụng vào nhau là lại mở ra hình thức làm tổn thương nhau.
Đến cuối cùng, ánh mắt của bọn họ đều nhìn về Bắc Minh Thiện: “Ai ôi, Bắc Minh Nhị, hôm nay chúng tớ cũng thấy trên TV rồi. Cậu đây là thật sự giao Bắc Minh thị cho cô ấy sao?”
Bắc Minh Thiện tiện tay ném một hạt đậu phộng vào miệng, trên mặt hiện ra vẻ mất tự nhiên: “Đương nhiên, chẳng lẽ tớ có nhiều thời gian giỡn chơi với bọn họ thế sao.”
“Đây gọi là quyết đoán.” Sở Dung Triết và Bạch Điệp Quý trăm miệng một lời, còn giơ ngón tay cái lên với anh.
Sau khi Sở Dung Triết nói xong trên mặt nở một nụ cười xấu xa: “Xem ra sau này cậu phải nhờ ăn cơm mềm mà sống rồi. Cậu cũng đã đưa cả tập đoàn lớn như vậy cho người ta rồi, chẳng lẽ cô ấy không tỏ vẻ gì với cậu sao?”
Bắc Minh Thiện đưa tay cho Sở Nhị một quyền: “Cái rắm, cái gì gọi là ăn cơm mềm chứ. Cậu biết tớ làm như vậy là mạo hiểm đến mức nào không. Về phần Nguyên, cô ấy trừ liếc tôi mấy cái, cũng không có tỏ vẻ gì khác.”
“Hừ, không ngờ cô ấy có vẻ còn rất cao ngạo. Nếu đổi lại là em, vậy nhất định sẽ “báo đáp” anh thật tốt.” Đây là giọng của Tô Ánh Uyển.
Cô ta không biết tới từ lúc nào, đã đứng ở cửa.
Hôm nay, cô ta mặc một bộ váy màu tím nhạt, bên hông gắn một đóa hoa mẫu đơn, dùng tơ tằm làm thành cánh hoa.
Cùng với một đôi giày cao gót màu tím dưới chân.
Đầu ngón tay mảnh khảnh bưng một cái khay, bên trên có bốn cốc rượu đuôi gà lấy từ quầy bar đến.
“Ui! Minh tinh Tô của chúng ta từ lúc nào trở thành em gái đưa rượu ở đây vậy? Khi nào thì để lão Bạch thăng chức cho cô lên làm bà chủ đây?”
Sở Dung Triết biết rõ quan hệ vi diệu giữa cô ta và Bắc Minh Thiện với Bạch Điệp Quý. Vừa rồi một câu nói của cô ta, làm cho hai người nay cũng biến sắc rất nhỏ, anh ta vội vàng nói.
Tô Ánh Uyển lại không chú ý đến những lời này, cô ta đi vào bên trong, mang vẻ mặt tươi cười: “Cậu hai Sở, anh đúng là nói đùa. Lão Bạch sao có thể vừa ý những người trong giới văn nghệ như chúng tôi đây.”
Có lẽ lúc này thật sự rời khỏi Bắc Minh thị, gánh nặng cả người có thể hoàn toàn bỏ xuống, cả người cũng thả lỏng.
Anh quay đầu nhìn Tô Ánh Uyển, lúc này cô ta vừa trêu chọc Sở Dung Triết xong, ánh mắt cũng đang nhìn về phía Bắc Minh Thiện.