Nhưng Cố Hạnh Nguyên lại không quan tâm đến mấy người đó, nhìn thấy dáng vẻ kính cẩn lễ phép của Hình Uy với người đang ngồi không mà hưởng đó liền tức giận hơn nữa.
“Tôi không quan tâm ông là ai, làm việc thì cần có pháp tắc của làm việc, cấp trên cấp dưới luôn phải phân ra rõ ràng. Bây giờ, tôi ngồi trên vị trí này chính là cấp trên của ông. Tôi thấy dáng vẻ đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi này của ông. Coi như là ông từng có giao tình với ông cụ Bắc Minh cũng không thể như vậy được. Tuổi đã cao như vậy rồi ngay cả chút nguyên tắc cũng không hiểu, còn định công cao chấn chủ hả!”
Ông cụ được Hình Uy gọi là chú Trường Khánh bị Cố Hạnh Nguyên nói đến nỗi miệng run bần bật, ông ta duỗi bàn tay run rẩy ra chỉ vào Cố Hạnh Nguyên: “Được, được, chúng ta đi xem đi!” nói rồi ông ta đứng lên giận đùng đùng mà đi đến phòng họp.
“Chú Trường Khánh, chú Trường Khánh...” Hình Uy cũng vội vàng đứng lên đuổi theo ra phòng họp.
Anh ta chạy nhanh mấy bước ngăn ở trước mặt Đinh Trường Khánh: “Chú Trường Khánh, chú trước xin bớt giận ạ. Tuổi của chú đã cao như vậy rồi, cần gì phải tính toán với mấy người trẻ tuổi bọn con chứ. Con ở đây dẫn theo cô Cố đền tội cho chú.”
Đinh Trường Khánh xua tay một cái: “Hừ, đừng có giở trò này. Những lời lúc nãy cô ta nói ở phòng họp không phải cậu cũng nghe hết rồi sao. Được thôi, tôi đi khỏi chỗ này, để tránh mang tiếng xấu công cao chấn chủ.”
Nói rồi ông ta đẩy Hình Uy qua một bên, sau đó giận đùng đùng đi khỏi.
***
Hình Uy trở lại phòng họp lần nữa, ngồi kế bên Cố Hạnh Nguyên nhỏ giọng nói với cô: “Cô Cố, sao cô có thể đắc tội với ông ấy chứ. Ông ấy chính là người bên cạnh ông Bắc Minh, ngay cả ông chủ cũng phải nể mặt ông ấy mấy phần. Đợi sau khi tan họp, tôi đề nghị cô vẫn là đến chỗ ông ấy châm trà nhận lỗi đi.
Cố Hạnh Nguyên lại tỏ ra không đồng ý: “Dựa vào cái gì mà tôi phải xin lỗi ông ấy, là ông ấy làm sai trước, tôi có quyền làm như vậy. Hơn nữa tôi nói cho anh biết, Bắc Minh Thiện đã cho tôi cái chức tổng giám đốc này, thì tôi sẽ dựa vào cách của tôi. Anh nói với ông ấy, nếu như ông ấy nhìn không quen, thì kêu ông ấy đến làm luôn đi.”
Hình Uy vừa nghe, bây giờ thì hay rồi, đều nói là: Tân quan thượng nhậm tam bả hỏa, không ngờ rằng người này việc đầu tiên đã đụng tới trên đầu của Đinh Trường Khánh – cựu thần của Bắc Minh Thị rồi.
Cứ tiếp tục như vậy, xem ra cuộc đời của tổng giám đốc ở phía sau cô Cố sắp phải đối mặt với rất nhiều khó khăn rồi.
Hội nghị tiếp tục tiến hành.
Sau khi Đinh Trường Khánh bị Cố Hạnh Nguyên chọc tức, tất cả nhân viên quản lý cấp cao của Bắc Minh Thị hoặc nhiều hoặc ít đều có một ấn tượng mới với Cố Hạnh Nguyên: xem ra bây giờ người phụ nữ này không có mềm yếu giống như vẻ bề ngoài, vừa tức lên thì cũng sẽ trở mặt vô tình.
Người này còn khó đoán hơn cả loại người mặt lạnh trước sau như một như Bắc Minh Thiện. Do đó, rất nhiều người lúc đầu có ý kiến với việc cô nhậm chức đều có phần mất đi những suy nghĩ đó.
Bắc Minh Thiện không hổ là tài giỏi như vậy, ngay cả người phụ nữ bên cạnh anh cũng là củ khoai nóng phỏng tay, đụng không được mà chọc cũng không được.
Đương nhiên, so với những người bắt đầu có chút khiếp sợ với Cố Hạnh Nguyên, vẫn còn vài người lại là chuẩn bị xem trò cười của cô. Người đầu tiên cho là như vậy chính là Bắc Minh Diệp Long.
Thật ra anh ta cũng không muốn xem chuyện cười của Cố Hạnh Nguyên, mà là anh ta cảm thấy đây là một cơ hội tốt có thể hợp tình hợp lý mà ép cô nhượng chức vị, lôi kéo đồng minh.
Trước đây anh ta cũng từng nghĩ đến lôi kéo Đinh Trường Khánh, chỉ là Đinh Trường Khánh vẫn là một lòng trung thành với ông nội, hơn nữa chức vị tổng giám đốc của Bắc Minh Thiện là đích thân ông nội truyền lại.
Cho nên, cho dù bản thân là con trưởng, cháu đích tôn của nhà họ Bắc Minh, nhưng mà cũng không thể làm lung lay Đinh Trường Khánh nửa phần.
Sau khi Bắc Minh Thiện giao vị trí tổng giám đốc cho Cố Hạnh Nguyên, cục diện này liền sẽ thay đổi, đặc biệt là sau khi cô đắc tội Đinh Trường Khánh.
Bắc Minh Diệp Long cảm thấy vào lúc này, nên cho Đinh Trường Khánh biết mình là cùng một phe với ông ta.
Nghĩ đến đây, anh ta liền đứng dậy nói: “sáng sớm hôm nay mọi người đều đã nhìn thấy rồi đấy, chú hai đã đưa vị trí tổng giám đốc cho cô Cố Hạnh Nguyên đây, hơn nữa đã mở buổi công bố tin tức. Nhưng mà, tôi không đồng ý do cô Cố ngồi vị trí này.”
Lại là một người phản đối, chuyện này khiến cho mọi người cảm thấy có chút ngạc nhiên. Đồng thời cũng khiến cho ánh mắt của Cố Hạnh Nguyên và Hình Uy không khỏi chuyển đến trên người của Bắc Minh Diệp Long.
Bắc Minh Diệp Long nhìn thấy ánh mắt nhìn mình của họ, liền càng cảm thấy bây giờ nên nói mấy lời đằng sau rồi: “Mọi người đều biết, tập đoàn Bắc Minh Thị, là do ông nội của tôi ông Bắc Minh Chính một tay tạo nên. Phát triển rực rỡ ở trong tay của chú hai tôi Bắc Minh Thiện. Hai người họ có công lao cực lớn với Bắc Minh thị. Nhưng mà, không thể vì chú hai tôi có công với Bắc Minh thị, chú ấy liền có thể muốn làm gì thì làm mà giao tập đoàn lớn như vậy vào tay một người không có chút kinh nghiệm. Tôi cho rằng ở trong Bắc Minh thị từ trên xuống dưới có nhiều nhân viên như vậy, bất luận là ai cũng sẽ có thể đảm nhiệm hơn so với cô Cố đây. Còn về muốn làm cho Bắc Minh thị phát triển nữa, vậy thì người được chọn cực kì có hạn. Đương nhiên, là cổ đông lớn thứ hai ở Bắc Minh thị như tôi, cùng với thân phận là con trưởng cháu đích tôn của nhà họ Bắc Minh. Tôi nghĩ tôi càng có khả năng đảm nhiệm chức vị này.”
***
Những lời này của Bắc Minh Diệp Long, rất có tư thái “ngoài ta ra còn người nào nữa”. Trên mặt của anh ta bất giác còn có một nụ cười tươi, ánh mắt chậm rãi mà đảo qua từng người đang có mặt.
Nhìn thấy họ nhìn mình với ánh mắt kiên định, chuyện này nói rõ rằng họ đồng ý với những lời này của mình, cũng biểu thị sẽ bầu cho mình một phiếu vào buổi biểu quyết cuối cùng.
Đương nhiên, vẫn có vài người cúi đầu cau mày thật chặt. Chắc là những người này đang cân nhắc thiệt hơn, rốt cuộc là ủng hộ con trưởng cháu đích tôn của nhà họ Bắc Minh “Có nguồn gốc gia đình tốt”, hay là ủng hộ người phụ nữ được nguyên tổng giám đốc của Bắc Minh thị chỉ định đây.
Tuy rằng năng lực của cô có hạn so với Bắc Minh Diệp Long, nhưng mà cô lại có một người đứng sau rất mạnh – Bắc Minh Thiện. Tuy rằng bây giờ anh đã rút khỏi vị trí tổng giám đốc, nhưng mà nếu như là người phụ nữ này làm tổng giám đốc, anh cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, mặc kệ tất cả.
Nếu như không chọn cô, liền sẽ đắc tội với Bắc Minh Thiện đứng sau lưng cô. Nhưng mà nếu như chọn cô, lại sẽ đắc tội với Bắc Minh Diệp Long.
Hay là trước quan sát ý kiến của người khác một chút vậy, đến lúc đó làm một người “người ta sao mình vậy” là được rồi. Cho dù là đắc tội một bên nào, vậy cũng có thể tìm một cái cớ thích hợp: “Mọi người đều đã chọn, một mình tôi cũng không có tác dụng gì.”
Rõ ràng đều là chuyện của nhà họ Bắc Minh bọn họ, lại cứ muốn để mấy người ngoài như họ “biểu thị lập trường”.
Ôi thôi... đây chính là thương trường chính trị.
“Sao, vẫn còn người đang do dự hả? Tôi thật sự là không hiểu, chuyện này đã liên quan đến sự tồn vong của Bắc Minh Thị, mọi người đã có thời gian dài như vậy để suy nghĩ. Lẽ nào vẫn là bởi vì sợ áp lực của chú hai tôi hay là nguyên nhân nào khác? Mọi người cứ yên tâm, chỉ cần là tôi làm tổng giám đốc, có chuyện gì mọi người cứ nói là được rồi.”
Cố Hạnh Nguyên nhìn Bắc Minh Diệp Long, từ đầu đến cuối cô luôn duy trì im lặng không nói, lặng im quan sát anh ta diễn trò ở phòng họp này. Thật ra không phải là cô không muốn nói chút gì.
Chỉ là cô cảm thấy bản thân ngoại trừ do chính miệng Bắc Minh Thiện bổ nhiệm, cũng không còn lý do nào khác.
“Bắc Minh Diệp Long, giọng điệu của cậu có phải là có chút lớn quá không? Người mà Bắc Minh Thị không cần chính là một người lười biếng vô tích sự.”
Sau khi âm thanh truyền tới, Bắc Minh Thiện từ bên ngoài phòng họp đi vào, tốc độ giống như trước đây. Từ tốn nhưng không mất đi phong độ vương giả.
Luồng khí phách đã có từ khi sinh ra đó, làm cho gần như mỗi người ở trong phòng hợp sau khi nhìn thấy sự xuất hiện của anh đều hoảng sợ trong lòng.
Những người vốn đã nghiêng về Bắc Minh Diệp Long, bỗng chốc trong lòng bắt đầu lạnh run.
Sắc mặt của họ trở nên tái nhợt, không dám nhìn thẳng Cố Hạnh Nguyên đồng thời cũng khẽ cúi thấp đầu xuống.
Con ngươi vào lúc này chuyển động nhanh như chớp, đều đang nghĩ biện pháp đối phó kế tiếp hay là đang đợi Bắc Minh Diệp Long và Bắc Minh Thiện thẳng mặt giao chiến?
Mà bên những người “Người ta sao mình vậy” của nhóm “Nghiêng về cả hai phía” giống như là đạt được đáp án cuối cùng vậy, đều đồng loạt nhìn về phía Cố Hạnh Nguyên.
Trong lòng của anh ta rõ ràng, sự xuất hiện của Bắc Minh Thiện là để “bảo vệ” cho Cố Hạnh Nguyên. Nhìn thấy anh vừa từ ngoài cửa tiến vào, vẫn không biết là lúc anh ở cửa đã nghe được bao nhiêu.
Thậm chí mâu thuẫn giữa Đinh Trường Khánh và Cố Hạnh Nguyên lúc nãy, có lẽ anh cũng đã biết rõ rồi. Cuối cùng Đinh Trường Khánh vẫn vì bị chọc tức mà đi không trở lại, ông ấy không phải đã dùng việc không ở lại để nói rõ thái độ rồi sao.
Không giống với mọi người đang tính toán ở trong lòng, Bắc Minh Diệp Long lại tỏ ra vô cùng thản nhiên: “Ồ, chú hai sao có thời gian đến đây vậy? Hay là nói chú diễn “Buông rèm nhiếp chính” với cô Cố cho chúng cháu xem? Cháu đã nói rồi mà, vị trí tổng giám đốc của Bắc Minh thị, chú sẽ không dễ dàng gì mà buông tay đâu. Có gì muốn nói cứ nói ra đi, có gì muốn làm thì làm đi. Mọi người đều là người quen, không cần làm như vậy đâu.”
***
Bắc Minh Thiện đi đến bên người của Cố Hạnh Nguyên, trên mặt nở nụ cười: “Không biết là tôi đang gây chuyện hay là cậu đang gây chuyện. Hội nghị buổi chiều ngày hôm nay, chỉ là để mọi người làm quen với tổng giám đốc mới nhậm chức một chút. Tôi biết, giai đoạn trước khi tôi rời đi, giữa cô ấy và mọi người hoàn toàn không có tiếp xúc gì. Nhưng mà dù sao cũng không ngờ tới lại biến thành như vậy. Lẽ nào nói, mọi người đều không xem trọng lời tôi nói sao?”
Mặt của anh liền trở nên âm trầm.
Nhưng Bắc Minh Diệp Long cũng không vì như vậy mà bị Bắc Minh Thiện dọa tới nỗi lui bước, hoặc là nói nét mặt này của anh bản thân đã từng nhìn thấy quá nhiều lần rồi.
Anh ta nhìn Bắc Minh Thiện cũng cười khẽ: “Tổng giám đốc Bắc Minh thị không phải ai cũng có thể làm được, từ ông nội đến chú, đều là dùng năng lực để có được vị trí này. Đây cũng coi như là một lệ cũ nhỉ. Nhưng dựa vào cái gì mà đến sau chú liền thay đổi. Trong lòng của chúng ta đều rất rõ ràng, năng lực của cô Cố mà chú chọn như thế nào. Nếu như cô ta ngồi vào vị trí này, sau này tập đoàn Bắc Minh thị sẽ biến thành như thế nào? Chẳng lẽ nói tâm huyết cả đời ông nội hủy ở trong tay của cô ta sao? Nhưng mà cháu lại không giống, cháu là con trưởng cháu đích tôn của nhà họ Bắc Minh, năng lực của cháu đều trên cô ta. Chú nói xem có phải cháu càng thích hợp với vị trí này. Ít nhất, tập đoàn Bắc Minh thị sao có thể rơi vào trong tay của một người ngoài chứ. Coi như là ông nội, ông trên trời có linh thiêng cũng sẽ không nhìn thấy cảnh tượng như vậy.”
Vừa nhắc đến cha, ánh mắt của Bắc Minh Thiện liền trở nên lạnh như băng, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Bắc Minh Diệp Long, cơ bắp ở hai má căng chặt.
Hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, phát ra âm thanh “Kẽo kẹt”. Anh thật sự là hận không thể xông đến tàn nhẫn mà đánh Bắc Minh Diệp Long một trận.
Hình Uy đương nhiên đều nhìn thấy hết, anh ta vội vàng đứng dậy bảo vệ ở đằng sau ông chủ, cố gắng dùng tay kéo anh rất có khả năng là tiếp đó sẽ có hành động lại.
Bắc Minh Thiện tuy rằng cơ thể đã bị khống chế, nhưng mà anh vẫn mở miệng nói: “Bớt nhắc đến ông ấy ở đây đi, cậu không có tư cách này.”
Bắc Minh Diệp Long nhìn ra được Bắc Minh Thiện thật sự là tức giận rồi, nhưng mà anh ta lại hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi. Trái lại giống với dáng vẻ sớm muộn gì cũng phải đánh với anh một trận.
Anh ta vẫn cười như cũ, chìa hai bàn tay ra: “Chú hai, có phải là chú đã bị tức giận làm cho hồ đồ rồi không, cháu chính là con trai trưởng cháu đích tôn của nhà họ Bắc Minh, từ nhỏ tới lớn đều là ông nội yêu thương cháu, tại sao cháu không thể thay thế ông.”