Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 391: Chương 391: Em cảm thấy anh ta rất đáng nghi




Cố Hạnh Nguyên gật đầu, cô quay về chỗ của mình, vừa suy nghĩ vừa thu dọn đồ đạc.

Sau đó cô và chú Khôn rời khỏi văn phòng luật sư.

Bọn họ ngồi vào trong xe, chú Khôn khởi động xe chuẩn bị lái xe về nhà thì Cố Hạnh Nguyên thấy luật sư Vương cầm điện thoại, vẻ mặt tươi cười đi ngang qua xe của bọn họ.

Có lẽ anh ta cũng không biết Cố Hạnh Nguyên ở trong xe, anh ta vẫn đang nói chuyện điện thoại: “Bé cưng, vụ kiện anh nhận coi như kết thúc, ông chủ đã lên tiếng nhận thua, anh còn cần liều mạng sao, anh về nhà với em, đến lúc đó anh muốn nói với em một chuyện tốt, bảo đảm làm cho em hạnh phúc...”

Những lời luật sư Vương nói đều lọt vào tai Cố Hạnh Nguyên, cô nhìn vẻ mặt tươi cười của anh ta làm cho cô cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Cố Hạnh Nguyên nhìn luật sư Vương đã đi xa thì không nghĩ tới luật sư Vương là một người như thế.

“Cô Cố, tôi cảm thấy chuyện máy ghi âm chắc chắn có liên quan đến anh ta. Hay là cô nói chuyện này với Vân Chi Lâm, xem cậu ta giải quyết thế nào.” Chú Khôn cũng trải qua sóng to gió lớn với ông cụ Bắc Minh.

Tuy rằng ông ấy chỉ là tài xế, nhưng đã đi theo ông cụ Bắc Minh một thời gian dài, vì thế ông ấy cũng học được một ít phong cách và thái độ đối nhân xử thế, hơn nữa thỉnh thoảng ông cụ Bắc Minh cũng dạy ông ấy một chút.

Cố Hạnh Nguyên lấy tờ giấy trong túi xách ra, cô suy nghĩ một lát rồi nói với chú Khôn: “Chú đi đón bọn nhỏ tan học trước, tôi còn một số việc ở văn phòng luật sư, lát nữa chú quay lại đón tôi là được.”

Cô nói xong thì mở cửa xuống xe, quay về văn phòng luật sư của Vân Chi Lâm.

Đối mặt với chuyện vụ kiện này sẽ thất bại thì Vân Chi Lâm thật sự không đoán trước được.

Trong quá trình điều tra lấy được bằng chứng cũng xuất hiện đủ mọi trắc trở.

Cố Hạnh Nguyên và luật sư Vương bằng mặt không bằng lòng, chứng cứ quan trọng nhất lại mất đi, chỉ còn một đoạn ghi âm ngắn không hề có sức thuyết phục với vụ kiện.

Anh ta dùng hai tay xoa mặt mình, đúng là một chuyện phiền lòng.

Lúc này cửa văn phòng anh ta lại mở ra: “Chi Lâm...”

Vân Chi Lâm ngẩng đầu nhìn lên: “Không phải anh nói em về với bọn nhỏ à, sao em lại quay về?”

Cố Hạnh Nguyên đi đến trước bàn làm việc của anh ta, lấy tờ giấy chú Khôn đã đưa cho cô trong tú xách ra.

“Sáng nay luật sư Vương đi ra ngoài đã ném tờ giấy này từ xe taxi. Em cảm thấy chỗ này có vấn đề.” Cố Hạnh Nguyên nói rất chắc chắn, vẻ mặt cô vô cùng kiên định.

Vân Chi Lâm nhìn tờ giấy, trên đó là chữ viết của luật sư Vương.

“Hạnh Nguyên, em muốn nói cái gì? Nếu chỉ với tờ giấy này mà nghi ngờ luật sư Vương thì anh cảm thấy thiếu thuyết phục. Anh biết em không muốn nhận thua, nhưng em đẩy chuyện này lên người anh ta thì có phải không công bằng với anh ta hay không?”

Cố Hạnh Nguyên rất có tự tin với trực giác của mình: “Chi Lâm, anh nghĩ kỹ lại xem, sáng nay trước khi em đến đây còn kiểm tra máy ghi âm lại một lần nữa nhưng không hề có vấn đề gì. Chú Khôn đã lái xe đưa em đến đây, trong quá trình đó không tiếp xúc với ai hay đồ vật gì. Nhưng sau khi em tới đây đã giao máy ghi âm cho luật sư Vương, tuy rằng chỉ có hai tiếng ngắn ngủi, anh ta lại trả máy ghi âm cho em rồi vội vàng đi ra ngoài.”

Cô nói xong thì chỉ vào tờ giấy trong tay Vân Chi Lâm: “Chú Khôn đã nhặt được tờ giấy này lúc luật sư Vương đi ra ngoài. Địa chỉ rất gần với công ty Giải Trí Mới, ngày hôm qua em đi qua đó cho nên rất quen thuộc.”

Vân Chi Lâm cẩn thận nghe Cố Hạnh Nguyên phân tích, anh ta cũng nghe ra được một số manh mối trong lời nói của cô.

“Sau khi luật sư Vương trở về thì không lấy lại máy ghi âm mà đi tìm anh, sau đó chúng ta vào phòng họp thảo luận vụ kiện, vậy thì anh ta có thể hoàn toàn thoát khỏi liên quan với bút ghi âm.”

Vân Chi Lâm nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Chỉ với như vậy mà em cho rằng luật sư Vương đã động tay động chân vào máy ghi âm sao?”

Cố Hạnh Nguyên lắc đầu: “Thật ra em chỉ vừa bắt đầu nghi ngờ anh ta, em ngồi ở trong xe chuẩn bị rời đi thì đúng lúc luật sư Vương đi ngang qua, trên mặt anh ta tươi cười, còn nói nếu anh đã nhận thua, anh ta cũng không cần liều mạng nữa. Em cảm thấy tất cả những gì anh ta làm trước đó giống như chỉ là giả.”

“Hạnh Nguyên, nếu em phân tích được anh ta đáng nghi thì làm thế nào chứng minh anh ta làm hư máy ghi âm của em mới là vấn đề quan trọng.”

Cố Hạnh Nguyên suy nghĩ, trong lúc lơ đãng nhìn thấy máy giám sát trên trần nhà.

Cô chỉ vào máy giám sát trên đỉnh đầu nói: “Chỉ cần chúng ta kiểm tra thứ này thì sẽ biết anh ta có làm hay không.”

Vân Chi Lâm nhìn máy giám sát lại nhìn Cố Hạnh Nguyên. Thật ra anh ta hoàn toàn tin tưởng năng lực phán đoán của Cố Hạnh Nguyên, chẳng qua trước khi có bằng chứng xác thực thì anh ta không thể nào đưa ra kết luận.

Anh ta đứng lên, thu dọn đồ đạc trong tay xong, vòng qua bàn làm việc đến bên cạnh Cố Hạnh Nguyên: “Được rồi, chúng ta đi đến phòng giám sát xem anh ta có thật sự làm hay không.”

Nếu bọn họ đã quyết định điều tra luật sư Vương thì không nên chậm trễ.

Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên nhanh chóng đi tới phòng giám sát.

Tất cả video giám sát của toàn bộ tòa nhà đều tập trung ở trong phòng này.

Vân Chi Lâm nói nhân viên lấy dữ liệu từ bốn máy giám sát trong văn phòng vào sáng nay.

Bốn máy giám sát này được lắp đặt ở nơi hẻo lánh trong văn phòng, có thể quan sát được các góc độ khác nhau trong văn phòng.

Rất nhanh trên màn hình xuất hiện hình ảnh vào sáng nay.

Thời gian vẫn chạy nhanh dưới góc phải màn hình.

Cố Hạnh Nguyên nói nhân viên em chỉnh thời gian đến lúc cô vừa vào văn phòng.

Bởi vì do góc độ quay của máy giám sát nên chỉ có hai máy giám sát mới có thể quay được sau lưng luật sư Vương, còn một cái quay được đến nửa bàn làm việc của anh ta.

Anh ta ngồi vào chỗ của mình, chỉ có máy giám sát phía sau mới có thể quay được sau lưng anh ta và nửa cái bàn.

Cho nên bọn họ chú ý vào máy giám sát này, xem có thể cung cấp manh mối hay không.

Bắt đầu tất cả mọi chuyện vô cùng bình thường, Cố Hạnh Nguyên đưa máy ghi âm cho luật sư Vương.

Anh ta chỉ cúi đầu nhìn tài liệu, mà máy ghi âm kia đặt ở trên bàn anh ta.

Qua một thời gian vẫn không hề có gì khác thường.

“Hạnh Nguyên, có phải em quá nhạy cảm hay không?” Vân Chi Lâm ngồi trước màn hình, quay đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên.

Cố Hạnh Nguyên nhíu mày nhìn màn hình mà không thu hoạch được gì, lúc này cô hơi chán nản, cũng cảm thấy có phải mình quá nhạy cảm hay không.

Lúc cô còn do dự có nên tiếp tục xem tiếp hay không thì nhân viên bảo an đột nhiên mở miệng: “Luật sư Vân, anh nhìn xem.” Anh ta vừa nói vừa chỉ vào một góc mà hình, chỗ đó là nơi đặt máy ghi âm.

Tuy rằng hình ảnh không quá rõ ràng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đồ đạc trên bàn.

Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên nhìn theo hướng ngón tay của nhân viên bảo an thì không khỏi phát ra tiếng: “Hả?”

Chỉ thấy bút ghi âm trên bàn luật sư Vương đã biến mất.

Nhưng hình như luật sư Vương không phát hiện, còn cúi đầu đang làm gì đó.

“Có phải máy ghi âm rơi xuống đất hay không?” Vân Chi Lâm hỏi.

Cố Hạnh Nguyên lắc đầu, nói chắc chắn: “Chuyện này không thế nào. Nếu bút ghi âm rớt thì cũng sẽ có âm thanh, luật sư Vương không thể nào không phát hiện được, chúng ta cứ tiếp tục xem đi.”

Trong màn hình, luật sư Vương vẫn luôn cúi đầu bận rộn. Nhưng qua mười phút sau thì máy ghi âm lại xuất hiện ở trên bàn anh ta.

Sau đó luật sư Vương đứng lên giao máy ghi âm cho Cố Hạnh Nguyên rồi đi ra ngoài.

“Được rồi, đến đây thôi, sau đó cũng không có gì để xem.” Vân Chi Lâm nói xong thì đứng dậy.

Bọn họ ra khỏi phòng theo dõi, quay về văn phòng của mình.

Dọc đường đi, hai người nhíu mày không nói gì.

Bắt tận tay, day tận trán.

Vừa rồi tuy rằng màn hình theo dõi ghi lại hình ảnh bút ghi âm biến mất rồi lại xuất hiện, nhưng vẫn không thể chứng minh luật sư Vương đã làm chuyện đó.

Vì vậy chỉ với chuyện kỳ lạ này thì Cố Hạnh Nguyên vẫn cảm thấy luật sư Vương rất đáng nghi.

“Chi Lâm, đừng suy nghĩ nữa. Mặc dù luật sư Vương làm thì anh ta cũng sẽ không để lại bất cứ dấu vết nào.”

Cô lại đặt tờ giấy ghi địa chỉ kia ở trên bàn: “Chẳng lẽ nói những người đó đã mua chuộc anh ta sao?”

Cố Hạnh Nguyên thật sự muốn gọi anh ta đến hỏi cho rõ ràng, nhưng suy nghĩ này thật sự quá ngây thơ, ai có thể tự mình thừa nhận chứ?

Nếu không thể tìm đường đi ở phía luật sư Vương thì cũng đành phải từ bỏ.

Nhưng trước mắt còn có một vấn đề khó giải quyết hơn bày ra trước mặt Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên.

Đó là sắp đến phiên tòa của vụ kiện này. Nếu còn để luật sư Vương làm luật sư biện hộ cho Bắc Minh Thiện thì rất có thể anh ta sẽ làm cho thua kiện.

Tuy rằng Vân Chi Lâm đã chuẩn bị tâm lý thua kiện, nhưng cho dù thua kiện cũng chỉ có thể bởi vì năng lực của mình có hạn, cho nên vẫn phải muốn đấu một trận.

Vân Chi Lâm suy nghĩ một chút, sau đó nói với Cố Hạnh Nguyên nói: “Vậy thì anh sẽ nhận vụ kiện này.”

Cố Hạnh Nguyên không thể tin nhìn Vân Chi Lâm: “Anh ta làm như vậy đã bỏ rơi chúng ta, cho dù thua kiện cũng phải thua trong tay anh ta, cũng là một sự trừng phạt với anh ta. Sao anh lại nhận lấy cục diện rối rắm của luật sư Vương để lại chứ.”

Vân Chi Lâm nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Hạnh Nguyên, anh hiểu ý của em, thắng kiện hay thua kiện sẽ ảnh hưởng đến tương lai và sự nghiệp của một luật sư. Nhưng anh càng không hi vọng cứ thua kiện một cách không rõ ràng như vậy.”

Anh ta vỗ vai Cố Hạnh Nguyên: “Kiện tụng giống như đánh giặc, một chiến sĩ thắng trận trên chiến trường trở về là vinh quang, nhưng chết trên chiến trường cũng là một khí phách.”

Cố Hạnh Nguyên gật đầu: “Em hiểu, hiện tại anh cần em chuẩn bị gì không? Dù sao anh chưa hoàn toàn hiểu hết vụ kiện này.”

Vân Chi Lâm mỉm cười lắc đầu: “Không cần, luật sư Vương đã đặt tất cả tài liệu ở trên bàn. Em nên về nhà với bọn họ đi. Hai ngày này em đã mệt mỏi rồi.”

“Chi Lâm...” Cố Hạnh Nguyên còn muốn nói gì đó, nhưng cô thấy Vân Chi Lâm vẫy tay với mình, sau đó quay lại phòng làm việc.

Đã như vậy thì Cố Hạnh Nguyên chỉ có thể về nhà.

Vân Chi Lâm ở lại văn phòng luật sư, bắt đầu chuẩn bị đơn xin đổi luật sư gửi lên tòa án.

Cố Hạnh Nguyên quay lại văn phòng luật sư, chú Khôn đã đi đón bọn họ nhưng chưa quay lại.

Cô lấy điện thoại gọi cho chú Khôn, nói ông ấy đón bọn nhỏ về nhà rồi thì không cần tới đón cô.

Sau đó một người cô đi bộ về nhà, ô tô chạy trên đường như nước chảy, dòng người ở ven đường cũng chen chúc nhau.

Cô cúi đầu suy nghĩ, không ngờ luật sư Vương lại là người như thế, có thể đưa lợi ích cá nhân vào trong một vụ kiện.

Cô không biết rốt cuộc anh ta làm luật sư vì cái gì, lợi ích của mọi người hay là lợi ích cá nhân mình.

Sau khi Bắc Minh Thiện ra tay đánh Tam Hỗn ở quán bar thì không ngờ được ngày hôm sau dưới tòa nhà Bắc Minh Thị xuất hiện không ít người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.