Có mấy người giơ những tấm bảng lớn trên có dán ảnh Bắc Minh Thiện lên.
Còn có người cầm loa to hô hào: “Tối qua, vì sắp khởi kiện nguyên đơn, Tổng giám đốc tập đoàn Bắc Minh thị đã dẫn người đến quán bar uy hiếp nguyên đơn và đánh nguyên đơn bị thương. Chúng ta không sợ cường hào ác bá, chúng ta muốn Bắc Minh Thiện xin lỗi.” Lúc này Bắc Minh Thiện đang ở trong phòng làm việc của mình, nhìn xuống đám người phía dưới. Bọn họ giống như đám ruồi muỗi, không nói lý lẽ, coi bản thân như người bị hại.
“Ông chủ, có muốn tôi phái mấy người đuổi bọn họ đi hay không?” Hình Uy không chịu được nữa, đã không nói lý lẽ, lại còn làm ra vẻ đáng thương.
“Không cần để ý đến anh ta, cứ để bọn họ ở dưới đó ầm ĩ đi.” Dứt lời, Bắc Minh Thiện quay người ngồi trở lại chỗ ngồi của mình. Hình Uy nhíu mày nhìn ông chủ vẻ khó hiểu.
Bắc Minh Thiện có vẻ rất ung dung, lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Điệp Quý.
“Bắc Minh Nhị, sớm như vậy đã gọi điện thoại tới, có phải định hẹn địa điểm để đưa chi phiếu cho tôi hay không?” Lúc này, Bạch Điệp Quý đã đi ra khỏi nhà, định lái xe đến quán bar.
Bắc Minh Thiện khẽ cau mày: “Tôi còn chưa định bồi thường cho cậu đâu.” Bạch Điệp Quý vui vẻ: “Được lắm, Bắc Minh Nhị cậu giờ cũng học được quỵt nợ rồi đấy. Cậu gọi điện cho tôi không phải để nói chuyện này chứ.”
Bắc Minh Thiện lạnh mặt: “Cậu yên tâm, tôi đã nói sẽ bồi thường cho cậu thì chắc chắn sẽ không thiếu cậu, nhưng hiện tôi muốn cậu làm một chuyện khác. Cậu hãy điều tra camera giám sát của phòng VIP hôm qua và gửi đến cho tôi.”
“Được, cậu chờ tôi một lát, tôi đi quán bar ngay.” Dứt lời, Bạch Điệp Quý, một chân nhấn ga, lái xe chạy về quán bar Zeus của mình.
Máy tính trên bàn làm việc của Bắc Minh Thiện nhanh chóng thông báo có email mới.
Anh mở video giám sát do Bạch Điệp Quý gửi tới ra, đó là đoạn video ngắn tối qua từ khi Tam Hỗn mang theo Cố Hạnh Nguyên đi vào đến khi anh dẫn Cố Hạnh Nguyên rời đi.
Bắc Minh Thiện dùng phần mềm video xóa đi mấy hình ảnh không có tác dụng gì trước đó, chủ yếu lấy ra đoạn Tam Hỗn dáng vẻ phách lối không cho Cố Hạnh Nguyên đi, cùng hình ảnh sau đó anh ta cầm bình rượu uy hiếp Bắc Minh Thiện.
Sau đó anh còn cố ý làm mờ gương mặt Cố Hạnh Nguyên.
Sau khi xử lý hoàn hảo rồi, Bắc Minh Thiện mới quay đầu nhìn đám người càng ngày càng đông phía dưới tầng, nở một nụ cười lạnh.
Anh tiện tay lấy ra một cái USB, chuyển hình ảnh mình đã chỉnh sửa xong vào đó rồi giao cho Hình Uy.
“Mở cái này trên màn hình lớn ở tầng dưới.”
Hình Uy khẽ gật đầu, quay người rời khỏi văn phòng Bắc Minh Thiện.
Phía dưới tầng huyên náo đến như vậy, thân ở bộ phận thiết kế Diệp Long sao có thể không biết, nhưng anh ta vẫn tưởng là tên kia tìm đến gây phiền phức cho Bắc Minh Thiện.
Lúc này, anh ta không có ý định giẫm vào vũng nước đục đó.
Anh ta đang chuyên tâm thiết kế, anh ta phải dùng cây bút trong tay mình để chứng minh thực lực bản thân, thoát khỏi hình ảnh thái tử gia không có năng lực, để có thể lung lạc người ta nhiều hơn.
Khi dưới tầng đang hết sức ầm ĩ, nhiều người đi đường không biết rõ tình hình cũng tham dự, những người đó một phần là đến xem náo nhiệt, còn có một số có lòng ghen ghét người giàu, không quan tâm sự thật là gì, chỉ cần đối phó kẻ có tiền thì bọn họ đều ủng hộ.
Lúc này, hình ảnh trên màn hình quảng cáo lớn của tập đoàn Bắc Minh thị đột ngột thay đổi, cảnh tượng hỗn loạn trong quán bar xuất hiện, một tên côn đồ đầu trọc dây dưa với một người phụ nữ gương mặt bị làm mờ đứng đối diện, vẻ mặt hết sức bỉ ổi.
Đây chính là cảnh đã xảy ra trong phòng VIP của quán bar Zeus tối qua.
Đám người gây sự lập tức im lắng, lẳng lặng nhìn hình ảnh phát ra màn hình lớn. Sau đó Bắc Minh Thiện xuất hiện, tên đầu trọc đó còn giơ chai rượu lên chỉ vào Bắc Minh Thiện.
Đám người không rõ chân tướng bắt đầu thì thầm, người xuất hiện trên màn hình hình như không giống như người đang cầm loa hô hào.
Tiếp đó là hình ảnh Bắc Minh Thiện cứu người phụ nữ và đánh tên đầu trọc tơi bời, nhiều người thậm chí còn bắt đầu vỗ tay khen ngợi.
Chuyện thay đổi một trăm tám mươi độ, khiến người cầm loa kích động trở tay không kịp
“Mọi người đừng tin những thứ này, đây là hình ảnh đã qua chỉnh sửa, mọi người phải tin lời tôi, lời tôi mới là sự thật, không thể để những người này ỷ vào mình có chút tiền bẩn là có thể đổi trắng thay đen.”
Thật ra, mọi người đều không phải người ngu, ngoài làm mờ thì video phát ra không hề có dấu vết cắt xén nào.
Nên lúc này dù tên cầm loa có hô hào khàn cả giọng thì cũng không ai tin nữa. Không chỉ vậy, mấy người tới cùng anh ta cũng không còn phấn khích nữa, ào ào ném bảng hiệu xuống đất.
Người đàn ông dẫn đầu đã mất lợi thế, chuẩn bị quay đầu rời đi.
Ngay khi anh ta quay người, phía sau truyền đến âm thanh trầm khàn: “Anh định đi đâu?”
Anh ta lập tức run bắn người, quay đầu nhìn lại thì thấy phía sau mình là một người đàn ông cao hơn anh ta một cái đầu.
Người đó đang cúi đầu nhìn anh ta, trên người tỏa ra hơi thở khiến anh ta sợ hãi.
“Anh, anh là ai?” Người đàn ông cầm loa cẩn thận hỏi.
Hình Uy nhìn anh ta cười lạnh, đưa tay túm cổ áo anh ta, xách như xách một con gà con: “Vừa nãy anh không xem màn hình lớn phải không, giờ tôi cho anh nhìn kỹ một chút.”
Dứt lời, Hình Uy kéo người đàn ông đó đối diện với màn hình lớn, lúc này đang phát đến đoạn Hình Uy đạp một đạp đá bay Tam Hỗn.
Người đàn ông cầm loa bị dọa đến mức thả lỏng tay.
“Bộp”
Cái loa trong tay rơi xuống mặt đất, tay chân anh ta đập loạn xạ muốn thoát ra.
Hình Uy sao có thể cho anh ta thoải mái như vậy, Hình Uy cười lạnh: “Nói cho tôi biết là ai đã sai anh tới đây quấy rối.”
Người đàn ông bị dọa mất cả hồn vía: “Thưa, thưa anh. Tôi được người đầu trọc bị anh đánh thuê tới, thật ra tôi không hề quen anh ta, xin anh thả tôi đi, tôi là đến đường cùng nên mới làm việc này để kiếm sống.”
Hình Uy nghe xong cũng hiểu, gật đầu để anh ta xuống.
“Cảm ơn anh, cảm ơn anh.” Người đàn ông đó khách sáo nói, sau khi quỳ xuống dập đầu hai cái với Hình Uy rồi đứng dậy chạy trối chết.
“Chuyện đã được giải quyết chưa?”
Hình Uy trở lại phòng làm việc của Bắc Minh Thiện, Bắc Minh Thiện đang cúi đầu xem tài liệu, thuận miệng hỏi một câu.
Hình Uy khẽ gật đầu: “Ông chủ, tôi đã hỏi rõ rồi, là tên lưu manh đầu trọc tối qua thuê người tới đây gây chuyện, có cần tôi phái người tới thăm hỏi ân cần anh ta một chút hay không?”
“Không cần, bây giờ chúng ta không có thời gian để quan tâm đến những đồ ruồi nhặng sâu bọ đó.”
Hình Uy khẽ gật đầu: “Ông chủ nói đúng lắm.”
Cố Hạnh Nguyên đang trên đường về nhà, đã rất lâu rồi cô không đi một mình trên đường, bất giác bị hấp dẫn bởi mùi thơm bay ra từ một trong mấy cửa hàng phía trước, hương thơm này thật quen thuộc.
Cô theo mùi thơm đi tới trước một cửa hàng không lớn, hơn nữa lối vào cửa hàng cũng không trang trí gì. Cô ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu treo ở cửa: Quán trà Xuân Lai.
Nhìn thấy bảng hiệu này, cô không khỏi sững sờ. Đây là nơi mà thời còn học sinh cô thường xuyên đến, chỉ là về sau không biết đã chuyển đi nơi nào.
Khi đó cô còn cảm thấy rất tiếc, nhưng không ngờ hôm nay cô còn có thể gặp lại.
Món ăn sáng ở đây cũng rất ngon, nhưng món sở trường nhất, cũng món ngon nhất lại là món nem rán có vẻ hết sức phổ biến.
Cố Hạnh Nguyên đi vào trong tiệm, một người trung niên mập mạp nhiệt tình từ bếp phía sau đi ra, khuôn mặt tươi cười, chào hỏi: “Mời cô vào bên trong ngồi.”
Nói xong, ông ta hơi sững sờ nhìn Cố Hạnh Nguyên, nghĩ một lát rồi vỗ tay một cái: “Cô là cô Cố phải không?”
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười khẽ gật đầu với ông ta: “Ông chủ biết tôi sao?”
Người trung niên mập mạp vui vẻ nói: “Sao có thể không biết cô Cố chứ, cô là khách quen của chúng tôi mà. Thế nào, hôm nay vẫn như trước kia, một suất nem rán một bát sữa đậu nành phải không?”
Cố Hạnh Nguyên tìm một chỗ ngồi xuống, mỉm cười gật gật đầu với ông ta: “Trí nhớ của ông chủ thật là tốt, nhưng lần này đóng gói cho tôi năm suất.”
“Ha ha, hôm nay cô mời khách sao?” Ông chủ cười khanh khách nhìn Cố Hạnh Nguyên. Cố Hạnh Nguyên gật đầu: “Xem như thế đi.”
“Được rồi, sẽ có ngay.” Ông chủ vui vẻ quay trở lại bếp để chuẩn bị.
Cố Hạnh Nguyên ngồi trước bàn ăn đưa lưng về phía cửa, cô quan sát từng đồ vật trong cửa hàng, ngoài kết cấu cửa hàng không giống trước kia thì cách bày biện vẫn như vậy.
Nhìn những đồ vật này cô cảm thấy thật ấm áp, cô rất nhớ cuộc sống vô lo vô nghĩ đó.
“Cô Cố, nem rán tới rồi. Cô hãy nhân lúc còn nóng ăn trước đi.” Ông chủ vui vẻ bưng một đĩa nem rán đi tới trước bàn của cô.
Cố Hạnh Nguyên gật đầu, nhìn nem rán màu vàng óng hấp dẫn bày ra trước mắt, không kìm được lấy đũa ra gắp lên một miếng, chấm nước sốt cắn cái.
Sau khi vào miệng đúng là rất giòn rất thơm, mùi vị không khác gì đã ăn trước kia.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, ông chủ lại cười hì hì đón khách: “Anh Lạc, anh đã tới. Hôm nay anh ăn gì?”
Chỉ nghe người đàn ông phía sau nói: “Giống như trước đây.”
“Có ngay.” Ông chủ quay người đi vào phòng bếp.
Cố Hạnh Nguyên đang hưởng thụ mỹ vị, nghe âm thanh người đàn ông phía sau vô cùng quen tai, không khỏi lén quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một người đàn ông dáng người khá giống Hình Uy, ngồi ở bàn phía sau chếch bàn của cô.
“Anh Lạc, anh cũng ăn ở đây à.” Cố Hạnh Nguyên nói với người đàn ông đó, anh ta chính là Lạc Hàn anh trai của Lạc Kiều.
Vừa nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên ngồi phía trước, Lạc Hàn lập tức đi tới chào hỏi: “Cô Cố, thì ra cô cũng ở đây, thật là trùng hợp. Tôi đang chuẩn bị ăn xong thì đi lên lớp cho Dương Dương.”
Anh ta cúi đầu nhìn nem rán bày trước mặt Cố Hạnh Nguyên: “Cô Cố đúng là sành ăn, nem rán của hàng này là ngon nhất.”
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười: “Có lẽ tôi còn quen thuộc hàng này hơn anh.”
Lạc Hàn tỏ ra rất kinh ngạc: “Ồ?”
Lúc này ông chủ bưng nem rán ra: “Anh Lạc, nem rán anh gọi đã tới.” Dứt lời, ông ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy Lạc Hàn và Cố Hạnh Nguyên đang ngồi cùng một bàn.
“Ông chủ, tôi và cô ấy quen nhau, ông để đây đi.” Lạc Hàn nói.
“Ha ha, trùng hợp ghê. Hai người đều là khách quen cũ của tôi. Trước khi tôi chuyển đến nơi này thì cô Cố là khách hàng của tôi, khi tôi đến nơi này thì anh Lạc là khách hàng của tôi.” Dứt lời, ông chủ đặt suất của Lạc Hàn lên bàn.
“Thì ra cô Cố là khách lâu năm, thất lễ rồi.” Lạc Hàn rất khoa trương chắp tay trước cô. Hai người nhanh chóng ăn xong rồi rời khỏi cửa hàng.
Lạc Hàn đi tới dừng trước một chiếc BMW K1600 màu trắng đỗ ở ven đường, sau đó liếc nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Cô Cố, mời lên xe đi.”
“Đây là xe của anh sao? Tại sao tôi chưa từng thấy anh đi nhỉ?” Cố Hạnh Nguyên đi đến bên cạnh xe mô tô, nhận mũ bảo hiểm mà Lạc Hàn đưa cho.
Lạc Hàn mỉm cười: “Xe này được đưa đến chỗ bạn tôi bảo dưỡng, hôm nay vừa mới lấy về, cô Cố là người đầu tiên nó chở đấy.”
Cố Hạnh Nguyên đội xong mũ bảo hiểm, mỉm cười: “Ồ, vậy tôi thấy vô cùng vinh dự.”
Lạc Hàn cũng đội mũ bảo hiểm rồi lên xe: “Cô Cố ngồi vững nhé.”