Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 387: Chương 387: Lá gan em to thật




Hơn nữa cô cũng không biết hôm nay Bạch Điệp Quý có ở đây hay không. Nếu như không có, cho dù xảy ra chuyện thì nhân viên phục vụ ở đây cũng chẳng dám làm gì.

Huống hồ chi là Tô Ánh Uyển đang ở bên ngoài kia, cô ta chỉ mong có thể nhìn thấy mình xấu mặt.

Cô càng nghĩ càng sợ hãi, vốn dĩ hôm nay cô gây gổ với luật sư Vương nên mới bí quá hóa liều.

Vốn dĩ cứ cô còn cảm thấy may mắn vì mình nắm được chứng cứ trong tay, nhưng lại không né tránh nổi chuyện xảy ra tiếp theo sau đó.



Nhưng mọi chuyện đã đến nước này, nếu như hôm nay Cố Hạnh Nguyên không thể thoát thân thì hậu quả khó lòng tưởng tượng nổi.

Tam Hỗn dùng sức kéo cổ tay Cố Hạnh Nguyên, muốn kéo cô vào trong lồng ngực của mình.

Cố Hạnh Nguyên lại ráng hết sức lực của mình để tránh xe cái tên đầu trọc này ra.

Tam Hỗn thấy Cố Hạnh Nguyên không nghe lời mình, anh ta cảm thấy hơi bực mình, gương mặt thật cũng bị lộ ra ngoài.

Anh ta lạnh lùng trừng mắt nhìn Cố Hạnh Nguyên như một con sói đói.

Vẻ hung tợn hằn lên trên mặt anh ta, anh ta nghiến răng mà nói: “Cô đừng hòng trốn được khỏi đây. Mặc dù cô thân thiết với ngôi sao lớn nhưng cũng không có ích gì đâu, tôi nói cho cô biết, nếu như cô chọc giận tôi thì tôi cũng không biết mình sẽ làm gì đâu đấy.”

Cố Hạnh Nguyên lập tức cảm thấy hoang mang: “Tam Hỗn, tôi nói cho anh biết. Nếu như anh dám làm bậy thì sẽ bị pháp luật trị tội đấy.”

Tam Hỗn cười gian xảo: “Pháp luật thì sao, pháp luật sẽ bảo vệ tôi giống như tôi dạy dỗ Bắc Minh Thiện vậy. Nói cho cô biết, đến khi ấy tôi chụp vài tấm hình của cô, nếu như cô dám nói cho người khác biết thì chuẩn bị lên báo đi.”

Anh ta dồn sức vào cánh tay, Cố Hạnh Nguyên bị trượt chân, cơ thể của cô ngã nhào vào trong lòng Tam Hỗn.

“Ha ha, chẳng phải cô vẫn nằm trong lòng tôi hay sao.” Tam Hỗn vừa nói vừa cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Cố Hạnh Nguyên.

“Ầm!” Cánh cửa phòng riêng bị đạp tung.

Hai người đàn ông xông vào trong.

Tiếng động này khiến cho những người đang say túy lúy khác giật mình tỉnh táo, bọn họ dụi cặp mắt mơ mơ hồ hồ: “Sao thế, sao thế. Cảnh sát đến kiểm tra hả?”

Tam Hỗn đang say xỉn cũng tỉnh táo hơn ba phần.

Anh ta bực mình nhìn hai người đàn ông trước mặt: “Đm, dám phá hỏng chuyện tốt của tao à!”

Sau khi nói dứt lời, anh ném Cố Hạnh Nguyên lên ghế sô pha rồi cầm chai rượu trên bàn bên.

“Bốp…” Tiếng vũ khí sắc nhọn đập vào tay anh ta.

Hình Uy híp mắt lại rồi đi đến trước mặt Bắc Minh Thiện: “Ông chủ, để tôi đối phó với thằng này cho, anh đi xem xem cô ấy có bị thương không.”

Cố Hạnh Nguyên bị Tam Hỗn ném lên ghế sô pha, đầu cô đập vào lưng ghế khiến cô cảm thấy hơi đau, ngoài ra chẳng còn vấn đề gì khác nữa.

Dưới ánh đèn mờ mờ, cô nhìn thấy hai người bóng người như tháp sắt trước mặt mình.

Không nhìn nhầm chứ, hai người bọn họ hết sức quen thuộc với cô, làm sao họ lại ở đây, lúc mới đến có nhìn thấy bọn họ ở đâu đâu, thậm chí còn không nhìn thấy xe nữa.

“Ranh con, mày tìm đường chết chứ gì!” Tam Hỗn oán hận cầm chai rượu đâm vào lồng ngực Hình Uy.

Hình Uy nhẹ nhàng né tránh, rồi sau đó anh ta nhấc cánh tay lên ghìm chặt lấy bàn tay đang cầm chai rượu của Tam Hỗn.

“Thằng khốn, mày đúng là đồ không biết sống chết là gì, mày không nên đụng đến người phụ nữ của ông chủ nhà tao.” Hình Uy vừa nói vừa dồn sức vào cổ tay.

“Á…”

“Bốp…”

Sau khi Tam Hỗn thốt lên một tiếng đầy đau đớn, chai rượu trong tay anh ta rơi xuống mặt đất, vỡ thành từng mảnh vụn.

“Hừ…” Hình Uy nhấc chân đá vào bụng của Tam Hỗn.

Anh ta liên tục lùi về sau rồi tông sầm vào tường, chai rượu ngon ấy xem như uổng phí rồi, toàn bộ đều bị nôn ra hết.

Sau khi giải quyết Tam Hỗn xong, những đồng nghiệp của anh ta đều sợ đến mức tỉnh táo.

Bọn họ lần lượt đứng dậy nhìn hai người bọn họ với ánh mắt hoảng sợ.

Bắc Minh Thiện cũng không quan tâm đến bọn họ, anh đi về phía Cố Hạnh Nguyên rồi duỗi tay kéo cô lên từ ghế sô pha vào trong lồng ngực mình.

Anh thấp giọng nói: “Càng lúc em càng to gan…”



Câu nói của Bắc Minh Thiện khiến cho Cố Hạnh Nguyên giật mình. Nhưng lúc nằm trong lồng ngực của anh, Cố Hạnh Nguyên lại cảm thấy an tâm hơn một chút.

Bắc Minh Thiện ôm Cố Hạnh Nguyên lùi ra sau lưng Hình Uy.

“Này này, hai người đến đây là gì, mau thả đồng nghiệp của tôi ra. Chứ bằng không tôi sẽ không khách sáo với các người đâu.”

Có mấy người lớn gan lần lượt đứng ra tỏ vẻ bất bình khi thấy Tam Hỗn bị đánh. Hơn nữa bọn họ vừa nói thế, những người khác cũng can đảm hơn, chúng bao vây bọn họ lại.

“Ông chủ, anh bảo vệ cô ấy ra ngoài đi, nơi này cứ để cho tôi giải quyết.”

Bắc Minh Thiện gật gật đầu: “Cậu cũng phải cẩn thận đấy.”

Sau khi nói dứt lời, anh bèn dẫn Cố Hạnh Nguyên đi ra ngoài, ó mấy tên không biết sống chết còn muốn tấn công Bắc Minh Thiện nhưng bị anh giải quyết một cách nhẹ bẫng.

Trong suốt cả quá trình, Cố Hạnh Nguyên không hề bị thương một chút nào.

Bây giờ đèn trong phòng riêng đã được bật sáng, Bạch Điệp Quý dẫn người xông vào trong, phía sau anh ta còn có Tô Ánh Uyển.

Bạch Điệp Quý gọi Bắc Minh Thiện đến, Tô Ánh Uyển hoàn toàn không biết gì cả, cho đến lúc anh dẫn Hình Uy đến trước cửa quán bar thì cô ta mới cảm thấy màn kịch hay trong tối ngày hôm nay không tài nào diễn tiếp được nữa.

Bắc Minh Thiện nhìn Bạch Điệp Quý rồi giao Cố Hạnh Nguyên lại cho anh ta: “Thay tớ chăm sóc cô ấy.”

Sau khi nói dứt lời, anh bèn quay lưng đi đến bên cạnh Hình Uy.

Bạch Điệp Quý dẫn người đến đây khiến cho mấy người trong quán bar ngoan ngoãn hơn nhiều.

Hơn nữa đèn vừa sáng, đám người đó cũng nhìn thấy rõ hai người vào đây là ai.

Có ai mà không biết Bắc Minh Thiện kia chứ. Trong lòng bọn họ lập tức kêu than: Lần này xong đời rồi, chắc chắn người ta đến báo thù vì vụ án đó.

Bắc Minh Thiện chậm rãi đến trước mặt Tam Hỗn.

Anh duỗi tay kéo anh ta lên, rồi lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta: “Khi nãy mày đã làm gì?”

Tam Hỗn thở dốc, ánh đèn sáng đột ngột khiến cho anh ta giơ tay che mắt lại trong vô thức.

Đến bây giờ anh ta mới chậm rãi mở mắt ra.

Nhìn thấy Bắc Minh Thiện đang nhấc bổng mình lên, mồ hôi lạnh lập tức túa ra đầy người. Đừng thấy anh ta luôn ra vẻ không xem Bắc Minh Thiện ra gì mà lầm, chẳng qua là anh ta cậy xung quanh có nhiều người mà thôi.

Tam Hỗn cười lạnh với Bắc Minh Thiện: “Cái tên họ Bắc Minh kia, anh đang làm gì đấy. Còn không mau ngoan ngoãn thả tôi xuống à. Nói cho anh biết, bây giờ xung quanh đây đều là người của tôi, bọn họ có thể làm chứng cho tôi, nói anh gây rắc rối với tôi vì vụ án, đến khi ấy để tôi xem anh có hầu tòa nổi không”

Bắc Minh Thiện cười lạnh: “Thế à, tao lại muốn xem xem mày chuẩn bị cái gì để đối phó với tao.”

Anh vừa nói vừa trừng mắt, đấm mạnh vào mặt của Tam Hỗn.

“Á…”

Tam Hỗn bị rớt mất ba chiếc răng, máu tươi trào ra từ miệng của anh ta.

Bây giờ anh ta giống như một bao cát để mặc cho Bắc Minh Thiện chơi đùa.

“Cú đấm này là để cho mày thông minh lên một chút, đừng có đụng vào người phụ nữ của tao.”

Bắc Minh Thiện vừa nói xong, đám người Tam Hỗn đều sững sờ.

Người phụ nữ của Bắc Minh Thiện, rốt cuộc ai là người phụ nữ của Bắc Minh Thiện kia chứ?

Lẽ nào là…

Nghĩ đến đây, bọn họ đều ngẩng đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên đang đứng cạnh Bạch Điệp Quý.

Trong lúc nhất thời lại run lập cập.

Không phải Bắc Minh Thiện cử cô ta đến đây làm nội gian kia chứ…

Thảo nào người phụ nữ này lại tỏ vẻ có ý với Tam Hỗn, hóa ra cô ta có dụng ý khác.

Chuyện của Tam Hỗn thì cứ để cho anh ta tự giải quyết đi, mình cũng không cần phải nhúng tay vào vũng nước này làm gì.

Những người khác vừa nghĩ đến đây, bầu không khí thay đổi ngay lập tức, ai nấy cũng ngẩng đầu lên nhìn quanh quất bốn phía xem xem có lối thoát hay không.



Sự ngạo mạn duy nhất của Tam Hỗn đã bị cú đấm của Bắc Minh Thiện làm cho tan biến

Bắc Minh Thiện tùy tiện ném anh ta xuống đất như ném bị thịt rách nát vậy.

Hình Uy liếc nhìn anh ta, thằng khốn này đã bị dạy dỗ đủ rồi.

Thế là anh ta bèn đi đến bên cạnh Bắc Minh Thiện rồi nói khẽ vào tai anh: “Ông chủ, hay là cho qua đi, đang trong thời kỳ nhạy cảm thì cho thằng này ăn may đi vậy.”

Sau khi nói dứt lời, anh ta đi đến đá vào người Tam Hỗn: “Thằng ranh, mày to gan lắm, dám đụng vào người phụ nữ của ông chủ nhà tao. Có điều xem như mày gặp may, ông chủ nhà tao không rảnh rỗi đạp lên đống phân như mày đâu. Còn không mau cút khỏi đây à.”

Tam Hỗn run rẩy bò dậy khỏi mặt đất.

Hai đồng nghiệp của anh lập tức chạy đến dìu anh ta dạy, cẩn thận vòng qua người Hình Uy và Bắc Minh Thiện.

Hai người bọn họ vừa ra đến cửa, Tam Hỗn chùi đi vết máu bên khóe miệng rồi chỉ tay vào người Bắc Minh Thiện: “Cái tên họ Bắc Minh kia, chuyện này còn chưa xong đâu!” Sau khi nói dứt lời, anh ta trừng mắt nhìn Cố Hạnh Nguyên bỏ chạy một cách nhếch nhác.

Thấy bọn họ đã đi rồi, Cố Hạnh Nguyên khẽ gật đầu với Bạch Điệp Quý để tỏ vẻ cảm ơn.

Màn kịch hay còn chưa diễn hết, nhưng xem như Tô Ánh Uyển cũng nhận được kết quả khiến cho cô ta vừa ý.

Cô ta đi đến trước mặt Cố Hạnh Nguyên rồi ra vẻ chỉ trích: “Nhìn xem cô quen với hạng người đầu đường xó chợ gì kìa. Coi coi cô phá quán bar đến mức nào rồi hả, quán của lão Bạch không có đón tiếp hạng côn đồ các đãng đó đâu.”

Sau khi nói dứt lời, cô ta cầm chai rượu trên bàn lên rồi lắc lắc đầu: “Đúng là lãng phí rượu ngon.”

Tô Ánh Uyển bỏ đá xuống giếng làm cho Cố Hạnh Nguyên nổi giận: “Tô Ánh Uyển, cô không cần phải vui mừng khi thấy người khác gặp nạn, tôi sẽ giải quyết đống rắc rối này.”

Sau khi nói dứt lời, cô quay đầu nhìn Bạch Điệp Quý: “Lão Bạch, chỗ rượu này tổn thất bao nhiêu để tôi trả cho anh.”

Bạch Điệp Quý xua tay: “Bọn họ còn chưa làm gì quán bar của tôi, chỉ là vài chai rượu thôi, chẳng đáng bao nhiêu tiền, không cần cô bồi thường đâu.”

Tô Ánh Uyển lườm lão Bạch: “Anh đấy, cứ thích đóng vai người tốt.”

Cô ta thở dài rồi nói tiếp: “Haiz, nếu như lão Bạch cho qua thì tôi cũng không nhiều lời nữa, cho dù bồi thường thì sao.” Sau khi dứt câu, cô ta cố ý nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Chỗ rượu này bằng với tiền lương vài tháng của người nào đó rồi, lẽ nào cô ta không ăn không uống à.”

Bắc Minh Thiện nhíu mày lại, anh quay đầu nhìn Tô Ánh Uyển: “Cô nói đủ rồi đấy.”

Rồi mới nói với Bạch Điệp Quý: “Tổn thất bao nhiêu cứ tính vào phần tớ.” Sau khi nói dứt lời, anh kéo Cố Hạnh Nguyên đến bên cạnh mình, Hình Uy đi đằng sau, ba người bọn họ nhanh chóng rời khỏi quán bar Zeus.

Tô Ánh Uyển nhìn theo bóng lưng của ba người bọn họ mà tức giận đến giậm chân.

Bạch Điệp Quý nhìn thấy Tô Ánh Uyển tức giận, anh ta đến vỗ vai cô ta, chuyện của người ta mà cô tức cái gì.

“Lão Bạch, anh tốt bụng không bắt cô ta đền cũng không chứng tỏ được anh là người độ lượng đâu, tất nhiên sẽ có người thay cô ta trả. Sau này tốt nhất anh bớt làm mấy việc thế này đi!” Tô Ánh Uyển nói dứt lời bèn hất tay Bạch Điệp Quý ra, cô ta tức giận rời khỏi đây.



Hình Uy lái xe, Cố Hạnh Nguyên và Bắc Minh Thiện ngồi ở đằng sau.

Chiếc xe chạy về nhà Cố Hạnh Nguyên.

Bầu không khí trong xe rất yên tĩnh, sau khi im lặng một hồi lâu, rốt cuộc Cố Hạnh Nguyên cũng lên tiếng: “Cảm ơn anh đã cứu tôi, tôi sẽ không để anh trả tiền không cho mình đâu.”

Bắc Minh Thiện liếc nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Em định trả thế nào, tinh thần hay thể xác?”

Gương mặt Cố Hạnh Nguyên đỏ bừng, cái tên Bắc Minh Thiện này vừa lên tiếng đã mất sạch vẻ đứng đắn, khi nãy cô còn cảm kích anh ta mà bây giờ đã biến mất sạch cả rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.