Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 388: Chương 388: Nắm chắc thắng lợi trong tay




“Đang kiện cáo, anh có thể đừng nhàm chán như vậy được không? Được rồi, hỏi anh cũng sẽ không có câu trả lời đứng đắn gì, để đền đáp lại, tôi đã nắm trong tay chứng cứ quan trọng nhất vụ đơn kiện của anh.” Nói đến đây cô đưa tay lấy chiếc bút ghi âm từ trong túi ra, vừa rồi ở quán bar đã ghi âm lại Tam Hỗn chính miệng thừa nhận sắp đặt trù tính Bắc Minh Thiện.

Bắc Minh Thiện liếc một cái, sau đó lạnh lùng nói: “Đây tính là đền đáp gì, em thưa kiện thay tôi, tôi trả tiền cho em là chuyện hết sức bình thường.”

Cố Hạnh Nguyên nghe xong tức giận: “Ôi, anh có còn chút nhân tính nào không? Cảnh tượng vừa rồi anh cũng thấy đấy, tôi đã không từ bất cứ giá nào mới có thể lấy được thứ này.”

Bắc Minh Thiện nhíu mày, quay đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Em đây gọi là không biết tự lượng sức mình, đầu óc ngây thơ đến ngay cả người trợ giúp cũng không thèm báo tin một tiếng, nếu tôi tới chậm một bước, tôi xem em thu dọn tàn cuộc như thế nào.”

Cố Hạnh Nguyên bị anh nói lập tức á khẩu không trả lời được. Hoàn toàn chính xác, cô làm như vậy bây giờ quay đầu ngẫm lại quả thật là nghĩ mà sợ.

Cô mím môi không nói gì thêm nữa.

Xe Hình Uy đỗ ở cửa nhà Cố Hạnh Nguyên: “Thưa cô, đã đến nhà rồi.”

Cố Hạnh Nguyên đẩy cửa ra xuống xe.

Bắc Minh Thiện không đi theo cô vào thăm bọn trẻ mà chỉ nói: “Đóng cửa cẩn thận.”

Sau đó ra lệnh cho Hình Uy rời khỏi nơi này.

Tam Hỗn kéo theo đám người của anh ta rất chật vật ra khỏi quán bar, anh ta quay đầu liếc một cái, hung tợn nhổ máu trong miệng ra: “Bắc Minh Thiện, anh cứ chờ đấy. Còn cả người tên là Tiểu Thiền kia nữa, tôi cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho cô ta.”

Lúc này Tiểu Thiến vẻ mặt cười nhạo đi đến trước mặt Tam Hỗn: “Cái gọi là trên đầu chữ sắc có một cây đao, hiện tại anh đã hiểu rõ rồi nhỉ. Không phải người phụ nữ nào anh cũng có thể động vào được.”

Tam Hỗn lạnh lùng nhìn Tiểu Thiến một cái, không nói hai lời, một tay vác cô ta lên vai của mình.

Tiểu Thiến hoảng sợ đánh mạnh vào lưng Tam Hỗn: “Này, người phụ nữ kia chọc giận anh chứ không phải tôi, mau thả tôi ra! Anh điên rồi phải không? Tôi là người của tổng biên tập đấy!”

Tam Hỗn không nghe lời cô ta, đưa tay vỗ lên mông cô ta một cái: “Tôi không cần biết cô là người của ai, hôm nay ông đây chính là muốn dùng cô để trút giận!”

Nói xong anh ta đi mấy bước đến trước xe. Kéo cửa sau của xe và ném cô ta vào.

Sau đó bản thân vòng qua ghế lái rồi khởi động xe: “Hai ngày nữa tôi chính là đại công thần của công ty, ngay cả lão già tổng biên tập cũng phải cho tôi chút mặt mũi, cô đi theo tôi cũng không thiệt thòi gì.”

Nói xong, anh ta bỏ rơi những người khác, lái xe về hướng nhà mình.

Hình Uy đưa Bắc Minh Thiện về đến nhà, trong phòng khách không có một ai.

“Ông chủ, vừa rồi anh chưa ăn đã đi ra ngoài. Có muốn bảo người giúp việc chuẩn bị cho anh chút đồ ăn không?”

Bắc Minh Thiện khoát tay, sau đó một mình đi vào thư phòng.

Cố Hạnh Nguyên ổn định lại tâm trạng của mình rồi trở về nhà.

“Nguyên, sao cô về muộn như vậy? Rốt cuộc là đi làm cái gì? Cô vẫn chưa ăn cơm đúng không? Để tôi đi hâm nóng cơm cho cô.”

Anna vừa nói vừa nhận lấy túi xách trong tay cô, sau đó quay người đến phòng bếp hâm nóng cơm canh cho Cố Hạnh Nguyên.

Trình Trình và Dương Dương đều đã đi ngủ, Cố Hạnh Nguyên cũng đi theo vào nhà ăn, đặt mông xuống ghế, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng bao lâu sau Anna đã hâm nóng cơm canh xong: “Nguyên, nhanh ăn đi.”

Ngày ra tòa càng ngày càng gần, tinh thần của Luật sư Vương càng ngày càng trở nên căng thẳng. Anh ta đến văn phòng rất sớm.

Hôm qua anh ta xem hồ sơ cả ngày, cũng tìm kiếm nhiều vụ án liên quan khác.

Cuối cùng anh ta vẫn không tìm được phương án gì tốt có lợi cho vụ án này.

Trái ngược với anh ta, hôm nay vẻ mặt Cố Hạnh Nguyên hớn hở tươi vui.

Cô đã có được tài liệu mà mình muốn, cũng không cần thiết phải đến nằm vùng trong công ty kia nữa. Thật sự là nghĩ tới cái đầu trọc kia đã cảm thấy rất buồn nôn.

Vân Chi Lâm đi từ phòng làm việc của mình ra: “Ha ha, xem ra hôm qua em đã có tiến triển mang tính đột phá?”

Cố Hạnh Nguyên vỗ vỗ túi xách của mình: “Đó là điều đương nhiên, hơn nữa đồ vật mà em có được có yếu tố quyết định đến việc tuyên án.” Vừa nói cô vừa dùng khóe mắt liếc qua Luật sư Vương.

Giờ phút này sắc mặt của anh ta muốn nói nhục nhã bao nhiêu thì có bấy nhiêu nhục nhã.

Vân Chi Lâm khẽ gật đầu: “Đã như vậy thì em giao tài liệu đó cho Luật sư Vương xử lý là được rồi. Những chuyện còn lại hai người bàn bạc giải quyết đi, anh còn có chút việc phải đi ra ngoài một chuyến.”

Cố Hạnh Nguyên lấy bút ghi âm từ trong túi xách giao cho Luật sư Vương.

“Luật sư Vương, hi vọng anh có thể tận dụng tốt chứng cứ này.”

Luật sư Vương cầm chiếc bút ghi âm này giống như là một loại sỉ nhục của Cố Hạnh Nguyên đối với mình.

Rất khuya rồi Tam Hỗn mới đưa Tiểu Thiến đi vào công ty Giải Trí Mới.

Vừa đi vào liền thấy tổng biên tập đứng trước mặt anh ta với vẻ mặt nghiêm túc.

Tiểu Thiến rụt rè cúi đầu, trốn ở sau lưng Tam Hỗn.

Tổng biên tập nhìn thấy hai người họ thì giận không chỗ trút: “Đêm qua các người làm cái gì?”

Tam Hỗn nhai kẹo cao su trong miệng, nghiêng đầu nhìn ông già đứng trước mặt mình rồi mỉm cười: “Tổng biên tập Tiền, ngoài chuyện công việc tôi không cần thiết phải nói với ông những chuyện khác đúng không?”

Vừa nói anh ta vừa đưa tay nắm lấy tay Tiểu Thiến ở phía sau mình.

Sau khi Tổng biên tập Tiền nhìn thấy thì nghiến răng. Tất cả mọi người trong công ty đều biết rõ Tiểu Thiến là người của ông ta, không ngờ tên Tam Hỗn này lại dám khoe khoang ngay trước mặt ông ta.

Nếu không phải hiện tại anh ta là nhân vật mấu chốt thì đã tìm người trừng trị anh ta từ lâu rồi.

Sau khi thở một hơi dài nặng nề ông ta nói: “Chuyện ban đêm của cậu với cô ta tôi không có hứng thú biết. Tôi chỉ hỏi cậu đã làm gì sau giờ làm? Còn nữa, Tiểu Thiền đi đâu rồi, sao hôm nay không thấy đến?”

Vừa nhắc tới Tiểu Thiền, cơn giận của Tâm Hỗn lại lan tràn khắp nơi, đưa tay sờ vào chỗ hôm qua bị Bắc Minh Thiện đánh.

“Tôi nghĩ là cô ta không dám tới. Hôm qua tôi đưa cô ta đến quán bar, không nghĩ tới cô ta là người của Bắc Minh Thiện.”

Tổng biên tập Tiền khẽ cau mày: “Cậu nói cái gì? Cô ta là người của Bắc Minh Thiện. Vậy cô ta tới đây là vì cái gì?”

Tam Hỗn buông lỏng tay của Tiểu Thiến ra, đi đến vị trí của mình rồi ngồi xuống: “Tôi làm sao biết được.”

Tổng biên tập Tiền đi theo sau lưng anh ta và nói: “Cậu không nói gì với cô ta chứ?”

Tam Hỗn ngẩng đầu nhìn Tổng biên tập Tiền, dáng vẻ lười biếng: “Chúng tôi đều uống quá nhiều, làm sao biết được đã nói với cô ta những gì.”

Tổng biên tập Tiền xem xét thấy cũng chẳng hỏi được bất cứ điều gì từ anh ta, ông ta tức giận quay người về văn phòng, sau đó cầm điện thoại lên.

Chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, tất nhiên nếu Bắc Minh Thiện đã phái người lẻn vào đây thì nhất định là phải có mưu đồ.

Gọi điện thoại cho ông chủ, bàn bạc cẩn thận một chút xem có cách gì đối phó không.

“Này, ông gọi điện thoại tới có chuyện gì?” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nghe điện thoại.

Vẻ mặt Tổng biên tập Tiền rất căng thẳng nói: “Không xong rồi, hôm qua Bắc Minh Thiện phái người thâm nhập vào công ty, người của tôi không biết rõ tình hình còn rủ cô ta đi uống rượu, không biết họ có nói lộ ra tin tức gì không.”

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nghe xong thì bốc hỏa, anh ta một phát từ trên ghế đứng dậy: “Các người làm cái gì vậy? Ngay cả lai lịch người tới cũng chưa điều tra rõ ràng mà đã dám dùng!”

“Chuyện này... xin ông chủ bớt giận, sở dĩ chúng tôi như vậy là do nhân viên thật sự quá eo hẹp, hoàn toàn không đủ dùng.” Lão Tiền vẻ mặt đau khổ không phản bác được gì.

Thật ra lúc ông ta nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên lần đầu tiên thì sự dâm đãng của ông ta đã bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.

Làm sao dám nói với ông chủ sự dâm đãng của ông ta, đó không phải là muốn chết sao?

Điều càng khiến cho ông ta không nói nổi chính là cấp dưới của ông ta cũng là nhà dột từ nóc xuống.

Cái tên Tam Hỗn này, người đẹp ngay trước mắt, sau khi tham mấy chén thì nói chuyện sẽ không cân nhắc.

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nhíu mày, nếu việc này đã xảy ra rồi, dưới tình huống không biết đối phương đã tìm hiểu chi tiết vụ án này đến đâu, anh ta cần phải nghĩ ra một sách lược vẹn toàn.

Anh ta suy tư một lúc, sau đó nói vài câu với lão Tiền ở đầu kia điện thoại.

Lão Tiền nghe xong thì nhướng mày: “Ông chủ, làm như vậy không phải là hơi huy động nhân lực rồi hả?”

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai có chút tức giận: “Ông biết cái gì, chỉ cần làm theo lời tôi là được rồi, những điều không nên hỏi ông cũng đừng có hỏi!” Nói xong anh ta liền cúp điện thoại.

Thật sự là dùng một đám rác rưởi như vậy, chuyện này còn chưa làm xong đã lại gây thêm rắc rối.

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai đưa tay lên nhìn đồng hồ một cái, bây giờ anh ta còn có một nhiệm vụ quan trọng phải đi làm đây, đó chính là nghĩ cách điều tra một chút quan hệ giữa Cố Hạnh Nguyên và Lục Lộ.

Vì vậy anh ta rời khỏi căn phòng nơi anh ta sống và lái chiếc Audi màu trắng của anh ta biến mất trong dòng xe của thành phố.

Luật sư Vương cầm bút ghi âm của Cố Hạnh Nguyên, thật sự là trong lòng không phục. Dựa vào cái gì mà một luật sư chính quy như anh ta lại cam lòng năng lực kém hơn so với một trợ lý.

Anh ta cắm tai nghe vào bút ghi âm và bắt đầu nghe cẩn thận nội dung bên trong. Nghe đến cuối, lông mày anh ta nhíu chặt, không ngờ quá trình diễn ra chuyện này lại là như vậy.

Anh ta cẩn thận ngẩng đầu nhìn phòng làm việc.

Giờ phút này những người khác đều đã ra ngoài làm việc, chỉ còn lại Vân Chi Lâm ở trong phòng làm việc của mình, và người đang ở cách anh ta không xa, Cố Hạnh Nguyên.

Sau đó anh ta lấy bút ghi âm của mình ra, nhanh chóng sao lưu lại nội dung bên trong rồi lại cẩn thận cất bút ghi âm của mình đi.

Tiếp theo, anh ta cẩn thận lấy một cái tua vít từ trong ngăn kéo ra. Sau đó nhẹ nhàng vặn ốc vít ở ngoài vỏ bút ghi âm ra, chẳng bao lâu sau bo mạch chính của bút ghi âm lộ ra.

Luật sư Vương ngẩng đầu liếc nhìn Cố Hạnh Nguyên đang cúi đầu sắp xếp tài liệu, nở một nụ cười thâm trầm, không có cái này, để xem cô làm thế nào còn có thể ỷ vào việc có Vân Chi Lâm làm chỗ dựa cho cô.

Nghĩ tới đây, anh ta lại cúi đầu xuống bắt đầu nghịch loạn một trận, sau đó vặn lại ốc vít bên ngoài vỏ bút ghi âm rồi đặt sang một bên.

Khi mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi, Luật sư Vương giả vờ sắp xếp một chút đồ đạc của mình vào trong túi tài liệu.

Anh ta cầm chiếc bút ghi âm đã được động chân động tay đi đến gian phòng của Cố Hạnh Nguyên ở bên cạnh.

“Cho cô, bây giờ tôi còn có việc phải đi ra ngoài, thứ này chờ tôi quay về rồi sẽ nghe.” Anh ta nghiêm mặt nói xong rồi ra khỏi văn phòng.

Cố Hạnh Nguyên đang vùi đầu sắp xếp lại các tài liệu phải dùng để ra tòa, sau khi nhận bút ghi âm thì tiện tay bỏ vào trong túi xách của mình.

Luật sư Vương sau khi xuống lầu thì vẫy tay chặn một chiếc taxi, sau khi lên xe lấy giấy bút viết một cái địa chỉ đưa cho tài xế, sau đó nói: “Đưa tôi đến nơi này.”

Lái xe cầm tờ giấy nhìn một chút, sau đó tiện tay ném nó ra cửa xe.

Xe lập tức lao đi.

Sau khi chiếc xe chở Luật sư Vương lao đi, một người xuất hiện ở nơi họ vừa dừng xe, anh ta cúi người cầm tờ giấy bị tài xế taxi vứt bỏ.

Nhìn địa chỉ phía trên và hơi chau mày một cái.

Chẳng bao lâu sau một chiếc taxi đi tới trước tòa nhà văn phòng của Công ty giải trí Tân, nhưng anh ta không dừng lại mà chậm rãi đi vòng qua bên cạnh tòa nhà văn phòng rồi mới dừng lại.

Luật sư Vương xách túi của mình xuống xe, lúc này anh ta lấy một chiếc mũ lưỡi trai màu đen ra đội lên đầu, anh ta kéo vành mũ xuống rất thấp, sau đó đeo một chiếc kính râm có thể che khuất nửa khuôn mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.