Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 866: Chương 866: Muốn thù lao




“Chúc mừng anh rốt cuộc cũng đã được tự do.” Lúc này Vân Chi Lâm bước đến trước mặt Bắc Minh Thiện đã bước ra khỏi ghế bị cáo, duỗi một tay ra.

Bắc Minh Thiện nhẹ giọng cười một tiếng, đồng thời cũng vươn tay ra nắm chặt lấy tay của anh ta: “Có thể có kết quả như vậy, quả thật làm tôi cảm thấy có chút bất ngờ, lúc đầu khi tiến hành phiên tòa tôi vẫn còn lo suy nghĩ có cần phải liệt kê một danh sách hay là không.”

“Liệt kê danh sách làm cái gì?” Biểu cảm của Vân Chi Lâm hơi nghi hoặc một chút.

“Đương nhiên là muốn liệt kê những đồ vật cần dùng lúc ở trong đó, chẳng lẽ lại phải đợi đến lúc sau khi vào trong đó thì mới suy nghĩ hả?”

Câu nói này nói ra khỏi miệng ngược lại chọc cười Vân Chi Lâm, anh ta rút tay về, co tay lại đấm một đấm lên trên đầu vai của Bắc Minh Thiện: “Cái tên này, lúc nào cũng biết nói giỡn hết, xem ra là mấy ngày nay anh ở trong đây thay đổi cũng không ít, nếu như sớm biết cục cảnh sát có công dụng lớn với anh như vậy, mấy năm nay tôi nên sớm tống anh vào trong mới đúng, vậy thì ít nhất sẽ có lợi rất lớn đối với một người.”

Nói xong, anh thay nhếch miệng sang bên cạnh, sau đó nhỏ giọng nói: “Ít nhất thì người ta cũng không sinh cho anh ba đứa con, anh ấy, còn xem người ta sống như là người giúp việc, những ngày nay cô ấy bôn ba vì anh, còn không đi bày tỏ một chút đây.”

Đương nhiên Bắc Minh Thiện cũng không phải là một kẻ ngốc, "cô ấy" đương nhiên đang chỉ Cố Hạnh Nguyên.

Anh ghé mắt nhìn về phía Cố Hạnh Nguyên vẫn còn đang ngồi trên ghế dự thính như cũ.

Giờ phút này dường như là sau khi cô nghe thấy lời phán quyết, cô cũng không vui vẻ chạy về phía Bắc Minh Thiện, mà là nhìn quốc huy trên ghế pháp quan đến nỗi ngẩn người.

Bắc Minh Thiện coi như đã bình an vô sự, vậy thì chuyện tiếp theo phải đối mặt như thế nào đây chứ? Dường như là cô lại bắt đầu âm thầm lo lắng.

Nỗi lo này không phải là bởi vì người khác, mà là từ người ba ruột Lý Thâm của mình cùng với Đường Thiên Trạch.

“Em đang suy nghĩ gì vậy?”

Một âm thanh quen thuộc vang lên ở bên tai, cô lập tức cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống mấy độ.

Cô lấy lại tinh thần, quay người lại ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông ngày nào cô cũng có thể nhìn thấy trong mấy ngày nay.

Hiện tại bọn họ cách với nhau gần như thế, không còn giống như trong cục cảnh sát, có một bức tường vô hình lấp kín tách hai người bọn họ ra.

“Anh, anh vừa hỏi cái gì vậy?” Cố Hạnh Nguyên đối mặt với anh, quả thật là có chút khẩn trương bối rối.

Bắc Minh Thiện nhìn cô như thế này, cười nói: “Xem ra là lúc nãy chẳng qua em chỉ đang ngẩn người mà thôi, tôi đứng đây thật lòng biểu thị cảm ơn với em, tôi biết là những ngày nay em đã bận rộn vì tôi không ít.”

“Ở đây là ở đâu chứ, anh cũng là bởi vì tôi cho nên mới xảy ra chuyện, hiện tại anh đã nhận được sự tự do rồi, trong lòng tôi cũng đã thả lỏng.” Cố Hạnh Nguyên ra vẻ nhẹ nhõm duỗi cánh tay.

...

Cố Hạnh Nguyên đây là đang che giấu tâm trạng phức tạp của mình.

Chỉ có điều là cô vừa mới vươn tay ra, cô đột nhiên cảm thấy thân thể của mình căng cứng, tiếp theo đó mặt của cô đã dán vào lồng ngực rắn chắc của Bắc Minh Thiện.

Cô lập tức đỏ mặt, nhịp tim bắt đầu tăng nhanh hơn, cả người trở nên không biết làm như thế nào, hoặc là nói cô đã không bị mình không không chế.

“Anh, anh muốn làm cái gì vậy hả? Đừng quên hiện tại đang ở trên tòa án, anh đúng là, thảm họa vừa mới tiêu tan thì lại gây chuyện nữa. Anh mau thả tôi ra đi, tôi sắp thở không nổi rồi..."

Nhưng mà Bắc Minh Thiện cũng không nghe lời cô nói, ngược lại còn ôm cô chặt hơn nữa.

Lúc này phía sau bọn họ truyền đến tiếng huýt sáo.

Đây là do Vân Chi Lâm huýt sáo.

Lúc nhìn thấy cảnh tượng này, nói thật thì trong lòng của anh ta ít nhiều gì cũng cảm thấy chua chát, nhưng mà rất nhanh anh liền che giấu cảm giác đó vô cùng tốt.

Giữa anh ta và Cố Hạnh Nguyên đã xác định chỉ có thể làm bạn bè, vô duyên với tình cảm vợ chồng.

Vào thời điểm này mình cũng chỉ có thể chúc phúc bọn họ.

Nghe thấy tiếng huýt sáo, Cố Hạnh Nguyên lại càng xấu hổ hơn nữa, cô không nhớ đến phải lập tức thoát khỏi Bắc Minh Thiện mà là giấu toàn bộ gương mặt của mình trong lồng ngực anh.

Giờ phút này tâm trạng của Bắc Minh Thiện cũng ngũ vị tạp trần.

Người phụ nữ trong lồng ngực mới chính là người cần mình phải bảo vệ cho thật tốt, cần phải trân trọng, phải nỗ lực dùng tình cảm mà che chở.

Chỉ có điều là trong một đoạn thời gian dài lúc trước chính bản thân mình đã không hiểu.

“Nè, nếu hai người tiếp tục dính với nhau thì mời về nhà có được không hả, đóng cửa lại thì chẳng có ai nhìn thấy hết, bây giờ tôi cần phải nhắc nhở đó chính là hiện tại còn đang ở trên tòa án.”

Vân Chi Lâm đứng ở một bên trêu ghẹo nói.

Bắc Minh Thiện suy nghĩ lại thì cũng đúng, cũng không cần phải ở chỗ này.

Cố Hạnh Nguyên được buông ra, cô nhanh chóng chỉnh sửa lại quần áo và tóc tai của mình: “Tôi, tôi còn có chuyện khác...” Nói xong, cô muốn chuồn mất.

Vào lúc này, chuyện mà cô cần đó chính là tìm một chỗ để bình tĩnh, bình tĩnh một chút để đối mặt với Bắc Minh Thiện của hiện tại, giữa bọn họ sau này cần phải ở chung như thế nào đây?

“Này này đừng có đi, khó khăn lắm chúng ta mới có thể vớt anh ta từ bên trong ra, chẳng lẽ để yên cho anh ta chạy thoát ra.” Lúc này Vân Chi Lâm đuổi đến bên cạnh Cố Hạnh Nguyên, đưa tay ngăn cản cô lại.

“Tôi biết mà, cậu chắc chắn sẽ không dễ nói chuyện như thế. cứ yên tâm đi, tôi sẽ không nợ được cậu đâu, trong khoảng thời gian này cậu đã bị cô lập, chắc chắn là cũng không kiếm được tiền.”

“Đó là chuyện đương nhiên, cho nên anh phải đền bù cho tổn thất của tôi, nếu không thì tôi sẽ tới chỗ chỗ mẹ cáo trạng.” Vân Chi Lâm bày ra một dáng vẻ chững chạc đàng hoàng.

“Được rồi, nói thì hay, tôi quyết định bơm tiền cho sở sự vụ luật sư Chi Lâm của cậu, thay đổi nơi làm việc keo kiệt của cậu, sau đó là mở rộng gấp đôi, cậu thấy như thế nào?”

Vân Chi Lâm cau mày: “Bắc Minh Thiện không có người nào lấy oán trả ơn giống như anh đâu, mở một không gian lớn cho tôi lại làm cái gì hả? Hiện tại đã đủ để tôi bận bịu hết sức rồi, hơn nữa mẹ của tôi vẫn còn sốt ruột muốn ôm cháu trai đây này, trước mắt tôi còn chưa tìm được mẹ của nó, dù sao thì tôi cũng phải tìm chút thời gian để giải quyết chuyện này.”

Bắc Minh Thiện nhếch miệng: “Cậu ấy à, giống y như là còn bé, trong sự nghiệp một chút dã tâm cũng không có, cái dạng này ai mà dám đi theo cậu cơ chứ, tôi thấy là chắc là bà ấy phải thất vọng nữa rồi.”

...

Vân Chi Lâm lườm anh một cái: “Sao bây giờ tôi lại cảm thấy miệng lưỡi của anh lại thối như thế, đừng có nói nữa, mời bọn tôi ăn một bữa cơm rồi lại nói, nói một hồi miệng cũng khô cả rồi.”

Bắc Minh Thiện quay đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Chắc là bây giờ vẫn còn chưa đến thời gian đón bọn nhỏ tan học, dù sao thì em về nhà anh đoán là em cũng không có chuyện gì để làm, đi cùng nhau luôn đi, đến khách sạn Daredevil Empire, em thấy như thế nào.”

“Khách sạn của anh... được rồi, không hổ là gian thương, mời khách cũng tìm chỗ của mình không cần tốn một đồng tiền, vậy thì bây giờ tôi đến đó trước một bước.” Lúc này Vân Chi Lâm không muốn làm bóng đèn.

Anh ta đi nhanh như chớp, đã không còn thấy tăm hơi đâu.

Thật ra thì lúc này Cố Hạnh Nguyên vẫn còn chưa bày tỏ thái độ.

“Em còn đứng ngây ra đó làm cái gì, bây giờ tôi chỉ có thể ngồi xe của em, nếu như em không muốn đi thì cứ nói đi, chắc có lẽ là tên đó sẽ ăn một bữa cơm chùa, đến lúc đó chắc là em cũng không muốn đến cục cảnh sát để kéo anh ta ra đâu nhỉ.” Lời nói của Bắc Minh Thiện cũng chỉ có thể để Cố Hạnh Nguyên ngoan ngoãn đi theo con đường mà anh đã vẽ ra.

Trên đường đến khách sạn, Bắc Minh Thiện ngồi cạnh ghế tài xế, ngửa lưng ra ghế, anh thoải mái duỗi cái lưng mệt mỏi một cái.

“Khoảng thời gian này ở bên trong quả thật làm tôi nhịn gần chết..."

Cố Hạnh Nguyên đang lái xe, trong đầu của cô vốn dĩ có hơi hỗn loạn, sau khi nghe thấy câu nói này tay lái không khỏi lắc một cái.

Xe của cô cũng theo đó mà lắc một cái.

Sau đó chiếc xe ở đằng sau phẫn nộ bóp kèn biểu thị kháng nghị.

Cô nhanh chóng nắm chặt tay lái, cùng lúc đó cái trán cũng rịn ra chút mồ hôi.

“Sao mà em lái xe lâu như vậy rồi mà kỹ thuật lái xe vẫn không tiến bộ được một chút nào thế, tôi thật sự lau mồ hôi thay cho ba đứa con của mình, tôi thậm chí bắt đầu tò mò bọn nhỏ sống như thế nào.” Đối với chuyện ngoài ý muốn nhỏ nhoi, Bắc Minh Thiện cũng không có phản ứng gì.

Ngược lại là loại cảm giác buông lỏng cũng không biến mất, anh liếc mắt nhìn Cố Hạnh Nguyên.

“Im miệng! Nếu như lúc nãy không phải anh nói bậy ở bên cạnh tôi thì có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn được à?” Cố Hạnh Nguyên thở phì phò trả lời một câu.

“Tôi? Tôi nói bậy bạ cái gì?” Bắc Minh Thiện lập tức cảm thấy có chút nghi hoặc và vô tội, cẩn thận suy nghĩ lại một lần nữa, những lời mà mình vừa mới nói cũng không phát hiện ra có chỗ nào không ổn.

Chẳng lẽ là mấy ngày nay người phụ nữ này bận rộn đến nỗi ảnh hưởng tới thần kinh rồi?

“Tôi có thể giải oan không?”

“Không thể, tôi còn tưởng rằng anh ở bên trong vài ngày thì sẽ thay đổi tính nết, nhưng mà không ngờ đến khi anh ra ngoài vẫn còn có bộ dạng như lúc trước, nếu như tôi biết như thế này thì tôi nên để anh ở trong đó lâu thêm mấy ngày.”

Bắc Minh Thiện thật sự càng ngày càng không hiểu lúc nãy mình đã nói sai cái gì.

“Nè đại luật sư Cố, bên phía pháp viện người ta tuyên bố tội danh cũng sẽ để em biết có chuyện gì xảy ra, tại sao ở chỗ của em nói cũng không thèm nói cái gì hết mà đã tuyên án rồi, không được, tôi nhất định phải biết nguyên nhân mới được, nếu không thì bữa cơm ngày hôm nay sẽ để em mời.”

Bắc Minh Thiện nói xong lại điều chỉnh ghế đứng lên một lần nữa, sau đó biểu hiện thái độ rất kiên quyết mà quay đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên.

Bày ra một tư thế không chịu bỏ qua.

Cái này thật sự là tìm chuyện cho mình, Cố Hạnh Nguyên thậm chí cảm thấy lúc nãy nếu như mình không nói câu nói đó thì tốt rồi, cũng không trở thành lý do để cái tên này biện luận đến cùng với mình.

Biện luận với anh cũng chỉ có mình chịu thiệt thòi.

...

“Nè, hai người lề mề cái gì vậy hả, tôi đã đến rồi mà tại sao không nhìn thấy bóng dáng của hai người đâu hết?”

Một mình Vân Chi Lâm ngồi trong căn phòng vip buồn bực chán nản gọi điện thoại hối thúc.

“Chúng ta sắp đến rồi, không bằng cũng gọi dì tới đây đi, đã nói là sẽ tìm thời gian để bọn họ gặp mặt nhau, hình như là một khoảng thời gian trước đều không thuận lợi, tôi thấy ngày hôm nay cũng rất tốt.”

Vân Chi Lâm nhẹ gật đầu: “Xem ra là anh vẫn còn chưa quên chuyện này, được rồi, một lát nữa tôi sẽ gọi bà ấy đến đây. Tôi đã nói rồi hai người cũng không cần phải giày vò khốn khổ nữa đâu, hiện tại người đều đã được ra rồi, cuộc sống sau này còn dài mà..."

“Biết rồi.” Bắc Minh Thiện không cho anh ta nói xong thì đã cúp điện thoại.

Anh mở loa ngoài, lời nói lúc nãy của Vân Chi Lâm đều đã bị Cố Hạnh Nguyên nghe thấy, bây giờ cô vẫn còn đang xoắn xuýt trong việc Bắc Minh Thiện đang truy vấn ngọn nguồn, hiện tại Vân Chi Lâm lại bổ sung một câu.

Ngày hôm nay hai người anh em này có chuyện gì vậy chứ, chẳng lẽ đều hơn thua với mình là...

Đối mặt với Cố Hạnh Nguyên im lặng không nói, Bắc Minh Thiện cũng không hỏi nữa, mặc dù là anh rất thích nhìn bộ dạng tức giận lúc Cố Hạnh Nguyên không có lời nào để nói.

...

“Cuối cùng hai người cũng đã đến rồi, để tôi đói bụng thì không có vấn đề gì, nhưng mà để mẹ tôi đói bụng tôi sẽ liều mạng với anh đó nha Bắc Minh Thiện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.