Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 867: Chương 867: Người không tìm chuyện, chuyện lại tìm đến người




Cố Hạnh Nguyên và Bắc Minh Thiện đẩy cửa phòng VIP ra, còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy tiếng oán trách của Vân Chi Lâm, anh ta không ngừng dùng tay chỉ vào đồng hồ của mình: “Các người nhìn thời gian đi, từ lúc tôi gọi cuộc điện thoại đầu tiên cho các người đến bây giờ đã hơn nửa tiếng đồng hồ rồi. Nói cho tôi biết trong nửa tiếng này các người đã làm gì? Tôi đã nói rồi, thứ các người có là thời gian….”

Nói đến đây, trên mặt Vân Chi Lâm lại nở một nụ cười: “Ồ, dì đến rồi.”

Chỉ thấy người đi vào từ phía sau Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên chính là mẹ của Bắc Minh Thiện Dư Như Khiết. Đương nhiên, bên cạnh bà ta từ đầu đến cuối luôn có Mạc Cẩm Thành đi theo.

Cùng với tiếng nói của Vân Chi Lâm, sau đó trong phòng truyền đến tiếng nói vô cùng tha thiết: “Chị….”

Lúc này, mẹ của Vân Chi Lâm đứng dậy, mang theo sự vui mừng đi nhanh về phía Dư Như Khiết.

Đây là lần gặp lại đầu tiên của hai chị em sau nhiều năm.

Lần đầu tiên gặp mặt này thực sự giống như cách một thế hệ.

Ôm nhau, khóc lóc thảm thiết, trong lúc này có lẽ chính là cách tốt nhất để thể hiện cảm xúc của mình.

“Hạnh Nguyên, em đang nghĩ gì?” Bắc Minh Thiện vẫn ngồi ở trên ghế phó lái. Lúc này bọn họ đã ra khỏi khách sạn Daredevil.

Bất giác đã đến lúc Trình Trình và Dương Dương tan học.

Vốn dĩ Cố Hạnh Nguyên muốn tự mình đi đón bọn họ, nhưng Bắc Minh Thiện đã bày tỏ rất nhiều lần mình rất muốn gặp hai đứa nhỏ. Đương nhiên, anh cũng rất muốn gặp đứa con gái út Cửu Cửu.

Mấy ngày này, trong lúc anh ở trong đồn cảnh sát, ba đứa bé ở trong lòng anh lâu nhất.

Cố Hạnh Nguyên không tìm được bất kỳ lý do nào cũng không muốn tìm lý do để không cho anh gặp mặt bọn nhỏ.

Cô nghe thấy câu hỏi của Bắc Minh Thiện, càng thêm trầm tư: “Tôi đang nghĩ về tình thân. Lúc nãy, anh không nhìn thấy mẹ của Vân Chi Lâm và dì Như Khiết, giây phút hai chị em bọn họ gặp nhau khiến người khác vô cùng cảm động. Hôm nay, anh đã có một quyết định hoàn toàn đúng đắn.”

“Đã là một quyết định đúng đắn, vậy em nên lấy cái gì để báo đáp tôi đây?” Bắc Minh Thiện quay đầu lại, mang theo một nụ cười với ý đồ xấu.

“Anh nghĩ hay thật!”

Cố Hạnh Nguyên cho Bắc Minh Thiện một ánh mắt sắc như dao: “Nếu như anh còn nói những lời không đứng đắn nữa, tôi sẽ đá anh xuống xe.”

Bắc Minh Thiện vốn dĩ cũng chỉ muốn chọc tức cô mà thôi. Thời gian ở trong đó không tính là ngắn, trừ tên cảnh sát luôn trông chừng anh ra thật sự không có ai nói chuyện với anh.

Cho dù Cố Hạnh Nguyên sẽ thường xuyên đến thăm mình, nhưng cũng toàn nói đến chuyện liên quan đến vụ án của mình.

“OK.” Bắc Minh Thiện đưa tay lên làm động tác kéo khóa ở trên khóe miệng, bày tỏ mình sẽ không nói gì nữa.

Lúc này Cố Hạnh Nguyên mới khởi động xe.

Kể từ lúc Dương Dương dạy dỗ Kim Lỗi, cũng xem như có tên tuổi ở trong trường. Ai cũng biết ở lớp dưới cùng có nhóm hai người rất biết đánh nhau.

Mà lão đại của hai người này tên là Bắc Minh Tư Dương.

Đương nhiên, danh tiếng của cậu bé cũng không chỉ có như vậy, thực ra lúc trước ở trong trường học bọn họ đã nổi danh một lần, lúc đó còn là ở hội diễn văn nghệ lần trước.

“Đội hình siêu xa hoa” của bọn họ thực sự khiến tất cả mọi người trong trường học, bao gồm cả giáo viên vô cùng ngạc nhiên.

Tổng giám đốc Bắc Minh Thiện của tập đoàn Bắc Minh Thị, cùng với minh tinh đang nổi tiếng thuộc phái thực lực Antony đều đến hiện trường. Đây là điều mà ngay cả khi bạn bỏ tiền ra cũng chưa chắc có thể nhìn thấy.

Nhưng đối với Trình Trình và Dương Dương mà nói, bên ngoài nhìn họ cũng chẳng qua là có một ông cha tổng giám đốc và một người chú là người nổi tiếng mà thôi.

Đương nhiên, Trình Trình tốt hơn Dương Dương một chút, bởi vì cậu bé không chỉ dựa vào những thứ này, chủ yếu còn là thành tích của cậu bé. Danh hiệu thiên tài, tiểu thần đồng trước đây đã có chút danh tiếng.

Chỉ là Dương Dương vẫn luôn ở trong trạng thái “không ai biết đến”, có lẽ cậu bé ở trong mắt thầy cô và các bạn cũng chỉ là một “kẻ chuyên gây chuyện” mà thôi.

Bây giờ không còn giống như vậy nữa, sau khi chuyện kia xảy ra, bất luận đi đến đâu đều sẽ cảm thấy có người chỉ trỏ sau lưng cậu bé.

Không nói rõ được đó là cười nhạo hay là sùng bái.

Tuy nhiên mặc kệ bọn họ, cái gọi là danh tiếng này đối với Dương Dương mà nói không phải là chuyện quan trọng gì.

Rất nhanh đã đến lúc tan học, Trình Trình, Dương Dương và Triệu Tịnh Di theo thói quen sau khi gặp nhau ở sân trường sẽ chuẩn bị đi về phía cửa trường học.

Lúc này, phía sau bọn họ truyền đến một âm thanh: “Bắc Minh Tư Dương, tên nhóc kia đứng lại cho tao!”

“Có người gọi em à?” Bàn tay nhỏ của Dương Dương đút trong túi quần, cậu bé không quay người lại nhìn, mà quay đầu hỏi Trình Trình ở bên cạnh.

“Nghe thì có vẻ như là vậy. Bắc Minh Tư Dương, không phải cậu lại đắc tội với ai đấy chứ?” Không đợi Trình Trình trả lời, Triệu Tịnh Di đã nói.

Hình tượng của Dương Dương ở trong ấn tượng của cô bé hình như cũng không phải là tích cực gì.

Nhưng điều này cũng phải trách cậu bé.

Có một Trình Trình làm tấm gương, đổi lại dù là bất kỳ ai, có lẽ ít nhiều cũng có chút tật xấu.

“Lẽ nào cậu không thể nghĩ về tớ tốt một chút sao, nếu như tớ an phận cả một ngày, có phải cậu sẽ cảm thấy không thoải mái?” Dương Dương hỏi một câu.

Cùng lúc này, hai người đều quay người lại nhìn.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, chỉ thấy cách đó không xa, có ba đứa trẻ lớn hơn bọn họ một chút đang đi về phía bọn họ.

Trình Trình lập tức nhận ra, đây chính là Kim Lỗi và hai người anh em của cậu ta. Bọn họ gọi Dương Dương, chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt, đối mặt với loại người như thế này không cần để ý đến là được, nhưng bọn họ lại năm lần bảy lượt gây phiền phức.

“Dương Dương, đừng quan tâm đến bọn họ, có lẽ mẹ đang đợi chúng ta ở cổng trường đó, ít gây chuyện đi.” Trình Trình nói xong, quay người tiếp tục đi về phía cổng trường.

***

Dương Dương vừa nhìn thấy đám người Kim Lỗi, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười không biết xấu hổ: “Em còn tưởng là ai, hóa ra là ba bại tướng. Không quan tâm thì không quan tâm, dù sao hôm nay em cũng không có tâm trạng chỉnh đốn bọn họ.”

Cậu bé nhún vai, nâng giọng hét lên với ba người bọn họ: “Hôm nay tôi không có thời gian quan tâm đến ba người, vì vậy tốt nhất các người cũng biết điều một chút, ít nhiều chuyện trước mặt tôi đi. Tôi còn phải về nhà ăn cơm nữa.”

Nói xong, quay người tiếp tục cùng với Trình Trình đi về phía cổng trường.

Đám nhóc Kim Lỗi ở phía xa, mặc dù đã bị Dương Dương chỉnh đốn một trận, nhưng trong lòng bọn họ vẫn không phục. Hôm nay gọi Dương Dương lại chính là muốn phục thù.

Bọn họ sao có thể để yên khi nghe thấy những lời mà Dương Dương nói, đi càng nhanh hơn để đuổi theo, đưa tay ra chặn trước mặt bọn họ: “Ba người bọn mày muốn chạy sao. Nói cho mày biết, động vào tao, mày đừng nghĩ có thể sống yên ổn ở cái trường này.”

“Xem ra vết thương của mày vừa khỏi đã quên cảm giác đau đớn rồi, mày là cái gì mà dám chặn tao. Tao khuyên mày nên để ra một con đường để cho chúng tao đi. Bây giờ tao không có tâm trạng để xử lý mày.” Dương Dương vẫn bày ra dáng vẻ không coi bọn họ ra gì.

Nói xong, cậu bé đi về phía trước, chắc trước mặt Trình Trình và Triệu Tịnh Di. Cái này không phải là vì cậu bé muốn bảo vệ hai người bọn họ mà là vì nếu như thật sự động tay động chân, hai người bọn họ sẽ trở thành phiền toái của cậu bé.

Mí mắt của Kim Lỗi giật giật, từ sau khi bị đánh, cậu bé thật sự cảm thấy có chút ngạc nhiên, nghĩ thế nào cũng không ra mình lại bị một tên nhóc còn thấp hơn mình đánh.

Nghĩ thế nào cũng có chút uất ức. Không được, cái sĩ diện này nhất định phải tìm về, nếu không sao có thể bưng bít ở cái trường này nữa.

Vì vậy, hôm nay cậu ta đặc biệt đến “chỉnh đốn” Dương Dương.

“Mày không có tâm trạng xử lý bọn tao?” Kim Lỗi cười: “Đừng nghĩ rằng ngày hôm đó mày đánh bọn tao, mày sẽ không sao. Nói cho mày biết, mày với tao chưa xong đâu. Ngày hôm đó chỉ là vì cơ thể tao không được thoải mái mới có thể để mày chiếm thế thượng phong, hôm nay có dám đánh một trận với bọn tao không. Người thua sẽ ở trước mặt mọi người chui qua háng của người thắng, thấy thế nào?”

“Đúng vậy, rốt cuộc có dám không? Không phải là sợ rồi đấy chứ, haha.” Hai tên nhóc bên cạnh Kim Lỗi cũng bật cười.

Trình Trình và Triệu Tịnh Di vừa nghe thấy vậy, xem ra hôm nay nếu như bọn họ không phân thắng bại, thật sự không phải là cách hay. Nhưng, cậu bé muốn cố gắng ngăn chặn chuyện này xảy ra.

“Dương Dương, đừng quan tâm đến bọn họ, chúng ta về nhà thôi.”

Nói xong, cậu bé kéo tay Dương Dương, dẫn theo Triệu Tịnh Di định đi qua bọn họ.

“Muốn chạy sao? Nói cho mà biết, không có cửa đâu! Lần này bọn tao muốn tìm Bắc Minh Tư Dương để tính sổ, mày bớt quan tâm đến chuyện không liên quan đi, cẩn thận bọn tao chỉnh đốn nó trước sau đó sẽ dạy dỗ mày đó!” Kim Lỗi hung hăng nói với Trình Trình, đồng thời đưa tay ra dùng lực đẩy cậu bé một cái.

Sức lực cũng không nhỏ, Trình Trình không đứng vững, liên tục lùi về sau mấy bước, may mà có Triệu Tịnh Di đỡ lấy, nếu không nhất định sẽ ngồi xuống đất.

Kim Lỗi liếc nhìn Trình Trình, dường như tìm lại cho mình một chút tự tin. Vốn dĩ lúc cậu ta định đi trả thù vẫn còn có chút băn khoăn.

Nhưng một chút băn khoăn này bây giờ đã hoàn toàn biến mất, cậu ta không tin dựa vào dáng người của mình mà không thể xử lý được tên nhóc trông còn yếu ớt hơn mình.

“Anh không sao chứ?” Dương Dương nhìn thấy Trình Trình bị ức hiếp, lập tức nổi giận.

***

Trình Trình bị Kim Lỗi đẩy, suýt nữa ngã xuống, điều này khiến Dương Dương rất tức giận. Đây không phải là đang khiêu khích ở trước mặt cậu bé sao.

“Làm gì vậy, không muốn quan tâm đến mày, mày càng phấn khích sao.” Dương Dương đi đến trước mặt Kim Lỗi đợi cậu ta.

Lúc này Kim Lỗi đang tỏ ra rất đắc ý, cậu ta khoanh tay trước ngực, “từ trên cao nhìn xuống”, nhìn Dương Dương đang ngẩng đầu lên để nhìn mình.

Cậu ta nghĩ thế nào cũng không hiểu được, lần trước tại sao mình lại bị thằng nhóc thấp hơn mình đánh thành ra như vậy.

Hôm nay cậu ta cảm thấy vô cùng hài lòng, linh cảm hôm nay nhất định có thể lấy lại mặt mũi.

Mọi chuyện ở trong tưởng tượng thì rất viên mãn, nhưng thực tế lại vô cùng nhỏ bé.

Kim Lỗi nhìn Dương Dương với gương mặt tràn đầy sự chán ghét: “Nhóc, tao cảm thấy mày trực tiếp chui qua háng tao tốt hơn đó, như vậy mày không phải bị đánh một trận.”

“Haha, đúng vậy, đúng vậy, lão đại của chúng tao không phải là một người nhỏ nhen, mày chỉ cần ngoan ngoãn chui qua thì sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra. Đúng rồi, nhân tiện chui qua háng chúng tao luôn đi.” Hai tên nhóc học cùng lớp với Kim Lỗi cũng cáo mượn oai hùm nói.

Tâm lý báo thù của bọn họ không nặng như lão đại, nhưng cũng là loại nếu có của hời cũng sẽ chiếm lấy.

“Còn chưa biết ai đánh ai đâu…” Dương Dương liếc nhìn ba người bọn họ, nắm đấm nhỏ của cậu bé nắm chặt lại, đánh về phía Kim Lỗi.

Cái đánh này thực sự khiến Kim Lỗi có chút không kịp phòng bị.

Nắm đấm của Dương Dương mạnh mẽ đánh trúng vào bụng của Kim Lỗi.

Cảm giác kia thực sự vô cùng đau đớn….

Đầu của Kim Lỗi đột nhiên lao về phía trước, hai quai hàm đập vào nhau.

May là trong miệng cậu ta không có gì, nếu không khó nói là có nôn ra cái gì không. Eo của cậu ta cong lại, một tay che lấy chỗ bị đánh trúng, một tay khác giơ lên run rẩy chỉ vào Dương Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.