Đi vào chung cư này, giống như đi vào một thành phố khác, cây xanh và cỏ ở khắp mọi nơi chính là một đặc điểm nổi bật ở đây. Màu xanh ở chung cư chiếm đến hơn 80% diện tích.
Ở đây đã hình thành khí ô-xy tự nhiên.
Từ nhà trẻ đến trường học, từ cửa hàng tạp hóa nhỏ đến những siêu thị lớn nổi tiếng đều có, còn có các bệnh viện lớn cũng thành lập các chi nhánh ở đây. Thậm chí ở trung tâm của chung cư còn có một công viên có diện tích không nhỏ.
Ở đây hoàn toàn có thể làm một khu dân cư biệt lập, có thể đáp ứng hầu hết các nhu cầu của cuộc sống.
Ngay bên cạnh công viên có mấy dãy biệt thự, ngôi nhà mà Bắc Minh Thiện tặng cho Hình Uy cũng ở đây.
Đây là một biệt thự 3 tầng phong cách Châu Âu hướng ra hồ, có một chiếc cổng nhỏ và một cái sân nhỏ, hai chiếc xe đỗ ở bên trong nhưng vẫn còn thừa rất nhiều chỗ.
Xuống xe, Lạc Kiều tham lam hít một hơi: “Ở đây đúng là quá thoải mái rồi, giống như một thế giới thần tiên vậy. Trước đây tôi đã từng nghe đến chỗ này, nhưng vẫn luôn nghĩ là nó chẳng qua chỉ một mánh khóe tuyên truyền, không ngờ lại tốt như vậy. Nhưng những thương nhân khai phá tốt như Bắc Minh Thiện ngày càng ít. Hầu hết sau khi lừa được tiền đều không ngó ngàng đến.”
Mặc dù cảm thấy chỗ này rất tốt, nhưng thấy Lạc Kiều khen ngợi Bắc Minh Thiện, trong lòng Vân Chi Lâm vẫn cảm thấy có chút khó chịu, anh ta liếc nhìn cô, cô gái này đúng là thấy người ta có ưu điểm hơn người là không quan tâm đến những khuyết điểm của người ta.
“Kiều Kiều, Hình Uy cũng xem như là xứng với cô, giao cho cô một ngôi nhà tốt như vậy. Cô còn ghét bỏ người ta.” Cố Hạnh Nguyên nhân cơ hội này nói giúp Hình Uy mấy lời tốt đẹp.
Lạc Kiều không đánh giá cao chuyện này: “Hừ, cái này là anh ta mua sao? Còn không phải là Bắc Minh Thiện tặng anh ta.” Nói xong, cô ta lại chỉ vào bụng mình: “Đây chính là chuyện tốt mà anh ta làm ra.”
“Cô đừng có mà đã được lợi rồi còn khoe mẽ, Bắc Minh Thiện không phải là ngọn đèn cạn dầu, có thể ở bên cạnh anh ta nhiều năm như vậy tôi thấy cũng chỉ có Hình Uy. Nếu như không phải anh ấy có thể làm được việc, Bắc Minh Thiện đã sớm đuổi anh ấy đi rồi. Cái này cũng là điều mà anh ấy đáng được nhận. Hơn nữa đứa bé trong bụng cô là cô tự chuốc vạ vào mình mà.”
Câu nói của Cố Hạnh Nguyên khiến Lạc Kiều sững sờ.
Vân Chi Lâm lấy từng kiện trong xe xuống, nghe cuộc tranh luận của hai người phụ nữ, trong lòng cảm thấy ghen tỵ: “Này hai người các cô có phải là dâng giáo đầu hàng rồi? Trước đây không phải một người thấy Bắc Minh Thiện là không có sắc mặt tốt, người còn lại thấy Hình Uy cũng không muốn thấy sao?”
Câu nói này đã thức tỉnh Cố Hạnh Nguyên và Lạc Kiều, hai cô cũng không tranh luận nữa, ngoan ngoãn đẩy cửa ra đi vào.
Trình Trình nắm bàn tay nhỏ của Cửu Cửu đi theo sau mẹ, đi vào.
Đi vào biệt thự, mặc dù cách trang trí ở đây không xa hoa như Nhà tổ của Bắc Minh, nhưng cũng có thể coi là kiểu trang trí bậc nhất.
Ba tầng thang máy vào nhà, nội thất gỗ nguyên khối cao cấp bao gồm cả sàn nhà. Bốn mặt của căn phòng đều có cửa sổ, phòng nào cũng rất sáng sủa.
Lạc Kiều cũng đã từng nhìn thấy không ít biệt thự, nhưng những ngôi biệt thự cao cấp như này cô ta thật sự rất ít khi nhìn thấy.
“Hạnh Nguyên, số hành lý này để ở đâu?” Vân Chi Lâm chuyển từng kiện hành lý vào trong phòng khách
“Anh hỏi em làm gì, đây là nhà của Kiều Kiều, có cái gì anh hỏi nữ chủ nhân ở đây đi.” Cố Hạnh Nguyên khẽ cười, nháy mắt với Vân Chi Lâm.
Lạc Kiều đến đây, cho dù lúc trước không muốn đến, nhưng bây giờ đã bị không gian thoải mái ở đây thuyết phục: “Trước tiên anh cứ đem số hành lý này lên phòng ngủ trên tầng trước đi.”
Biệt thự của Hình Uy cũng đủ lớn, không chỉ mỗi người một phòng ngủ, ngoài ra còn có phòng trống.
Lạc Kiều trong mấy ngày ngắn ngủ còn thiết kế phòng cho em bé, phòng sách, phòng tập thể hình, thậm chí còn có một phòng karaok.
Đợi đến khi mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, cuối cùng Cố Hạnh Nguyên cũng thở ra một hơi
Trước đây cô còn lo lắng, một ngày nào đó Hình Uy hoặc Bắc Minh Thiện sẽ đột ngột xuất hiện, tiểu bảo bối sẽ phải làm sao.
Nhưng trong một cuộc điện thoại gần đây với Hình Uy, anh ta nói một cách rất rõ ràng, vì Lạc Kiều, vì đứa bé trong một khoảng thời gian ngắn anh ta sẽ không đến.
Câu nói này khiến sự lo lắng của Cố Hạnh Nguyên được đặt xuống.
Những ngày tháng ở đây, cuộc sống của mọi người có thể dùng 2 từ để hình dung chính là “thoải mái.”
Mỗi ngày Cố Hạnh Nguyên ngoài công việc bận rộn, còn phải đến bệnh viện để chăm sóc mẹ.
Trong khoảng thời gian này, bà kể cho Cố Hạnh Nguyên kể nghe rất nhiều chuyện lúc trẻ của mình, nhưng hầu hết đều là những câu chuyện thú vị về sự nghiệp diễn xuất của bà.
Bởi vì Lục Lộ không muốn nhớ lại những chuyện khiến mình và con gái cảm thấy khó chịu.
Từ trong câu chuyện của Lục Lộ, Cố Hạnh Nguyên cũng hiểu được tình cảm của mẹ và Dư Như Khiết còn có Giang Tuệ Tâm rất sâu sắc.
Tiếng hát của mẹ, tiếng đàn dương cầm của Dư Như Khiết, còn có vũ đạo của Giang Tuệ Tâm đã từng nổi tiếng khắp thành phố S.
Thực ra trong câu chữ Lục Lộ cũng có chút tiếc nuối khi Dư Như Khiết rời khỏi Mạc Cẩm Thành để gả cho Bắc Minh Chính.
Từ sau khi tuổi thơ của Cố Hạnh Nguyên bị Dư Như Khiết cướp đi bọn họ đã bắt đầu trở nên xa lạ, đến sau này cũng cảm thấy có chút buồn vì không còn liên lạc với nhau nữa.
Đặc biệt là vẫn có chút tiếc nuối với sự biến mất đột ngột của Giang Tuệ Tâm.
Lắng nghe câu chuyện trong quá khứ của mẹ, Cố Hạnh Nguyên cảm thấy mình nên hoàn thành tâm nguyện của bà, chính là để Giang Tuệ Tâm gặp lại mẹ.
Nhưng may là thời gian còn dài, sức khỏe của mẹ ngày một tốt lên, đến lúc đó sẽ kể cho mẹ nghe một chút về chuyện của đứa nhỏ.
Vụ án của Noton do cô phụ trách, Vân Chi Lâm vẫn giao cho cô một vài vụ án nhỏ, để cô có thể tích lũy được kinh nghiệm một cách nhanh nhất.
Ngày hôm đó, Cố Hạnh Nguyên đang chuyên tâm ghi lại công việc lên phần vách ngăn của mình, đây chính là thói quen sau khi cô trở thành luật sư.
Ghi lại tất cả những chuyện liên quan đến công việc, không chỉ có như vậy, còn ghi lại những ý kiến của mình vào trong.
Lúc này chiếc điện thoại màu hồng bên tay cô vang lên: “Lãnh đạo, có chỉ thị mới sao?”
“Haha, xem ra tâm trạng gần đây của em rất tốt. Mấy vụ án giao cho em tiến triển đến đâu rồi?” Vân Chi Lâm ngồi trước máy tính, hai tay ngõ máy tính rất nhanh, phát ra những tiếng “tách tách”.
Đầu anh ta nghiêng qua một bên, hướng về ống nghe được kẹp ở vai.
“Vụ án ly hôn của bà Lý và chồng đã có tiến triển, đã có bằng chứng chồng bà ấy ngoại tình, nhất định sẽ khiến cái kẻ thay lòng đổi dạ này phải trả một cái giá đắt. Ngoài ra, liên quan đến vụ án sinh viên đại học họ Lý bị vu oan là ăn cắp, tôi vẫn còn phải đi điều tra một chút, có lẽ 2 ngày sau sẽ có kết quả. Còn có….” Cố Hạnh Nguyên một hơi nói hẳn mấy vụ án.
“Hạnh Nguyên, dừng. Những thứ này tạm thời đều dừng lại, lúc nãy anh vừa mới nhận được thông báo từ tòa án, ngày mai vụ án của Noton sẽ được mở phiên tòa,em chuẩn bị thế nào rồi?”
Cố Hạnh Nguyên nghe thấy vậy, liền giơ tay lên vỗ vào đầu một cái: “Anh xem em này, bận rộn những chuyện khác, suýt nữa quên mất chuyện này. Nhưng, anh yên tâm, vụ án này em rất có lòng tin, anh không cần phải lo lắng, ngày mai hãy xem biểu hiện của em.”
Vân Chi Lâm nghe thấy giọng điệu tràn đầy tự tin của Cố Hạnh Nguyên, sự lo lắng lúc đầu của anh ta cũng tạm thời được đặt xuống: “Em đã bảo đảm như vậy, ngày mai anh sẽ xem màn biểu diễn của em trước tòa.”
Cố Hạnh Nguyên nói chuyện điện thoại với Vân Chi Lâm xong, vội vàng gọi điện thoại cho Đường Thiên Trạch: “Noton, ngày mai chính là ngày tòa mở phiên tòa xét xử, tôi hi vọng anh sẽ có sự chuẩn bị tốt trước tòa.”
Đường Thiên Trạch khẽ cười: “Cô Cố, cái này cô không cần phải nhắc nhở tôi. Ngày mai tôi sẽ đến tìm cô, chúng ta cùng đi đến tòa.”
Cố Hạnh Nguyên gật đầu: “Được, ngày mai tôi đợi anh ở công ty Luật.”
Đường Thiên Trạch để điện thoại xuống, nụ cười trên khuôn mặt đột nhiên biến mất.
Anh ta mở danh bạ trong điện thoại, sau đó gọi điện thoại cho tổng biên tập của một công ty giải trí: “Lần này mọi người lại có chuyện để làm rồi, xuất bản một kỳ báo, viết về “Luật sư lúc trước của Bắc Minh thị đối phó với tổng giám đốc của Bắc Minh thị ở trước tòa”, buổi chiều tôi phải nhìn thấy, hiểu chưa.”
Cùng lúc này, cửa phòng làm việc của Bắc Minh Thiện bị ai đó khẽ gõ.
Hình Uy không khỏi nhíu mày, thư ký ở bên ngoài làm gì không biết, không thông báo đã tự tiện cho người đi vào.
Lén lút liếc nhìn Bắc Minh Thiện, anh vẫn rất bình tĩnh và thoải mái, tập trung nhìn tài liệu trong tay.
Kể từ khi anh biết được chuyện Cố Hạnh Nguyên đã chuyển khỏi nhà Vân Chi Lâm chuyển đến nhà của Hình Uy từ chỗ Hình Uy, dường như tâm trạng của anh đột nhiên tốt hơn rất nhiều.
Hình Uy không dám làm phiền ông chủ, nhẹ nhàng đứng dậy, đi đến cửa, mở cửa ra liếc nhìn, thấy luật sư Âu Dương đang đứng bên ngoài cửa.
Anh ta vội vàng mở cửa ra, sau đó đứng một bên khẽ gật đầu với luật sư Âu Dương.
Sợ giọng nói của mình sẽ ảnh hưởng đến công việc của ông chủ, cố ý đè thấp giọng nói: “Không biết hôm nay luật sư Âu Dương đến đây là có chuyện gì?”
Luật sư Âu Dương cũng gật đầu với Hình Uy, nghiêng đầu nhìn Bắc Minh Thiện đang cúi đầu tập trung làm việc, anh ta cũng đè thấp giọng: “Tôi mới nhận được thông báo của tòa án, ngày mai sẽ mở phiên tòa xét xử vụ án khách sạn Daredevil. Anh thông báo với tổng giám đốc Bắc Minh một tiếng, hãy chuẩn bị thật tốt.”
Thực ra Hình Uy vẫn luôn nhớ đến thời gian mở phiên tòa xét xử, chỉ là từ khi tâm trạng của ông chủ trở nên tốt hơn, anh ta cũng không dám nhắc đến chuyện này với Bắc Minh Thiện, tránh cho tâm trạng tốt hiếm có của anh lại biến mất.
“Được rồi, luật sự Âu Dương yên tâm, tôi nhất định sẽ thông báo với ông chủ. Anh còn có chuyện gì không?” Hình Uy hỏi.
Luật sư Âu Dương cau mày: “Đúng rồi, còn có nhân chứng của cậu, ngày mai nhớ đưa theo họ đến phiên tòa để làm chứng. Được rồi, chỉ có như vậy thôi. Tôi cũng không làm phiền công việc của Tổng giám đốc Bắc Minh nữa, ngày mai chúng ta gặp nhau ở trước cổng tòa án.”
Anh ta nói xong liền quay người rời đi.
Hình Uy lại nhẹ nhàng đóng cửa phòng làm việc lại, bước đi cũng rất nhẹ quay lại vị trí của mình.
Anh ta vừa ngồi xuống, đã nghe thấy Bắc Minh Thiện chậm rãi nói: “Lúc nãy ai đến vậy, có chuyện gì?”
“Ông chủ, là luật sư Âu Dương, đến để thông báo với chúng ta ngày mai sẽ mở phiên tòa xét xử, dặn chúng ta chuẩn bị mọi thứ thật tốt, lúc đi đến tòa nhớ dẫn theo nhân chứng.” Hình Uy nói lại một lượt.
Bắc Minh Thiện gật đầu: “Ừ, cậu xem nên chuẩn bị cái gì thì chuẩn bị cái đó.”
Hình Uy nghĩ một lúc, sau đó rất thận trọng nói với Bắc Minh Thiện: “Ông chủ, tôi muốn đi xem Liễu Giang và Hoàng Tự. Từ khi chúng ta sắp xếp cho bọn họ một chỗ ở an toàn, cũng chưa đi xem hai bọn họ thế nào.”
“Vậy cậu đi đi. Nhớ rằng vào thời điểm quan trọng như này, không được phạm bất kỳ sai lầm nào. Đến lúc đó tổn thất sẽ không thể bù đắt được.” Bắc Minh Thiện dặn dò Hình Uy một câu.
“ông chủ, anh cứ yên tâm, nhất định sẽ không gây ra thêm phiền phức.” Hình Uy nói xong, quay người rời khỏi phòng làm việc, rất nhanh anh ta đã lái xe rời khỏi tập đoàn Bắc Minh thị.
Sau hơn một tiếng, Hình Uy dừng xe ở một nơi rất ồn ào, đây là một tòa nhà 4 tầng, trông rất bình thường.
Anh ta xuống xe, rất cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó xoay người đi vào cửa của tòa nhà.