Rất nhanh, anh ta đã đi lên tầng ba, trước mặt là một hành lang tối đen kéo dài từ bên này sang bên kia.
Ở đây vốn dĩ có một bóng đèn, nhưng hình như không có ai chú ý đến, chỉ còn lại những chiếc đui đè cũ nát phía trên.
Hình Uy lấy một chiếc đèn pin từ trong túi ra để soi sáng.
Sau đó, ở chỗ tối phía trước đi về phía bên trái hai vòng, sau đó lại đi về phía bên phải hai vòng, sau đó lại ấn bật tắt đèn hai lần.
Đến khi làm xong ám hiệu, ở một nơi đưa tay lên không nhìn thấy 5 ngón tay cũng xuất hiện một điểm sáng, sau đó điểm sáng kia ngày càng đến gần.
“Anh Hình, anh đến đây có chuyện gì sao?” Chỉ thấy từ trong bóng tối xuất hiện một người đàn ông cao gần bằng Hình Uy.
“Ngày mai phải lên tòa, hôm nay tôi đặc biệt qua đây để xem hai người họ.”
“Được, anh đi theo tôi.”
Hình Uy đi theo người đàn ông kia vào trong bóng tối, sau khi bọn họ đi được khoảng 1 phút, người đàn ông dừng lại, quay người đẩy cửa ra.
Sau khi hai người đi vào phòng, đóng cửa lại, lúc này đèn trong phòng bật sáng.
Chỉ thấy Liễu Giang và Hoàng Tự đang ngồi trên chiếc sofa ở trong phòng.
Bọn họ nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, đều quay đầu qua xem, lúc nhìn thấy Hình Uy đi đến, hai người họ vội vàng đứng dậy.
“Anh Hình, lúc nào anh mới có thể thả chúng tôi ra, mặc dù ở đây có đồ ăn, thức uống, còn có ti vi để xem nhưng mấy ngày nay không đi ra ngoài, chúng tôi sắp ngột ngạt chết rồi.” Liễu Giang nói.
Hình Uy liếc nhìn hai người bọn họ: “Hai người ở đây qua đêm nay, ngày mai là ngày lên tòa, chỉ cần hai người làm nhân chứng thật tốt, ông chủ sẽ không đối xử tệ với hai người.”
“Được, không thành vấn đề. Đến lúc đó nhất định sẽ khiến mọi người hài lòng.” Liễu Giang nói xong, lại liếc nhìn Hoàng Tự đang đứng bên cạnh mình.
Hoàng Tự không giống với Liễu Giang, anh ta chỉ là một công nhân bình thường, thấy Liễu Giang nhìn mình, cơ thể khẽ run lên, sau đó vội vàng trả lời: “Tôi nhất định sẽ nói ra hết những chuyện mà tôi biết.”
Hình Uy liếc nhìn Hoàng Tự, sau đó đưa tay lên vỗ vai anh ta: “Không cần căng thẳng, chỉ là kêu anh là nhân chứng, thả lỏng một chút.”
Nói xong, quay người nói với người đàn ông ở phía sau: “Tối nay anh vất vả rồi. Sau khi chuyện này kết thúc cũng sẽ không thiếu phần của anh.”
“Cảm ơn anh Hình, cho dù anh không nói tôi cũng sẽ cố gằng hoàn thành nhiệm vụ của mình.”
Sau khi rời khỏi căn nhà an toàn, Hình Uy cúi đầu nhìn đồng hồ, bây giờ đã trưa rồi.
Anh ta ngồi trong xe, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, muốn đi đến “Phẩm Hoan Biệt Uyển” để thăm Lạc Kiều.
Vừa nghĩ đến đây, anh ta lại có chút do dự, Lạc Kiều đã từng nói không muốn nhìn thấy anh ta, như vậy tốt sao, hay là trốn từ xa để nhìn cô?
Anh ta vừa nghĩ đến đây, liền nhìn thấy một cậu bé bán báo từ phía bãi đậu xe đi đến, trong tay cậu bé cầm một tờ báo, đang lớn tiếng hét lên: “Xem báo, xem báo đi. Báo mới, tin tức đặc biệt đây: Luật sư cũ của Bắc Minh thị ngày mai sẽ đối đầu với tổng giám đốc Bắc thị ở tòa án…..”
Đôi mắt Hình Uy hơi nheo lại, trên mặt lập tức hiện lên sự nghi ngờ, anh ta vội vàng đẩy cửa xe ra, xuống xe.
Đưa tay lên gọi cậu bé bán báo đến: “Không phải là báo mới luôn có vào buổi sáng sao, tại sao hôm nay lại đặc biệt như vậy?”
Cậu bé bán báo mỉm cười, chỉ vào tiêu đề: “Chú à, chú nhìn đi, đây là số đặc biệt, vừa mới được xuất bản.”
Hình Uy lấy tiền từ trong túi ra mua một tờ, anh ta quay lại xe, lật ra xem: Quả nhiên giống như cậu bé bán báo nói, đây là ấn bản đầu tiên, có một tiêu đề rất lớn “Luật sư cũ của Bắc Minh thị ngày mai đối đầu với tổng giám đốc của Bắc Minh thị ở trên tòa”.
Nội dung phía sau chính là từ chuyện của khách sạn Daredevil, đến vụ thua kiện của Bắc Minh Thiện.
Đương nhiên bên trong cũng tràn đầy miêu tả bóp méo sự thật.
Hình Uy đọc được một nửa thực sự có ý muốn xé nát tờ báo này ra.
Cuối cùng Hình Uy vẫn khống chế được sự nóng nảy của mình, anh ta cảm thấy cần phải đưa cho ông chủ xem, rất rõ ràng, bài báo này chắc chắn có người cố ý chống lại Bắc Minh thị.
“Sao cậu quay lại nhanh vậy, tình hình của bọn họ sao rồi?” Bắc Minh Thiện rất bất ngờ khi thấy tốc độ của Hình Uy nhanh như vậy.
“Ông chủ, tình hình của bọn họ rất tốt, không có một chút sơ hở nào. Chỉ là, cậu xem cái này đi.” Hình Uy nói xong lập tức đặt tờ báo xuống bàn của Bắc Minh Thiện.
Bắc Minh Thiện chỉ liếc nhìn qua, thực ra anh đã quen với việc có những tin tức ác ý nhắm vào Bắc Minh thị như thế này.
“ông chủ, lại là bọn họ.” Hình Uy chỉ vào đơn vị xuất bản tờ báo: Giải trí mới.
Bắc Minh Thiện không thèm nhìn, chỉ vươn vai: “Không cần để ý, chỉ là một trò hề ngạt người thôi, cậu càng để ý anh ta, anh ta sẽ càng trở nên táo tợn hơn, chỉ cần không để ý, anh ta mới có thể cảm thấy tự chơi chả có gì thú vị cả.”
Nói đến đây, Bắc Minh Thiện lại nhìn đồng hồ: “Hôm nay nghỉ làm sớm một chút, đến nhà tôi ngủ một giấc thật ngon.”
Hình Uy nhận ra, “nhà của tôi” mà ông chủ nói có lẽ chính là đang chỉ Dạ Ánh Nhất Phẩm.
Thực ra, trong khoảng thời gian này, ông chủ rất ít khi quay về Nhà tổ của Bắc Minh, cho dù có quay về cũng không ăn cơm với bà Bắc Minh, còn có cô Phỉ Nhi.
Về phần tại sao thì anh ta thực sự không rõ, hơn nữa, anh ta cũng không dám hỏi ông chủ rốt cuộc là tại sao.
“A, đúng rồi, lát nữa cậu đi đến Nhà tổ một chuyến, nói với Phỉ Nhi, ngày mai dặn cô ấy đi đến tòa án.” Bắc Minh Thiện nói thêm.
Điều này khiến Hình Uy càng không hiểu, ngày mai là vụ án của ông chủ và Đường Thiên Trạch, liên quan gì đến cô Phỉ Nhi?
Nhưng Hình Uy vẫn làm theo, sau khi đưa ông chủ về Dạ Ánh Nhất Phẩm, bản thân mình lại đi đến Nhà tổ một chuyến.
“Hình Uy, sao chỉ có cậu trở về, Thiện đi đâu rồi?” Giang Tuệ Tâm được người làm đỡ, từ sofa đứng lên, vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn về phía sau anh ta.
Cũng đã mấy ngày bà ta không nhìn thấy hình bóng của Bắc Minh Thiện, bà ta không biết xảy ra chuyện gì.
Không chỉ có vậy, từ ngày Phỉ Nhi bị Bắc Minh Thiện gọi qua, mấy ngày nay tâm trạng của cô ta dường như cũng có chút bất thường, cả ngày trốn ở trong phòng không đi ra ngoài, cũng rất ít đi dạo và nói chuyện với bà ta.
Theo phán đoán của bà ta, tám phần không biết có phải hai người họ lại cãi nhau, xảy ra mẫu thuẫn gì không.
“Bà Bắc Minh, thực ra cũng không có chuyện gì. Gần đây ông chủ vẫn luôn bận rộn chuyện của tập đoàn, ngày nào cũng đi sớm về muộn. Cậu ấy sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bà nên mới không trở về.” Hình Uy nói qua loa mấy câu.
Sau đó anh ta lại nhìn về phía phòng khách: “Bà Bắc Minh, cô Phỉ Nhi có ở nhà không? ông chủ muốn tôi nói với cô ấy một số chuyện.”
Vừa nhắc đến Phỉ Nhi, Giang Tuệ Tâm khẽ thở dài: “Con bé ấy à, không biết ngày hôm đó nói chuyện gì với Thiện, mấy ngày nay tôi cũng rất ít khi gặp con bé, cứ trốn ở trong phòng không ra ngoài. Đúng rồi, cậu có biết Thiện tìm con bé có chuyện gì không?”
Hình Uy do dự một lúc, cảm thấy không nên nói chuyện cô Phỉ Nhi lên tòa cho bà Bắc Minh biết, tránh cho bà ấy suy nghĩ lung tung rồi lại lo lắng.
“Bà Bắc Minh, thực ra cũng không có gì. Bây giờ cô Phỉ Nhi đang ở trong phòng cô ấy sao, vậy tôi đi qua tìm cô ấy.” Hình Uy cũng không muốn để lộ quá nhiều điều với bà Bắc Minh, vội vàng vòng qua Giang Tuệ Tâm, đi lên tầng tìm Phỉ Nhi.
Từ lúc Phỉ Nhi rời khỏi phòng sách của Bắc Minh Thiện, cô ta vẫn luôn cảm thấy bất an, luôn cảm thấy trong khoảng thời gian này sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Quả nhiên, điều đáng sợ nhất vẫn đến.
Cô ta nghe thấy tiếng xe dừng ở dưới tầng, cô ta nhẹ nhàng kéo rèm cửa ra, chỉ thấy xe của Bắc Minh Thiện dừng ở dưới tầng.
Cô ta lập tức rời khỏi vị trí cửa sổ, trái tim lúc này đang đập rất mạnh.
Ngồi cũng không được mà đứng cũng không xong, cứ đi đi lại lại trong phòng như thế.
Trong lúc cả người Phỉ Nhi đang chìm trong sự hồi hộp và lo lắng, cửa phòng ngủ của cô ta vang lên tiếng gõ cửa.
Trái tim của cô ta lúc đó đã dâng lên đến cổ họng, không dám đối mặt nhưng cuối cùng vẫn phải đối mặt.
Cô ta sửa sang lại quần áo, sau khi ổn định lại tâm trạng, đi ra mở cửa phòng ngủ.
Điều khiến cô ta bất ngờ chính là Hình Uy đang đứng ở cửa phòng của cô ta.
“Cô Phỉ Nhi.” Hình Uy rất lịch sự gật đầu với cô ta.
Phỉ Nhi cũng khẽ gật đầu, sau đó cô ta hơi nghiêng đầu nhìn phía sau của Hình Uy.
“Cô Phỉ Nhi, hôm nay ông chủ không trở về.” Hình Uy biết Phỉ Nhi đang nhìn xem Bắc Minh Thiện có ở đây không.
Nghe thấy tin tức này, Phỉ Nhi cũng không biết là thở phào nhẹ nhõm hay là càng lo lắng.
Ánh mắt của cô ta hơi thay đổi: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”
“Là như thế này, hôm nay ông chủ không trở về nên anh ấy bảo tôi báo với cô, ngày mai sẽ mở phiên tòa xét xử, anh ấy muốn cô ngày mai đi đến tòa án một chuyến.”
Trong lòng Phỉ Nhi “lộp độp”, cô ta hiểu ý của Bắc Minh Thiện là muốn cô ta làm nhân chứng.
Cô ta không biết Bắc Minh Thiện đã điều tra ra người đứng sau sự cố của khách sạn Daredevil chính là Đường Thiên Trạch hay chưa.
Nếu như là như vậy, không phải muốn cô ta tố cáo Đường Thiên Trạch sao.
Bây giờ trước mặt cô ta chỉ có hai con đường.
Con đường thứ nhất chính là giúp Bắc Minh Thiện tố cáo Đường Thiên Trạch, nếu như thật sự có thể lôi anh ta vào vòng lao lý, có lẽ bí mật của mình ở trong tay anh ta cũng có thể coi như không có, hơn nữa có lẽ còn có thể cứu vãn một chút hình tượng của mình ở trước mặt Bắc Minh Thiện.
Con đường thứ hai, nếu như bằng chứng trong tay của Bắc Minh Thiện không đủ, ngộ nhỡ Đường Thiên Trạch thành công thoát tội, anh ta nhất định sẽ ôm hận trong lòng vì cô ta đã giúp Bắc Minh Thiện. Nếu như anh ta nói cho Bắc Minh Thiện biết bí mật của cô ta, còn phơi bày chyện cô giúp anh ta tham gia vào chuyện của khách sạn Daredevil. Vậy thì bản thân cô ta sẽ muôn đời muôn kiếp không thể trở lại được….
Phỉ Nhi suy nghĩ một lúc, cô ta bất giác rùng mình.
“Cô Phỉ Nhi, tôi thấy sắc mặt của cô không được tốt, cô không sao chứ?” Hình Uy thấy ánh mắt của Phỉ Nhi có chút thẩn thơ, trên khuôn mặt yếu ớt lúc này lại trắng bệch không còn chút máu.
Phỉ Nhi bị giọng nói của Hình Uy kéo lại, cô ta vội vàng vẫy tay: “Tôi không sao, phiên tòa xét xử lúc nãy mà anh nói là chuyện gì?” Cô ta vẫn giả vờ như không biết.
Câu hỏi trắc nghiệm trước mắt quá khó để lựa chọn.
Hình Uy thấy Phỉ Nhi vẫn chưa biết chuyện, anh ta cố ý hạ thấp giọng nói: “Cô Phỉ Nhi là như thế này, ông chủ điều tra được người đứng phía sau sự cố của khách sạn Daredevil chính là Đường Thiên Trạch. ông chủ đã nắm được bằng chứng phạm tội của Đường Thiên Trạch và nhân chứng. Chỉ cần ngày mai ra tòa, ông chủ sẽ đưa anh ta vào vòng lao lý, mối thù của ông cụ cũng có thể được báo.”
Cơ thể của Phỉ Nhi không khỏi run rẩy, ngay từ đầu Đường Thiên Trạch đã xử lý tốt hậu quả, tuyệt đối sẽ không để cho Bắc Minh Thiện tìm được điểm yếu.
Nhưng bây giờ xem ra, Đường Thiên Trạch đi thiếu một nước. Nếu như lúc này cô ta phối hợp với Bắc Minh Thiện, để đóng đinh tội ác của Đường Thiên Trạch, vậy thì bản thân cô ta sẽ rất an toàn.
Phỉ Nhi nghĩ đến đây, gật đầu với Hình Uy: “Cậu về nói với Thiện, ngày mai tôi nhất định sẽ đi đến tòa. Linh hồn của ông Bắc Minh ở trên trời cũng có thể nhắm mắt.”