Cô ta nhìn Giang Tuệ Tâm: “Bà Bắc Minh, tuy bình thường bà ấy cũng rất lạnh nhạt với tôi, có đôi lúc khiến tôi thấy như mình là một người ngoài không thể nào hòa hợp với gia đình này được. Song mọi chuyện bà làm tôi đều thấy rất rõ, bà mới là người thật lòng dồn hết tâm trí để chăm lo cho gia đình này. Từ già tới trẻ trong nhà, dù là Trình Trình hay Dương Dương, có đôi khi phê bình hay đứa thì bà nghiêm khắc một chút, nhưng tôi biết đó là vì bà thật lòng muốn tốt cho hai đứa.”
Nói rồi cô ta lại nhìn về phía Trình Trình và Dương Dương: “Hôm nay hai đứa nói với bà nội như vậy sẽ làm bà ấy rất đau lòng. Mau xin lỗi bà nội đi nào.”
Không đợi Trình Trình kịp nói gì thì Dương Dương đã lên tiếng: “Muốn xin lỗi thì cũng là bà xin lỗi mẹ. Bà dựa vào đâu mà chửi bới mẹ chứ? Cô giáo nói rồi, trẻ con chửi bới người khác là một đứa trẻ hư, bà nội chửi bới người khác cũng là bà nội hư.”
Giang Tuệ Tâm tức run người, bà chỉ tay về phía Dương Dương rồi nói với mọi người xung quanh: “Các người nhìn thấy rồi chứ, đây là đứa con do cô ta dạy dỗ đó, không biết tôn trọng người lớn gì cả.”
Phỉ Nhi âm thầm khoái chí, lại tiếp tục châm dầu vào lửa, cô ta nhìn Cố Hạnh Nguyên rồi nói: “Hạnh Nguyên à, dù sao tôi cũng đã là vợ sắp cưới của Thiện rồi. Dù có hơi ghen tị nhưng tôi cũng rất cảm ơn cô đã sinh cho anh ấy hai đứa con trai. Nhưng cô cũng đâu thể vì vậy mà hết lần này tới lần khác đòi hỏi vô lý như vậy, con người anh Thiện rất tốt, lại nể tình cô đã sinh cho anh ấy hai đứa con nên mới hết lần này tới lần khác nhường nhịn cô. Nhưng chuyện gì thì cũng nên có giới hạn thôi, nếu bây giờ đã nói rõ hết mọi chuyện thì thôi cô cứ ra giá đi, phải làm sao cô mới chịu biển mất khỏi cuộc sống của chúng tôi?”
Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy Giang Tuệ Tâm và Phỉ Nhi liên tục dồn ép mình như vậy chút cảm tình với hai người đó cũng tan thành mây khói.
Cô đứng yên nhìn bọn họ, vẻ dịu hiền cũng dần dần biến mất. Cô đang định nói gì đó thì bỗng nghe thấy có một giọng nói vang lên từ sau lưng.
“Các người gây đủ chưa? Ba tôi còn chưa đi được bao lâu thì các người đã cãi cọ ầm ĩ rồi.” Bắc Minh Thiện vừa nói vừa bước vào cùng luật sư Thẩm.
Anh cau mày nhìn Giang Tuệ Tâm và Phỉ Nhi, sau đó lại quay đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên đang tức giận đến đỏ cả mặt.
Những mà bọn họ vừa nói anh đều đã nghe rất rõ. Đến khi hai người họ cùng nhằm vào một mình Cố Hạnh Nguyên thì anh không tài nào chịu nổi nữa.
Anh mà còn không ra mặt thì chắc bọn họ định gây cho tan nhà nát cửa mới chịu thôi.
Sự hiện diện của Bắc Minh Thiện làm bầu không khí đang căng như dây đàn tạm thời chùng xuống.
“Hai đứa tạm lên lầu trước đi.” Bắc Minh Thiện cũng không trách móc gì Trình Trình và Dương Dương. Một phần là bây giờ anh đang cảm thấy rất bực bội, phần còn lại là vì trẻ con không biết nói dối, những gì chúng nói Dương Dương là những điều chung thật sự thấy và cũng là suy nghĩ thật bên trong.
Con cái bênh vực mẹ là chuyện tất nhiên, không có gì đáng trách cả.
Dương Dương vẫn còn chưa chịu nguôi ngoai, Trình Trình phải ép kéo cậu bé lên lầu.
Giang Tuệ Tâm nhìn Bắc Minh Thiện: “Thiện, dì nghĩ con cũng đã nghe thấy hết rồi, vậy con phân xử thử xem, rốt cuộc là dì sai hay là cô ta sai?” Nói rồi bà ta chỉ tay về phía Cố Hạnh Nguyên.
Bắc Minh Thiện nhíu mày không nói gì.
Lúc này Cố Hạnh Nguyên cũng nhìn về phía Bắc Minh Thiện, tuy bây giờ hai người họ đã không còn quan hệ gì với nhau nhưng cô vẫn muốn nghe thử xem trong lòng anh suy nghĩ như thế nào.
Hình Uy bỗng chen lời, tuy anh ta chỉ là người làm thì không nên lắm chuyện, nhưng anh cũng cảm thấy cứ ức hiếp cô Cố như vậy thì thật quá đáng: “Bà chủ, những đóng góp của bà cho nhà chúng tôi ai cũng biết rõ. Nhưng có một chuyện tôi nghĩ bà đã hiểu làm rồi.”
“Cậu câm miệng cho tôi, chuyện nhà họ Bắc Minh cậu có quyền gì mà xen mồm. Đừng ỷ vào bản thân ở cạnh Thiện lâu năm, tôi muốn đuổi cậu ra khỏi đây cũng chỉ cần tốn một câu thôi.” Giang Tuệ Tâm đang vô cùng tức tối, bà ta bây giờ gặp người nào thì liền chửi người đó.
“Ha ha, bà nội nói đúng lắm, chuyện của nhà họ Bắc Minh chúng ta đâu tới lượt người ngoài xen mồm.” Vừa dứt lời thì Bắc Minh Diệp Long cũng đã bước vào.
Phía sau anh là Lan Hồng, bà ta và một người giúp việc nâng Bắc Minh Triều Lâm đang ngà ngà say bước vào.
Giang Tuệ Tâm vội sai người làm đi chuẩn bị canh giải rượu.
Bắc Minh Diệp Long bước đến bên cạnh Giang Tuệ Tâm: “Bà nội, ai chọc bà nội giận vậy chứ?” Nói rồi anh đưa tay cầm lấy một quả lê và con dao trên bàn.
Chẳng mấy chốc anh ta đã gọt xong trái lê rồi đưa cho bà: “Bà nội, tức giận hại sức khỏe, ăn một trái lê để thanh nhiệt hạ hỏa đi.”
“Ừm, đúng là cháu đích tôn của bà, con hiểu chuyện hơn hai thằng nhóc kia nhiều.” Giang Tuệ Tâm cuối cùng cũng chịu nở nụ cười.
Bắc Minh Thiện nhìn Bắc Minh Diệp Long, anh khẽ híp mắt lại rồi nói: “Mọi người đều đã đến đông đủ rồi, vậy xin mời luật sư Thẩm hãy mau đọc di chúc của ba đi.”
“Khoan đã.” Ngay lúc luật sư Thẩm đang định lấy di chúc của ông cụ ra đọc thì bỗng Giang Tuệ Tâm lại lên tiếng cắt ngang.
Bà ta nhìn Bắc Minh Thiện rồi nói: “Thiện, con vẫn chưa trả lời dì, rốt cuộc là cô ta sai hay là dì sai.”
Xem ra Giang Tuệ Tâm một mực phải nghe được câu trả lời thì mới chịu thôi.
Tuy Bắc Minh Diệp Long cũng không nghe rõ được bao nhiêu, nhưng anh cũng lờ mờ nhận ra hình như là giữa bà nội và Cố Hạnh Nguyên có mâu thuẫn gì đó. Anh cũng nhìn Bắc Minh Thiện xem chú ấy sẽ trả lời thế nào.
Bắc Minh Thiện nhướn mày: “Dì Tâm, Hình Uy nói đúng. Dì đã hiểu lầm rồi, sau này từ từ con sẽ nói cho dì. Nhưng bây giờ hãy để luật sư đọc di chúc đã.”
Câu nói này của anh đã hoàn toàn dập tắt chút hi vọng nhỏ nhoi trong lòng Phỉ Nhi, không ngờ Cố Hạnh Nguyên lại quan trọng đối với anh như vậy, quan trọng đến nỗi anh không ngại việc chống lại bà Bắc Minh.
Giang Tuệ Tâm gật gật đầu: “Được rồi, dì biết rồi. Tuy dì không phải mẹ ruột của con, cũng dì cũng xem như đã nuôi con từ nhỏ đến lớn. Không ngờ hôm nay con lại bênh vực người ngoài trước mặt dì như vậy.”
Nói tới đây thì nước mắt bà ta cũng chảy ra, rồi bà ta quay qua khóc lóc trước ảnh thờ của Bắc Minh Chính: “Ông nhà à, sao ông không đưa tôi theo luôn đi. Giờ tôi sống có còn nghĩa lí gì đâu, đứa lớn nói tôi sai, ngay đến cả mấy đứa nhỏ cũng trách móc tôi. Cả đời này tôi phí công phí sức vì gia đình này rốt cuộc được gì chứ?”
“Mẹ, mẹ làm gì vậy? Được rồi, đừng khóc nữa, sau này bọn họ mặc kệ mẹ thì con sẽ chăm sóc mẹ, được chưa? Chuyện ba qua đời đã làm mọi người buồn khổ lắm rồi, mẹ còn như vậy thì bọn con chịu sao nổi?” Bắc Minh Đông cũng cau mày nói.
Tính của Giang Tuệ Tâm thân làm con bà anh cũng hiểu rõ, anh biết bà chỉ đang giả bộ trước mặt người ngoài thôi.
Cố Hạnh Nguyên trông thấy cảnh tượng ồn ào rối ren này thì cũng không thể nhịn nổi nữa: “Bà Bắc Minh, có vài lời tôi không nói không được. Đầu tiên là về việc tôi di tiễn ông cụ Bắc Minh, đó là vì ông ấy là người quen cũ của mẹ tôi, mà bây giờ bà ấy đang bị bệnh, không thể đi được nên tôi mới thay bà ấy tới đưa tiễn ông cụ.”
Giang Tuệ Tâm nghe vậy liền đưa mắt nhìn Cố Hạnh Nguyên, Bắc Minh Thiện đang đứng che trước cô, bà ta khinh thường nói: “A, khó vậy mà cô cũng nghĩ ra cho được, lý do này đúng là tệ hại thật đấy. Đừng tưởng tôi không biết gì. Vũ Xuân vốn chẳng có dính dáng gì tới ông cụ hết, đâu ra người quen cũ chứ? Cô tính hết mọi cách để làm thân với nhà họ Bắc Minh chúng tôi, rốt cuộc có ý đồ gì vậy?”
Cố Hạnh Nguyên biết bà rất ghét cô, cô cũng lờ mờ đoán được nguyên nhân, nhưng bà ta đâu cần phải nghĩ xấu cho cô như thế chứ?
Đối mặt với sự khinh thường của Giang Tuệ Tâm, cô cũng cười gằn đáp lại bà ta: “Bà Bắc Minh, không phải ai cũng xấu xa mặt dày giống như bà nghĩ đâu, cũng đừng cho rằng cứ ỷ vào việc mình ở nhà Bắc Minh là cao quý lắm. Bây giờ tôi và Bắc Minh Thiện không hề có một chút quan hệ gì cả, và tôi cũng không muốn có quan hệ gì. Còn về mẹ của tôi, có vẻ đường truyền thông tin của bà đợt này hơi chậm rồi. Vũ Xuân đúng là đang nuôi tôi từ rất lâu, nhưng tôi không phải con của bà ấy. Bao năm qua tôi cũng chỉ như một con rối của bà mà thôi.”
Bắc Minh Thiện nghe thấy Cố Hạnh Nguyên nói vậy thì trong lòng cũng có chút không vui.
Bây giờ Giang Tuệ Tâm không hề tin bất cứ điều gì cô nói: “Cô luôn mồm nói mẹ cô có quen biết ông cụ. Nhưng những người quen của ông đều là người quyền cao chức trọng cả, tôi đã gặp hết rồi và cũng rất quen, trước nay chưa hề nghe thấy có một người nào như cô nói, huống hồ theo như tôi được biết thì cuộc sống của cô cũng rất chật vật.”
“Bà Bắc Minh, dùng tiền bạc để đánh giá người khác có phải là quá tầm thường rồi hay không? Bà so với ông cụ Bắc Minh đúng là còn kém xa.” Lời nói của Cố Hạnh Nguyên khiến Giang Tuệ Tâm giận tím mặt.
“Tôi không muốn trông thấy cô ta nữa, mau đuổi cô ta đi!” Giang Tuệ Tâm tức giận nói.
Nhưng dù bà ta có nói vậy thì mọi người xung quanh cũng không một ai dám hó hé gì. Bởi bọ họ biết rõ người đưa cô tới đây là Bắc Minh Thiện.
“Bà nội, tức giận có hại cho sức khỏe. Cần gì phải bực mình vì một người không liên quan gì đến nhà họ Bắc Minh chứ?” Bắc Minh Diệp Long vừa nói vừa đưa tay vỗ vỗ lưng Giang Tuệ Tâm.
Cố Hạnh Nguyên nghe thấy những lời nói đó của Bắc Minh Diệp Long, cô thật sự cảm thấy người trước mặt cô đây thật sự không phải người đàn ông đã từng ra mặt bệnh vực cô, chẳng màng đến sự phản đối của gia đình vẫn muốn đưa cô đi trốn nữa.
“Được rồi, các người gây xong chưa? Người mời Nguyên tới nếu không phải tôi thì cũng là luật sư Thẩm thôi. Có chuyện gì đợi tuyên bố di chúc của ba xong rồi tự nhiên sẽ hiểu rõ thôi.” Bắc Minh Thiện nói rồi quay đầu nhìn thoáng qua luật sư Thẩm.
Luật sư Thẩm gật đầu, đoạn ông ta lấy tờ di chúc mà ông và ông cụ Bắc Minh đã thương lượng sửa chữa xong ra rồi lớn tiếng đọc.
Trong quá trình tuyên bố vấn đề phân chia tài sản, mọi người trong phòng đều im phăng phắc. Chỉ có hai người cảm thấy vô cùng khó chịu, một là Giang Tuệ Tâm, người còn lại là Phỉ Nhi.
Trước đó Giang Tuệ Tâm đã lén xem qua nội dung di chúc, còn Phỉ Nhi thì cũng đã nghe lén trong bệnh viện. Vậy nên hai người họ đã chuẩn bị tinh thần nghe về việc phân chia tài sản.
Sau khi tuyên bố xong, luật sư Thẩm nhìn mọi người: “Xin hỏi có ai thắc mắc gì về di chúc không?”
Mọi người đều im như thóc, nhưng lại có một người lên tiếng: “Tôi có thắc mắc.”
Mọi người cùng nhìn về phía người vừa lên tiếng, người đó là Giang Tuệ Tâm.
Luật sư Thẩm gật đầu nói: “Bà Bắc Minh, xin hỏi bà có thắc mắc gì?”
Lúc này thì bà cụ cũng không thèm nể nang gì: “Không biết mọi người có nhớ hay không. Lúc ông nhà tôi còn sống vô cùng ghét cô ta.” Nói rồi bà đưa tay chỉ Cố Hạnh Nguyên.
Sau đó bà nói tiếp: “Sao tôi không nghe thấy điều kiện kèm theo nói gì đến chuyện hôn nhân của Thiện chứ, vậy mà bây giờ lại nói là nếu cưới Phỉ Nhi thì sẽ không có tài sản? Có phải lúc ông nhà sửa di chúc luật sư Thẩm đã nghe nhầm rồi? Phỉ Nhi là vị hôn thê của Thiện, chuyện này đã được bàn trước từ rất lâu rồi.”
Phỉ Nhi vẫn cứ đứng im nhìn, cô ta biết di chúc này không có vấn đề gì. Với cả cô ta cũng biết Giang Tuệ Tâm vẫn luôn chướng mắt mình và Cố Hạnh Nguyên, nhưng giờ bà ta lại ra mặt bênh cô ta, cô ta biết ơn nhìn Giang Tuệ Tâm.