Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 409: Chương 409: Sám hối




Khi cô ta đi cùng mọi người tới khu mộ thì liền trông thấy ở bên cạnh có một ngôi mộ mới. Trên mộ bia khắc tên của cô Phương.

Cô ta trông thấy Bắc Minh Thiện bước tới thì cũng toan đi theo anh, dù sao cô ta cũng chính là vợ chưa cưới của anh, danh chính ngôn thuận.

Nhưng rồi cô ta lại nghĩ đến cô Phương đang nằm trong mộ, ý nghĩ đó khiến cô ta rợn hết cả người, lý do đương nhiên là vì cô ta từng làm điều sai trái với cô Phương.

Cô ta trơ mắt nhìn Cố Hạnh Nguyên dắt hai đứa bé bước tới đứng cạnh Bắc Minh Thiện. Như thể bốn người họ mới thật sự là một gia đình vậy.

Nhớ lại lúc còn ở nông thôn, bọn họ cứ liếc mắt đưa tình cả ngày, với cả thái độ của cô Phương với Cố Hạnh Nguyên rõ ràng là tốt là hơn đối với cô ta rất nhiều.

Nhất là lúc này đây khi cô ta trông thấy Bắc Minh Thiện đưa khăn tay cho Cố Hạnh Nguyên lau nước mắt, cảnh tượng đó cứ như một con dao cùn đang cứa thật mạnh vào trái tim cô ta vậy.

Tay cô ta đưa xuống vò góc áo của mình, đôi mắt trợn trừng dần lộ ra vẻ độc ác.

Cô ta nghiến chặt răng, chốc chốc lại hít một hơi thật sâu. Ngày nào mà người phụ nữ này còn tồn tại thì trái tim của Bắc Minh Thiện sẽ không bao giờ thuộc về cô ta được.

Nghĩ tới đây thì mắt cô ta khẽ híp lại, âm thầm oán trách người đàn ông kia tại sao vẫn chưa giải quyết được Cố Hạnh Nguyên.

Lúc này thì người đội mũ lưỡi trai kia đang gọi cho thầy của anh ta là người đàn ông ngậm tẩu thuốc.

“Thầy à, hôm nay là ngày mai táng của Bắc Minh Chính, chúng ta có cần làm gì đó không?”

Người đàn ông ngậm tẩu kia khoát tay: “Không cần đâu, nghĩa tử là nghĩa tận. Cho người gửi một vòng hoa là được.”

Người đội mũ lưỡi trai gật đầu: “Vâng, tôi biết rồi.”

Dứt lời anh ta liền cúp máy, sau đó gọi một cuộc điện thoại kêu người gửi một vòng hoa tới.

Đúng là hời cho tên Bắc Minh Thiện kia quá, vốn anh ta đã định là sẽ gây chuyện ở khu mộ để khiến cho tang lễ nhà họ Bắc Minh trở nên “đáng nhớ” hơn, cũng để khiến cho Bắc Minh Thiện nhớ lâu hơn, nhưng xem ra bây giờ không thể thực hiện được rồi.

Bây giờ còn có một việc khác cần phải làm. Người đội mũ lưỡi trai nghĩ vậy liền khởi động xe, đoạn anh ta quay đầu lại nhìn khu mộ cách đó không xa rồi đạp chân ga chạy về phía nội thành.

Bắc Minh Thiện đứng cùng Cố Hạnh Nguyên và hai đứa nhỏ trước ngôi mộ của cô Phương hồi lâu, cho đến tận khi Hình Uy bước đến bên cạnh anh rồi nói: “Cậu chủ, cô Cố. Bây giờ cũng muộn rồi, chúng ta mau về thôi.”

Bắc Minh Thiện gật đầu rồi quay người đi về phía xe.

Cố Hạnh Nguyên dắt theo hai đứa nhỏ đi theo phía sau, Hình Uy cũng đi bên cạnh cô.

Mọi người trông thấy Bắc Minh Thiện rời đi thì cũng vội bước theo. Chỉ có gia đình nhà Bắc Minh Triều Lâm vẫn đứng yên một chỗ.

Lúc này Bắc Minh Triều Lâm đang cầm một ly rượu đứng trước mộ của ba mình mà uống từng ngụm. Dù cho Lan Hồng và Bắc Minh Diệp Long có khuyên can cỡ nào thì cũng không thể khiến ông ta tỉnh táo lại được.

Sau khi uống vài li thì bước chân của ông ta cũng không còn vững vàng như trước, cả người cứ ngả ngả nghiêng nghiêng.

“Ba, chúng ta về nhà đi. Ở trên trời ông nội nhìn thấy ba như vậy thì hẳn cũng sẽ không vui đâu.” Bắc Minh Diệp Long vừa nói vừa đỡ ông quay đi.

“Con, con cứ kệ ba. Ba có lỗi với ông nội con, ba có lỗi với người nhà họ Bắc Minh...” Bắc Minh Triều Lâm nói, giọng lè nhè, chưa dứt lời thì nước mắt đã tuôn rơi.

“Ba là thằng con không ra gì, không được tích sự gì còn hại người khác nữa.”

Lan Hồng trông thấy dáng vẻ khổ sở của chồng.

Thân làm vợ ông, bà cũng thấy đau xót trong lòng.

Bà vội bước đến đỡ bên tay còn lại của Bắc Minh Triều Lâm: “Triều Lâm, ông đang nói gì vậy, ông say rồi, chúng ta hãy về nhà đi.”

Vừa nói bà vừa nhìn Bắc Minh Diệp Long, ra hiệu ý bảo anh mau chóng đỡ ông ta vào trong xe.

“Các người tránh ra, tôi không cần các người phải thương hại, bây giờ tôi đang rất tỉnh táo.” Dứt lời ông ta liền đẩy hai người kia ra.

Sau đó lại bước tới quỳ trước mộ của Bắc Minh Chính.

“Ba, là con hại ba. Là con đặt tờ báo có tin cô qua đời cạnh giường ba...” Dứt lời ông ta liền dập đầu vài cái.

Bắc Minh Diệp Long nhíu mày: “Ba đang nói gì vậy? Tờ báo gì chứ?” Anh cũng mau chóng nghĩ đến chuyện ba mình bị đánh.

Anh ta đứa tay túm lấy tay của Bắc Minh Triều Lâm: “Ba, có phải đám người kia đã ép ba là như vậy không? Có phải bọn họ đã đánh ba không? Bây giờ con sẽ tìm bọn họ tính sổ.”

Bắc Minh Diệp Long nói, anh xị mặt nhíu mày toan bước đi.

Tuy Lan Hồng không hiểu hai cha con đang nói gì, song bà cũng biết con trai đang định đi tìm người đánh nhau.

Thề là bà vội đưa tay túm lấy anh ta: “Diệp Long, con còn muốn đi gây sự nữa à? Bộ con thấy mọi chuyện bây giờ chưa đủ rối ren hay sao?”

“Diệp Long, quay lại đây. Bọn họ không làm gì ba hết, Bọn họ nói chỉ cần làm theo lời họ thì số nợ của chúng ta sẽ được xóa bỏ. Tại ba thấy con cứ đau đầu vì chuyện của ba suốt nên một phút nông nổi ba đã nghe theo họ. Lần trước người đánh ba không phải bọn họ mà là chú hai của con.”

Chuyện này lại khiến Bắc Minh Diệp Long hoang mang, sao lại dính dáng đến cả chú hai nữa?

“Là ba gieo gió gặt bão thôi. Sau khi đưa báo cho ông nội thì ba cũng đau khổ trong lòng, sợ ông nội sẽ xảy ra chuyện không may nên đã lén tới bệnh viện thăm ông, nhưng sau đó lại bị chú hai của con phát hiện.”

Bắc Minh Triều Lâm kể sơ lược mọi chuyện cho Bắc Minh Diệp Long.

Nói hết mọi chuyện ra thì lòng ông ta cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, thấy thoải mái hơn hẳn.

Bắc Minh Diệp Long xoay người lại nhìn ba mình, anh cũng cảm thấy vô cùng áy náy.

Mấy hôm nay ý nghĩ về việc trả thù cứ choán hết suy nghĩ cả anh, anh không hề nhận ra ông có gì không ổn. Nếu anh luôn ở cạnh họ thì có lẽ chuyện này đã không xảy ra rồi.

“Ba, bây giờ ba đứng trước mộ ông nội thừa nhận mọi chuyện. Con tin rằng ông trên trời nếu có linh thiêng thì cũng sẽ thao thứ cho ba thôi. Chuyện cũng đã qua rồi, ba đùng quá nặng lòng. Nhưng chuyện khắc cứ để con giải quyết. Bây giờ chúng ta hãy về nhà đi.”

Nói rồi anh lại đưa tay nâng ông dậy, sau đó quay vào xe cùng Lan Hồng.

Lúc này trong bãi đậu xe trống trải chỉ còn lại một chiếc xe của ba người họ. Đám người Bắc Minh Thiện đã đi rất xa rồi.

Bỗng điện thoại của anh vang lên, người gọi tới là Hình Uy, anh ta là người của chú hai, tìm anh có việc gì vậy chứ?

Chuyện gì thì cũng phải nghe trước rồi mới tính.

Anh nhấc máy: “Có chuyện gì?”

Hình Uy vừa lái xe vừa nói: “Cậu Diệp Long, ban nãy lúc chúng tôi chuẩn bị ra về thì luật sư Thẩm gọi đến nói mọi người hãy quay về nhà tổ, có chuyện cần nói với mọi người về chuyện di chúc của ông cụ.”

Bắc Minh Diệp Long gật đầu đáp: “Ừm, tôi biết rồi. Chúng tôi sẽ nhanh chóng tới đó.”

Dứt lời anh đặt điện thoại xuống rồi khởi động xe phóng vun vút về phía nhà tổ.

Bắc Minh Thiện đưa mọi người quay về nhà tổ nhà họ Bắc Minh.

Ai nấy trong lòng đều thấy có chút khó chịu, nhất là Giang Tuệ Tâm và Phỉ Nhi.

“Bà Bắc Minh, cậu Bắc Minh Đông, cô Phỉ Nhi, khoan hãy đi đã, cậu chủ có chuyện muốn nói với mọi người. Mong mọi người hãy chờ một lát.” Hình Uy nói.

“Chuyện gì nữa, chẳng lẽ thấy tôi còn chưa đủ tức hay sao?” Trình Trình bực bội nói, bà ta sắp chịu hết nổi rồi.

“Ừm, bà Bắc Minh, xin bà hãy đợi thêm chút. Cậu chủ sắp tới rồi.” Hình Uy cũng biết Giang Tuệ Tâm đang tức giận vì thấy cô Cố xuất hiện.

Không lâu sau, chú Khôn lái xe đưa Cố Hạnh Nguyên và Trình Trình đi vào trong nhà tổ nhà họ Bắc Minh.

“Chú Khôn, sao không đưa chúng tôi vè nhà mà lại tới đây?” Cố Hạnh Nguyên nhìn khung cảnh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ xung quanh, cô thấy có hơi căng thẳng xen lẫn cả thắc mắc.

“Cô Cố, đây là ý của cậu chủ, nếu có gì thắc mắc thì cô hãy tìm cậu chủ đi, cậu ấy hẳn sẽ nói cho cô thôi.” Chú Khôn nói.

Cố Hạnh Nguyên gật đầu rồi dắt Trình Trình xuống xe.

Lúc này Hình Uy cũng bước ra đón cô: “Cô Cố, mời cô vào trong ngồi.”

Khi thấy Cố Hạnh Nguyên dắt Trình Trình bước vào phòng khách thì Giang Tuệ Tâm cũng không chịu được nữa, bà ta vỗ bàn trợn mắt nhìn Hình Uy: “Lúc nãy ở khu mộ thì tôi cũng không nói làm gì, tại sao bây giờ còn đưa cô ta về tận đây nữa? Rốt cuộc Thiện đang muốn làm gì vậy chứ?”

Đây là lần đầu tiên Trình Trình nhìn thấy bà nội như vậy, mà thái độ đó của bà còn là vì sự xuất hiện của mẹ nữa.

Hình tượng dịu dàng của bà trong lòng cậu thoáng chốc vỡ nát.

Đôi tay bé nhỏ của cậu nắm chặt lấy tay Cố Hạnh Nguyên.

Lúc này thì Dương Dương cũng nổi đóa, bình thường nói xấu sau lưng mẹ thì cậu cũng nhịn, nhưng bây giờ thì bà ta thật sự đã đụng đến ngòi nổ của cậu rồi.

Cậu chạy đến bên cạnh mẹ, khuôn mặt bé bỏng đỏ bừng lên vì tức giận, cậu đưa tay chỉ vào Giang Tuệ Tâm: “Bà có thôi đi không? Bình thường bà cứ nói xấu mẹ tôi, tôi tháy bà già rồi nên không thèm chấp. Hôm nay bà cứ lèm bèm mãi từ ngoài mộ ông nội tới bây giờ. Đúng là không thể chịu được mà, Trái Banh, mau xông tới cắn bà ta!” Sau đó cậu lại làm ra vẻ muốn thả chó.

“Ẳng...” Trái Banh ngó bên này rồi lại nhìn bên kia, hai bên đều không hiền lành gì. Nó ấm ức nhìn Dương Dương.

“Hừ, phản rồi, phản hết rồi. Ông cụ vừa ra đi thì các người đã lấn tới. Chẳng thèm nể nang gì bà già này nữa hay sao?”

Mọi người chỉ cảm thấy như sảnh lớn đã dần trở thành chiến trường.

Chỉ riêng Phỉ Nhi là mừng thầm trong bụng, cô ta còn đang sợ không có ai đứng về phía mình, bây giờ đúng là ông trời cũng giúp cô ta, đẩy bà Bắc Minh về phía này.

Trình Trình thấy Dương Dương lại nổi đóa như vậy, cậu nghĩ bản thân cũng không cần phải nhịn nữa, chẳng qua cậu sẽ không nổi sửng cồ lên giống Dương Dương: “Bà nội, hôm nay bà đúng là hơi quá đáng rồi, Con không nói gì không có nghĩ là con không nghe thấy. Hôm nay mẹ tới tiễn ông nội thì có gì sai đâu, ông nọi cũng đã làm hòa với mẹ rồi, sao bà vẫn không thể làm vậy chứ?”

Đây là lần đầu Cố Hạnh Nguyên thấy hai con đứng ra bênh vực cô, điều đó khiến cô thấy vô cũng cảm động.

Cô ngồi xuống ôm hai con vào lòng: “Bé cưng, mẹ biết các con đang bênh mẹ, nhưng các con là con cháu, sao có thể trách móc người lớn là quá đáng chứ? Mau xin lỗi bà nội đi.”

Bắc Minh Đông đứng cạnh thấy vậy thì lại đau đầu, lúc nãy ở khu mộ đã giải thích xong xuôi hết với mẹ, sao giờ lại bắt đầu nữa rồi.

“Mẹ, việc gì phải như vậy chứ, giờ ai cũng thấy mẹ không đúng, người mẹ hiền dịu trước kia của con đi đau rồi?” Bắc Minh Đông nói, giọng như đùa vui vừa như trách móc, định sẽ qua loa nói sang chuyện khác.

Tục ngữ có câu: Không sợ chuyện không tốt, chỉ sợ người không tốt.

Ngay lúc bầu không khí đang căng thẳng, Phỉ Nhi lại chêm thêm một câu: “Tôi tuy là người ngoài, nhưng dù sao cũng là vợ chưa cưới của Thiện. Chuyện đã đến nước này thì tôi cũng có vài lời nhất định phải nói ra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.