CHƯƠNG 3
Mỗi ngày vẫn trôi đi theo dự tính của ta. Đảo mắt, ta đã mười hai . Chỉ số thông minh à, tương đương với người năm sáu tuổi đi. Không có biện pháp, độ tuổi này với ta mà nói thì càng dể dàng trang hơn. Mỗi ngày, buổi sáng vẫn là nhàn rỗi vô vị mà đến lớp học cùng thái y viện, buổi tối như trước làm những hoạt động kiến bất đắc nhân (không thể để người khác thấy)—trộm dược. Bất quá hiện tại thân cao hơn một chút, đối với những thứ dược liệu để trên cao cũng không cần lao lực như trước.
Nói thân cao, là so với mấy năm trước cao lên không ít, nhưng vẫn thấp hơn những người đồng trang lứa. Cùng các hoàng huynh hoàng đệ đứng chung một chỗ, họ mà đứng sát lại thì xem như không có ta rồi đó. Ta bi ai a. Bất quá, không phải ta tự kỷ. Bản nhân ta hiện tại là càng ngày càng tuấn tú: làn da trắng trắng, hai mắt thật to, cái miệng nho nhỏ, hơn nữa một mái tóc thật dài, nói thoải mái thì là một mĩ thiếu niên. Khiến Vân ma ma cùng những người khác đau đớn vô cùng. Chính là ông trời xem ta quá nhàn nhã tựa hồ không thuận mắt lắm thì phải. . . . . .
Hoàng Thượng Cổ Lan quốc tổ chức thọ yến hai mươi tám tuổi ( hắn cuối cùng mấy tuổi có hài tử? ), tất cả tần phi nữ nhân đều đến đông đủ, chính là ta đây một Ngũ hoàng tử trước kia chưa từng tham gia bất cứ yến hội gì cũng phải đến. Sau này ta không khỏi hoài nghi lần thọ yến này là một âm mưu, khiến cuộc sống bình thường của ta biến mất . Ô. . . . . . Ngươi đền!
Nhìn nơi nơi đều là các hoàng thân ăn mặc tiên diễm tịnh lệ, ta choáng đầu a! Hệt như đến vườn bách thú. Nhìn xem xa xa là gương mặt hàn băng mười năm như một, thật đúng là làm cho ta bội phục vô cùng, cũng không sợ ảnh hưởng đến sự ngon miệng sao. A? Hắn sao lại nhìn chằm chằm vào ta? Ta không làm chuyện gì khiến hắn mất mặt chứ! Hơn nữa, một tên ngốc làm cho hắn mất mặt cũng không quá đáng a, ai bảo ngươi gọi ta đến làm gì a. Vẫn là sớm một chút tránh đi là tốt nhất, lạnh quá.
Kéo kéo tay áo Vân ma ma, nhu thuận dụi mắt nhỏ giọng nhỏ nhẹ nói: “Vân ma ma, Dạ nhi mệt mỏi, muốn đi ngủ. . . . . .” Ta biết là làm khó xử lão nhân gia ngươi rồi, nhưng là không cần bày ra khuôn mặt như vậy cho ta xem được không, sẽ dọa tiểu hài tử đó, hoàn hảo lòng ta đã rèn luyện rất tốt.
“Tiểu chủ tử, ta trước nhẫn chút vậy, thọ yến của hoàng thượng còn chưa bắt đầu mà.”
“Ma ma, chúng ta trở về thôi, trở về thôi ~ Dạ nhi rất buồn ngủ nơi này hảo ồn nga ~”
“Hảo chủ tử, tiểu tổ tông, đừng làm khó Vân ma ma được không? Vân ma ma không làm chủ được a. . . . . .” Còn không được? Ta đây khóc nga, hậu quả ta cũng mặc kệ nga ~ miệng méo lên, nước mắt lập tức đi ra trợ giúp. Xem ra ta càng ngày càng có thiên phú diễn xuất, không làm diễn viên thật đáng tiếc .
“Dạ nhi, lại đây.”Vì cái gì a, thanh âm ta nghe như từ dưới địa ngục truyền lên nháy mắt khiến chung quanh lặng ngắt như tờ. Xem như không nghe là được, đung đưa tay áo Vân ma ma tiếp tục khóc.
“Ngũ hoàng tử, Hoàng Thượng lệnh người lại đây.” Muốn chết a! Ngươi tên thái giám chết bầm không nói lời nào sợ người khác xem ngươi là tên câm điếc a. Ngũ hoàng tử? Không biết! Tiếp tục làm việc.
“Tiểu chủ tử, Hoàng Thượng gọi người kìa, nhanh đi a!” Vân ma ma gấp đến độ mồ hôi lạnh chảy ròng. Ta quản ngươi, ai cho ngươi vừa rồi không dẫn ta đi. Ai ~ ta nói ta nói, là ta khóc cũng là ngươi khóc a, ngươi không dẫn ta đi là ngươi sai nga, vậy sao hốc mắt ngươi hồng a? Một tay lau nước mắt, một tay nhanh chóng cầm lấy tay áo Vân ma ma, chết cũng không đến phía trước, ta đâu có ngốc thật, ngươi gọi ta thì tuyệt không phải là chuyện tốt
“Vân ma ma! Còn không mau mang Ngũ hoàng tử đến, Hoàng Thượng đang đợi!” Thái giám chết bầm! Ngươi chờ đó, nhất định có ngày ta chỉnh chết ngươi! Ai mượn ngươi nói nhiều! Không tình nguyện bị Vân ma ma kéo đến trước mặt phụ hoàng, ủy khuất nhìn hắn. Một trận thiên toàn địa chuyển, ta từ mặt đất chuyển dời lên trên đùi phụ hoàng. Ta ngốc, tất cả tần phi hoàng tử các đại
thần cũng sửng sốt. Xong rồi xong rồi, ta nhận thấy những ngày bình an sắp rời bỏ ta. . . Suy thần! Người ôm ta quả nhiên là suy thần.
Ai oán quét một vòng tất cả những người miệng có thể phóng trứng chim vào, tay duỗi ra nghĩ tìm Vân ma ma hô ủy khuất, ai ngờ bị suy thần kéo lại, thật không biết trong trường hợp này không giữ mặt mũi cho Hoàng Thượng có nghiêm trọng lắm không a. . . . . .
“Ô. . . . . . Vân ma ma. . . . . . Người xấu! Vân ma ma. . . . . . Vân ma ma. . . . . .” Những người tại hiện trường miệng bây giờ đã có thể phóng trứng khủng long vào .
“Xem ra Dạ nhi đã quên trẫm rồi.” Ai hiểu được a, ta vài năm mới gặp ngươi một lần a? Hơn nữa ta là ngốc tử! Mặc kệ ngươi, ta khóc!
“Bắt đầu đi.” Ân? Nguyên lai thọ yến bắt đầu rồi a. Vừa ăn một bên còn có xem múa nghe nhạc, Hoàng Thượng ngươi cũng quá đắc ý rồi, ta đây còn đang khóc nha
“Tiểu Dạ nhi.” Phụ hoàng ở bên tai ta thấp giọng nói, “Ngươi nếu khóc mệt rồi thì uống một ngụm trà, hết mệt rồi tiếp tục.” Đây. . . . . . đây là nói cái gì a! Tốt xấu ta cũng là nhi tử của ngươi mà! ?
“Đúng rồi, nếu ngươi tiếp tục, Vân ma ma sẽ đau lòng chết đó.”Nhất châm kiến huyết (nói trúng tim đen)! Ta là ngốc tử, ta không có cảm giác.
“Hay là muốn trẫm chém Vân ma ma?”Ác ma! Ta là ngốc tử, ta không hiểu.
“Còn có toàn bộ những người trong Lãm Nguyệt cung?” Ác ma ác ma! Ta là ngốc tử, ta không biết.
“Ân. . . . . . hình như còn chuyện trong thái y viện mất dược. . . . . . Phạm nhân còn chưa tìm được. Tìm được rồi hẳn trước nên nhốt vào hắc phòng phản tỉnh vài ngày, sau đó treo lên cái cây cao nhất trong cung đánh vài ngày, ân. . . . . .sau nữa vẩy chút Câu hồn tán, Ngũ bộ tiếu gì ấy lên.”Không đúng nha! Không thể nào! Không phải đâu! Ông trời ngươi giở trò gì thế a! Thân mình nhất thời cứng đờ, tiếng cười đột nhiên ngừng lại. Bất quá trừ bỏ phụ hoàng giống như không ai chú ý tới hiện tượng quái dị này. Vân ma ma đi đâu rồi?
“Vân ma ma trẫm cho nàng đi xuống rồi.”Chán ghét, làm sao ngươi biết ta tìm nàng. Sao lại nghe khẩu khí của phụ hoàng như đang cười? Hóa ra mười mấy năm ta đây “Vi phạm pháp lệnh” Hắn đều biết hết! Cho ta chết đi. . . . . .
“Tiểu Dạ nhi, nên hoàn hồn .” Thanh âm của phụ hoàng lại vang lên. Khi nào thì tán tịch ? Đây là đâu a?
“Tẩm cung của trẫm.”Phụ hoàng ngươi có phải biết thuật đọc tâm hay gì đó không, sao mỗi lần đều biết ta đang nghĩ cái gì.
“Như thế nào, Dạ nhi đầu lưỡi bị mèo ngậm rồi à?” Sao trước đây ta không phát hiện kỳ thật phụ hoàng ngươi cũng nói rất nhiều a?
“Phụ. . . . . . Phụ hoàng. . . . . .”Chỉ ngây ngốc nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt không biết phương hướng gì cả.
“Biết trẫm sao? Trẫm còn tưởng rằng phải dạy ngươi một lần nữa chứ.”Nhìn biểu tình nghiền ngẫm của phụ hoàng, thật muốn đâm đầu chết quá, ai cho ta khối đậu hủ đi?
“Ma ma. . . . . . Vân ma ma. . . . . .”Còn muốn giở lại trò cũ, bất quá phụ hoàng tựa hồ không để cho ta có cơ hội này.
“Đừng giả bộ nữa tiểu Dạ nhi, ngươi cho trẫm nhiều năm âm thầm quan sát ngươi như vậy đều là giả sao?” Ân? Gì? Hóa ra ngươi một Hoàng Thượng đi làm mật thám à? Hơn nữa còn đã nhiều năm? Ta đã trêu ai chọc ai đây?
Xem ta không nói lời nào, phụ hoàng cũng không gấp, chỉ càng ôm chặt ta hơn.”Có trách cũng chỉ có thể trách ngươi gợi lên hứng thú của trẫm, bằng không ngươi thật sự vẫn là Ngũ hoàng nhi ngu ngốc của trẫm.” Là ý gì? Trong lúc ta còn chưa hiểu được ý của lời này, khuôn mặt phụ hoàng đột nhiên phóng đại trước mặt ta, sau đó trên môi cảm thấy một sự ấm áp. Bây giờ là tình hình gì đây? Phụ hoàng hôn ta? Đầu óc oanh một tiếng nổ tung, tại thời khắc này cả người ta đều ngây ngốc, tùy ý cái lưỡi của hắn hoạt nhập vào trong miệng ta cùng đầu lưỡi ta chơi đùa. Cho đến khi ta thở gấp thiếu không khí phụ hoàng mới thoáng ly khai một chút. Ta mê mang nhìn hắn, trong đầu là một mảnh hỗn loạn, ý nghĩ duy nhất chính là cảm giác nụ hôn của phụ hoàng còn đọng lại.
Tựa hồ nhìn thấu ý nghĩ của ta, phụ hoàng cúi đầu hỏi: “Thích không?””Ân. . . . . .”Ta si ngốc gật đầu, thật không biết khi đó đầu óc thiên tài của ta đã chạy đi đâu. Tiếp theo ta tiếp nhận một nụ hôn so với nụ hôn khi nãy còn kịch liệt hơn, chất lỏng không kịp nuốt vào theo mặt ta chạy xuống cổ, hình thành một bức tranh phiếm tình.
“Tiểu Dạ nhi.” “Ân. . . . . .”Phụ hoàng dùng thanh âm trầm của hắn mê hoặc ta, “Nói cho biết trẫm ngươi vì sao phải giả làm si nhi?”Lão gia ngài không phải rất lợi hại sao! Chính mình tự tìm hiểu đi, ta không nói ngươi biết. Tựa như biết được cách suy nghĩ của ta, phụ hoàng cúi đầu nở nụ cười. Oa, ta đang nhìn cái gì đây? Nam nhân này cười rộ lên so với lúc nghiêm mặt đẹp hơn cả ngàn lần, bình thường trang lãnh khốc làm chi a! Thấy ta nhìn hắn đến ngẩn ngơ, phụ hoàng cười càng sâu.
“Tiểu Dạ nhi, nhìn trẫm đến choáng váng?”
“Ân. . . . . .”Ta gật đầu.
“Thích trẫm hôn không?”Ta lại gật đầu.
“Còn muốn có nữa không?”Ta tiếp tục gật đầu.
“Tốt lắm, trẫm sẽ thành toàn tiểu Dạ nhi.”Cái gì? Ta đã nói cái gì đó? Lại là một cái hôn nồng nhiệt đến, đem ta hôn đến thiên hôn địa ám (trời đất mù mịt).
Nụ hôn đầu tiên trong cả hai thế của ta a, đều chôn vùi trong tay phụ hoàng, không phải, là trong miệng, bất quá, thực thoải mái.
“Tiểu Dạ nhi, nói cho trẫm, vì sao phải trang?” Làm chi chấp nhất vấn đề này như vậy chứ, không nói, tức chết ngươi. . . . . .
“A!” Tay ngươi không cần sờ lung tung! Đều là nam cả, muốn sờ thì sờ chính mình đó!
“Nha!” Ngươi. . . . . . Ngươi còn cắn. Không đúng, y phục của ta khi nào thì bị cởi hết vậy?
“Phụ. . . . . . Phụ hoàng. . . . . .”Ta đẩy hắn ra, chúng ta chính là phụ tử a!
“Như thế nào, tiểu Dạ nhi không thoải mái?” Phụ hoàng còn ác ý vê vê nặn nặn thực quả hồng nhạt trước ngực ta.
“Ân. . . . . . Không được. . . . . .” Vì rất thoải mái nên mới không cần a ~ bị ngươi ăn làm sạch thì làm sao?
“Sao lại không được? Tiểu Dạ nhi của trẫm.” Phụ hoàng tiếp tục chà đạp nụ hoa đã sưng đỏ của ta.
“Ngươi. . . . . . Ngươi là. . . . . . phụ hoàng của ta. . . . . . A!” Nào có ai ác liệt như vậy chứ, đều sưng thành như vậy mà còn cắn nữa!
“Không sao cả, hợp ý trẫm là được.” Sao lại như vậy a! Rốt cục quần áo của ta thọ chung chính tẩm ( tiêu tan, cơ mà ta thích cái nghĩa: sống thọ và chết trong tay phụ hoàng nga =)) ) trong tay phụ hoàng. Nhìn thấy dục vọng trong mắt phụ hoàng, ta sợ, đứng dậy muốn chạy lại bị kéo trở lại trong lòng phụ hoàng.
“Chậm nga, tiểu Dạ nhi.” Hơi thở của phụ hoàng vờn quanh cổ ta, làm cho ta hỗn loạn quên cả phản kháng. Đôi môi cùng hai tay dao động trên cơ thể làm ta có một cảm giác vựng huyễn (vựng: chóng mặt, huyễn: mê hoặc).
“Phụ. . . . . . Phụ hoàng. . . . . . Không. . . . . .” Lý trí không còn sót lại quá nhiều vẫn ương ngạnh chống cự. Đột nhiên, phụ hoàng giữ chặt đầu của ta hôn ta một cái thật sâu. Đầu lưỡi linh hoạt của hắn tinh tế đảo qua từng ngóc ngách trong khoang miệng ta, sau đó cuốn lấy lưỡi ta không buông, không để cho ta một chút cơ hội chạy trốn. Ta thấy ta cùng lý trí nói câu tái kiến (chết cười em này thôi, lối nói của em thật đáng yêu nga =)) ).