Nhiên Dạ

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 6

 

Đây là đại lao? Nguyên lai ta cư nhiên có thể nhìn thấy đại lao mà mình chưa từng chân chính nhìn thấy lần nào. Kiếp trước cũng là nhìn ảnh chụp trong sách, không nghĩ hiện giờ, ta cư nhiên tận mắt nhìn thấy, còn bị nhốt trong đó. Ta tự giễu cười cười.

“Chủ tử. . . . . . ?”Chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt lo lắng của Vân ma ma, không phải nghĩ ta trúng tà hoặc chịu kích thích gì mà biến tính chứ. Hoàng Thượng vẫn rất nhân từ, ít nhất, hắn đem ta cùng Vân ma ma nhốt cùng một gian lao.

“Ma ma. . . . . .”Trầm mặc một hồi, ta chậm rãi nói với ma ma đang đứng thẳng tràn ngập bất an rồi lại không dám mở miệng.

“Thật xin lỗi. . . . . . Ma ma. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .”

“Tiểu chủ tử, người xảy ra chuyện gì, đừng dọa ma ma a. . . . . .” Vân ma ma giữ chặt ta, lo lắng nhìn trái nhìn phải.

“Ma ma. . . . . . Ta thật bình thường. . . . . . Không cần sờ nữa . . . . . .” Thật có lỗi nhìn Vân ma ma vẫn luôn quan tâm ta, khi nào thì đầu của nàng tóc bạc đã nhiều hơn tóc đen?

“Tiểu chủ tử. . . . . . Người?” Vân ma ma khiếp sợ nhìn ta, tay còn đặt trên trán ta đã quên rút về.

“Thật xin lỗi ma ma, ta luôn lừa ngươi, luôn lừa tất cả mọi người trong Lãm Nguyệt cung, cũng luôn lừa gạt chính mình. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .” Ta gục đầu xuống, thì thào nói, không dám nhìn biểu tình của Vân ma ma, sợ nàng sẽ khinh thường ta, dù sao, hơn mười năm  a! Ngay cả bản than ta cũng tự khinh thường chính mình. . . . . .

“Thật tốt quá, thật tốt quá. . . . . .” Bị Vân ma ma mạnh mẽ gắt gao ôm lấy, nàng kích động đến thế.

“Thật tốt quá, nguyên lai tiểu chủ tử không phải si nhi, không phải si nhi. . . . . . Nghi phi nương nương, người cũng nhìn thấy rồi chứ, Ngũ hoàng tử của chúng ta là một hảo hài tử mà. . . . . .” Lệ, theo từng chữ của ma ma rơi xuống, ấm nóng dính ướt y phục của nàng, cũng ướt cả tâm ta.

“Vân ma ma biết, tiểu chủ tử làm như vậy là có nổi khổ tâm riêng, hơn nữa tiểu chủ tử vẫn luôn để bảo vệ chúng ta mà. . . . . . Không cần áy náy không cần khổ sở, tiểu chủ tử không phải si nhi mới là là quan trọng nhất. Vân ma ma thật cao hứng, mỗi người trong Lãm Nguyệt cung đều thật cao hứng. . . . . .” Ôn nhu lau đi hàng thanh lệ trên gương mặt ta, nàng cười hiền lành, trộn lẫn với hàng lệ của mình, là một khắc ta khó quên nhất trong đời.

“Ma ma. . . . . . Ma ma. . . . . .” Gắt gao ôm nàng, người này đã khiến ta chìm đám trong tất cả bao dung cùng cưng chiều, mà ta, lại hại nàng. . . . . .

“Ngũ hoàng tử, hoàng thượng có chỉ, lệnh người hiện tại theo chúng ta đến đại điện! Đi thôi!” Thanh âm bén nhọn đánh đánh vỡ sự yên lặng trong đại lao. Ta kéo ra khỏi lòng của Vân ma ma.

“Các ngươi. . . . . . Chủ tử. . . . . .” Trong bối rối, ta nhìn thấy trong mắt Vân ma ma sự kinh hoảng cùng lo âu.

“Dạ nhi, đã một đêm, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?” Thanh âm băng lãnh trầm thấp từ trên đại điện truyền xuống, ta quỳ gối trong điện, trong sự nghị luận của mọi người mà chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nam nhân ta yêu thương lưu luyến, trầm mặc.

“Hoàng Thượng! Trong triều các đại thần cùng đã nghe về nguyên nhân Hoàng Thượng trúng độc, hy vọng Hoàng Thượng xử lý công bằng.” Là muốn tạo áp lực cho Lẫm a, thực thông minh a.

“Lưu ái khanh, trẫm tự sẽ cho bản thân, cho các ngươi một kiến giải, ngươi không cần nhắc nhở trẫm.” Trong thanh âm băng lãnh nhất thành bất biến (đã hình thành thì tuyệt không thay đổi) kia ta nghe ra sự tức giận, là nói với ta vẫn là với hắn? Tên Lưu đại thần kia, nếu đúng theo những gì ta nhớ, hắn là phụ thân của Oánh phi thì phải, thật sự là phụ tử liên tâm a.

“Dạ nhi, trẫm đã cho ngươi thời gian suy nghĩ, ngươi đã nghĩ thế nào ?” Ta nhìn hắn, chỉ thật sự nhìn hắn.

“Phụ hoàng. . . . . . Vẫn là không tin Dạ đúng không. . . . . .” Nhẹ nhàng mở miệng, không có cảm xúc không có vọng tưởng, bởi vì ta biết, ngươi như trước không hề có suy nghĩ muốn tin tưởng ta, ánh mắt của ngươi băng lãnh đến vậy, cũng tựa như tâm của ta hiện tại.

“Ngươi muốn trẫm tín ngươi thế nào đây? Chỉ bằng ngươi ở trước mắt trẫm giả ngốc hơn mười năm? Chỉ bằng trò đùa giỡn khôn vặt của ngươi? Ngươi, muốn trẫm tín ngươi thế nào!” Nguyên lai, ngươi vẫn lưu tâm việc ta cố ý giả ngu, cũng đúng a, có mấy hài tử có thể ở lúc mình vừa sinh ra giả ngu để bảo toàn chính mình? Nhưng, linh hồn của ta không phải là hài tử.

Mấy câu của Lẫm nói, khiến các đại thần dưới đại điện không một không khỏi sửng sốt xôn xao.

“Hoàng Thượng! Điều này càng thuyết minh Ngũ hoàng tử không phải người thường, hoặc cũng là yêu ma, tâm hoài bất quỹ (mang trong lòng ý định xấu xa), nếu Hoàng Thượng không diệt trừ nói không chừng ngày sau sẽ còn người khác gặp phải bất trắc.”

Không sao cả, Lẫm không tin ta, thì cái gì cũng được. Ngay cả bản thân ta cũng không biết ta cư nhiên trong bất tri bất giác vùi lấp thật sâu một câu như thế. Lưu đại nhân, ngươi thật đúng là vì ái nữ sốt ruột a, liền vội vả như vậy diệt trừ ta, đổi lại nữ nhi của ngươi một cuộc sống không lo âu cùng một địa vị vững chắc sao.

“Nếu Dạ nhi ngươi vẫn không nói gì, như vậy cũng đừng trách trẫm tuyệt tình. Gần đây, trẫm đang suy nghĩ phải làm sao trấn an sự hỗn loạn của Tây Du quốc, chọn ngày sẽ đưa ngươi đến đó vậy, xem như bày tỏ chân thành của trẫm. Dẫn đi đi!” Lẫm phất tay, ta mờ mịt bị mang về đại lao, nhìn Vân ma ma lo lắng, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười.

Tây Du, là quốc gia bị Lẫm đại bại, không thể không trở thành nước phụ thuộc sao. Người nơi đó tàn nhẫn hung ác, bao nhiêu người đã vì những cuộc đánh nhau vô vị mà chết đi được mọi người mai táng, bao nhiêu người bị chính tộc nhân của mình vì nhất thời thị huyết cuồng loạn mà táng thân. Đi, sẽ không bao giờ còn thấy ngày về. . . . . . Lẫm, ngươi hảo nhẫn tâm a. . . . . .

“Ma ma, ngày mai, Dạ nhi sẽ cùng người nói tái kiến rồi đó.” Vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười nhìn về phía nàng.

“Sẽ không đâu, chủ tử, Hoàng Thượng không phải nói tùy ý sao, vẫn còn thời gian mà, chúng ta cùng nghĩ  biện pháp được không, sẽ không có việc gì đâu.” Tùy ý. . . . . . chỉ là một lớp ngụy trang a, hắn sẽ không lưu ta lâu như vậy đâu. Tuy rằng, ngươi không tin ta, nhưng, ta nghĩ, muốn lần cuối cùng vì ngươi làm vài chuyện, Lẫm, tình yêu của ta. . . . . .”Ma ma, Dạ nhi nghĩ trong khoảng thời gian cuối cùng này, thỉnh người giúp ta một vài chuyện, cầu ma ma thành toàn. . . . . .” Ta quỳ xuống, đối với người thân nhân vì ta mà thua thiệt rất nhiều này quỳ xuống.

“Tiểu chủ tử! Người làm gì vậy a! Mau đứng lên a! Lão nô không gánh nổi a!” Nàng vội vàng muốn nâng ta lên. Ta lắc đầu, cầu xin nhìn nàng.

“Ma ma, Dạ nhi nợ ngươi rất nhiều, là Dạ nhi ích kỷ, ở tình huống thế này còn muốn cầu người giúp đỡ, nhưng Dạ nhi không còn cách nào khác a! Ma ma. . . . . .”

“Chủ tử! Người nói cái gì vậy! Người muốn  lão nô làm cái gì, lão nô nhất định liều chết làm được!” Vân ma ma theo ta quỳ xuống đất.

“Như vậy, ma ma đã đáp ứng rồi sao?”

“Chủ tử  nói, lão nô nào dám không theo! Trên mặt đất rất lạnh, tiểu chủ tử mau đứng lên nha!” Lắc đầu, ta cầm lấy vạt áo của Vân ma ma.

“Ma ma, nếu như ngươi không đáp ứng thỉnh cầu của ta, như vậy Dạ nhi liền quỳ cho đến khi không đứng dậy nổi. . . . . Không phải Dạ nhi không tin lời hứa của ma ma, chính là thỉnh cầu của Dạ nhi với ma ma mà nói thì không tốt chút nào a. . . . . .”

“Được rồi, chủ tử người nói mau, nói xong  chúng ta mau đứng lên!”

“Ma ma, trước chuyện này ta có chế ra một viên Tị độc đan, để trong một cái tiểu hạp (hộp nhỏ) màu đỏ dưới giường, Dạ nhi muốn người tìm một cơ hội đưa nó cho Tần bá bá, cho Tần bá bá tìm một cơ hội tìm một lý do cho Lẫm. . . . . . Phụ hoàng ăn vào, như vậy về sau cho dù Dạ nhi không ở bên cạnh hắn, hắn cũng có thể bách độc bất xâm, sẽ không giống như bây giờ.”

“Chủ tử vì sao không tự mình giao cho Hoàng Thượng? Như vậy Hoàng Thượng sẽ tin người là trong sạch.”

“Không có khả năng, hắn đã không tin ta, viên dược này nếu từ ta giao cho hắn, hắn cũng sẽ cho rằng là độc dược. . . . . . Ma ma, ngươi đáp ứng được không? Ngươi có thể làm được đúng không?”

“Hảo, ma ma đáp ứng người, còn gì nữa? Ma ma cũng đều đáp ứng người, cho nên chúng ta đứng lên được không?”

“Không, ma ma, ngươi để ta quỳ nói đi, như vậy ít nhất ta sẽ cảm thấy dễ chịu một chút, bắt buộc ngươi làm việc này, thật xin lỗi. . . . . . Ma ma. . . . . .”

“Nào có miễn cưỡng ở đây, tâm nguyện của người chính là tâm nguyện của ma ma ta a!”

“Ma ma, vừa rồi ta đã biết độc trên người phụ hoàng là do ai hạ, cho nên, ta muốn ma ma nhờ Tần bá bá giúp một chuyện, cho Tần bá bá trong tấu chương mà mỗi ngày phụ hoàng xem tìm ra một tấu chương mang theo lan hoa huân hương, mà quý phủ của Lưu đại nhân quen loại huân hương này. . . . . .” Vân ma ma đau lòng rơi lệ, tựa hồ muốn đem hết thảy phủ định lắc đầu.

“Cuối cùng, chính là thỉnh cầu ma ma cùng Tần bá bá, không cần hận phụ hoàng, nhất định không cần hận phụ hoàng.” Nhìn Vân ma ma vẫn lắc đầu, ta nóng nảy.

“Ma ma, ngươi đáp ứng ta  đi! Ma ma. . . . . .”

“Hoàng Thượng đối xử với người như vậy, người còn. . . . . . tiểu chủ tử thiện lương của ta a, vì sao lại như vậy a. . . . . . Vì sao. . . . . .” Vân ma ma ôm ta khóc, thân hình run rẩy gắt gao ôm lấy ta, như đang sợ ta lập tức sẽ biến mất.

“Bởi vì. . . . . . Ta thương hắn. . . . . . Ma ma. . . . . . Ngươi, sẽ đáp ứng đúng không. . . . . . Ma ma. . . . . .” Thật muốn mãi được ôm như thế, mãi được ôm, sự ấm áp cùng ôn nhu này khiến ta nghĩ đến những cái ôm áp của Lẫm, khiến ta luyến tiếc buông tay. . . . . .

“Hảo. . . . . . Ma ma đáp ứng người, chủ tử của ta. . . . . . chủ tử thiện lương của ta . . . . .” Ban đêm, trong đại lao lạnh như băng kia, nằm trong lòng ngực ấm áp của Vân ma ma, ta trải qua một đêm cuối cùng ở Cổ Lan quốc. . . . . .

“Ngũ hoàng tử! Hoàng thượng hạ chỉ, lệnh người tức khắc khởi hành đi Tây Du ~~”Thanh âm the thé của thái giám phá lệ chói tai.

“Ma ma, ta phải đi, nhớ kỹ chuyện ngươi ngày hôm qua đáp ứng Dạ nhi. . . . . .”

“Chủ tử. . . . . . Lão nô. . . . . . Nhất định làm được. . . . . . Ngũ hoàng tử. . . . . . Trên đường. . . . . . Cẩn thận. . . . . . Không cần. . . . . . Đừng khiến ma ma lo lắng . . . . .”

“Ma ma. . . . . . Ngươi có thể bảo ta một tiếng Dạ nhi được không?” Ta ôm nàng, muốn nhớ thật kỹ độ ấm cùng hương vị trên người nàng, đời này sợ là không còn cơ hội nữa.

“Dạ. . . . . . Nhi. . . . . .” Vân ma ma nghẹn ngào gọi tên ta. Ta đã thấy đủ rồi, tuy rằng ta biết cả đời này cũng khó gặp lại, nhưng, Vân ma ma, ngươi là người duy nhất trong thế giới này vẫn im lặng hy sinh vì ta mà không cầu hồi báo, ta cảm tạ ngươi, nếu ta còn có kiếp sau, nhất định sẽ đi tìm ngươi, hồi báo ân tình trong thế giới này của ngươi. Tái kiến. . . . . . Vân ma ma. . . . . .

“Ngũ hoàng tử, Hoàng Thượng hỏi người còn muốn nói gì không?” Đến hiện tại ta nếu nói ta còn tiếc nuối thứ gì, thì đó là vẫn chưa có dịp xử tên thái giám chết bầm nhà ngươi. Trước đây là bởi vì quá mức hạnh phúc mà quên đi, về sau, cũng đã không còn cơ hội.

“Hoàng nhi thầm nghĩ cầu phụ hoàng buông tha Vân ma ma. Tất cả chuyện này đều do Dạ nhi một mình làm, tất cả tội danh cũng hãy để Dạ nhi một mình gánh lấy.” Cung kính quỳ gối trên đại điện, chờ đợi.

“Chuẩn.”

“Tạ ơn phụ hoàng!” Cuối cùng nhìn hắn ngồi trên ngai vàng, trong lòng quyến luyến ưu thương tràn ra. Phụ hoàng, tái kiến. . . . . . Lẫm, tái kiến. . . . . .

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.