CHƯƠNG 7
Đường đi Tây Du rất xa xôi, quay đầu lại từ cửa sổ trên mã xa nhìn bóng hoàng cung ngày càng xa dần, trong lòng đầy chua chát. Lẫm, độc dược của ta là lúc ta nhàm chán dùng để tiêu pha thời gian, ngươi lại lo lắng, cho người ta soát người ta một lần lại một lần. Ta sẽ không chạy, ngươi lại dùng dây thừng trói ta. Con đường sau này, chỉ còn lại một mình ta, cũng sẽ không………bao giờ còn ai đồng hành cùng ta . . . . . .
“Nghe nói đây chính là Ngũ hoàng tử của Cổ Lan quốc nha, không biết phạm tội gì, bị đưa đến Tây Du chúng ta, những ngày sau này y cũng chẳng mong được yên lành.”
“Ân, còn bị trói lại nữa, là sợ chạy hay sao nhỉ? Không phải nghe nói Ngũ hoàng tử của Cổ Lan là tên ngốc à?”
“Ai biết a, nhìn hắn tế da nộn thịt ( Da dẻ mịn màng non nớt), bộ dạng so với các nương nương trong cung chúng ta còn xinh đẹp hơn!”
“Vậy Hoàng Thượng chúng ta gặp chuyện tốt rồi, có được một mỹ nhân như vậy. . . . . .”
Dọc theo đường đi, Tây Du sứ giả nói rất nhiều, bất quá cũng không liên quan đến ta, ta chỉ lẳng lặng ngồi trong xe, nhìn ra ngoài cửa sổ, một lần lại một lần hồi tưởng khoảng thời gian tươi đẹp kia.
Xe ngừng, đã tới chưa? Mờ mịt nhìn một mảnh hoang vắng ngoài cửa sổ. Đây. . . . . . là Tây Du? Trong lúc ta còn mờ mịt, trên xe xuất hiện hai người, là người của Tây Du, chuyến đi này ta đã khá nhiều lần thấy bọn họ. Nhưng vẻ bề ngoài của cả hai không khỏi khiến ta cảnh giác, đó là biểu tình của một con sói đang dõi theo mỹ vị. Bọn họ, muốn làm gì?
“Ngũ hoàng tử, hiện tại đã đến giao giới của Tây Du chúng ta cùng Cổ Lan, người xem chung quanh không có thôn trấn, không ngại chúng ta cùng người chen chúc một chút chứ!” Chen chúc? Nhìn bộ dáng hai người trước mắt một bộ mầu mị, ta tin mới có quỷ.
“Như vậy, các ngươi ở trên xe là được, ta đi xuống.” Không muốn cùng bọn chúng quá thân cận, ta dịch sang bên cạnh, chuẩn bị xuống xe.”Đừng nha! Người nếu đi xuống, chúng ta đi lên cũng không còn ý nghĩa a!” Một người ngăn lại đường xuống của ta, ngữ khí lỗ mãng làm ta nhíu mi. Vốn định tránh thoát bàn tay muốn chạm vào ta của hắn, lại vì bị dây thừng trói mà tốc độ giảm xuống. Một phen bị nắm lại, lập tức bốn bàn tay di chuyển trên cơ thể ta. Không cần! Chuyện sắp xảy ra làm ta nhất thời cảm thấy hoảng sợ. Nguyên bản cho là bọn hắn ít nhất cũng vì thân phận Cổ Lan Ngũ hoàng tử của ta mà không dám làm càn, lại không nghĩ đến lá gán bọn hắn cư nhiên lớn đến vậy.
“Không!”Ta trốn tránh mao thủ (bàn tay lông lá) của bọn hắn, cố gắng khiến bản thân đứng lên. Ba! Đầu của ta bị đánh nghiêng một bên, không chỉ có choáng đầu hoa mắt, còn những trận ù tai ập đến. Bọn họ luyện qua võ, ta không phải đối thủ. Nhìn ta buông tha việc giãy giụa, bọn họ cười *** đãng, đắc ý ở trên người của ta muốn làm gì thì làm. Chạy, là ý niệm duy nhất trong đầu ta. Thừa dịp bọn họ đối ta thả lỏng cảnh giác, ta xuất ra toàn bộ khí lực của mình, mạnh mẽ đá vào trọng điểm bộ vị của một tên, hắn vốn không phòng bị nên khóc thét ngã vào người tên còn lại. Cơ hội! Ta vội vàng đứng lên chạy ra bên ngoài xe.
Không còn cảm nhận được phương hướng, không còn sức phán đoán, chỉ biết hy vọng duy nhất của ta là chạy, nếu như bị những người phía sau bắt được ta nhất định phải chết. Dây thừng trên tay trong lúc bọn hắn còn say mê khi nãy, đã bị đoản đao trên người bọn hắn cắt đứt, hiện tại ta chỉ có thể hy vọng thượng đế đứng về phía ta, chỉ có thể hy vọng có kỳ tích xuất hiện với ta. Nhưng mà, của ta cầu nguyện không hề được thượng đế nhận được. . . . . .
Trong một mảnh rừng rậm, ta cuối cùng vẫn là bị bọn hắn bắt lại. Lúc này, không chỉ là hai tên.
“Không! Không cần! Không cần! Buông! Các ngươi đám súc sinh này! Buông ra! A!” Không có dấu hiệu, không có trơn dược, tiểu cúc huyệt khô khốc đột nhiên bị tiến vào, đau. . . . . . Đau quá. . . . . .
Mặt, sớm bị đánh sưng. Miệng hỗn hợp dịch thể của bọn họ cùng máu của mình, hương vị khiến ta buồn nôn. Tay từ lâu đã vì giãy giũa cùng ma sát mà xuất huyết, trong cơ thể vẫn luôn có người co rút, đây đã là người thứ mấy? Tâm, sớm đã tuyệt vọng. Đôi mắt cũng sớm từ sợ hãi đến tuyệt vọng rồi trở nên trống rỗng. . . . . . Đã không còn. . . . . . Cái gì cũng không còn . . . . . . Lẫm. . . . . . Đã không còn. . . . . . Vân ma ma. . . . . . Không còn . . . . . . Hiện tại, ngay cả thân cũng đã mất đi. . . . . . Ô uế. . . . . . Vậy. . . . . . Từ bỏ. . . . . . Từ bỏ. . . . . . Cái gì cũng. . . . . . Không cần . . . . . .
“A ~” những kẻ tùy tiện hoạt động trên người ta đột nhiên bất động, ngay cả những kẻ ‘chơi’ mệt mỏi mà đứng chung quanh thưởng thức cũng đều không thấy, một thanh âm thảm thiết cùng tê rống vang lên, huyết tinh, lan tràn. . . . . .
Đã xảy ra chuyện gì? Cũng chẳng sao nữa, chuyện gì cũng không còn quan hệ đến ta . . . . . . Quay đầu, thật lâu, rốt cục mới thấy rõ ba con Tuyết bạch lang hung mãnh cắn xé những kẻ vừa rồi còn vây quanh ta, hai con lớn, một con còn nhỏ. Là toàn gia sao? Thật hâm mộ. . . . . .
Dù sao cũng là những người có võ công, tuy rằng chết cũng thảm trọng, nhưng chung quy vẫn là nhiều đối ít. Trong đó một con lang đã bị chém trúng chỗ yếu hại, hấp hối. Mặt khác hai con như điên lên, càng thêm hung mãnh công kích bọn hắn, không bao lâu, sớm đã không còn thể lực chống đỡ vài kẻ cuối cùng cũng tắt thở.
Hai con Bạch lang một lớn một nhỏ bất an ở chung quanh con Bạch lang sắp chết đi tới đi lui, thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi liếm liếm, hẳn là muốn giúp nó giảm bớt thống khổ. . . . . . Bỗng nhiên, con tiểu Bạch lang chạy về phía ta, phát hiện còn có người sống, muốn tới giải hận sao? Nhìn con Bạch lang trước mắt, ta gian nan gạt ra một nụ cười.
“Cắn đi. . . . . . Tựa như lúc cắn chết bọn họ, cắn đi. . . . . .” Nhưng nó chỉ nhìn ta, không hề nhúc nhích.
“Phải không. . . . . . Ngay cả ngươi cũng hiểu được ta rất dơ bẩn bẩn đúng không. . . . . . dơ bẩn đến. . . . . . Ngươi cũng không muốn cắn dù chỉ một cái nhỏ đúng không . . . . . Ha hả. . . . . . Nguyên lai đã ô uế như vậy a. . . . . .” Khó khăn đỡ thân thể đứng dậy, nghiêng ngả đứng lên, từng bước một lết về nơi ta mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy. Cũng sắp . . . . . . Rất nhanh là có thể sạch sẽ rồi. . . . . .
Tiếng nước càng lúc càng lớn, một thác nước không nhỏ hiện ra trước mắt ta. Thật đẹp. . . . . . Nếu ta chết tại đây, có phải cũng sẽ đem nơi này biến thành ô uế hay không? Quay đầu lại nhìn con tiểu Bạch lang vẫn đi theo sau ta.
“Ngươi. . . . . . Vì sao lại đi theo ta vậy? Là muốn nhìn xem ta cuối cùng có chết hay không sao? Yên tâm. . . . . . Rất nhanh có thể thấy được mà. . . . . .”Tiếp tục đi về phía thác nước, lại phát hiện không thể đi tiếp. Cúi đầu, thấy con tiểu Bạch lang không biết khi nào đi đến dưới chân ta, cắn lấy y phục đã không còn nguyên vẹn của ta.
“Ngươi, vì sao cắn ta. . . . . . Buông ra. . . . . . Được không. . . . . .”Nhìn nó tựa hồ có thể nghe hiểu tiếng người mà lắc đầu ta có chút buồn cười. Muốn từ trong miệng nó giật ra y phục bị nó cắn chặt không buông, chợt nghe thấy một thanh âm khoan khoái từ xa vang lên.
“Ta nói các ngươi sao lại bất an đến vậy, nguyên lai là muốn cứu người này a! Bất quá, tiểu lang a, mẫu thân ngươi không được rồi a. . . . . .”
Quay đầu lại nhìn người vừa đến, nguyên lai không phải một người. Một đen một trắng hình thành sự đối lập mãnh liệt. Bạch y nam tử có khuôn mặt như đao khắc, vừa nhìn đã biết người này hẳn không thường cười. Mà hắc y nhân còn lại ánh mắt loan loan, hướng về phía trước miệng mỉm cười ngọt ngào. Bọn họ là ai? Mặc kệ là ai, cũng không quan hệ đến ta. . . . . . Nhìn đến thấy hắc y nhân sau khi nhìn thấy bộ dạng của ta thở dốc kinh ngạc, Bạch y nhân cũng hơi nhíu mi, ta biết, là bộ dáng của ta đã khiến bọn họ hoảng sợ, có lẽ bọn họ cũng cho rằng ta thực dơ bẩn. . . . . .
“Các ngươi nhận thức nó sao? Có thể bảo nó buông ra không. . . . . .” Nói còn chưa nói xong, chỉ thấy Hắc y nhân kia vọt đến trước mắt ta, thần tình đau lòng lau đi vết bẩn trên mặt ta.
“Không. . . . . .”Ta lui về phía sau trốn tránh, ta sinh ra một cảm giác sợ hãi không thể hiểu được với bàn tay đang vươn đến ta.
“Tiên nhi, ngươi dọa y rồi.”Bạch y nhân cũng không biết là từ khi nào thì đến trước mặt ta, như trước cau mày, trong mắt ánh lên thoang thoảng sự bất nhẫn.
“Phải . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . xin các ngươi bảo nó buông được chứ? Thật xin lỗi. . . . . .” Trực giác cho ta biết ta đang làm bẩn mắt của họ, muốn đi, lại bị tiểu Bạch lang cắn không động đậy được.
“Ngươi muốn nó buông ra rồi sau đó ngươi sẽ đi đâu?” Hắc y nhân như sợ dọa đến ta mà nhẹ nhàng hỏi.
“Đi đâu. . . . . . ? Đi. . . . . . đến đó. . . . . .” Ta chỉ vào thác nước trước mặt.
“Đến đó làm gì?” Hắc y nhân tựa hồ có một lòng hiếu kỳ rất mãnh.
“Làm gì? Ha hả. . . . . . Muốn đến xem nó có thể rửa sạch ta hay không. . . . . .”
“Nếu không thể thì sao?”
“Không thể. . . . . . Vậy vẫn đứng ở đó, cho đến rửa sạch mới thôi. . . . . . Có lẽ khi đó, ta đã trở thành một bộ xương trắng. . . . . . Không. . . . . . Có lẽ ngay cả xương cốt cũng đều bẩn. . . . . . đến khi đó nếu vẫn không sạch thì làm sao đây. . . . . . Ngô. . . . . .” Cổ tê rần, ta lâm vào hắc ám.
Hảo tối. . . . . . Đây là đâu? Vì sao có rất nhiều thanh âm thở dốc? Không cần. . . . . . Không nên chạm vào ta. . . . . . Không cần dùng bàn tay bẩn thỉu của các ngươi chạm vào ta! Đúng rồi, ta đã ô uế, ô uế. . . . . . Lẫm. . . . . . Vân ma ma. . . . . . Ai tới cứu cứu ta. . . . . . Cứu cứu ta. . . . . .
“Ngươi tỉnh?” Cảm giác được trên trán có một một bản tay ôn nhu lau mồ hôi cho ta, thân mình cứng đờ, khống chế không được toàn thân phát run, mồ hôi lạnh phía sau tiếp phía trước chảy ra.
“Dược. . . . . . Tại sao lại như vậy? Hài tử này đã chịu bao nhiêu tội?” Thanh âm nghẹn ngào vang lên. Chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy Hắc y nhân vành mắt hồng lên tựa vào Bạch y nhân ngồi trước giường.
“Ngươi. . . . . .các ngươi. . . . . . Là ai?” Thanh âm khàn khàn này là của ta sao?
“Ngươi đừng sợ! Chúng ta là người tốt nga! Ta gọi là Vân Tiên, hắn gọi Bạch Dược, nơi này là Độc Y Cốc, không ai có thể thương tổn ngươi nữa! Về phần bọn xấu đó ta đã tống khứ bọn họ, thuận tiện trên người chúng chém mấy chục đao, khiến bọn chúng chết không được tử tế. Chính là đáng tiếc tiểu Bạch. . . . . .” Ta chỉ hỏi một câu, người nọ liền bùm bùm nói một đống khiến ta đau đầu, đang lúc nghe những người đó nói, sắc mặt nhất thời trắng bệt.
“Tiên nhi! Không cần nói một hơi như vậy! Ngươi đã đã tỉnh, cũng không còn đáng ngại, hảo hảo nghỉ ngơi đi.” Bạch Dược kia nhìn ra sự thống khổ của ta.
“Đúng rồi đúng rồi, ngươi tên là gì?”Như thế nào Vân Tiên này nói lại gió chính là mưa (đảo chuyện) a? Biến đổi thật nhanh.
“Tên của ta. . . . . . ? Ta nên gọi là gì đây. . . . . . Ta là ai đây?” Mờ mịt nhìn hai tay của mình, ta không biết mình vì sao còn sống. Ta đã không còn gì nữa không phải sao?
“Nếu không nhớ rõ, vậy chúng ta sẽ tự dặt một cái, đặt tên gì đây a?” Vân Tiên buồn rầu gõ đầu.
“Nếu không muốn nhớ, vậy không cần nhớ, cuộc sống sau này mới là hy vọng. Tạp âm này ta mang đi ra ngoài, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi.” Phải không? Ta, còn có hi vọng để nói sao?
Đẩy cửa phòng ra, đập vào mắt là một màu xanh biếc. Thật yên tĩnh, một nơi hảo an nhàn. Tựa như tiên cảnh có thể quên hết thảy ưu sầu.
“Đẹp lắm đúng không! Ta cùng Dược thích nhất nơi này. Cho nên ngay tại nơi này định cư, mệnh danh Độc Y Cốc! Tên này có phải hay không rất có sáng ý? Là ta đặt nha!” Hãn! một nơi yên bình như thế này sao lại có một người luôn miệng như vậy?
“Tiên nhi!” Xem ra là vỏ quýt dày có móng tay nhọn a! Sau đó từ miệng Vân Tiên ta biết được, nguyên lai ông ta là Độc Tiên ẩn nấu nhiều năm trong giang hồ. Nếu thế nhân biết Độc Tiên trước đây làm người ta nghe thấy đã sợ mất mật nguyên lai tính tình lại như hài tử, còn không hộc máu mà chết mới lạ? Mà Bạch Dược ẩn cư cùng ông lại là đương thời Dược vương người có thể cùng Diêm vương tranh đoạt sự sống. Xem ra ta thật sự gặp được cao nhân rồi.
“Nãi Du, thực xin lỗi, mẫu thân của ngươi là vì ta mà chết. . . . . . Hình như cuối cùng vẫn là ta mang đến bất hạnh cho người khác. . . . . .”
Đầu tiên là Lẫm, sau đó là Vân ma ma, tiếp đến lại là mẫu thân của Nãi Du. Ta vuốt ve lớp lông trơn bóng của Nãi Du, thì thào tự nói.
“Lan nhi, ngươi sai rồi. Nãi Du chúng nó cứu ngươi là bởi vì ngươi đáng giá cứu. Tuyết lang là một loài lang rất có linh tính, chuyện chúng nó đã muốn làm thì dù trả giá bằng sinh mệnh cũng không tiếc. Cho nên, ngươi không cần tự trách, Nãi Du cũng vì có thể cứu ngươi mà cảm thấy cao hứng đó.” Vân Tiên ngồi xuống đối diện ta, lấy một loại biểu tình ‘ngươi đang trong phúc mà không biết hưởng phúc’ nhìn ta. Bạch Dược cũng chỉ mỉm cười.
Thệ Lan, là cái tên ta lấy cho mình. Tựa như Bạch Dược lúc ấy nói, tạm biệt quá khứ. Nãi Du, là tên ta dặt cho con tiểu Tuyết lang, luôn nghe Vân Tiên hô to tiểu lang tiểu lang rất tội nghiệp. Bất quá không biết tại sao, Nãi Du rất thích ở cùng ta.
“Ta nói Lan nhi a! Ngươi không thể cười một cái cho vi phụ xem sao? Thật sự là lãng phí khuôn mặt này, Dược, ngươi có biện pháp nào làm Lan nhi cười a! Đã nhiều ngày như vậy, trừ bỏ mặt không chút thay đổi vẫn là mặt không chút thay đổi, hảo không thú vị úc! Nguyên bản đây là cái tuổi y nên cười nhiều một chút a!” Lúc ta đáp ứng Vân Tiên cùng bọn họ ở lại Độc Y cốc thì hôm sau, ông ta có chết cũng quấn lấy ta đòi ta nhận ông làm phụ thân, còn nói có một hài tử xinh đẹp luôn là tâm nguyện lớn nhất của ông. Ta nhớ rõ khi ta nói ta đã muốn ô uế, không bao giờ … còn xinh đẹp nữa, lời của Vân Tiên khiến ta cảm động đến rơi lệ.
“Lan nhi, ngươi là hài tử tốt nhất, thuần khiết nhất ta từng nhìn thấy, chỉ cần ngươi không xem nhẹ chính ngươi, như vậy ngươi sẽ là người sạch sẽ nhất, xinh đẹp nhất.”Nhìn Vân Tiên mỉm cười cùng Bạch Dược gật đầu, một khắc đó, ta tựa hồ thấy được hy vọng của ta. Vì thế ta đáp ứng làm nhi tử của hắn, là nghĩa tử của Bạch Dược. Nhưng, hiện tại ta hối hận .
“Phụ thân, nghĩa phụ sẽ không nhàm chán giống ngươi a.” Thản nhiên liếc mắt hắn, mang theo Nãi Du đi ra ngoài. Nghe được trong phòng thanh âm la to làm nũng với nghĩa phụ, khóe miệng câu lên một độ cung, lộ ra một nụ cười yếu ớt kể từ khi ta vào Độc Y Cốc. Có lẽ, ở lại chỗ này là đúng.
Ta bắt đầu học tập sở học suốt đời của phụ thân cùng nghĩa phụ. Vốn đã có căn bản tự học làm trụ, tiếp thu những kiến thức cũa bọn họ cũng khá thoải mái. Phụ thân thật đắc ý a.
“Ta đã nói ta nhìn không sai mà ~! Ngươi chính là bảo bối trời ban thưởng cho ta a ~ cuối cùng cũng đã có người kế thừa sở học của ta !” Ôm ta cứng ngắc run rẩy điên cuồng hôn, làm ta mặt đầy nước miếng.
“Lan nhi a, về sau ngươi là có thể thay vi phụ làm hết việc xấu trên đời. . . . . . Ách. . . . . . Không, là làm việc thiện! Thấy ai không vừa mắt có thể hung hăng giáo huấn bọn chúng, tuy rằng ngươi đã qua cái tuổi học võ, nhưng có một thân bản lĩnh của ta và nghĩa phụ ngươi thì đã là thiên hạ vô địch thủ rồi, ha ha! Ta Độc Tiên có thể tái xuất giang hồ. . . . . .”
“Phụ thân! Ngày mốt ta sẽ tận lực không cười người a.” Đánh gãy sự tự quyết của ông thật đúng là không có chút hảo ý nào, nhưng. . . . . . gân xanh trên trán nghĩa phụ sắp nổ tung rồi.
“Gì? Vì sao lại là ngày mốt? Ngày mai đâu? Hơn nữa vì sao cười?” Phụ thân người thật đúng là một bảo bảo hiếu kì a.
“Bởi vì ngày mai người sẽ không xuống giường nổi. . . . . .” Cảm thấy bàn tay ôm ta cứng đờ, sau đó nhìn thấy ý cười rõ ràng trong mắt nghĩa phụ. “Lan. . . . . . Nhi. . . . . . ? Ngươi, khi nào thì biết vậy?” Phụ thân máy móc chuyển đầu.
“Ngay từ đầu đã biết, ngươi xem tất cả mọi người đều ngốc như ngươi sao? Còn có không nên luôn đột nhiên ôm Lan nhi. . . . . .” Nghĩa phụ một phen nhéo phụ thân, cho một ánh mắt bảo ta đi ra ngoài. Ta biết điều mà lui ra ngoài.
“Đúng rồi phụ thân, ngươi hẳn là nên học Nãi Du nhiều một chút, lúc nó liếm xong mặt ta chắc chắn so với hiện giờ còn sạch hơn.”Vừa nói vừa lau mặt đóng cửa lại, bất quá ta vẫn là nhìn thấy biểu tình ẩn nhẫn của nghĩa phụ cùng bộ dáng muốn cắn chết ta của phụ thân.
Đi vào Độc Y Cốc đã gần nửa năm, hôm nay vừa mới nghe nói Cổ Lan Oánh phi cùng Lưu đại nhân hai ngày trước bị trảm thủ, một thái y họ Hồ cũng bị lưu đày, cụ thể chi tiết không rõ, chính là đối ngoại tuyên bố vì tội khi quân. Vân ma ma, Tần bá bá, cám ơn các ngươi, nếu chuyện này đã giải quyết, như vậy kia viên Tị độc đan kia nói vậy cũng đã cho hắn ăn rồi. . . . . . Như vậy, ta an tâm, về sau những ngày không có ta, ngươi cũng có thể bình an trải qua, Lẫm. . . . . .
“Lan nhi, ngươi cùng Cổ Lan Hoàng Thượng quan hệ gì?” Phụ thân nằm dài trên bàn, nhìn ta xuất thần.
“Không có quan hệ gì, ta là Cổ Lan con dân, hắn là Hoàng Thượng của quốc gia ta.” Thản nhiên trả lời vấn đề làm ta cả kinh kia.
“Tiểu tử! Ngươi quá non rồi! Từ lúc ngươi nghe được tin tức này đã bắt đầu ngẩn người, nước trà ngươi làm đổ có thể làm đầy mấy cái bát rồi đó!” Nhanh chóng chụp lấy ấm trà sắp bị ta làm đổ, lau khô cái bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ, dù sao cũng không còn mặt mũi nhìn phụ thân.
“Ngoan hài tử ~ nói cho phụ thân ngươi biết đi ~! Hừ! Ngươi nói cho ta biết đáp án ta sẽ nói cho ngươi biết hành động của Cổ Lan Hoàng Thượng úc ~~! Ngoan đi~~” Hành động của người nọ? Liếc mắt nhìn phụ thân cười hệt như hồ ly, ta mặc kệ ông.
“Tiên nhi, đừng bắt buộc Lan nhi, mỗi người đều có một chuyện xưa của mình.” Gõ đầu phụ thân, nghĩa phụ nhìn về phía ta.
“Lan nhi, Hoàng Thượng của Cổ Lan quốc. . . . . .Sau khi chém Oánh phi cùng Lưu đại nhân đã hạ lệnh cho Tể tướng tự mình đi Tây Du rước về Ngũ hoàng tử bị đưa đến Tây Du không lâu trước đó, mà Ám ảnh được phái đi trước thu thập tin tức mang về tin đội ngũ đưa Ngũ hoàng tử đi Tây Du không một người còn sống, Ngũ hoàng tử tung tích không rõ, giận dữ, đã có chuẩn bị tấn công Tây Du. . . . .”Tâm, đã bị tin tức nghĩa phụ mang về này quấy rầy. Tuy rằng Độc Y Cốc người ở rất thưa thớt, nhưng bị vậy trong giao giới của Cổ Lan cùng Tây Du, tin tức lại thập phần linh thông, huống chi nghĩa phụ chắc hẵn không gạt ta. Lẫm, ngươi vẫn còn quan tâm đến ta, đúng không. . . . . . Nhưng. . . . . . Chậm a. . . . . .
Thật lâu sau, ta trầm mặc nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, trong lòng loạn đến mức không tìm thấy mối. Nghĩa phụ cùng Nãi Du vẫn bồi ở bên cạnh ta, mà ngay cả phụ thân luôn luôn nói nhiều cũng im lặng ngồi một bên. Ta biết, bọn họ đang đợi, đợi ta tháo bỏ khúc mắc, đợi ta tự mình thoát ra khỏi gông xiềng.
“Phụ thân. . . . . . Nghĩa phụ. . . . . . Các ngươi, muốn nghe chuyện xưa không? Một chuyện xưa không có kết cục. . . . .”Khi ta nói xong chuyện xưa làm ta khắc cốt minh tâm, nhìn thấy phụ thân vành mắt đỏ lên ngã vào lòng nghĩa phụ, ánh mắt nhìn ta đau như vậy, thương xót như vậy. Ta nở nụ cười.
“Tuy rằng Cổ Lam Dạ mất đi hết thảy, lại đồng thời có được hai phần yêu thương khác. . . . . .”
“Lan nhi. . . . . . Muốn khóc thì khóc đi, nụ cười như vậy không phải phụ thân muốn nhìn thấy, phụ thân muốn nhìn là một nụ cười một vui vẻ, không phải loại cười chua xót này. . . . . .” Phụ thân bổ nhào lại, đem ta ôm thật chặc vào trong lòng. Lệ, một giọt một giọt rơi xuống, vốn quyết định sẽ không khóc, vốn quyết định sẽ đối mặt với mọi thứ trong quá khứ nói tái kiến. . . . . . tiếng khóc kiềm nén thoát ra khỏi yết hầu ta, dần dần lớn lên, kể ra từng đoạn từng đoạn những thứ đã mất đi. . . . . .
Ngày hôm qua trong lòng phụ thân khóc mệt rồi ngủ, đó cũng là một buổi tối duy nhất ta không nằm ác mộng. Khiến ta ngoài ý muốn chính là, trải qua tối hôm qua, ta không hề e ngại sự đụng chạm của phụ thân cùng nghĩa phụ, nghĩ đến điều này là niềm vui lớn nhất của ta. Mà đối với Lẫm, ta đã quyết định quên, tuy rằng biết chuyện này sẽ rất khó khăn, nhưng ta cũng chỉ có thể cố gắng nếm trải, mới có thể làm cuộc sống sau này của ta trôi qua thoải mái, không chút vướng bận.